Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

Chương 39: Chương 39




Thời gian Hứa Nhất giải phẫu thay đổi dời lại ba ngày sau.

Giang Yến ngồi ở trên giường bệnh dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt hư vô không có tiêu điểm, cuối cùng rơi xuống dụng cụ chữa bệnh bên cạnh. Cậu đưa tay ra sờ sờ, máy móc đã thành phẩm cho người một cảm xúc đặc biệt.

“Máy móc này lúc ở phòng làm việc của ba mình từng thấy, lúc đó còn ở giai đoạn nghiên cứu phát minh, công năng không ổn định, không nghĩ tới bây giờ tính năng hoàn thiện lại đổi họ “Tần”.”

Giang Yến ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lâm Nhuệ đang tiêm thuốc cho mình: “Lâm Nhuệ, anh và Tần Việt đã quen biết bao nhiêu năm?”

Lâm Nhuệ lấy ống tiêm ra dừng hai giây đồng hồ, tiếp tục tiêm thuốc vào bình truyền dịch: “Chúng tôi từ nhỏ đã quen biết, cha tôi là bác sĩ riêng của cha Tần Việt, tôi và Tần Việt xem như là bạn thân ”

“Ồ.” Giang Yến lại hỏi: “Vậy chúng ta có tính là bạn bè không?”

Lâm Nhuệ cầm túi truyền dịch đi tới, dùng bông gòn lau mu bàn tay cho Giang Yến: “Coi như thế đi, tốt xấu gì cũng đã quen biết năm năm.”

“Năm năm, nuôi mèo nuôi chó cũng có tình cảm.” Giang Yến bình tĩnh nói: “Vậy coi như tôi cầu xin anh, thả tôi đi đi, để tôi rời khỏi bệnh viện.”

“A Yến, tôi và Tần Việt làm bạn nhiều năm như vậy, cậu bảo làm sao tôi thả cậu đi được?”

“Lâm Nhuệ anh yêu tôi phải không?” Giang Yến bỗng nhiên dùng tay để lên tay Lâm Nhuệ

Lâm Nhuệ như bị điện giật lập tức rút tay ra. Kim đâm vào mu bàn tay Giang Yến chưa cố định, chảy ra không ít máu. Giang Yến không thấy đau, yên lặng nhìn máu đỏ sẫm chảy ra, máu dần dần chảy dọc theo mu bàn tay, cậu cũng không động đậy.

“Lâm Nhuệ anh thật đúng là một kẻ nhát gan.” Giang Yến trừng mắt nhìn, dựa vào đầu giường cười khẽ: “Để tôi đoán xem khi nào thì anh bắt đầu yêu tôi?”

“Tôi bị tai nạn xe cộ, tỉnh lại sốt đến hồ đồ, mở mắt ra, người tôi nhìn thấy đầu tiên chính là anh, anh nói với tôi, tôi tên là Hứa Nhất, khi đó ánh mắt của anh rất lạnh.”

“Năm thứ nhất, các người cho tôi uống thuốc.” Giang Yến cúi thấp đầu, không thấy rõ biểu tình: “Chính vì sợ tôi nhớ lại sẽ báo thù các người, đó là thuốc giảm đau uống nhiều sẽ thành nghiện. Lúc đưa thuốc cho tôi ánh mắt anh vẫn lạnh, nhưng so với lúc mới vừa gặp thì hòa hoãn không ít ”

Cậu cười, nhìn Lâm Nhuệ lộ ra một hàm răng trắng: “Các người thật đủ tàn nhẫn.”

“Năm thứ hai, anh tổ chức sinh nhật, tôi và Tiểu Hạ đến bệnh viện tặng cho anh bánh ngọt. Anh nói, Hứa Nhất sau này tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Lúc đó tôi nghĩ anh cảm thấy tôi đáng thương. Bởi vì Hứa Thanh Sơn luôn lấy tiền của tôi, anh rảnh rỗi liền đến chỗ tôi làm việc chờ tôi, mang cho tôi một ít thức ăn, nói là tan tầm đi ngang qua. Nhà anh ở thành tây, chỗ làm việc của tôi ở thành đông, không có khả năng đi ngang qua, anh muốn chăm sóc tôi đúng không?”

Lâm Nhuệ xử lý vết thương trên tay Giang Yến sạch sẽ, âm thanh rất lạnh: “Giang Yến, đừng nói nữa.”

“Anh đang sợ cái gì? Sợ Tần Việt?” Giang Yến đem chăn kéo lên trên, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Nhuệ: “Anh cũng không sợ Tần Việt, không phải anh qua mặt anh ta đổi thuốc của tôi sao, sau khi anh nói chăm sóc tôi thì giai đoạn đó thuốc giảm đau càng ngày càng không có tác dụng. Trong lọ thuốc có một viên lớn, một viên nhỏ, viên nhỏ làm giảm đau đầu hiệu quả cực kỳ tốt, viên lớn khiến người buồn ngủ. Trước đây tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, bây giờ suy nghĩ một chút chắc là thuốc đó để trị liệu có thể giảm bớt tổn thương thân thể, như vậy không đến nỗi đắc tội Tần Việt, còn có thể không để tôi uống thuốc thành nghiện.”

“Giang Yến, cậu đừng nói nữa, tôi bảo cậu đừng nói nữa!” Tay Lâm Nhuệ đặt ở trong túi áo blues nắm chặt, khớp xương cũng nổi lên.

“Tại sao bảo tôi đừng nói nữa, có phải cảm thấy mình đặc biệt vô năng? Yêu tôi cũng không dám nói, nhìn tôi ở đây cũng không thể thả tôi đi. Buổi sáng hôm đó tôi lên giường với Tần Việt phát sốt, là ai đố kị lấy cồn bôi vào khóe miệng tôi, là ai trộm hôn tôi?”

“Có phải bây giờ anh nghe tôi nói hay chữ lên giường thì đặc biệt khó chịu?”

Lâm Nhuệ đưa lưng về phía Giang Yến, một hồi lâu mới nói: “Cậu nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi ra ngoài trước.”

“Các người làm tôi buồn nôn!” Đột nhiên cậu trở nên cuồng loạn: “Anh và Tần Việt giống nhau đều làm tôi cảm thấy buồn nôn! Anh yêu tôi cũng làm tôi cảm thấy buồn nôn!”

Lâm Nhuệ đứng lại, nói: “Cậu nghỉ ngơi thật tốt.” Lập tức đóng cửa lại.

Hai giờ đêm Tần Việt tới. Giang Yến nằm nghiêng ở trên giường, Tần Việt lên giường từ phía sau lưng ôm cậu.

“A Yến, tóc của em dài rồi, chờ giải phẫu hoàn thành anh dẫn em đi cắt tóc ngắn.” Tay Tần Việt đặt ở trên đầu Giang Yến vuốt tóc cậu.

“Thả tôi đi.” Giang Yến không nhìn anh: “Anh còn có một chút lương tâm thì để tôi đi đi.”

“Sẽ thả em đi, chờ khi Hứa Nhất giải phẫu hoàn thành đã.” Tần Việt đem cằm đặt ở đỉnh đầu Giang Yến: “Anh với em cùng đi, em muốn đi đâu, anh theo em đi.”

“Con mẹ nó anh nghe không hiểu tiếng người đúng không! Tôi không muốn cứu Hứa Nhất, tôi sẽ không cứu hắn!” Giang Yến từ trong lồng ngực Tần Việt tránh ra, không sợ hãi nhìn anh: “Trên thế giới tại sao có người ác tâm như vậy? Vừa nói yêu tôi, vừa đem tôi nhốt ở phòng bệnh, để cứu bạn trai cũ? Tự anh nói anh có ác tâm hay không? Có khốn nạn hay không?”

Đèn giường rất mờ, hận ý trong mắt Giang Yến lại nhìn rất doạ người. Tần Việt muốn dùng tay che mắt của cậu, lại e ngại để tay xuống.

“Anh nói anh yêu tôi, còn muốn dẫn tôi đi, vậy anh thả tôi đi?” Cậu còn nói: “Lấy ra một chút thành ý rồi bảo tôi phải cứu người muốn đâm xe giết chết tôi, lấy đi thân phận của tôi, để tôi không gặp được ba ba. Hứa Nhất hắn nên chết mới phải.”

Tần Việt trầm mặc nhìn cậu, bỗng nhiên mở miệng nói rất khẽ: “Anh biết chuyện này đối với em mà nói rất không công bằng, nhưng mà… ”

“Nhưng mà cái gì, nhưng hắn là mối tình đầu của anh đúng không? Không bỏ xuống được đúng không? Muốn buông xuống trước hết phải cứu hắn đúng không? Mới có thể vứt bỏ đúng không? Có phải anh cảm thấy như vậy mới có thể làm cho bản thân mình có lương tâm.”

“Đời tôi xưa nay không hối hận chuyện gì, nhưng yêu anh là chuyện tôi hối hận nhất, tôi vừa nhớ tới lúc trước tôi.. con mẹ nó cầu khẩn theo đuổi anh nhiều lần, anh không vui tôi cũng khổ sở muốn chết, coi anh như là Chúa cứu thế, bây giờ nghĩ đến chuyện đó tôi chỉ hận không thể cho mình một dao.”

Tần Việt xưa nay chưa từng khó chịu như vậy, mặc dù anh đã sớm dự liệu được kết quả đau lòng, cũng không nghĩ sẽ thống khổ như vậy, anh muốn nói không phải, anh chỉ sợ vừa buông lỏng tay, Giang Yến sẽ vĩnh viễn biến mất ở trong cuộc sống của mình, từ đây trong cuộc sống của anh sẽ không còn ánh sáng.

“Muốn làm sao em mới không hận anh?” Nụ cười trên mặt Tần Việt dị thường thảm đạm.

Giang Yến khịt khịt mũi, nhắm mắt lại nghiêng đầu, cậu không muốn nói thêm một câu nào.

“A Yến, em nói đi, như thế nào mới có thể làm em dễ chịu một chút?” Tần Việt trên cổ còn quấn băng gạc, vết thương rất sâu, là Giang Yến ngày hôm qua cắn anh.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn nhỏ ở đầu giường quật cường tản ra ánh sáng, Giang Yến nghiêng mặt, không nói một lời, không biết đang suy nghĩ gì.

Một hồi lâu, Giang Yến rốt cục mở miệng, cậu nhìn con dao gọt hoa quả ở đầu giường, nói: “Tần Việt, anh cắm con dao này vào trong ngực, có thể tôi sẽ dễ chịu một chút.”

“Được.” Tần Việt cầm tay Giang Yến để ở trong chăn: “Chỉ cần em có thể không hận anh như vậy là được.”

Tay Tần Việt rất nóng, siết một hồi lâu, đột nhiên Giang Yến cảm giác thấy mu bàn tay nhẹ đi, cùng với nhiệt độ đều tan hết.

Cậu quay lưng không nhìn Tần Việt, cậu nghe tiếng Tần Việt kêu rên, cùng với mùi máu tanh tỏa ra.

Có người từ sau lưng ôm bờ vai của cậu: “A Yến, tại sao em không quay đầu nhìn anh một chút.”

“Cặn bã có cái gì tốt để xem.” Âm thanh Giang Yến không có gì chập trùng.

Mặt sau truyền đến một tiếng cười khẽ, Tần Việt dùng đầu cọ vào cổ Giang Yến, nhỏ giọng nói: “A Yến, anh nhớ em.”

Giang Yến không chịu quay đầu lại, Tần Việt buông bả vai cậu ra, dùng một tay sờ mặt Giang Yến, máu trên tay chảy xuống da Giang Yến, rất lạnh không mang theo một chút nhiệt độ.

“A Yến, em có dễ chịu một chút hay không? Nếu em không dễ chịu, anh sẽ đâm sâu một chút.”

Mùi máu tanh càng nặng hơn, mắt Giang Yến hơi cay, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Hơi thở Tần Việt rất nặng, anh rất quý trọng hôn cổ Giang Yến, bỗng nhiên thốt lên: “Anh từ trước tới nay chưa nói với em, tại sao rõ ràng anh không thích Hứa Nhất, nhưng vẫn muốn cùng hắn quấn lấy nhau?”

Giang Yến vẫn không có động.

Tần Việt dừng lại hồi lâu, nói tiếp: “Từ nhỏ anh đã là một người bị ép buộc đến thở không ra hơi. Năm anh mười sáu tuổi rốt cục không chịu đựng được mới chạy trốn. Anh ở Tinh Hà trấn gặp Hứa Nhất, cậu ta như mặt trời nhỏ vậy. Chúng tôi cùng đi dạo bờ biển, cùng đi uống nước, cậu ta đánh nhau với bọn lưu manh quần áo bị dơ hết, cho nên chỉ có thể mặc đồ của anh. Quần áo hơi lớn, cậu ấy như một con chim cánh cụt, anh ở cửa hàng mua măng tây, sau đó cởi ra một cọng thun cột tóc cho cậu ấy. Chúng tôi ở cổng vòm ăn dưa hấu, cậu ấy nói muốn cùng anh yêu sớm, anh không lên tiếng, cậu liền cáu kỉnh, sau đó chúng tôi ở cổng vòm hôn nhau.”

Tần Việt nhẹ giọng nở nụ cười, Giang Yến lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Cũng chỉ có một chút hồi ức như thế.”

“Anh tử thủ ôm chút hồi ức đó chỉnh chỉnh qua mười năm, đây là ánh sáng duy nhất trong đời anh.”

“Cả đời này anh chưa từng vui vẻ, chỉ có nghĩ đến chuyện này mới có thể vui sướng một chút.”

“Kỳ thực anh là người nhát gan, lúc còn rất nhỏ, bởi vì làm không tốt nên bị ném vào buồng tắm quỳ cả đêm, không có đèn, buồng tắm rất tối, anh như một con chim sợ cành cong, ngay cả nước ở vòi nước nhỏ xuống cũng doạ anh cả kinh. Sau đó anh lớn lên, anh luôn cưỡng bách mình không thể làm chuyện sai lầm, bởi vì anh sợ sệt, sợ sệt nhớ tới khi còn bé bị nhốt trong phòng tối quỷ mị hắc ám.”

“Nhưng bây giờ, anh cảm thấy chuyện rất đáng sợ nhất là không có cách nào được sự tha thứ của em.”

Tay Tần Việt run run xoay mặt Giang Yến lại: “Cho nên, anh muốn hỏi em một câu, Giang Yến… em rốt cuộc là ai?”

Nước mắt rốt cục cũng chảy ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt Tần Việt đang ngẩn đầu nhìn cậu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.