Tần Việt gặp lại Giang Yến là một tuần sau đó.
Công ty Yến Hoa đưa ra một sản phẩm mới vừa nghiên cứu phát minh nên tổ chức hội nghị, tục truyền đây là sản phẩm suốt đời tâm huyết của chủ tịch trước công ty Yến Hoa. A Văn nói cho Tần Việt tin tức này, hạng mục lần này do Tần Sở chỉ đạo, một khi thành công có thể cùng Tần Việt tuyên chiến, mà phần thắng của anh không lớn.
Tần Việt từ ghế làm việc đứng lên, đi đến nhìn ra cửa sổ sát đất tầng hai mươi tám của văn phòng tập đoàn, đưa lưng về phía cửa phòng làm việc.
“A Văn, lúc trước tôi rất xem thường những người vì tình cảm từ bỏ sự nghiệp, tôi cho rằng những người đó đều ngu ngốc. Người nên học sát phạt quả quyết, tình cảm cần phải vứt bỏ ở bên ngoài sự nghiệp.” Anh quay người chăm chú nhìn A Văn bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu như lúc trước Tần Sở dám làm ra chuyện như vậy, tôi bóp chết y, dễ dàng hơn bóp chết một con kiến. Nhưng bây giờ một chút tức giận cũng không có, bỗng nhiên không biết từ nhỏ luôn phấn đấu rốt cuộc có ý nghĩa gì, lập tức cái gì cũng không muốn.”
“A Yến không tìm được, người cũng không thấy. Cậu nói sự nghiệp của tôi có nguy cơ, tôi cảm thấy thất bại thì thất bại đi, tôi không muốn gì nữa, chỉ cần đem A Yến trả lại cho tôi là tốt rồi.”
A Văn không đành lòng, do dự mãi mới mở miệng: “Tần tổng, Hứa Nhất ở trong bệnh viện náo loạn đã lâu, nói là muốn gặp ngài.”
Tần Việt đưa lưng về phía ánh sáng, khàn cổ họng nói: “Trước tiên cứ an ủi, chờ hắn khỏi bệnh tôi sẽ tìm thời gian nói chia tay.”
Một tuần sau đó ở tầng 12, công ty Yến Hoa đúng hẹn triển khai hội nghị. Phòng hội nghị cũng không lớn, giống như công ty Yến Hoa ở trong chi nhánh của tập đoàn cũng không nổi bật.
Tần Sở ở trên đài chậm rãi nói, rất tường tận giới thiệu tính năng của dụng cụ chữa bệnh cùng lợi nhuận ở tương lai của công ty. Tần Việt nghe không lọt một chữ, mặt không hề cảm xúc, mãi đến khi Tần Sở phát ra nửa bản thiết kế anh mới hoảng sợ, đó là bản vẽ năm năm trước anh muốn Giang Sơn đưa nhưng Giang Sơn không có giao cho anh.
“Lần này người phụ trách hạng mục là tôi, mặt khác tôi còn có một trợ thủ, mọi người hoan nghênh đồng nghiệp mới.” Tần Sở rõ ràng là nói chuyện với tất cả mọi người nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Việt.
Tần Việt không rõ, một hồi lâu nhìn thấy người đẩy cửa phòng hội nghị đi vào, mới đổi sắc mặt.
Người đẩy cửa vào mặc âu phục được cắt may vừa vặn, trong tay ôm một cặp văn kiện, rất tự nhiên ở trên đài giới thiệu, vẻ mặt của cậu nhàn nhạt, mỗi một câu nói đều rất có khí phách. Vì không ít nguyên lão ở công ty đối với năng lực của Tần Sở có ít nhiều nghi vấn, nên Giang Yến rất bình tĩnh nói: “Tôi là con trai Giang Sơn, là người lúc trước kế nhiệm Yến Hoa, bản vẽ hoàn chỉnh ở trên tay tôi, bây giờ tôi nguyện ý giao cho “Bạn trai” xử lý.”
Một câu nói gây nên sóng lớn mênh mông, ngược lại thông minh bỏ đi sự nghi ngờ của mọi người. Chỉ có Tần Việt cảm thấy vận mệnh như đùa giỡn với mình, chỉ mấy ngày không gặp mặt, Giang Yến lại thành anh dâu của mình, điều này làm cho anh khó thể tiếp thu.
Anh thấy người kia gầy đi không ít, nhớ không nổi lúc trước cậu trông như thế nào, anh nhớ cậu rất nhẹ dạ, rất dễ thỏa mãn, sống tiêu sái mà phóng túng, yêu thích liền yêu thích, chán ghét thì chán ghét, cười cũng đáng yêu. Chứ không phải như bây giờ bị âu phục giam cấm thân thể, biểu tình đều là lễ phép và khách sáo, đây không phải là Giang Yến.
“Xin chào, Tần tổng.” Giang Yến xuống đài theo Tần Sở lần lượt bắt tay từng người. Bàn tay đến trước mặt Tần Việt anh mới phản ứng.
Tần Việt cầm tay Giang Yến mới phát hiện cậu gầy đi rất nhiều, ngón tay nhỏ nhắn đến cộm người, Tần Việt cầm tay không chịu buông ra: “A Yến, em nhất định phải nói như vậy sao?”
Giang Yến rút tay hai lần không ra, châm chọc nhìn anh nở nụ cười: “Vậy anh cảm thấy tôi nên xưng hô với anh như thế nào?”
“Để anh giam cầm tôi, ở trên cao nhìn xuống nói chuyện với tôi?”
Tay đột nhiên bị buông ra, Tần Việt hốt hoảng nói: “A Yến, anh không phải cố ý, anh không có… ”
Người chung quanh không rõ, vì sao Tần Việt nói ra những lời này, Giang Yến nhìn về phía mọi người áy náy nở nụ cười: “Xin lỗi các vị, có thể Tần Việt nghi ngờ quan hệ giữa tôi và anh hai của anh ta, nếu như mọi người bận rộn hội nghị trước hết đến đây thôi.”
Mọi người tỏ ra đã hiểu, cảm thấy Tần Việt tạm thời không chấp nhận chuyện chị dâu là nam nên nối đuôi nhau ra khỏi phòng hội nghị.
“Tần Việt, lúc trước tôi đã đáp ứng giúp anh cứu Hứa Nhất, hiện tại đã làm xong.” Giang Yến còn nói: “Quan hệ của chúng ta chấm dứt ở đây. Yến Hoa tôi sẽ lấy về, anh nợ tôi, tôi sẽ tự mình đòi lại.”
“Em muốn cái gì anh đều có thể cho em.” Tần Việt nói: “Nhưng em đừng vì trả thù anh, đi oan ức thương tổn chính mình.”
“Tần Việt anh không khỏi nghĩ quá nhiều, từ lúc tôi nhớ lại tất cả mọi chuyện, giữa hai chúng cái gì cũng không có.” Giang Yến không chịu nhìn anh, còn nói: “Ngay cả hận cũng không có, tôi làm chuyện này chỉ hi vọng còn có một chút mặt mũi đi gặp ba ba của tôi.”
“Không có yêu sao? Chỉ cần một chút, một chút cũng không có sao?”
“Không có.”
Tần Việt rất khó hình dung tâm tình bây giờ của mình, anh khó chịu muốn chết, anh muốn ôm lấy thiếu niên gầy gò này vào trong lồng ngực, nhưng anh không dám.
Trong phòng họp không còn người. Tần Việt gian nan nói: “Giang Yến, chuyện giữa hai chúng ta anh sẽ không để yên, sẽ không kết thúc như thế này.”
“Tần Sở đúng không, em nói cho y biết, nếu y dám đụng đến em một chút, anh giết chết y.” Tần Việt cười khẽ một tiếng: “Nhưng cho dù em không nói, y cũng không dám, y còn chưa có lá gan đó.”
“Chúng ta đi thôi.” Giang Yến không dự định ở thêm, ở chỗ có Tần Việt làm cho cậu nghẹt thở khó chịu.
“A Yến, anh nhớ em.” Giang Yến vừa đẩy cửa ra Tần Việt bỗng nhiên từ phía sau lao tới, hai tay ôm thật chặc eo cậu, đầu đặt ở trên cổ cậu hô hấp phun vào da thịt cậu: “Không phải em nói vĩnh viễn muốn ở cùng với anh sao? Anh đã đồng ý với em, em còn muốn thế nào?”
Giang Yến hơi ngưng lại, đẩy Tần Việt ra: “Đó không phải là tôi bây giờ nói, coi như tôi đã từng nói cũng không tính, bởi vì tôi hối hận rồi.”
“A Yến, em thật sự không cần anh nữa sao?” Tần Việt cúi thấp đầu, âm thanh mất mát: “Anh biết anh sai rồi, ngay cả cơ hội chuộc lỗi đều không có sao?”
Giang Yến cưỡng bách mình không nên quay đầu, lời nói lạnh lẽo không mang theo một chút tình cảm: “Tần Việt, hãy làm một người đàn ông đi, đừng làm cho tôi buồn nôn anh, xem thường anh.”
Nói xong cũng không có lại quay đầu, đẩy cửa ra khỏi phòng hội nghị.
Tần Việt nhìn về phía Giang Yến, giọng nói trở nên nham hiểm: “Chúng ta sẽ không kết thúc như thế, em là của anh thì vĩnh viễn là của anh, ai dám đụng vào em anh sẽ giết chết người đó.”
Tần Việt không biết, chính câu nói này: “Ai dám đụng vào em anh giết chết người đó.” Lại là lý do để Giang Yến bắt đầu phóng đãng không để ý tất cả những gì xung quanh.
Tần Sở ở bên ngoài lêu lổng có tiếng, bây giờ lại mang theo Giang Yến. A Văn tìm người cùng chụp không ít hình ảnh. Cậu ở câu lạc bộ cao cấp nhất, quán bar tư mật nhất, Giang Yến như bùn nhão, cùng người hôn môi, nam nữ đều có, cũng thành thục hút thuốc, ở trong quán rượu nuốt mây nhả khói. Cậu càng ngày càng gầy, khuôn mặt cũng càng yêu dị, lúc trước cậu như là mặt trời nhưng bây giờ lại giống như một cái xác không hồn du hí nhân gian.
Tần Việt nhìn thấy những bức hình kia, tức giận một cước đá ngã lăn bàn làm việc, văn kiện thi nhau rớt xuống. Tâm anh đau đòi mạng, viền mắt đỏ chót, sắc mặt trở nên xám như tro tàn, anh yêu Giang Yến lại làm cho cậu khó chịu như vậy sao?
Tần Việt từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, ở trong bóng tối nhen lửa. Hai phút sau anh đem thuốc bỏ vào gạt tàn thuốc, ấn thang máy. Anh phải đi tìm Giang Yến, anh nhất định phải tìm Giang Yến.