Cuộc đời con
người, phải chăng là một chuỗi mâu thuẫn? Hay là những ân hận vô cùng
tận? Có những người và những việc ta luôn canh cánh trong lòng nhưng
cuối cùng chỉ có thể cười khổ mà tưởng nhớ. Liệu có mấy người có thể mỉm cười không hối tiếc và chưa từng thở dài đến tận khi nhắm mắt xuôi tay? Đó chính là hiện thực. Khi Nhan Khai Thần đưa ra quyết định cho việc đi hay ở thì cũng là lúc ông trời gọi tên nàng.
Chỉ bốn chữ “Không
thể trở về” ngắn ngủi mà nàng không thể vượt qua nổi. Nàng chỉ có thể
mượn men rượu để xoa dịu những vết thương trong tâm hồn, để che đậy một
tương lai vô vọng. Ở mức độ nào đó, kiểu sống coi tiền như rác khiến
nàng cảm thấy dễ chịu đôi chút. Nếu say được thì sẽ chìm vào giấc ngủ,
chẳng cần biết đến thời cuộc ra sao. Tiết Vân Tần nhanh chóng phát hiện
ra những hành vi khác thường của nàng nhưng luôn dung túng cho nàng. Đối với nàng, dường như hắn thường phải bó tay như vậy. Mối quan hệ mập mờ
nhưng ràng buộc sâu sắc này vô hình trung trở thành áp lực, rồi thành
trách nhiệm nặng nề cho cả hai; không phải không có cách trở, cũng không phải cảm xúc đã hoàn toàn tê liệt. Hai người đều biết rõ thời gian có
thể vượt qua sự cách biệt của quốc gia, rào cản dân tộc, rào cản của quá khứ, nhưng tiếc thay lại không thể mài mòn ký ức của yêu và hận. Có lẽ
trên thế giới này không thể tìm ra cặp đôi thứ hai dù ôm nhau thật chặt
mà sau lưng vẫn giấu vũ khí sẵn sàng đâm thủng cổ họng đối phương như
nàng và hắn. Có lẽ cũng chẳng một ai trên thế giới sống cô đơn, lạnh lẽo mà không hề muốn tìm hơi ấm từ đôi phương giống như họ.
Vì muốn
Nhan Khai Thần được vui, Tiết Vân Tần rất tích cực theo nàng tham gia
hết vũ hội này đến tiệc rượu khác, có lúc còn đưa nàng đến cả sòng bạc.
Dù ở sòng bạc cao cấp thua tiền vẫn phục vụ chu đáo hay là ở chiếu bạc
dưới tầng hầm chật chội và bốc mùi mồ hôi thì hắn đều theo nàng đến
cùng. Dùng biết nàng sẽ thua, hắn vẫn lặng lẽ đứng cạnh, nhìn nàng vét
đễn đồng xu cuối cùng trong túi. So với việc kiếm tiền thì tiêu tiền
khiến tâm trạng người ta sảng khoái hơn nhiều.
Một tuần sau, Hội
thương nhân Hoa Kiều tổ chức buổi dạ tiệc quy mô nhỏ. Vì muốn tìm phụ
kiện phù hợp với chiếc váy dạ hội mà Nhan Khai Thần mới mua, Tiết Vân
Tần đã cùng nàng đến một cửa hàng vàng bạc, nơi khách hàng có thể tự đặt kiểu dáng để mua cho nàng một món đồ trang sức. Xem đi xem lại mãi vẫn
không thấy món nào vừa mắt, cuối cùng hắn chọn một cây trâm cài áo bằng
đá quý hình vỏ sò. Nhan Khai Thần bĩu môi, thẳng thừng chê hắn không có
mắt thâm mĩ. “Cái này trông già quá! Nhìn lại quê mùa thô kệch thế nào
ấy! Chắc đến khi năm mươi tuổi thì mới nghĩ đến việc đeo nó mất!”
“Tốt quá! Tôi vốn muốn cô để dành đến lúc già khú để mới dùng mà.” Tiết Vân
Tần cười, trêu chọc. Hắn đưa cây trâm cho nhân viên cửa tiệm, đồng thời
viết yêu cầu vào một mảnh giấy đưa cho cậu ta. “Nhớ làm theo yêu cầu của tôi đấy. Tuần sau tôi sẽ đến lấy hàng, thêm chút tiền công cũng không
sao.” Cậu nhân viên vội vàng nhận lời, đếm tiền đặt cọc rồi tiễn họ ra
khỏi cửa hàng.
Nhan Khai Thần hỏi dò xem hắn yêu cầu cửa hàng làm thứ gì, nhưng hắn chỉ mỉm cười ra vẻ thần bí. Hỏi mãi phát chán, nàng
chẳng còn hứng muốn biết nữa. Mãi đến mười ngày sau, khi nhận được món
quà, nàng cảm thấy ngoại trừ phần khung giữa viên đá quý và chỗ cài dày
thêm một chút thì chẳng có điểm gì đặc biệt. Thực ra nàng không thích
cài cây trâm này lắm, buổi tối còn nhét vào sâu trong ngăn kéo. Nhưng
đến hôm tổ chức dạ hội, Tiết Vân Tần lại lôi ra, bắt nàng cài lên. Nàng
ngúng nguẩy từ chối: “Thôi, không cài đâu! Chẳng đẹp gì cả!”
“Tôi thấy đẹp là được rồi! Cài lên đi!” Hắn tự tay cài lên áo nàng rồi lùi
ra xa ngắm nghía xem cây trâm có bị cài lệch hay không, rồi sửa đi sửa
lại cho ngay ngắn. Nhìn nàng bĩu môi với vẻ bực mình, hắn bỗng không có
hứng trêu chọc như mọi khi mà chỉ nắm chặt vai nàng, nhìn nàng hồi lâu
rồi trầm giọng bảo: “Nếu không có tôi, chắc em sẽ sống rất tốt.”
“Anh nói cái gì vậy? Cứ như ông cụ non ấy!” Nhan Khai Thần quay đầu tránh
ánh mắt của hắn, lẩm bẩm: “Làm như tôi là con gái anh không bằng! Thôi,
nhanh kên kẻo muộn!” Dứt lời, nàng lùi lại, nhưng rõ ràng vẫn cảm nhận
được lúc bàn tay hắn rời khỏi bờ vai nàng, hắn có vẻ không đành lòng.
Nàng sinh nghi, quay lại định hỏi thì hắn đột nhiên lao đến. Trong tích tắc, cảm giác đau nhói khiến nàng giật mình lùi lại. Sờ lên môi thấy có vết
máu, nhưng sao nàng bị thương ở môi mà trái tim lại đau đớn đến muốn rạn vỡ thế này? Có lẽ thấy hắn cười quá đắc ý, đến nỗi niềm vui cũng hóa
thành nỗi buồn.
“Anh sao vậy?” Hành động của hắn hôm nay rất khác thường, khiến nàng thấy sợ hãi.
“Chợt nghĩ đến vài chuyện vô vị thôi. Thại tôi hay sợ bóng sợ gió ấy mà.”
Tiết Vân Tần nắm tay Nhan Khai Thần, thấy nàng đi giày cao gót mà vẫn
chỉ thấp đến cổ mình, hắn chán nản than thở: “Haizz… Hôm nay tôi mới
phát hiện cô thấp đến độ này. Chả trách cổ tôi thường xuyên mỏi nhừ.”
“Có phải đau lưng đâu mà sợ! Đau cổ không mất mạng được đâu!” Nàng cướp
lời, biết hắn giễu mình thấp nên lúc hôn làm hắn phải vất vả cúi xuống.
Nhưng câu nói đùa vào thời điểm này không hề khiến người ta nhẹ nhõm,
ngược lại giống như ánh sáng chợt lóe lên trước lúc lâm chung. Có lẽ
Tiết Vân Tần cũng hiểu ẩn ý trong câu nói của nàng nên chỉ cười mà không tranh luận gì thêm, cuối cùng dắt nàng lên xe.
Khách mời của bữa tiệc không nhiều, trừ hơn chục thương gia Trung Quốc thì chỉ có hai
người bạn ngoại quốc khá quen mặt, thêm vào đó là mấy người lạ mặt chỉ
gật đầu chào xã giao. Lần này, Tiết Vân Tần đàm đạo với đối phương khá
say sưa. Nhan Khai Thần không mấy hứng thú với những câu chuyện xã giao
của cánh đàn ông, nàng lấy một lu Vodka mà phục vụ bưng đến mời khách,
mỉm cười làm thính giả trung thành cho các bà cô. Đột nhiên nàng nhìn
thấy một cô gái trẻ lẫn trong đám khách, thất thần ngồi trên xô pha. Đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách màu bạc được giữ
chặt trong tay. Thỉnh thoảng lại có vài gã đàn ông ngoại quốc bước đến
tán tỉnh, nhưng cô gái vẫn coi như không nhìn thấy gì, dương như chiếc
túi xách kia mới là tất cả sự quan tâm của cô ta. Một lát sau, một phụ
nữ người đầy trang sức lấp lánh bước đến, vừa gật đầu chào từng vị khách vừa lạnh lùng thì thầm điều gì đó vào tai cô gái. Nhưng thấy cô gái
không hề có phản ứng gì, người phụ nữ đó tức giận phẩy tay rời đi. Sau
đó, nghe các bà cô trong hội kể lại, Nhan Khai Thần mới biết cô gái
trông có vẻ vô cùng hướng nội kia đến từ Nam Kinh, còn người phụ nữ nọ
là mẹ kế của cô ta. Bà mẹ kế liên tục dẫn cô con chồng tham gia hết vũ
hội này đến vũ hội khác, mong sao có một cậu công tử nhà giàu lọt vào
mắt xanh. Đáng tiếc, bộ dạng thẫn thờ lạnh lùng của cô gái đã đẩy không
ít các quý ông có tình ý ra xa.
Có lẽ vì vừa mắt nên Nhan Khai
Thần muốn làm quen với cô gái. Nàng ngồi xuống cạnh cô gái, đang định
nói gì đó thì đột nhiên có tiếng thủy tinh vỡ dội ra từ trong đám người. Một gã say mặt đỏ tưng bừng lật đổ chiếc khay của ngừi phục vụ, ly rượu rơi hết xuống đất. Gã nới lỏng cà vạt, loạng choạng đi quanh đám đông
một vòng. Lúc dừng lại, gã cất tiếng cười lạnh lùng và rùng rợn, khiến
tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều sợ hãi. Chợt gã ngừng cười,
cuối cùng giật hẳn chiếc cà vạt đang thắt trên cổ ra, nghịch ngợm buộc
vào cổ tay phải. Trước khi bị bảo vệ bắt lại, gã đã kịp xông lên sân
khấu, cầm lấy micro.
Gã say chỉ những người khách tha hương đang
ngơ ngác đứng phía dưới, nói với vẻ khinh bỉ: “Các người là những kẻ
không có trái tim, không có nhiệt huyết! Cả người bốc ra mùi người Trung Quốc mà lại vứt bỏ mảnh đất nơi mình sinh ra và lớn lên, giẫm đạp lên
lòng tự tôn của dân tộc và trách nhiệm để lén lút trốn đến cái nơi nhỏ
như lỗ mũi này, sống chui sống lủi qua ngày. Vì muốn biến thành người
Tây mà lao tâm khổ tứ! Các người không hề biết rằng dù các người có thể
thay đổi tất cả thì cũng không thể thay đổi được dòng máu Hoa Hạ đang
chảy trong cơ thể! Bây giờ, các người mở sâm panh, nghe nhạc, khiêu vũ,
nâng cốc chúc mừng mình đã chen chân vào xã hội thượng lưu, nhưng sao
các người không cúi xuống nhìn ly rượu của mình mà xem, bên trong đó
đựng đầy máu tươi của đồng bào bị các người vứt bỏ sau lưng và cả nước
mắt của hàng ngàn, hàng vạn người già, trẻ nhỏ và phụ nữ yếu đuối mất
người thân. Các người… các người còn dám uống nữa không?!”
Những
lời tâm huyết của người đàn ông nọ khiến một số người Trung Quốc cúi
đầu, còn số khác chau mày, lạnh lùng nhìn lại gã, thậm chí cất giọng đả
kích: “Nói thì hay lắm! Anh đã yêu nước như thế thì còn chạy đến đây làm gì? Nói trắng ra, anh cũng sợ chết! Đến nước này, ai dám nói rằng mình
cao thượng?”
“Mày… mày đúng là loại phế nhân vô tri vô giác!” Gã
say đỏ mặt tía tai, có lẽ là bị người ta nói trúng tim đen. Bất luận
những người xung quanh khuyên can thế nào, gã vẫn giằng micro tiếp tục
tranh luận với người vừa cãi lại mình.
Bữa tiệc rượu vốn ngập
tràn không khí vui tươi và lịch thiệp trong phút chốc trở thành cuộc đấu khẩu quyết liệt. Những người bạn Pháp đến dự cuộc vui thấy vậy liền
nhăn mày, khẽ vỗ vaingười bạn Trung Quốc đứng cạnh, nói: “Có lẽ quyết
định của anh là đúng đắn. Tuy Ba Lan là nước nhỏ nhưng dưới sự bảo hộ
của người Pháp, họ không phải sợ bất kì kẻ địch nào. Ít ra họ sẽ không
trở thành Nam Kinh thứ hai.”
Người Trung Quốc đó đứng quay lưng
về phía Nhan Khai Thần nên cô không nhìn rõ gương mặt ông ta đang lộ vẻ
khinh thường, phẫn nộ hay bất lực. Chỉ thấy một giọng nói trẻ trung ở
ngay cạnh chợt thảng thốt hỏi: “Chị đến Nam Kinh bao giờ chưa?”
Nhan Khai Thần quay lại, câu hỏi không đúng lúc này khiến nàng không kịp trở tay.
Nàng chăm chú quan sát cô gái như đóa hoa đá cạnh mình, có lẽ trong thế giới của cô gái, phong cảnh nơi phương xa còn hơn tất cả mọi thứ, nếu không
cô ta đã chẳng lặng lẽ nhếch môi cười, khe khẽ bảo: “Nếu chưa đi thì chị nên đến đó một lần. Lúc trời đổ mưa, cầm ô đứng trên cầu Huyền Tân, mặt hồ mịt mù giữa làn mưa bụi, tất cả mọi vật xung quanh mờ mờ tỏ tỏ trông rất giống bức tranh sơn thủy dưới ngòi bút của danh họa nào đó. Nếu
đang ở một nơi tràn ngập linh khí như thế, nếu là chị, chị có nỡ bỏ đi
không? Để rồi cả đời chẳng bao giờ nhìn thấy nó lần nữa.” Chỉ khi nhắc
đến cố hương, cô gái mới nở nụ cười rạng rỡ. Nhưng chỉ một lát sau, hồi
ức khiến cô ta đau đớn, run rẩy nói tiếp: “Chị có tưởng tưởng được Nam
Kinh bậy giờ thế nào không? Đã hẹn với Văn Khâm từ trước rồi, mọi người
sẽ cùng ở lại tử thủ với Nam Kinh, vậy mà tôi lại bỏ rơi anh ấy và các
bạn, một mình chạy trốn đến đây. Tôi biết nhất định Văn Khâm sẽ hận
tôi.”
Dứt lời, cả thân hình cô ta lại run rẩy mãnh liệt, thậm chí cứ như mắc chứng động kinh. Cô ta nói tiếp: “Nhưng lạ thật! Tối qua tôi mơ mình về Nam Kinh. Có điều, đống đổ nát hoang tàn rợp trời ấy có còn
là quê hương của tôi không? Tôi đã sống ở đó mười tám năm, vậy mà chỉ
trong một sáng một chiều đã không thể nhận ra nó nữa. Tôi không tin! Đó
không phải là Nam Kinh! Tuyệt đối không phải! Tôi phải trở về, tôi muốn
đi xem khắp thành Nam Kinh một lượt thật kĩ! Chỉ có điều, chị nói xem,
Văn Khâm còn muốn dắt tôi đến miếu Phu Tử ăn bánh hành không?”
Cô gái ngước đôi mắt nhòa nước nhìn nàng, cuối cùng nở nụ cười đẫm lệ.
“Suốt đờn mày, tôi sẽ không thể gặp được anh ấy nữa, nhưng tôi đoán nhất định anh ấy sẽ chờ tôi ở một nơi nào đó. Chỉ có điều, Kim Lăng của tôi
không còn nữa, tôi biết trở về đâu đây? Mà còn trở về được nữa không?”
Cô gái lặp đi lặp lại câu hỏi ấy. Nam Kinh trong ấn tượng của cô ta
không còn nữa, chỉ có những dãy số thống kê xác chết đẫm máu ngày càng
tăng.
Nhan Khai Thần bất giác cũng nhớ đến Vũ Hán, nhớ đến dòng
Trường Giang xa ngút tầm mắt,nhớ hoa đỗ quyên nở bạt ngàn khắp cánh
rừng, nhớ Hoàng Hạc Lâu trong gió mưa vần vũ, nhớ phố Cát Khánh luôn tấp nập đông vui từ đầu ngõ đến cuối hẻm, nhớ những người hàng xóm lúc nào
cũng léo nhéo cãi như cãi nhau, nhớ những ông già ngồi trong nhà oi nóng phát ngột phải ra ngoài hóng mát, rồi ngủ gà ngủ gật trước hiên, nhớ
bát mì trộn thơm phưng phức, nhớ những bà cô lắm lời chuyên ngồi ở bậc
cửa hóng hớt chuyện nhà người khác… Nỗi nhớ miên man bao trùm lên mọi
ngóc ngách của cảnh sống bình dị xung quanh nàng, chẳng biết giờ đây tất cả có còn như trước hay không? Nghĩ đến đó, trong lòng nàng chợt xuất
hiện rất nhiều tâm trạng khó nói thành lời, không ngừng chất vấn nàng,
khiến nàng đứng ngồi không yên. Nhìn thấy trên bàn có tách trà xanh,
nàng muốn cầm lên uống cạn, để làm nguội bớt dòng nước triều nóng bỏng
đang sôi sục trong tim. Nhưng vừa đưa chén lên môi thì nàng nghe thấy âm thanh chát chúa vang dội, gần như cùng lúc ấy, một tia nước màu đỏ bắn
vào trong tách trà, khuấy động mặt nước phẳng lặng, màu xanh cốm ban đầu bị loang sắc đỏ còn thẫm hơn màu hoàng hôn.
Đột nhiên mùi máu
tanh nồng lan tỏa khắp không gian khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Bao
nhiêu năm không phải ngửi mùi này khiến phản ứng của nàng trở nên chậm
chạp, thậm chí còn không có dũng khí quay đầu lại nhìn. Từ đầu chí cuối, nàng cứ ngồi trên ghế với tư thế cứng ngắc, tay vẫn cầm tách trà như
thể chẳng có chuyện gì và vẫn thản nhiên nói chuyện với cô gái. Chẳng
bao lâu sau, cả căn phòng vang dội tiếng hét thất thanh, nhưng Nhan Khai Thần lại cảm thấy tiếng gào thét đầy sợ hãi ấy cách mình cả ngàn dặm,
trừ nhịp tim của mình ra, nàng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, trong đầu vẫn vang vọng câu nói lảm nhảm của cô gái nọ: “Không thể về
được nữa!”
Những điều tốt đẹp của quá khứ, những yêu thương từng
có, những lời thề non hẹn biển khắc cốt ghi tâm và cả ngôi nhà dù chết
vẫn lưu luyến không nỡ xa rời… giờ thực sự không thể quay về đó được
nữa. Mãi đến khi có người đến gần, ôm chặt lấy mình, nàng mới thu hết
can đảm nhìn về phía đó.
Cô gái vẫn ngồi yên lặng ở đó như lúc
nàng mới trông thấy, dưới đôi mắt nhắm nghiền loang lổ vết nước mắt và
vết máu chưa kịp khô, bàn tay nhỏ nhắn và yếu ớt không thể cầm nổi khẩu
súng nữa, mặc nó rơi thõng xuống. Những vị khách đứng gần đó đã tận mắt
chứng iến thảm kịch, quên cả hoảng sợ, chỉ kinh ngạc nhìn cô gái. Lúc
này, bà mẹ kế mới vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh ấy, hai chân bà
ta bất giác nhũn ra. Có một người đàn ông bạo gan bước đến xem xét vết
thương của cô gái, kiểm tra động mạch ở cổ tay, rồi gần như sử dụng hết
các chiêu sơ cứu mà anh ta biết, nhưng cuối cùng vẫn phải thông báo cô
gái đã chết. Anh ta cầm khẩu súng trong tay cô gái lên, một sinh mệnh
còn quá trẻ thoắt nhiên biến mất ngay trước mắt khiến ai nấy đều lắc đầu thương tiếc.
“Muốn về nhà không?” Tiết Vân Tần nhìn Nhan Khai
Thần đang bất động trong vòng tay mình, cánh tay hắn bị nàng bấm hằn vết đỏ. Mấy năm nay, ngoại trừ tối qua, hắn chưa từng thấy nàng hốt hoảng
và mất phương hướng như vậy bao giờ. Mà không còn nghi ngờ gì, sự thay
đổi đó chính là điều hắn thích nhìn thấy nhất, bởi một người con gái yếu đuối luôn khiến người ta muốn dùng hết sứcđể bảo vệ. “Đi thôi! Anh sẽ về cùng em.” Hắn ôm chặt lấy nàng, giọn bất giác trở nên rất đỗi dịu
dàng.
Nhan Khai Thần nắm lấy tay hắn, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
“Anh sẽ luôn ở bên cạnh tôi phải không? Bất luận gặp phải chuyện gì, anh cũng không bao giờ bỏ tôi một mình phải không?”
Tiết Vân Tần
lặng người trong giây lát, nhưng ngay sau đó, hắn cười, đáp: “Nếu bỏ
được thì đã chạy từ lâu rồi. Có điều, bao nhiêu năm nay chẳng phải chúng ta luôn ở bên nhau đó sao?”
Nhan Khai Thần không nói gì nữa, chỉ cúi xuống và càng níu chặt lấy cánh tay hắn. Giờ thứ mà nàng có thể nắm trong tay, có thể ôm vào lòng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Các
khách mời của buổi tiệc đang định tản đi thì bà mẹ kế của cô gái kiên
quyết yêu cầu phải đợi cảnh sát đến hiện trường, mọi người mới được rời
khỏi nơi này. Nhưng các vị khách không có hứng đáp ứng yêu cầu của bà
tà, chẳng ai muốn dây dưa với cái chết của cô gái. Đột nhiên tiếng pháo
nổ rền vang từ bên ngoài vọng tới. Đám thực khách vốn đã hoảng sợ giờ
lại càng náo loạn. Lúc này, có một viên sĩ quan trẻ xông vào, thở hổn
hển, bịt miệng vết thương đang chảy máu ở ngực, liều mạng chặn cửa lớn,
không cho phép ai đi ra. Trước kháng nghị của đám động, anh ta chẳng còn bao sức lực để trả lời, tuy nhiên trong đám người có một phụ nữ nhận ra viên sĩ quan, gọi tên của anh ta và vội chạy tới. Người phụ nữ trông
thấy vết thương trên mình viên sĩ quan thì sợ hãi bịt chặt miệng, buồn
rầu nhìn lên trời cầu xin Thượng Đế. Viên sĩ quan thở hổn hển, cố gắng
khuyên người phụ nữ nọ: “Chị! Vết thương nhỏ này có gì đáng phải khóc?
Bắt đầu từ bây giờ, tất cả chúng ta đều không được chạy lung tung, nếu
còn làm ầm ĩ, bọn Đức sẽ lập tức ập đến đây! Nếu chúng ta yên lặng, có
khi chúng sẽ không để ý.”
“Lạy Chúa! Chúng đến thật sao?!” Người phụ nữ kinh hãi thốt lên.
Một vài thương nhân nghe tin quân Đức tấn công Łόdź liền rối loạn, vị khách người Pháp khi nãy vừa tự tin vào sự bảo hộ của nước Pháp giờ không thể tin nổi, luôn miệng hỏi dồn: “Bọn Đức khai hỏa thật sao? Sao chúng làm
như vậy được? Không thể có chuyện đó!”
“Trời ơi! Chúng ta còn đợi gì nữa? Lẽ nào ngồi đậy đợi bọn Đức đến bắn chết rồi ăn tươi nuốt sống
như ăn xúc xích sao? Tôi không muốn chờ chết!”
“Đúng vậy! Chúng
ta không thể ngồi đây nữa. Sớm muộn gì chúng cũng tìm đến đây. Hơn nữa,
chúng ta chỉ là thường dân, chắc chúng không nổ súng bừa bãi đâu.”
“Nhân lúc chúng chưa tới, chúng ta hãy chạy mau!” Có người định thần lại,
thúc giục mọi người chạy trốn. Đại đa số đều nhất trí với ý kiến vừa
nêu, mặc kệ lời khuyên ngăn của viên sĩ quan và những người khác, họ
điên cuồng lao ra phòng khách với hi vọng sẽ chạy thoát khỏi đây trước
khi bọn Đức ào tới. Có năm người “đột phá vòng vây” thành công nhưng chỉ một người cuối cùng trở về. Bốn người còn lại bị quân Đức vừa vào thành lầm tưởng là kẻ địch mai phục nên bắn chết ngay giữa phố. Đúng lúc tất
cả mọi người đang mừng thầm vì mình thoát khỏi tay Tử Thần thì Tiết Vân
Tần linh cảm rằng nỗi khiếp đảm sắp ập tới mới là kiếp nạn tuyệt diệt
tàn khốc. Hắn nhìn viên sĩ quan trẻ được người chị dìu sang bên cạnh
băng bó vết thương, bảo anh ta thay bộ đồ đồng phục của nhân viên phục
vụ để tránh khỏi sự truy bắt của quân Đức. Một vài thương nhân sợ sĩ
quan nọ là mục tiêu lôi kéo sự chú ý của bọn lính Đức, liền giật giọng
đuổi anh ta ra ngoài, đương nhiên viên sĩ quan lập tức rút súng uy hiếp
những người đàn ông dám kháng nghị phải ngoan ngoãn im miệng, đồng thời
nhấn mạnh nếu họ khai anh ta ra, anh ta nhất định sẽ nói với quân Đức
rằng tất cả mọi người ở đây là đồng bọn của anh ta.
Thực ra, dù
không có viên sĩ quan thì vị khách may mắn sống sót trở về kia cũng đủ
để thu hút xúc giác nhạy bén của quân Đức. Quả nhiên một lúc sau, cánh
cửa màu vàng kim bị đẩy tung ra, một đám lính Đức xông vào, nhanh chóng
bao vây cả hội trường. Tất cả khách mời chen chúc nhau, co cụm tại sàn
khiêu vũ. Không biết ai giẫm vào chân người phụ nữ có em trai là sĩ quan khiến cô ta vô tình vô vào mũi súng của một tên lính Đức. Đúng lúc tên
lính Đức chuẩn bị nổ súng thì tên chỉ huy xuất hiện, chặn họng súng lại, đồng thời rút khăn mùi soa khẽ bịt mũi như không muốn ngửi thấy mùi
thuốc súng.
Tên chỉ huy ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc như đèn pha
nhanh chóng quét qua đám tù binh trên sàn khiêu vũ, thấy họ run sợ,
khiếp nhược, cặp môi mỏng quẹt của y bất giác nhếch lên tạo thành một
đường cong. “Các vị, chào buổi tối!” Y lịch sự gật đầu chào rồi chậm rãi bước đếnbên bàn ăn, chọn một ly rượu vang đã được rót sẵn, nhướng mày ra hiệu: “Các vị không phiền cho tôi cùng tham gia chứ?” Không ai dám
trả lời, đương nhiên cũng vì họ không hiểu tiếng Đức.
Tên sĩ quan Đức không khách sáo nhấp một ngụm rượu vang rồi nở nụ cười ra ý khen
rượu ngon, những vết chân chim nơi đuôi mắt nheo lại vẻ rất mãn nguyện,
sau đó căng ra một cách tràn đầy sức sống. Y không nhịn được liền nhấp
thêm ngụm nữa, sau đó giơ cốc tán thưởng: “Đúng là rượu ngon! Rất đáng
để thưởng thức! Sao thể hả? Không tiếp tục nữa à? Chớ để lãng phí buổi
vũ hội!” Nói rồi, y nhẹ nhàng nhấc kim đĩa hát vào để tiếp tục vũ khúc
du dương, những ngón tay của y bất giác đung đưa theo điệu nhạc. “Nào!
Đây là vũ hội của các bạn, tiếp tục nhảy đi!”
Tên chỉ huy vừa dứt lời, đám lính Đức liền chĩa nòng súng vào những vị khách có mặt tại
hiện trường, buộc họ phải tiếp tục khiêu vũ. Những vị khách run rẩy di
chuyển bước chân chẳng hề đúng nhịp với giai điệu.
“Sợ không?” Tiết Vân Tần nắm bàn tay lạnh giá của Nhan Khai Thần, dìu nàng tiếp tục điệu nhảy dang dở và cất giọng hỏi.
Nhan Khai Thần tựa vào lồng ngực hắn, nhìn chằm chằm vào đôi chân đang dịch
chuyển sang trái sang phải theo nhạc. lòng nàng như trượt xuống tận đáy
vực. “Lẽ ra tôi nên nghe lời anh rời khỏi Łόdź, nếu thế sẽ không gặp
phải kết cục này hôm nay.”
“Trước đây, anh đã thay em quyết định
quá nhiều chuyện, nhưng chẳng có quyết định nào của anh hợp với mong
muốn của em.” Tiết Vân Tần rõ ràng biết thế là sai nhưng vẫn nghe theo
lựa chọn của nàng.
“Bởi vậy dẫu biết rõ sẽ xảy ra hậu quả này,
anh vẫn cùng tôi lao vào chỗ chết?” Nhan Khai Thần cười khổ, nhìn hắn.
Suốt mấy năm nay, đây là lần đầu tiên nàng tỉnh táo đến vậy. “Anh sẽ mãi mãi ở bên tôi chức? Nếu hôm nay là ngày tận số của chúng ta?” Dường như nàng đã ngửi thấy mùi của Thần Chết, nhưng khát vọng sống khiến nàng
không cam tâm chấp nhận sự đối xử bất công của số phận. Nàng còn rất
nhiều tâm nguyện chưa kịp thực hiện, dẫu khó tránh khỏi cái chết thì
nàng cũng không muốn là ngày hôm nay, ngay tại chỗ này. Nhưng đây là sự
lựa chọn của nàng, có lẽ… Nàng bất giác ôm hắn chặt hơn. Đây là hi vọng
cuối cùng của nàng. “Tiết Vân Tần, thực ra tôi không hề muốn chết cùng
anh.”
“Không đâu. Em sẽ sống và trở về Trung Quốc. Nơi đó mới
thuộc về chúng ta.” Tiết Vân Tần ôm chặt nàng vào lòng, trong khi mắt
vẫn liếc tên sĩ quan Đức đang thưởng thức rượu vang. Quả nhiên hắn phát
hiện tên sĩ quan ngầm đưa mắt ra hiệu cho từng tên lính Đức. Có lẽ là
giờ tử sắp điểm! Viên sĩ quan Łόdź cải trang thành nhiên viên phục vũ
trở nên chậm chạp vì vết thương, cuối cùng đành lộ diện trước mặt bọn
Đức. Có lẽ có một số kiếp nạn mà con người ta không bao giờ tránh được,
Tiết Vân Tần chỉ biết cố gắng hết sức để bảo vệ người con gái trong vòng tay mình.
“Còn nhớ trước khi ra khỏi cửa anh từng nói: “Không có anh, nhất định em sẽ sống tốt hơn”, đó không phải là lời cảm khái mà
anh thực sự tin như vậy.” Hắn vừa nói vừa ôm nàng, xoay những vòng đẹp
mắt theo điệu nhạc dìu dặt ở giữa sân khấu ngập tràn nước mắt và nỗi sợ
của mọi người. Trong khi Nhan Khai Thần cố kìm nén nước mắt và sự hoảng
loạn thì Tiết Vân Tần lại hưởng thụ từng giây từng phút thật chân thực
bên nàng. “Nhớ lần đầu tiên nhìn thấy em, em bẽn lẽn đi theo thím Vương
với vẻ ngây ngô. Lúc nào trông em cũng ngốc nghếch, ngây thơ đến nỗi bị
người ta lừa cũng không biết. Nhưng bây giờ ngẫm lại, anh thấy đó mới là điều đáng quý nhất.”
“Lẽ nào tôi hiện giờ không bằng ngày xưa
hay sao? Chẳng phải tôi biến thành tôi của ngày hôm nay là nhờ công dạy
dỗ của anh sao? Nếu không có anh, làm sao tôi đủ bản lĩnh trở thành nữ
đặc công xuất sắc thứ hai của khóa đầu tiên?” Nhan Khai Thần cười, nước
mắt giàn giụa chảy ra theo từng thước phim quá khứ.
Tiết Vân Tần
nhíu mày, lau vết nước mắt trên mặt nàng. “Nhưng người luôn ở trong trái tim anh là Đoàn Tư Kỳ chứ không phải là Nhan Khai Thần.”
“Nhưng
chính tay anh đã tống Đoàn Tư Kỳ vào nhà lao, anh có tư cách gì nhớ đến
cô ây?” Bất luận là Đoàn Tư Kỳ hay Nhan Khai Thần thì cả hai đều là hệ
quả do bàn tay hắn thao túng. Giờ hối hận chẳng phải nực cười lắm sao?
Nàng không thể nghĩ ra lý do nào khiến mình cảm động. Nhưng mỗi lần chìm đắm trong quá khứ không lời, nàng luôn thấy đau đớn đến thắt lòng.
“Đoàn Tư Kỳ trong quá khứ từng vì anh mà vứt bỏ tất cả, dẫu biết sớm
muộn có một ngày sẽ bị anh bỏ rơi, cô ấy vẫn không hề hối hận đi theo
anh. Khi ấy, thế giới của cô vô cùng bé nhỏ, nhỏ đến nỗi chỉ đủ chứa một mình Tiết Vân Tần. Nhưng thế giới của Tiết Vân Tần lại quá ư rộng lớn,
trong thế giới của anh ta có dã tâm, có hoài bão, có quyền lực, tiền
tài, danh lợi và nhiều thứ khác mà cô ấy không bao giờ nghĩ đến, vậy mà
lật qua lật lại lục tìm mãi cô ấy vẫn không tìm thấy tên mình. Mặc dù
bất công là thế nhưng cô ấy vẫn nguyện tin anh ta, nguyện hi sinh cả
mạng sống của mình vì tình yêu. Kết quả đúng là cô ấy đã mất mạng.” Nói
đến đây, Nhan Khai Thần không thể kiềm chế, bật khóc nức nở. Nàng cả quá vãng đúng là quá ngu dại, ngu dại đến mức ngay cả bản thân nàng cũng
thấy đau lòng.
Một quá khứ tốt đẹp như vậy mà Tiết Vân Tần vẫn
nhẫn tâm vứt bỏ, không hề tiếc nuối, nhưng thời gian có bao giờ quay
ngược? Những lỗi lầm hắn phạm phải đã làm tổn thương nàng sâu sắc, giờ
đây, bất kể hắn làm gì để bù đắp lại thì cũng chẳng thể cứu sống Đoàn Tư Kỳ năm xưa nữa. Người mà hắn đang ôm trong tay là Nhan Khai Thần chứ
không phải tiểu nha đầu của hăn, bởi làm sai có thể tìm lại dĩ vãng đã
trôi xa?
“Xin lỗi! Tư Kỳ!” Cuối cùng, hắn thừa nhận sai lầm của
mình đúng là quá tàn khốc, thấy nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi chỉ
vì một lời xin lỗi muộn màng sau bao năm, lần đầu tiên hắn cảm nhận được mùi vị của cảm giác khóc không ra nước mắt. “Anh biết nói câu này giờ
đã quá muộn, nhưng anh chỉ có thể làm như vậy. Tư Kỳ, chắc chắn sau này
em sẽ không bao giờ gặp phải người đàn ông như anh. Người ấy sẽ biết
cách chăm sóc em, mang lại hạnh phúc mà em mong muốn, một hạnh phúc giản đơn, không tính toán, không nghi kị, chỉ có những yêu thương và che chở đáng tin cậy nhất, bình dị nhất. Bây giờ, anh không biết mình có thể
cho em thứ gì, chỉ hi vọng em sống thật tốt, sống với đúng bản chất của
em.”
Dứt lời, hắn nâng gương mặt đẫm lệ của nàng lên, hôn nhẹ vào bờ môi run rẩy. Đó là điều duy nhất hắn có thể làm được.
Đột nhiên, một tiếng thét phát ra giữa đám đông, chỉ thấy viên sĩ quan Łόdź ngã vật ra đất, một tên lính Đức thô lỗ giật phăng chiếc áo khoác ngoài của anh ta, để lộ vết thương đỏ máu bên trong. Tên chỉ huy Đức tiếc
nuối không muốn đặt rượu ngon xuống, giẫm chân lên vết thương trên ngực
anh ta, cất giọng bình thản như đang nói chuyện với người bạn: “Nói đi! Ở đây có bao nhiêu đồng bọn? Hay tất cả bọn mày đều là đồng phạm?” Thấy
anh ta không đáp lời, tên chỉ huy càng giẫm mạnh khiến anh ta đau muốn
ngất xỉu. Chị gái của viên sĩ quan không chịu được cảnh em trai bị đối
xử như vậy, liều mình lao tới, nhưng chưa kịp đến nơi thì một phát đạn
đã bay ra từ họng súng, kết liễu mạng sống của cô ta. Thêm một phát đạn
nữa, người thanh niên muốn báo thù tên chỉ huy Đức cũng mất mạng.
Hai phát súng khiến tất cả mọi người có mặt tại hiện trường không thể chịu
đựng thêm nữa, liều mạng xông ra khỏi vòng vây súng ống của lính Đức,
chạy đến nơi an toàn. Đứng trong đám đông hỗn loạn, Tiết Vân Tần không
hề có ý định trốn chạy, hắn chỉ ôm chặt lấy Nhan Khai Thần để không một
ai có thể làm hắn lạc mất nàng. Nhan Khai Thần cũng ôm hắn, tiếng la ó
đinh tai nhức óc, tiếng gào thét thất thanh khiến nàng nhắm chặt hai
mắt, không dám ngó xung quanh, chỉ cảm thấy Tiết Vân Tần thủ thỉ bên
tai: “Tư Kỳ, cảm ơn em suốt mấy năm nay đã luôn ở bên anh, cho anh sống
một cuộc sống đơn giản và chân thực. Em biết không? Điều anh không dám
chấp nhận nhất trong cuộc đời chính là sự thất bại. Trước đây, anh từng
nghĩ hàng vạn lần rằng lỡ một ngày anh cũng trở thành kẻ bại trận như
cha thì thà chết còn hơn. Nếu không có em, anh không bao giờ hiểu được
cuộc sống của người bình thường mới là cuộc sống chân thực nhất. Nhưng
xin lỗi em, kiếp này anh không thể cùng em đi đến cuối con đường. Cuộc
sống của em vẫn sẽ tiếp diễn, không những vậy chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn
hiện tại rất nhiều. Bởi em là cô gái ngốc nghếch nhất thể gian, một cô
gái ngốc đáng yêu đến nỗi ngay cả thần thánh cũng phải yêu mến.” Rồi hắn cười, ánh mắt hoe đỏ bịn rịn không nỡ rời khỏi khuôn mặt nhòa lệ của
nàng, nhưng một khi quân Đức đã nói giết là chúng sẽ lập tức bắt tay
hành động. Thời gian dành cho họ không còn nhiều. “Tư Kỳ! Em nhất định
phải về nước. Nhớ rắc tro cốt anh xuống sông Trường Giang. Tiêu Vân
Thành đợi anh về uống ly rượu tái ngộ lâu lắm rồi. Em làm được chứ?”
Lúc này, Nhan Khai Thần đã nhận ra ý đồ của hăn, nàng cuống cuồng ngăn hắn
lại nhưng bị vòng tay hắn siết chặt vào lòng. Đột nhiên một tràng súng
liên thanh vang lên, cơ thể nàng bị hắn đè mạnh xuống đất, đầu đập phải
bậc cầu thang, nàng lập tức bất tỉnh nhân sự.
Trong lúc mơ hồ,
nàng cảm thấy có dòng dịch chảy qua má, dinh dính và nóng hổi, một bàn
tay vừa to vừa dày ấp lên môi nàng như muốn dỗ nàng mau chìm vào giấc
ngủ. Nàng mơ màng nghe thấy tiếng ai đó dặn dò ngắt quãng, loáng thoáng
khi gần khi xa, rồi dần dần không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, chỉ mơ hồ nhận ra bàn tay càng lạnh, lạnh đến nỗi khiến nàng nghi ngờ
rằng hơi ấm chưa từng tồn tại trong bàn tay ấy…
Trong chớp mắt,
tiếng nói cười không còn nữa, những bước nhảy kì diệu cũng không còn
nữa, buổi vũ hội náo nhiệt chỉ còn lại màu đỏ nhức nhối và mùi tanh nồng tràn ngập, cô đặc khắp không gian. Khi những tiếng rên rỉ vẳng ra từ
sân khấu hoàn toàn tắt lịm, tên chỉ huy Đức mới tuyên bố ngừng xả súng.
Cho dù những nạn nhân chết dưới mũi súng của chúng đều là dân thường vô
tội, nhưng khi họ đồng ý chứa chấp một sĩ quan Łόdź bị thương thì đáng
phải chịu sự trừng phạt như vậy.
“Thư chỉ huy! Đã bắn chết hết rồi.”
“Ừm.”
“Có cần dọn dẹp hiện trường không ạ?”
“Không cần. Buổi vũ hội của chúng vẫn chưa kết thúc mà.”
Máy hát lại ngân lên khúc nhạc vui tươi và yêu đời chỉ vì buổi vũ hội của họ vẫn chưa kết thúc…