Trời mưa liên miên, từ đầu tháng Bảy, mưa chẳng lúc nào ngừng, cứ thế ròng rã suốt một tháng. Nước mưa ào ào đổ từ sông nhỏ về sông lớn, khiến nước sông không ngừng tràn bờ, trong khi đó, suốt mấy năm nay, đê ngăn lũ lại không được sửa chữa kịp thời, cuối cùng cũng không thể trụ vững trước những con sóng bạc đầu đang ầm ầm táp vào bờ với thế vô cùng hung dữ. Con đê dung túng cho nước lũ đổ ào ào vào Giang Hán, nhanh chóng nhấn chìm một dải đường sông. Nếu con đê Đan Động Môn bảo vệ Hán Khẩu bị vỡ thì ba thị trấn chắc chắn sẽ bị nhấn chìm hoàn toàn trong dòng nước cuồn cuộn.
Tiết Vân Tần đứng bên cửa sổ, nhìn trận mưa lớn không dứt, hắn có dự cảm Hán Khẩu sẽ không chống đỡ nổi. Nếu lũ đổ về Giang thành thì mọi người đều bị tổn thất nặng nề, đặc biệt là Tiểu Kim Đường, khó khăn lắm mới gượng dậy được sau vụ Khang Triệu Khanh phất cờ dọn dẹp bang phái, nhưng chắc cũng chẳng chịu nổi mấy phen chìm nổi nữa. Hơn nữa, hắn lại đang cần một khoản tiền lớn của Tiểu Kim Đường để trang trải cho trại huấn luyện. Thế mà bây giờ lại gặp phải lũ lụt. Tuy tháng trước, hắn đã trình báo việc này với cấp trên, nhưng khi đối diện với tình hình càng ngày càng tệ thì cuối cùng hắn cũng không thể bình tĩnh được nữa. Thấy chỉ huy phó vào báo cáo công việc, hắn lại hỏi: “Việc ở trại huấn luyện sắp xếp xong chưa?”
“Thưa, đã sắp xếp thỏa đáng theo chỉ thị rồi ạ!”
“Thông báo đến các đơn vị chi hánh phải bảo toàn các thiết bị thông tin và tài liệu nội bộ, giảm thiệt hại ở mức tối thiểu cho tổ chức.”
Vừa mới về chỗ ngồi, hắn đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi tiếp: “Hôm nay có nhân viên tình báo nào ra ngoài làm nhiệm vụ không? Nếu có, bảo họ tạm ngừng công tác liên lạc.”
“Tôi đã thông báo rồi, nhưng có một đặc công đến giờ vẫn chưa liên lạc được.”
“Ai?”
“Nguyệt Ẩn.”
“Nhiệm vụ của cô ta là gì?”
“Đến miếu Quan Đế trên phố Trường Đê, giao danh sách nhân viên mới vào cho số 3. Tôi đã liên lạc được với số 3 nhưng không thể nào liên lạc được với Nguyệt Ẩn. Chắc cô ấy đang trên đường trở về.”
Tiết Vân Tần lại hỏi: “Ai chọn địa điểm liên lạc ở miếu Quan Đế trên phố Trường Đê vậy? Rõ ràng nơi đó rất gần đê Đơn Động Môn.”
“Chuyện này... Vì danh sách rất quan trọng nên chắc người chọn địa điểm mới chọn nơi ít người qua lại.” Chỉ huy phó thận trọng trả lời.
Tiết Vân Tần cười khẩy, mỉa mai: “Phải! Đợi đến lúc lũ tràn qua đê thì họ sẽ biến thành nhân viên hoạt động ngầm đúng như tên gọi rồi.”
Chỉ huy phó không dám ho he, anh ta biết hắn đang cực kì bực bội. Đúng lúc ấy, điện thoại reo vang. Chỉ huy phó mừng húm vì có cơ hội rút lui, nhưng mới nghe được nửa chừng thì sắc mặt anh ta đã trở nên trắng bệch, mãi mới nặn ra được một câu: “Đơn Động Môn...không trụ được nữa...”
Tin tức bất ngờ này khiến tim Tiết Vân Tần run rẩy. Hắn không rõ vì sao mình lại lo lắng đến vậy. Hắn đang lo lắng cho ai đây? Mãi đến khi lý trí trở về khống chế cảm xúc thì hắn mới phát hiện mình đã phạm sai lầm nghiêm trọng đến nỗi không thể cứu vãn nổi...
Đương nhiên Nhan Khai Thần cũng chán ghét kiểu thời tiết mưa mãi không dứt thế này. Nhưng giờ nàng đang mang trên mình nhiệm vụ quan trọng, buộc phải đến miếu Quan Đế trước lúc tám giờ tối, đó là nơi gần địa bàn trọng điểm của đợt lũ nhất.
Có trách cũng chỉ biết trách dạo gần đây, Vũ Hán xảy ra thực lắm chuyện. Thời gian trước vẫn còn giới nghiêm thì lại rộ tin sắp đánh nhau đến nơi, thế là chính phủ Nam Kinh mượn ngay cớ đó để khống chế thế lực quân đội của Vũ Hán. Bây giờ, mưa đã kéo dài hơn một tháng, sông Trường Giang dâng nước như phát cuồng, chỉ sợ nước ngập cả vào thành. Trong phút chốc, khắp nơi đều tràn ngập những tin đồn khiến dân chúng Giang thành hốt hoảng bất an. Những kẻ lắm tiền nhiều của không chịu được những lời kích động, liền nghĩ cách trốn sang thành phố lân cận lánh nạn. Dân thường chẳng biết trốn đi đâu, đành chuyển những đồ đạc có giá trị lên bãi hoang cao hơn, rồi làm đại một túp lều cỏ, sống yên thân trong đó. Đương nhiên cũng có người cố thủ không chịu đi, lúc ngang qua một khu dân cư, nàng nhìn thấy một người đàn bà kéo tay chồng nhất quyết đòi chuyển đi. Người chồng không nghe, liền giơ tay tát cho người đàn bà nọ một cái, thế là bà ta lập tức òa lên khóc như quả bóng bay bị chọc thủng, nằm vật ra kêu trời gọi đất. Thấy chồng không thèm để ý đến mình, bà ta tức giận túm tóc cô con gái đang khóc thét vì sợ, đánh cho một trận. Cảnh tượng cãi vã ầm ĩ đó làm tâm trạng nàng càng lúc càng rối bời và chán ngán. Nào ngờ khi vừa đến gần miếu Quan Đế, Nhan Khai Thần nhìn thấy mấy người đàn ông khoác áo tơi đang đánh trống gõ mõ hét to câu gì đó. Ngặt nỗi mưa lớn quá khiến tiếng hét của họ trở nên rất yếu ớt. Tuy Nhan Khai Thần không nghe rõ nhưng đột nhiên nàng nhìn thấy rất nhiều người đang chạy như bay ra khỏi căn nhà trước mặt, có người đang cầm bát cơm trên tay liền vứt bỏ cả bát, vội vàng ôm lấy con chạy như ma đuổi về phía trung tâm thành phố.
Nhan Khai Thần vẫn còn may mắn, chỉ bị vài người giẫm phải chân khi đi trong dòng người chạy lũ đông nghịt, một vài người già và trẻ con còn bị xô ngã mà chẳng có ai đỡ dậy. Sau đó, nàng chạy đến gần chỗ mấy người đàn ông đang khua chiêng gõ trống mới biết, mấy điểm trọng yếu của đê Đơn Động Môn đã bị vỡ hoàn toàn. Trong thoáng chốc, không những nàng không muốn chạy trốn mà từng bước tiến đến gần miếu Quan Đế đang sắp gặp phải họa lớn kia.
“Cô gái ơi! Mau chạy đi! Lũ sắp về rồi đấy! Sao cô lại đi về phía đó?” Ông chú gõ chiêng kéo cánh tay nàng lại, không hiểu sao vào thời khắc quan trọng thế này mà vẫn có kẻ muốn đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng thấy nàng không có phản ứng gì, ông ta chỉ thở dài rồi bỏ chạy thoát thân.
Nhan Khai Thần ngước mắt về phái trước, nơi âm u với mây đen che kín bầu trời. Trong sắc tối mờ ở nơi tiếp giáp giữa phố xá và nước mưa, vạn vật dường như đều được che giấu, khung cành xung quanh bắt đầu tối mù tối mịt, chỉ loáng thoáng thấy một đường màu trắng mờ đục đang dần dần lan rộng, thanh thế ầm ầm như chẻ tre. Trộn lẫn mùi tanh mặn của nước mưa, sương khí đang dâng cao với tốc độ điên cuồng chưa từng có, tiếng gầm gào càng lúc càng áp sát...
Đột nhiên, một loạt các ngôi nhà gỗ kiểu cũ ở đằng xa sụp đổ ầm ầm, trong phút chốc bị luồng nước trắng xóa hung dữ nuốt chửng giống như bị một bánh xe khổng lồ cán qua, tất cả biến mất sạch sẽ như chưa từng tồn tại. Cánh cửa sổ bằng kính của một nhà cao tầng kiểu Tây nằm sát trước miếu Quan Đế bị bóp vụn sau tiếng nổ lớn, giống như chiếc đế của ly rượu cao bị ai nắm chặt trong lòng bàn tay. Mảnh kính bay tứ tung giống như những mũi phi đao sắc nhọn, trôi dạt tự do theo dòng nước, điên cuồng lao đến miếu Quan Đế. Khoảnh khắc cơn lũ thủy tinh ập về phía mình, Nhan Khai Thần kinh hoàng đến đờ người, nàng chưa bao giờ gặp cảnh tương nào đáng sợ đến thế. Không phải lúc nào thiên nhiên cũng thuận theo ý con người, khi nó cất tiếng bất bình vì thói tham lam của loài người thì sự trả thù của nó đáng sợ hơn bất kì sự trả thù nào trên đời. Vào đúng lúc nguy cấp, ai đó đã kịp thời kéo cánh tay nàng, giật mạnh về phía sau. Chẳng kịp suy nghĩ, nàng liền thuận đà nhấc chân chạy thục mạng. Nhưng hai cẳng chân của nàng nào thắng nổi cái miệng đang ngoác rộng chực nuốt chửng tất cả của dòng nước lũ. Cứ tưởng hai người sắp phải chôn thây dưới biển nước mênh mông thì chợt trông thấy một giáo đường phía trước, họ vội chạy vào trong lánh nạn.
“Mau trèo lên!” Người đó ôm lấy eo nàng, đẩy lên trên. Cả hai cuống cuồng trèo lên đường ống nước bám trên tường, cuối cùng cũng lên được mái nhà trước khi dòng lũ cuốn qua.
Trong nháy mắt, đỉnh lũ đã nhấn chìm từng ngóc ngách của thành phố, ngoại trừ vài tòa nhà cao tầng kiên cố thì các cửa tiệm, đèn đường, nhà dân, thậm chí ca miếu Quan Đế, nơi người dân vẫn gửi gắm niềm tin tnh thần cũng không còn tồn tại. Nơi đây không còn là phố thị náo nhiệt nữa mà thay vào đó là biển nước mênh mông không thấy bến bờ. Khi đỉnh lũ quét qua chỗ của Nhan Khai Thần, nàng mới dám ước lượng bằng mắt, thấy mái nhà chỉ cách nơi nước lũ vừa dâng khoảng hai mét. Nếu không có tòa giáo đường này bảo vệ, e rằng nàng đã chôn thây trong nước lũ rồi. Ngoảnh đầu nhìn lại, Nhan Khai Thần thấy người vừa cứu mình nhảy xuống dòng nước xiết, ra sức túm một tấm vải bạt đang trôi, đông thời ném mấy cây gỗ bị gãy lên mái nhà. Nhan Khai Thần đỡ lấy, dỡ ngói đỏ, cắm cây gỗ vào. Một lát sau, đối phương cũng trèo lên giúp nàng cố định tấm vải bạt vào mấy cái cọc gỗ, tạo thành một túp lều trú mưa đơn giản.
Không gian rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người dung thân. Nhan Khai Thần co người ngồi thu lu một góc, cố ý giữ khoảng cách với hắn. Sắc trời càng lúc càng tối, cảm giác ẩm ước và lạnh buốt khiến người ta vô cùng khó chịu, nàng đành xoa mạnh hai tay vào nhau để ấm hơn. Đang định hỏi hắn làm sao tìm thấy chỗ này, chẳng ngờ hắn lại mở lời trước: “Danh sách còn không? Nếu chưa bị ướt thì đưa đây.” Hắn không quản nguy hiểm tính mạng, chạy đến đây chỉ vì một tờ giấy thôi ư? Tuy Nhan Khai Thần biết rõ Tiết Vân Tần làm gì cũng có mục đích nhưng nàng vận thầm mơ ước, giá như người này có thể vào sinh ra tử với mình lúc này thì thực có ý nghĩa biết bao, có điều rõ ràng hắn không phải người như vậy. Nàng tự cười nhạo ảo tưởng phi thực tế đến mức hoang tưởng cua mình rồi lôi bản danh sách được gói trong mấy tầng giấy dầu ra, đưa cho hắn.
Tiết Vân Tần cầm lấy, nhét vào hộp thuốc lá bằng thiếc cho an toàn, đồng thời quay sang dặn dò nàng: “Tạm thời cô không cần tham gia công lác liên lạc. Hãy chuyên tâm làm nhiệm vụ kia đi. Nhiệm vụ đó mới quan trọng.”
“Tôi vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của phủ họ Khang, nhưng Khang Triệu Khanh không phải người dễ bị lợi dụng. Nếu xúi giục ông ta, e sẽ khó thành công.”
Nàng rất muốn bắt tay hành động, nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi. Tiết Vân Tần không nói gì nữa. Thực ra hắn cũng muốn tìm đề tài nào đó không liên quan đến nhiệm vụ để nói với nàng, nhưng cuối cùng chỉ ngậm ngùi phát hiện, họ chẳng có chuyện gì ngoài công việc để nói với nhau cả, thế là hắn đành lặng thinh.
Mưa ào ào như trút, những hạt nước mưa liên tục đập vào mái bạt, phát ra những tiếng lộp bộp khiến người ta nghe mà phát phiền. Thỉnh thoảng, dòng nước mưa lại trượt xuống theo chiều dốc của mái lều, khiến khoảng cách giữa hai người càng lúc càng phải co hẹp, cuối cùng, họ ngồi kề sát nhau. Lúc này, bốn bề đã bị màn đêm nuốt chửng, thỉnh thoảng một tia sét dài ngoằng như rễ cây cổ thụ lại rạch màn trời chiếu sáng cả một vùng, ánh sáng xanh phủ lên vạn vật lại có màu trắng bệch đến kinh dị, cơ hồ ở nơi tiếp giáp giữa trời và đất sâu hút và mênh mang này, chỉ còn lại hai người họ. Tâm trạng con người rất dễ bị thay đổi bời hoàn canh. Đối diện với sự tàn phá của thiên tai, tuy con người vô cùng yếu ớt nhưng cũng có thể trở nên can đảm hơn.
Chí ít Nhan Khai Thần cũng dám hỏi hắn: “Anh sợ tôi không bảo vệ được bản danh sách nên mới vội đuổi theo đến đây à?
“Sao cơ?” Hắn ngơ ngác, giả vờ không hiêu.
“Nếu là vậy thật thì chẳng đáng chút nào.” Nhan Khai Thần cười nhạt, tuy không bất ngờ nhưng khó tránh khỏi thất vọng. “Ngộ nhỡ chúng ta đều không thoát khỏi cơn lũ hoặc chẳng sống nổi đến ngày mai thì chẳng phải anh cũng chết chung với tôi sao?”
“Không có chuyện đó đâu.” Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Nhan Khai Thần quay lại, nhìn hắn thật kĩ, như thể trước đây nàng chưa từng nhìn thấy hắn bao giờ. Đột nhiên nàng chau mày, nói một câu mang hơi hướm lên lớp: “Nói thật, cuộc đời của những người như anh thật vô vị. Tự tin thái quá với tất cả mọi chuyện trên đời không chứng tỏ anh hiểu rõ thực lực của mình, cũng đâu thể hiện anh không thể thua. Chỉ những người sợ phải chịu thất bại mới không ngừng võ đoán bản thân, lúc nào cũng giữ trạng thái kín kẽ không một khe hở mà quên rằng càng kín kẽ càng dễ dính đòn trí mạng. Chi bằng đôi khi lo lắng một chút, có như thế mới hiêu được cách tiến lui.”
Tiết Vân Tần không nói gì, như thể đang nghiền ngẫm lời góp ý của nàng. Chẳng bao lâu sau, hắn mỉm cười kết thúc vấn đề này bằng lời mỉa mai: “Tôi từng nghe một người bạn ngoại quốc nói thế này: “Loài chim duy nhất biết nói là vẹt, nhưng vẹt chẳng bao giờ bay cao được”.” Dứt lời, hắn quay sang cười gian xảo.
“Theo ý anh, tôi chính là con vẹt không thể bay cao đó?” Nhan Khai Thần sa sầm mặt, tức khí vung tay tung một quyền, khi nắm đấm đáp xuống cánh tay hắn, nàng mới ý thức hành động của mình vô cùng ngốc nghếch. Nhan Khai Thần ngượng ngùng rụt tay lại, ngẩng đầu thấy hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay vừa bị đánh trúng với vẻ hụt hẫng, cuối cùng hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, chẳng rõ ánh mắt đó mang cảm xúc gì. Nàng không thể đoán được tâm tư của hắn, chỉ biết cười khổ, nói: “Xin lỗi. Tôi vô lễ quá!” Lẽ ra nàng không nên quên hắn là chỉ huy của mình.
“Không có gì.” Hắn quay mặt đi, giơ tay vuốt nước mưa trên mặt, chẳng ngờ lại làm vết thương mà chỉ mình hắn mới trông thấy bị rách lớn hơn. Đột nhiên, hắn xoay ngược bàn tay rồi rụt lại, nói: “Xem ra phải mưa đến hết ngày mai, khả năng lũ còn dâng cao nữa. Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi chút đi, nếu không mai chẳng có sức mà bơi đâu.” Hắn rất thuần thục trong việc khống chế mọi việc, duy bước này hắn đã đi sai.
“Thế còn anh?”
“Tôi thức canh chừng nước lũ. Nếu lại thêm một đỉnh lũ nữa, chắc chúng ta sẽ chết ở đây mất.” Rồi hắn đập vào cánh tay mình một cách rất tự nhiên và thoải mái, nói: “Nếu cô buồn ngủ thì cứ việc tựa vào đây. Tôi không ngại đâu.”
Nhưng Nhan Khai Thần ngại, nàng rất sự sợ thân mật đó. “Chỗ nào cũng ướt lướt thướt, tựa vào đâu mà ngủ được chứ!”
Tiết Vân Tần không nói gì nữa. Bầu không khí vốn khá tự nhiên, giờ bỗng trở nên thật nặng nề.
Lúc ở trại huấn luyện, cơ thể nàng khỏe mạnh như được rèn bằng sắt, thế mà giờ mới dầm mưa dãi gió một chút đã run như cầy sấy hắt hơi liền hai, ba cái khiến đầu óc quay mòng mòng. Tiết Vân Tần thở dài, giơ tay cởi áo vest ra, vắt khô nước rồi đắp lên người nàng, nói: “Tôi cũng hết cách! Trên người tôi chẳng có chỗ nào khô cả. Khoác tạm cái áo này vào cho đỡ lạnh.”
Nhan Khai Thần định từ chối, nhưng nàng thấy thực sự khó chịu nên đành quấn chặt áo quanh mình. Thấy hắn chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi ướt sũng bên trong, nàng cũng hơi ái ngại. “Anh mặc thế kia suốt một đêm e ốm mất. Hay anh cầm áo khoác lại đi.”
“Không cần! Đàn ông con trai ai còn tính toán đến chuyện đó! Cô không cần để ý đến tôi.” Hắn kiên quyết nhường áo khoác cho nàng.
Nhưng sự quan tâm ấy khiến Nhan Khai Thần cảm thấy như một gánh nặng, nàng bắt đầu thấy ghét thái độ thỏa hiệp hèn kém của mình, ngữ điệu cũng trở nên sắc nhọn thấy rõ: “Thà anh cứ giữ thái độ với tôi như lúc ở doanh trại còn hơn thế này, khiến tôi phải suy nghĩ lung tung!” Lẽ ra nàng không nên thốt ra những lời ấy, nhưng nói thì đã nói rồi, nàng ném trả áo khoác, nhưng hắn đã ngăn lại. Hắn nhìn nàng, lần đầu tiên trong mắt hắn toát len vẻ lo sợ. “Lúc trước cô nói tôi quá tự tin, thực ra không đúng đâu. Làm gì có ai rơi vào hoàn cảnh này mà không sợ! Nhưng khi cô ở bên tôi, tôi không thể tỏ ra sợ hãi. Chúng ta đã không biết còn có ngày mai hay không thì ôm hận quá khứ nào có ý nghĩa gì.”
“Thật sao? Nếu bốn năm trước, anh nói câu này thì có lẽ tôi còn cảm động, thậm chí sẽ tha thứ cho anh cũng không chừng. Nhưng bây giờ thì không thể có chuyện đó. Lảng tránh ánh mắt của hắn, Nhan Khai Thần co ro ôm thân hình đang run cầm cập, vùi đầu vào giữa hai đầu gối. Đối với nàng, những lời khi nãy của hắn mới thực sự là vô nghĩa. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, bảo: “Mệt thì ngủ đi! Có tình hình mới, tôi sẽ gọi cô.”
Đêm đó, quả nhiên Tiết Vân Tần không hề chợp mắt. Trong đêm mưa vô cùng hạn chế tầm nhìn hắn buộc phải căng mắt ra quan sát thế chảy của dòng nước lũ. Có lẽ người bên cạnh đã ngủ say, nếu không đã chẳng thể ngồi bó gối cả đêm không hề ngẩng đầu lên như thế. Có lẽ vì ngủ quá say nên người nàng dần dần đổ về phía ngoài lều trú mưa, nếu hắn không kịp thời kéo lại thì e nàng đã lăn xuống nước rồi. Có điều hắn không lay nàng tỉnh dậy mà rất đỗi dịu dàng cho nàng tựa vào lòng mình, co hai chân làm gối cho nàng. Thấy nàng khẽ run rẩy, hắn cẩn thận khép chặt áo khoác để gió lạnh không thể luồn vào. Đồng thời hắn áp lồng ngực, nơi khô ráo duy nhất tr6en người mình, vào tấm lưng lạnh giá của nàng, sưởi ấm cho nàng. Có lẽ làm vậy sẽ khiến nàng thấy dễ chịu hơn. Đột nhiên hắn thấy ngưa ngứa mũi, lúc này mới phát hiện mình cũng bị nhiễm lạnh. Hắn cười nhạo bản thân, không biết rốt cuộc mình đang làm trò gì, tại sao hắn luôn đối xử với nàng theo cách khác biệt với những người khác như thế? Rõ ràng đang phiền nao vì tiền bạc, thế mà trong chớp mắt lại chạy đến nơi nguy hiểm nhất của trận lũ mà chẳng hiểu bởi nguyên cớ gì. Bất luận hắn muốn thừa nhận hay không thì khoảnh khắc lũ tràn tới, hắn vẫn có thể nắm chặt lấy tay nàng một cách vô cùng chuẩn xác, khoảnh khắc rung động đó không một quyền thế nào có thể so sánh được. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn bắt đầu phủ nhận luận định đó, hắn cố chấp cho rằng chỉ có sức mạnh của sự áy náy mới khiến hắn không thể thoát khỏi nỗi vương vấn suốt bốn năm nay. Hắn cố gắng san bằng mọi mâu thuẫn trong lòng, nhưng cảm giác tê dại của đôi chân khiến hắn không thể bỏ qua. Đang định hút điếu thuốc cho tinh thần thêm tỉnh táo, kết quả chỉ móc ra được đám sợi thuốc ướt sũng trong túi quần, bên trên còn sót lại giấy cuộn thuốc đã nát nhũn. Hắn ngán ngẩm quẳng điếu thuốc đi, chuẩn bị duỗi chân cho dãn xương dãn cốt thì thấy nàng quay mặt lại, hắn vội ngồi bất động vì sợ làm nàng tỉnh giấc. Mãi hồi lâu, xác định rõ nàng lại chìm vào giấc ngủ, hắn mới chầm chậm rút cánh tay sắp cứng đờ, nhấc đầu nàng nằm sâu vào lòng mình. Đột nhiên hắn có cảm giác rất khác lạ, rõ ràng ống quần đã gần khô giờ như thể bị ướt mưa lần nữa, hơi ướt thẩm thấu cả vào da thịt. Điều kì lạ là nước ngấm nào chân lại âm ấm. Hắn ngạc nhiên cúi đầu xuống, bất ngờ phát hiện nàng đang nắm chặt lấy quần hắn, khe khẽ sụt sịt.
“Mơ thấy ác mộng à?” Hắn khẽ hỏi, nhưng đáp lại chỉ có những tiếng nói mơ chập chờn: “...Em muốn về nhà, muốn về...trước đây, không thể về được nữa phải không? Không thể về được nữa!” Nàng bỗng níu chặt lấy quần hắn, không rõ đang chìm trong giấc mộng hay đang tỉnh.
Tiết Vân Tần lặng lẽ lắng nghe, hắn coi đó chỉ là nằm mơ. Nhưng đến khi cam nhận được nàng quay người ôm chặt lấy hắn thì hắn biết có lẽ không phải mơ.
“Có những việc thực không nên...giống như có những người...không nên nhớ nữa. Nhưng...rất buồn...hận người ta...thực sự thấy rất buồn...Lẽ nào mặc kệ tất cả, mặc kệ tất cả để thích một người...để theo đuổi tình yêu...là sai sao? Hay ngay từ đầu em đã chưa bao giờ đúng?” Nàng ôm hắn chặt hơn, nước mắt trào ra như đê vỡ, thấm ướt cả vạt áo hắn, ngấm vào tận tim. “Tim người ta làm bằng máu thịt, nên có lúc sẽ đau, chỉ có điều nếu không phải tim mình thì chắc sẽ không thể hiểu nổi.” Lát sau, nàng lại chìm vào giấc ngủ, không nói gì nữa.
Tiết Vân Tần vẫn chăm chú lắng nghe như thể chờ nàng nói hết. Chẳng biết có phải giọt nước mưa bò ngoằn ngoèo trên mái lều rớt xuống bắn vào mắt hắn hay không mà tầm nhìn chợt trở nên mờ hẳn, cứ như bị ai đó thổi một luồng hơi nóng vào mắt vậy, âm ấm, mịt mù sương khói.
Trời sáng, mưa đã bớt nặng hạt. Những giọt mưa lất phất giữa không trung tựa hồ những cánh bồ công anh bay đầy trời, tự do và phiêu lãng. Nhan Khai Thần dụi đôi mắt sưng đỏ, rời khỏi vòng tay của hắn, nàng không hề nhắc lại một chữ về chuyện tối qua. Tiết Vân Tần cũng không nói gì, coi như hai người đã mơ một giấc mơ kì lạ. Dỡ lều trú mưa, cuối cùng họ cũng nhìn thấy dáng vẻ mới của thành phố chỉ còn lại biển nước đục ngầu mênh mông không thấy bến. Tiết Vân Tần dõi mắt ra xa, thấy có vài chiếc thuyền đánh cá đang tới gần, vội nói: “Có thuyền! Chúng ta mau bơi sang đó!”
Nhan Khai Thần tần ngần với vẻ khó xử, nói: “Ơ...Nhưng...Tôi không biết bơi.” Đến khi nàng có gan thì trại huấn luyện lại không dạy môn này, nên nàng chẳng còn cách nào khác.
Suốt đêm, Tiết Vân Tần không ngủ, nên lúc này đành gắng sức lấy lại tinh thần, liều mạng nhảy xuống sông, gọi thuyền cá nhỏ đến. Sau đó hỏi ra mới biết cả Hán Khẩu đã bị chìm trong biển nước. Chủ thuyền cá này quay lại tìm người thân, nhưng chẳng thấy bóng dáng ngôi nhà của người nhà đâu nữa. Lúc chèo đến khu vực thành phố, Tiết Vân Tần và Nhan Khai Thần nhìn thấy rất nhiều tàu thuyền. Thuyền to thì trông như chú ếch, chỉ lộ mỗi chiếc mũi lên mặt nước, thuyền nhỏ thì đông như kiến cỏ, nằm rải rác khắp nơi, chật kín cả con phố. Có vài người thức suốt đêm, đến lúc trời sáng mới dám cuộn mình nằm ngả nghiêng trên thuyền, tranh thủ chợp mắt trong chốc lát. Nhan Khai Thần phát hiện mấy cái xác súc vật nổi lềnh phềnh trên mặt nước, trông thật ghê rợn. Cạnh đó, rác rưởi và xà nhà gãy vụn trôi rải rác về phía xa theo luồng đảo của mái chèo. Người dân gặp nạn lũ ngồi chật cứng trên mái những căn nhà chưa bị dòng xoáy quật đổ. Lũ chuột vẫn thích cuộc sống về đêm giờ không thèm phân biệt ngày đêm nữa, lúc nhúc bám theo kèo nhà, tranh địa bàn lánh nạn với con người. Có người bỏ con vào trong chậu gỗ, cố gắng đẩy lên chỗ cao, tìm nơi trú chân. Một chú chó chẳng biết có phải tối qua không tìm được chỗ nghỉ hay không mà lực đạp nước càng lúc càng yếu, có vẻ sắp chìm xuống đáy đến nơi, có nhà thuyền nào đó lấy mái chèo gỗ đẩy nó vào một vị trí còn trống trên một mái nhà lộ ra giữa dòng nước, cuối cùng cũng cứu được mạng sống của con vật nhỏ.
Tuy tình thế vô cùng ngặt nghèo nhưng không thiếu người nhân cơ hội nghĩ cách kiếm tiền. Một tiểu thương đặt thức ăn bị nước ngấm một nửa vào trong chậu gỗ, vừa đẩy vừa rao bán cho dân chúng đang mắc kẹt trên mái nhà không còn nơi nào để về. Thường ngày, mấy đồng là có thể mua được một vốc lạc to, lúc này đã tăng giá lên mười mấy đồng, có người không rõ kiếm đâu ra mấy bình nước giếng sạch, vừa rao bán, bao nhiêu người đã lấy tài sản còn lại trong lúc chạy nạn mang ra tranh cướp nhau mua. Bởi tháng này là tháng khô hạn, thời tiết nóng bức không thể chịu nổi, không những vậy còn phải đề phòng chuột muỗi lũ lượt tấn công. Nhan Khai Thần nhìn cảnh đó, buồn rầu thở dài, than: “Nếu chính phủ sớm bỏ kinh phí ra tu sửa đê điều thì dân chúng đâu đến nỗi phải gặp cảnh lũ lụt thảm hại thế này.”
“Tiền của chính phủ phải đầu tư vào nội chiến, làm sao rút tiền mặt ra được.” Tiết Vân Tần cũng thở dài, nhưng chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn. “Nếu hôm nay không gặp cảnh lũ lụt thì ai hơi đâu tự dưng nghĩ đến chuyện này. Chỉ cần không xảy ra chuyện thì người ta vẫn sống ngày này qua ngày khác đấy thôi.”
Nhan Khai Thần tán đồng quan điểm này: “Đúng vậy, Thiên tai địch họa, có mấy khi đề phòng được đâu. Chỉ còn hi vọng ai đó sẽ đứng ra giải quyết.”
“Chẳng phải cô đang đau đầu vì không có cơ hội sao? Giờ cơ hội đến rồi đấy!” Tiết Vân Tần nhìn về phía dân chúng đang lưu lạc không nhà không cửa dường như đã nghĩ ra cách hay. Qua lời gợi ý, Nhan Khai Thần liền tỉnh ngộ, những lúc thế này, kiểu gì quân đội cũng cho quân đến chi viện. Tuy nàng khó mà tiếp cận được Khang Triệu Khanh, nhưng có lẽ sẽ có đường tấn công Khang Thiếu Đình, người đang giữ hàm thiếu tướng. Khang Thiếu Đình là người đầy nhiệt huyết, nhất định trong hoàn cảnh này, anh sẽ ra mặt cứu giúp người dân gặp thiên tai. Tuy ít nhiều cảm kích Khang Thiếu Đình, nhưng cứ nghĩ đến việc em trai anh đã hại nhà họ Đỗ đến mức cửa nát nhà tan mà một người chính trực như anh lại không hề có bất cứ hành động gì, nàng bất giác cảm thấy hơi nực cười.
Có lẽ đây đúng là cơ hội tốt dành cho nàng. Nhưng dù thời cơ đến thì vẫn cần có người tài trợ. Nàng quay sang nhìn Tiết Vân Tần, thấy hắn cũng nhìn lại mình với gương mặt bình thản như mặt hồ lặng sóng, dường như đang đợi nàng mở lời.
“Tôi cần tiền. Cần gấp.” Nàng quyết định hạ thủ từ chỗ Khang Thiếu Đình, nhưng muốn làm được điều ấy phải cần rất nhiều người và rất nhiều tiền.
“Được! Tôi sẽ cho cô.” Tiết Vân Tần đáp rõ ràng và nhanh nhẹn đến mức không kịp để nàng suy nghĩ, cũng không kịp hối hận.