Trương Giả Chi quyết định tốt lên, vì vậy kéo valy bước ra cửa, chia tay Giang Yến.
Sau khi y đi cuộc sống của Giang Yến trở nên ngơ ngẩn, căn phòng cũng càng trống trải. Lúc trước còn Trương Giả Chi dù không nói chuyện, Giang Yến cũng không cảm thấy thất lạc. Sau khi Trương Giả Chi đi, Giang Yến mới phát giác cảm giác cô tịch như không khí xâm nhập khắp ngũ tạng lục phủ, máy điều hòa mở ba mươi lăm độ cũng không đuổi được cái lạnh.
Tần Việt ở cách vách, hình như cũng sợ cậu không dám gần cậu cũng không nỡ cách cậu quá xa. Giang Yến đoán anh sợ tâm tình mình kích động làm những việc ngốc, cho nên chăm sóc cậu cũng cẩn thận từng li từng tí một.
Giang Yến ôm chân ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chú chó con xoay quanh trên thảm trải sàn, vì chân nó ngắn leo lên ghế sô pha không được. Con chó này là Tần Việt mua, tên gọi Tân Ba, nghe cái tên rất uy phong nhưng thực tế lại là một con vật rất bám người.
Giang Yến duỗi chân, dùng đầu ngón chân gãi gãi bụng Tân Ba, chó con vui chơi xoay chuyển hai vòng, còn lè lưỡi liếm chân của cậu. Giang Yến cảm thấy lạnh “Vèo” một cái, rút chân về.
Nhà bếp của biệt thự xây dựng theo kiểu mở, Giang Yến nghiêng người một chút là có thể nhìn thấy nhà bếp. Tần Việt buộc tạp dề, đem rau dưa bỏ vào nước đang đun sôi, anh khuấy vài vòng sau đó bắt đầu nêm gia vị, anh nhíu mày cúi người xem thực đơn trên Ipad, vài giây sau đem muỗng muối trả về chỗ cũ.
“Tần Việt, tôi đã nói tôi rất mệt mỏi, anh ở nơi này cũng không được đáp lại cái gì đâu.” Giang Yến đứng ở cửa phòng bếp, cúi đầu thấp xuống, còn nói: “Anh đi đi, thế giới bên ngoài thật tốt, tội gì phải bám lấy tôi ở đây, anh có thể đi bên ngoài làm nhiều việc lợi hại, hăng hái, cầm cương giục ngựa, đừng ở cái ổ này của tôi.”
Tay của Tần Việt cầm muôi súp hơi ngưng lại, đậy nắp nồi, vặn nhỏ lửa, mới nói: “Anh không đi.”
Anh xoay người nhìn Giang Yến, thần sắc nghiêm túc: “Được câu trả lời hay không cũng không sao, chỉ cần có thể chăm sóc em là tốt rồi.”
Tân Ba chạy quanh chân Giang Yến, xúc cảm lông bù xù làm Giang Yến nhịn không được vẫn bế Tân Ba lên: “Vậy tùy anh.” Người mua chó không tốt lành gì, nhưng Tân Ba vô tội.
Ngoại trừ không am hiểu tình cảm, ở những phương diện khác Tần Việt là người rất thông minh, anh có thể học nấu cơm rất nhanh, còn có thể chuẩn xác tìm thấy thuốc cậu giấu ở tủ đầu giường, một hộp không để lại vứt toàn bộ, ngay cả rượu Trương Giả Chi để lại trong tủ lạnh cũng ném ra ngoài cửa.
Thời tiết trở lạnh, trong nhà mở lò sưởi. Tần Việt để cháo lên một cái bàn thấp, Giang Yến ngồi ở trên thảm trải sàn, yên tĩnh múc cháo. Cháo nấu rất lâu, Tần Việt thả không ít tôm bóc vỏ, bỏ ra rất nhiều tâm tư. Nhưng Giang Yến ăn vẫn không có mùi vị gì, thật sự là quá nhạt.
Tần Việt ngồi đối diện cậu, thần sắc tự nhiên ăn những món ăn nhạt nhẽo vô vị giống như cậu.
“Anh không bị bệnh, làm gì phải ăn giống như tôi?”
Giang Yến phát hiện chỉ cần vừa nhắc tới chữ “Bệnh” thì Tần Việt sẽ rưng rưng muốn khóc.
Cậu cảm thấy buồn cười, còn nói: “Anh muốn ăn thì cứ ăn, chờ tôi chết, anh cũng không cần ăn.”
“Em nhất định phải nói như vậy sao?” Giọng nói của Tần Việt đáng thương, một hớp ăn hết cháo: “Anh sẽ không để cho em chết, dù cho dùng mạng của anh đổi.”
“Anh không biết làm như thế nào em mới không hận anh, anh chỉ muốn em sống khá hơn một chút, sống lâu trăm tuổi, ít nhất sống lâu hơn anh. Anh cũng không hy vọng xa vời em tha thứ cho anh, bởi vì anh không tư cách cầu xin tha thứ, chỉ cần em sống tốt anh sẽ rất vui vẻ.”
Cơm tối vốn ăn không ngon, không dầu không muối lại không có rượu, hơn nữa Tần Việt không khuyên nổi nhất định phải bám lấy cậu, không có cách nào nói cho anh thông, quét sạch hết tâm tư ác liệt lẫn cảm giác muốn ăn của Giang Yến.
“Anh thật là đáng ghét.” Giang Yến ôm Tân Ba ở bên chân vào trong lồng ngực, trở về phòng ngủ.
Phòng khách lần thứ hai yên tĩnh lại, Tần Việt không cảm thấy khó chịu. Anh biết cách một bức tường Giang Yến ôm Tân Ba mình mua, có thể ngủ an ổn một chút. Tính tình Giang Yến vốn trẻ con hoạt bát, có một con chó ở bên cạnh ít nhất sẽ không cảm thấy gian phòng trống trải, trước sau Giang Yến chắc chắn sẽ không để cho anh tới gần.
Anh ngơ ngơ ngác ngác không biết ngồi trên thảm trải sàn bao lâu, mãi đến khi trời tối mới đứng dậy dọn dẹp chén đĩa, đi ra cửa gọi điện thoại.
Điện thoại di động rất nhanh được kết nối, là giọng nói của Lâm Nhuệ truyền tới, y nói: “Hứa Nhất và A Yến hoàn toàn có nhóm máu phù hợp.” Một hồi lâu lại do dự: “Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu, tôi còn chưa có đi tìm hắn, Hứa Nhất lại chủ động tới tìm tôi, tôi cảm thấy rất kỳ quái.”
Xa xa truyền đến từng trận tiếng sóng biển, Tần Việt nhìn về phía mặt biển tối đen như mực: “Kỳ quái cái gì?”
“Hắn giống như đã sớm biết chuyện này trước mình, hơn nữa hắn có báo cáo hắn và A Yến có nhóm máu giống nhau, giấy chẩn bệnh là cùng một người viết.”
Tay Lâm Nhuệ cầm điện thoại chặt hơn, nói hơi ngập ngừng: “Còn có… Hứa Nhất hắn… Hắn bảo tôi nói cho cậu biết, hắn nói hắn không nhẹ dạ như Giang Yến, khó chịu thì thích dằn vặt chính mình, hắn muốn phải sống cho tốt, nếu như cậu muốn Giang Yến sống sót, tự mình đi tìm hắn.”
“Ừm.” Tần Việt mỏi mệt gật đầu.
“Chừng nào thì cậu nghĩ biện pháp mang Giang Yến đến bệnh viện một chuyến, một lần nữa kiểm tra lại, ít nhất phải khám bệnh cho cậu ấy trước, chúng ta mới tính bước kế tiếp phải làm thế nào.”
Phía trước tối đen giống như bầu trời đêm, bờ biển không ngừng nghe tiếng sóng biển rì rào, Tần Việt dụi tắt thuốc đưa tay về phía ổ bụng, nơi đó có hai quả thận.
Tần Việt suy nghĩ mình có thể đem một trong hai quả thận cho “Nhóc nói nhiều”, như vậy không quản Giang Yến đi tới chỗ nào anh sẽ vĩnh viễn ở cùng với cậu, cho dù cậu rời khỏi anh, không muốn anh, Tần Việt cũng có thể cùng với cậu cả đời.
“Được rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp đưa Giang Yến đi bệnh viện làm kiểm tra.” Nói xong cúp điện thoại.
Giang Yến thường ăn cơm xong ôm Tân Ba trở về phòng ngủ, từ chối cùng Tần Việt giao lưu. Tần Việt một mặt chăm sóc Giang Yến, một mặt sai người điều tra phương thức liên lạc và với địa chỉ của Giang Sơn và Tiểu Hạ. Tần Việt có được tin tức tốt, sức khỏe Giang Sơn gần như khôi phục, có thể xuống giường đi lại.
Ở trong lòng Hứa Nhất thì Giang Sơn là ba ba của một mình hắn, không chia sẻ cho một người nào, cho nên hắn gần như giam cầm Giang Sơn trong một viện điều dưỡng ở Los Angeles không cho người nào gặp mặt, chỉ có mình hắn mới có thể đến xem. Giang Sơn bị bệnh liệt giường năm năm, trong lòng biết Yến Yến xảy ra chuyện, sau đó Tiểu Hạ tới tìm ông, ông mới biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào.
Đêm đó ông vừa khôi phục sức khỏe thì điện thoại di động nhận được một video Giang Yến lên giường với một người đàn ông. Lúc đó Giang Sơn rất lo lắng, một người năm mươi mấy tuổi sững sờ nhìn vách tường chảy nước mắt suốt một buổi tối. Ông hiểu rõ con trai của mình nhất, Giang Yến chắc sẽ ẩn trốn, cảm thấy không có mặt mũi gặp ba ba.
Bắc Kinh lúc hai mươi giờ, Giang Sơn nhận được điện thoại của Tần Việt. Tiểu Hạ đã nói với ông gút mắc giữa Tần Việt và A Yến. Cậu trai kia xác thực rất yêu A Yến, Giang Sơn cũng cảm nhận được Tần Việt hối hận, nhưng quả thật cũng không có cách nào bù đắp lỗi lầm.
Ông rất bình tĩnh nghe xong tình trạng gần đây của A Yến, cùng với chẩn đoán bệnh chưa chính xác, chậm rãi mở miệng: “Khoảng thời gian này tôi cảm kích cậu đã chăm sóc cho con trai tôi, nhưng là một người cha.” Giang Sơn dừng lại vài giây: “Tôi tuyệt đối không đồng ý Yến Yến cùng với cậu.”
Tần Việt thẫn thờ, khóe miệng cong lên một nụ cười đắng chát: “Con biết.”
Giọng nói của Giang Sơn nghẹn ngào, nghe như là một người cha trong nháy mắt trở nên già nua: “Tần Việt, cậu thay tôi nói với A Yến, ba ba không cảm thấy bị nó làm cho mất mặt, bảo nó phải sống tốt, có bệnh phải chữa bệnh, ba ba lập tức sẽ trở lại tìm nó.”
Cúp điện thoại, Tần Việt ngồi yên ở trong bóng tối mệt mỏi xoa mặt, từ trên ghế sa lông đứng dậy đi mở đèn.
Bỗng nhiên cách vách Tân Ba từ trong phòng Giang Yến chạy vọt ra, điên cuồng gầm rú cào cửa phòng Tần Việt. Anh trực giác biết Giang Yến xảy ra chuyện nhanh chóng chạy ra ngoài, tới gần cửa bị ngã một cái, anh không để ý tới đau đớn, chỉ biết gọi: “A Yến.”
Cửa phòng ngủ của Giang Yến mở ra, đen kịt một màu, không có mở đèn, Tân Ba chạy vào phòng sủa không ngừng. Tần Việt ở cửa phòng ngủ bên trái tìm được công tắc, mở đèn. Trong nháy mắt, anh mới biết cái gì gọi là tuyệt vọng.
Trán Giang Yến đang chảy máu, ngửa mặt nằm dưới đất kinh ngạc nhìn trần nhà, trên mặt đổ đầy mồ hôi, mồ hôi làm ướt tóc, miệng thì thở không ra hơi.
“A Yến.” Tần Việt gọi cậu, rõ ràng không biết làm sao: “Em cảm thấy như thế nào?”
Giang Yến nghe thấy âm thanh khôi phục một chút tri giác, chậm rãi quay đầu, đôi mắt long lanh nhìn Tần Việt nở nụ cười, rồi khóc nói: “Tần Việt, em đau quá a.”
Trong nháy mắt nước mắt Tần Việt chảy ra, hốt hoảng cúi người xuống. Tay trái đặt ở dưới cổ Giang Yến, tay phải xuyên qua chân Giang Yến cẩn thận đặt cậu lên giường.
Đối diện Tần Việt là vách tường màu trắng còn có những vết máu, là Giang Yến dùng trán đập vào. Trên tủ đầu giường có hai viên thuốc giảm đau Giang Yến quên dùng, trùng hợp anh đang gọi điện thoại, nhất thời không quan sát. Lạm dụng thuốc thành nghiện nên khi cai nghiện rất khó chịu, có thể A Yến quá khó chịu, nên đập đầu mình vào tường.
Tần Việt đau lòng hối hận không lời nào có thể diễn tả được, giơ tay lên hết sức đánh mình một bạt tay. Sau đó anh đi nhanh vào nhà bếp rót một ly nước, ở phòng vệ sinh dùng nước nóng giặt một cái khăn lông, mới đi vào phòng ngủ Giang Yến.
“A Yến, uống thuốc đi.” Tần Việt cúi người xuống đem thuốc đút vào miệng Giang Yến. Đưa tay nâng đầu cậu dậy, đem nước đưa tới miệng của cậu, nhìn Giang Yến đem thuốc nuốt xuống.
Giang Yến bỗng nhiên nhấc lên đôi mắt ướt đẫm nhìn Tần Việt, nhỏ giọng đáng thương cầu anh: “Tần Việt, anh ném hết thuốc giảm đau rồi, có thể cho em hai viên được không.”
Tần Việt không nói lời nào.
“Một viên cũng được.”
Tần Việt ngồi xổm ở bên giường, dùng khăn lông ấm lau máu trên trán Giang Yến, mắt đỏ liều mạng mà lắc đầu.
“Anh sẽ không cho em, đừng nghĩ, một viên cũng không có.”
Giang Yến khóc: “Nhưng em thật sự đau quá, ngược lại em sống không được bao lâu, anh để em dễ chịu một chút đi.”
“Sẽ không, em sẽ sống lâu trăm tuổi.” Tần Việt ôm lấy Giang Yến: “Muốn chết cũng là anh chết trước.”
“Tần Việt anh chớ xía vào chuyện của tôi.” Giang Yến cả người run rẩy, nói không thành tiếng mà cầu anh: “Anh buông tôi ra… Buông tôi ra… ”
Tần Việt không chịu buông tay, hết sức ôm cậu vào trong ngực: “A Yến, anh làm sao không lo cho em được, em nhịn một chút, nhịn một chút, một chút nữa sẽ hết đau.”
Giang Yến liều mạng giãy dụa, Tần Việt muốn áp chế không nổi.
Tần Việt đem cằm đặt ở đỉnh đầu Giang Yến, chỉ nói một câu: “Cha của em bảo anh nói cho em biết, ông không cảm thấy bị em làm mất mặt, ông phải quay về gặp em.”
Người trong ngực lập tức không giãy giụa. Ngực Tần Việt trong nháy mắt bị ướt một mảng lớn, Giang Yến cầm lấy áo của anh càng khóc dử dội hơn: “Bộ dáng này của em làm sao gặp ba ba.”
Tần Việt cúi đầu hôn một cái vào trán Giang Yến, nhỏ giọng nói: “Em ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm cho ba ba lo lắng, cố gắng chữa bệnh. Anh hứa với em, em sẽ khoẻ mạnh sống lâu trăm tuổi.”
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, Giang Yến trốn ở trong lồng ngực Tần Việt nhẫn nhịn chịu đựng khó chịu khi cai nghiện, không nhịn được thì há mồm cắn vào vai Tần Việt. Bọn họ ôm nhau, nhiệt độ thân thể có thể làm yên lòng đối phương.
Giang Yến trước khi ngủ mê hỏi Tần Việt: “Chờ em tốt lên, anh sẽ cách em rất xa sao?”
Tần Việt nhìn cậu cười: “Ừ, chờ em tốt lên, em bảo anh rời đi, anh liền rời đi.”