Chương thứ mười: 10
Lôi Đỉnh thông minh một đời, nhất thời hồ đồ, cũng chẳng hay biết gì về Ung Diễm, mãi cho đến khi Hoàng Thái Hậu tới trước Vương Phủ của Nhiếp Chính, yêu cầu gặp hắn, mới phát hiện hắn có chuyện gì đó bất thường.
“Hoàng Thái Hậu, quang lâm đến hàn xá, xin hỏi có quý sự gì không?” Hắn lạnh lùng nhìn phụ nhân cao quý ăn mặc nhưng lại không có những trang sức đắt tiền trên mình, nàng và hình dáng Ung Diễm không hề giống nhau, đó là đương nhiên rồi, căn bản họ không phải là mẹ con.
“Là ngươi sao? Ngươi muốn giết chúng ta sao? Đúng vậy, nhất định là ngươi, bằng không thì sao nàng ấy lại nói những lời đó với ta chứ?”
Hoàng thái hậu sợ tới mức tay chân đều phát run, lúc này cuối cùng nàng có thể cảm nhận được vì sao các đại thần trong triều đối với nam nhân này lại cảm giác sợ hãi sâu sắc như vậy, hắn không giận nhưng lại có uy thế vương, quả thật dạy cho người ta không thể xem thường!
“Ngươi nói Ung Diễm sao? Nàng nói gì với ngươi hả?”
“Nàng nói…. Cho dù nàng không phải là ruột thịt của ta, ở trong đáy lòng nàng vẫn coi ta như mẫu thân của nàng, nàng còn muốn ta chuẩn bị tâm lý, nói ta rằng sớm muộn gì cũng không thể gánh nổi vị Hoàng Thái Hậu, nàng nói lời này rốt cuộc là có ý gì hả?”
Rốt cuộc nàng ấy muốn là gì? Lôi Đỉnh khẽ nguyền rủa một lúc, quả nhiên hắn dã quá an tâm về Ung Diễm này! Hắn cũng không kềm nén được nữa, chân dài một bước, lướt qua Hoàng Thái Hậu ở bên mình liền sải bước đi ra ngoài……..
※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※
Trước mắt, bọn họ gặp phải một vấn đề lớn.
Vấn đề này so với dẫn kẻ địch dẫn theo trăm vạn đại quân đến thành, hơn nữa lại làm cho người khác cảm thấy nhức đầu. Kỳ thật chỉ cần nói thẳng ra cũng rất đơn giản, bất qua chỉ là hoàng đế tôn quý của bọn họ đang “Mang thai” mà thôi.
Đúng rồi! Đúng rồi! Thật ra thì vấn đề này thật sự rất đơn gian, rốt cuộc bọn họ đang phiền não về cái gì chứ? Một đám đại thần dường như không hẹn mà có cùng chung ý tưởng, hai mặt nhìn nhau cười khan hai tiếng.
Sau đó thì mình mới phát hiện, căn bản là tự mình dối người mà thôi!
Từ xưa đến nay, hoàng đế phải có tam cung lục viện là chuyện rất bình thường, sinh đống hoàng tử hoàng nữ là chuyện đương nhiên, nhưng cũng chưa có nghe qua là hoàng đế muốn sinh hài nhi!
“Trẫm muốn sinh hài tử, có được không?”
“Á…. Hoàng thượng, ta nghĩ vấn đề này không nên hỏi ở nơi đây, trước hết chúng ta nên làm rõ là đứa nhỏ này rốt cuộc từ đâu đến!”
Niềm vui cứ dâng trào như ngọn lửa trong tim, có lầm hay không, dù hoàng đế là nữ, thì trong lòng họ vẫn muốn làm “Cha nuôi” của nữ nhân này, mà nam nhân kia lại dám giành đi ý định làm “Cha nuôi” của họ, giành nữ nhân này đi?
“Hài tử……. chính là……” Nàng ấp úng mãi, không biết cách nào để nói ra miệng.
“Đúng rồi! Đúng rồi! Chúng ta phải biết người nào to gan lớn mật như vậy, dám làm Đương Kim Thiên Tử có bầu, là tên háo sắc vô pháp vô thiên này là người nào, hẳn phải nghiêm trị luật hình mới đúng.”, Hừ! “Huynh đệ” của hắn lại bị nhúng chàm rồi sao? Công Tôn Nghi thề phải tìm cho được kẻ đầu sỏ gây nên, tuyệt không bỏ qua.
“Hắn…….”
Nhất thời Ung Diễm chột dạ liền cắn môi, nghĩ rằng nếu bọn họ biết nam nhân làm nàng mang bầu chính là người đang nắm quyền to trong triều Nhiếp Chính Vương, có còn dám lớn tiếng nói chuyện như vậy nữa hay không?
Tuyệt đối không dám! Trong lòng nàng liền có ngay đáp án, ở trên đời này, người nào dám cả gan đi trêu chọc Lôi Đỉnh chứ? Hắn luôn rất tự tin, không gì không thể làm được…….
“Hoàng thượng, xin người hãy nói ra kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này, để bọn thần đi giúp hoàng thượng đòi lại công đạo.” Một đại thần khác không biết sống chết, lần nữa sẵng giọng nói.
"Hắn. . . . . ."
“Đúng, nhất định chúng ta phải đòi lại công đạo, bắt nam nhân này phải gánh chịu công lý, diễu phố thị chúng.” Lại thêm một đại thần đang chờ chết để sớm đi đầu thai, mở miệng nói, không biết ở tại nơi đây, rốt cuộc họ muốn đem Lôi Đỉnh biến thành “Cái gì”.
“Không, không đúng, hắn giống như tên dâm tặc, tội càng thêm tội, chúng ta nhất định phải bắt hắn đi ngũ mã phanh thây, tốt nhất đi phải tuyệt đường hậu sinh của hắn luôn!” Nhìn dáng dấp, đại thần này thật không còn đường sống àn nhàn rồi, Thân Đồ vẫn muốn Lôi Đỉnh trở thành “Nhi Tử” của hắn, lý ra nàng phải là vợ của “Nhi Tử” hắn, lần này lại có bầu, làm sao hắn có thể giao phó với “Nhi Tử” của hắn chứ?! Ôi……..
Ung Diễm càng nghe càng thấy lời bọn họ nói thật sự quá đáng, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho bọn họ, cảm giác mình cần phải nhắc nhở bọn họ một chút, nếu không thì cuối cùng bọn họ có thể sẽ bị giết chết rất khó coi.
“Hoàng thượng, xin người hãy nói thẳng ra! Nam nhân chết tiệc kia rốt cuộc là ai?” Từ đầu đến cuối, không ai nghĩ đến “Nam nhân” đó chính là Lôi Đỉnh.
“Đó là………”
“Nói đi! Chúng ta là những đại thần trong triều đình này, sẽ thay hoàng thượng làm chủ!”
Nói giỡn, bọn họ (nhi tử) (huynh đệ)(nghĩa phụ) nam…. Không, là nữ nhân bị đùa bỡn, bọn họ mà không tìm được hung thủ, vậy đời này nhi tử không phải không uổng công bưng bít ư!
“Nhưng mà…….” Ung Diễm tiếp tục ấp a ấp úng, nàng không biết những người này là đang giúp Lôi Đỉnh bất bình, trước mặt Lôi Đỉnh đều không có chút cảm nhận nào, những đại thần này có thể làm chủ được gì!
“Hoàng thượng, người nói thật ra đi mà!” Các đại thần liền thúc giục, “Hoàng thượng, người nên nói rõ ra đi, chúng ta có thể làm chỗ dựa cho người mà!”
“Là ta.”
Giọng nam nhân trầm thấp chứa đầy nồng đậm tia không vui mừng, mặt Lôi Đỉnh u ám bước vào đại điện, vẻ mặt bí ẩn làm cho người ta không nhìn ra được nội tâm của hắn vào giờ phút này, “Là ta làm cho nàng có bầu thì thế nào? Các ngươi muốn làm chỗ dựa cho nàng sao?”
Nghe vậy, mỗi ánh mắt của đại thần cũng bị trợn mắt nhìn giống như chuông đồng lớn nhỏ, hai mặt bọn họ liếc nhìn nhau một cái, vốn dĩ lông mày dựng ngược sắc mặt trong nháy mắt trở nên như tờ giấy trắng lật nhanh chóng, mọi người quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười hoan nghênh, “Nhiếp Chính Vương, ngài đã đến, sao không lên tiếng nhắc nhở chúng tôi một cái chứ?”
“Nếu như Bổn vương lên tiếng, chỉ sợ không thể nghe được nhiều lời nói thú vị kia.” Lôi Đỉnh hừ lạnh một tiếng, tròng mắt đen lạnh nhạt liếc nhìn bọn hắn.
Bị ánh mắt lạnh của hắn đảo qua như vậy, các đại thần không khỏi rợn tóc gáy, “Á….. Xin hỏi Nhiếp Chính Vương đứng ở ngoài cửa từ khi nào vậy?”
“Ngươi cảm thấy so với việc Bổn vương đứng ngoài cửa kia bao lâu thì tốt hơn đây hả?”
Đương nhiên là càng trễ càng tốt! Các đại thần thầm nghĩ, mọi người không dám nói, bọn họ rối rích nhếch miệng cười khúc khích, dường như e sợ Lôi Đỉnh cảm thấy nụ cười bọn họ không đủ rực rỡ đẹp mắt.
“Những lời các ngươi vừa mới nói, có thể thuật lại lần nữa trước mặt bản vương không?” Lôi Đỉnh biết rõ mà còn hỏi lại, cười lạnh nhìn sắc mặt các đại thần, trong nháy mắt mặt liền trắng bệch.
“Ách….. Chúng tôi có nói cái gì sao? Không có! Tuyệt đối không có!” Thân Đồ đơn giản chỉ nuốt nước miếng, quay đầu lại tìm kiếm các bạn tiếp viện, “Chúng ta có nói cái gì sao? Không có gì! Có đúng không?”
“Đúng đúng đúng……” Người nào còn muốn giữ mạng, hãy mau gật đầu.
“Hoàng thượng, nếu bọn họ không chịu nói thật, vậy thì ngươi tới nói cho ta biết đi!”
Nàng đã sớm nói rồi! Ở trước mặt Lôi Đỉnh, bọn họ đâu dám thay nàng làm chủ chứ? Ung Diễm vô tội, nhún nhún bả vai, “À…… Bọn họ muốn tìm ra tên nam nhân đã làm ta mang bầu đó, nói hắn là đại dâm tặc, muốn bắt lấy hắn, còn phải đi diễu phố thị chúng……”
“Hoàng thượng……..” Các đại thần đều run đùi một cái, mặt đau khổ gào khóc, cầu xin Ung Diễm Tiểu Tổ Tông này nói ít đi mấy câu, bảo vệ cái mạng chó của bọn họ.
Nghe lời Ung Diễm thuật lại, Lôi Đỉnh lạnh lùng liếc nhìn mọi người, “ Những lời này đều là thật sao? Các ngươi nói Bổn vương là dâm tặc?”
“Không, không, không……..” Mỗi cái đầu cũng đều ra sức lắc.
“Các ngươi muốn bắt Bổn vương đi diễu phố thị chúng sao?” Giọng nam nhân hạ trầm xuống, nói.
“Không không không, nhưng thật ra chúng tôi đang thảo luận việc đi chơi vào mùa xuân vào tiết thanh minh, cần xem để tiếc mục gì cho việc giải trí đại chúng đó.” Ở trước mặt Lôi Đỉnh, thành thật vui mừng nghe lời “Con trai ngoan.”
“Thân là mệnh quan triều đình, ngồi vào vị trí của quan chức lại ăn bổng ngân khố, trong đầu óc vậy mà chỉ nghĩ đến những thứ này?” Bọn họ cho rằng hắn thật sẽ tin vào những lời quỷ kia sao?!
“Đúng đúng đúng…….” Mọi người gật đầu thật nhanh, so với việc bị Nhiếp Chính Vương làm thịt nguy hiểm, bọn họ thà bị rằng bị kết tội danh “Không làm việc đàng hoàng”.
Chỉ là, cho dù như thế thì Lôi Đỉnh hay là đối tượng kính yêu nhất trong suy nghĩ của bọn họ! Các đại thần không khỏi toát ra ánh mắt ái mộ với hắn.
“Thật xin lỗi, Bát Hoàng Thúc, ta đem tất cả lời nói thật lòng cho mọi người biết rõ rồi.” Nàng đi tới trước mặt hắn cúi đầu nhìn hắn nhận tội.
“Ngươi vì việc gì mà không cùng ta thương lượng trước hả?” Giọng lạnh nhạt của hắn lộ ra nồng đậm không vui mừng.
“Ta sợ ngươi không đồng ý…….”
“Ta nên đồng ý để cho ngươi làm càn sao? Đương Kim Hoàng Đế là một cô gái, đó là một chuyện lớn nghiêm trọng đến cỡ nào, há có thể để cho ngươi làm trò đùa?!”
“Nhiếp Chính Vương, thật ra chúng tôi thật không để ý chút nào.” Công Tôn Nghi dẫn đầu các đại thần cười hì hì nói.
“Cái gì?” Lôi Đỉnh khó kiềm nén vẻ mặt kinh ngạc.
“Buổi nói chuyện với hoàng thượng để giải trừ những nghi ngờ trong lòng đã tồn trữ trong thời gian dài của chúng tôi, thật sự làm cho chúng tôi quá cảm động. Không sao, dù sao hoàng thượng sanh ra đứa bé cũng còn con ruột của Nhiếp Chính Vương, chúng tôi nhất định sẽ đối xử nó thật tốt.” Công Tôn Nghi chỉ thiếu là không có rơi nước mắt, nước mũi nói, chỉ là đánh chết hắn, thì chuyện mà bọn họ hoài nghi Lôi Đỉnh thích trai đẹp ra nói cũng đại khái đỡ hơn là chuyện tình này ra.”
“Bát Hoàng Thúc, ta muốn…….” Ung Diễm chần chờ lên tiếng, cắt đứt cuộc đối thoại của bọn họ.
“Ngươi đang nghĩ cái gì?” Lôi Đỉnh cảm thấy tình hình trước mắt này thực rất quỷ dị, cảm giác chuyển biến của các đại thần này với hắn cũng không thoát khỏi quan hệ.
“Trẫm đang nghĩ….. Rút lại phong vị hoàng thúc Nhiếp Chính Vương…..” Nói xong, nàng căng thẳng nuốt nước miếng, các đại thần đều không dám tin tròn xoe cặp mắt nhìn.
Nghe vậy, trái tim Lôi Đỉnh hạ trầm xuống, lại cố làm ra bộ dạng trấn định, tròng mắt đen lạnh lùng nheo lại, trầm giọng hỏi: “Tại sao? Ngươi không cần ta rồi sao?”
“Không, không, không phải…..” Nàng nhanh chóng lắc đầu.
“Vậy rốt cuộc ngươi có ý gì?”.
“Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình không phải là một vị hoàng đế tốt, bản lãnh Bát Hoàng Thúc thật sự so với trẫm lợi hại hơn nhiều, cho nên………”
Ung Diễm không biết làm sao hạ gương mặt nhỏ xuống, dùng tay trái vặn lấy tay phải của ống tay áo, lại dùng tay phải vặn lấy tay trái của tay áo, mãi cho đến khi tay áo bào hoàng đế bị ở chỗ móng vuốt rồng bị vặn nhíu lại, nàng còn chưa dám giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt lợi hại của hắn.
“Ngươi không muốn ta bảo vệ ngươi sao? Ung Diễm, nói rõ ra đi, chỉ cần đó là ý muốn thật sự của ngươi, vị trí Nhiếp Chính của ta cũng có thể không cần!” Hắn lạnh nhạt nói.
“Vậy ngươi cũng không cần ta, vậy sao?” Nàng đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trái tim bị níu chặt, nước mắt lập tức như gió bão cứ tuôn ra ngoài, “Ngươi đã nói sẽ không quan tâm ta………”
“Rõ ràng chính là ngươi nói_____” Lời Lôi Đỉnh còn chưa nói hết, cũng đã ngoan ngoãn nhào vào ôm lấy trong ngực.
“Ta nói cái gì? Ta nói cái gì?” Một cánh tay bé nhỏ của cô ôm lấy eo hổ rắn chắc của hắn, hoàn toàn không phân rõ phải trái cứ reo lên: “Ngươi không nên nói ra như vậy mà hiểu lầm người ta!”
“Bằng không rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Hắn tức giận, cổ họng buồn bực nói.
“Người ta chỉ muốn đem vị trí hoàng đế này, đem tặng lại cho ngươi mà thôi!” Nàng lớn tiếng, kiêu la ầm ầm lên.
“Đem vị trí hoàng đế nhường lại cho ta sao?” Lôi Đỉnh cùng các đại thần đều khiếp sợ giống nhau.
“Đúng vậy! Ta đã mang thai, nữ giả nam trang sớm muộn cũng không thể gạt được, hơn nữa nhất định không chỉ có ta, trong lòng nhiều người cũng cảm thấy ngươi thích hợp làm hoàng đế hơn đứa con nít như ta nhiều!” Nàng nhìn chung quanh, liếc nhìn chúng đại thần một cái, ý bảo bọn họ ủng hộ nhiều hơn.
Mặt mày các đại thần hớn hở, không thể để mắt thời cơ này, mỗi người dùng sức gật đầu, chỉ thiếu là không cầm đầu đặt xuống được thôi.
“Cái tên tiểu tử ngu ngốc này, ta không phải đã bảo ngươi nói rõ ra rồi sao?” Lôi Đỉnh liếc mắt trừng về phía nàng, đối với việc làm hoàng đế hay không, thì sớm trong lòng hắn đã không còn quan tâm đến chuyện này rồi.
Lại mắng nàng ngốc sao? Không phải hắn đã sớm biết sự thực rồi sao? Ung Diễm không phục, quyết nâng đôi môi đỏ mọng lên, “Ta chính là kẻ ngốc đó! Nếu không thì ngươi muốn thế nào hả? Chẳng lẽ, ngươi thích ta cũng bởi vì ta rất thông minh sao?”
“Không phải.” Hắn thành thật lắc đầu.
“Hay bởi vì ta hiền lương thục đức sao?” Nàng có chút giận dỗi hỏi.
“Ngươi không hề có.” Hắn thở dài, lại lắc đầu.
“Hay bởi vì ta xinh đẹp?” Sau khi có hai câu phủ định, nàng cẩn thận, trong lòng đầy mong đợi hỏi.
“Vậy thì cũng không đúng, ngươi tuyệt đối không phải là cô nương đẹp nhất mà ta gặp.” Hắn lạnh nhạt lắc đầu, môi nở nụ cười yếu ớt.
Nếu không phải vậy, thì rốt cuộc là như thế nào chứ? Nghe vậy, Ung Diễm thờ phì phì, vỗ vỗ gò má, cũng không muốn hỏi nữa, trong lòng nàng có một cảm giác, đó chính là nàng cứ hỏi tiếp nữa, có thể sẽ bị hắn nhận xét bằng một lời nói không đúng với suy nghĩ của mình!
Lúc này, một đại thần được mọi người đứng phía dưới thúc đẩy mà đứng dậy.
“Xin hỏi nhiếp chính vương, xin hỏi… Rốt cuộc tại sao người lại thích……. Nàng ấy?” Mặc kệ! Bất luận như thế nào, bọn họ đều muốn hỏi ra nguyên nhân, muốn biết thiên nhân anh tuấn tuyệt mỹ Bát Vương gia của bọn họ làm sao lại thích tiểu hoàng đế, rốt cuộc nàng có sức quyến rũ gì để cho hắn cam tâm không muốn làm hoàng đế chứ?
“Cũng chỉ là…….” Lôi Đỉnh ngoái đầu nhìn lại nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đang căng thẳng chờ đợi, dường như nàng rất tức giận, những đại thần kia lại dám đem chuyện mẫn cảm này nói ra, nhưng trong lòng nàng cũng rất tò mò, chỉ là không dám hỏi mà thôi!
“Cũng chỉ là gì?” Trăm đại thần đều hô cùng câu cuối, mỗi người đều trừng lớn mắt để chờ nghe đáp án.
“Chỉ là ta muốn bảo vệ nàng ấy cả đời, dưới gầm trời này cũng chỉ có nàng ấy, để cho ta muốn nâng niu ở trong lòng bàn tay, che chở cả đời này.” Hắn mỉm cười nói ra đáp án, thừa dịp nàng còn chưa kịp thu hẹp cái miệng nhỏ nhắn đang mở ra vì kinh ngạc kia, liền cúi đầu hôn lên môi nàng thô bạo…….. Hồi cuối:
Gió thổi trên thảo nguyên, mùa xuân trên vùng đồng hoang dào dạt một mảnh xanh biếc.
Cuối cùng cũng dọn dẹp xong đống hỗn loạn, Ung Diễm đem ngôi vị hoàng đế tặng cho Lôi Đỉnh, triều đình cũng không có nói cho dân chúng thiên hạ biết tất cả chuyện này căn bản đã là sai lầm, lỗi là tại hắn đưa một thiếu nữ lên long y làm hoàng đế, chỉ là nhẹ nhàng nói bâng quơ với bách tính rằng thân thể hoàng đế không tốt, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, trong tình huống bất đắc dĩ, cuối cùng cũng đã làm cho Tiểu hoàng đế thối vị, đương nhiên người kế vi Vi Đế chính là Nhiếp Chính Vương.
Mọi người đối với việc Lôi Đỉnh lên làm hoàng đế thật không hề có một chút ý kiến, trong mắt bọn họ rất hài lòng, Lôi Đỉnh cũng giống như là Thiên nhân là một nam tử rất hoàn mỹ, mỗi người đều vui vẻ khi việc đã hoàn thành.
Chỉ là bách tính trong thành không biết rằng sau khi Lôi Đỉnh kế vị, lập tức cưới vợ chính là thiếu niên hoàng đế lúc trước chính là hoàng hậu, bọn họ chỉ nghe nói nhà mẹ hoàng hậu là dòng họ xa, nguồn gốc không thể kiểm tra. Sau khi thành thân, bọn họ như chim trời cá nước trông rất tình thâm, căn bản truyền thuyết hoàng đế đã không có ý định nạp thiếp vào hậu cung, chuyên sủng chỉ một người hoàng hậu.
Nhàm chán ngồi ở trong lều hoàng cung, Ung Diễm nhìn cảnh sắc xanh biếc của thảo nguyên ở trước mặt trãi rộng, nhìn Lôi Đỉnh cùng với các tướng lĩnh ở phương xa đang dong ruỗi săn thú, trong lòng rất hâm mộ.
Nàng thật sự ở trong hoàng cung riết cũng buồn bực mà trở nên hư hỏng, nếu không thì Lôi Đỉnh cũng sẽ không đồng ý dẫn cô đi, hắn cảm thấy cô chỉ vừa mới sinh hạ hoàng tử mấy tháng, thể cốt còn yếu nên ở trong cung chờ đợi và dưỡng sức sau khi sinh, nhưng nàng vẫn không nghe, nghĩ thầm thôi thì ra ngoài thảo nguyên để hưởng gió mát cũng tốt.
“Đưa ta đi.” Cuối cùng nàng cũng không nhịn được, đứng lên ra lệnh nội quan bên cạnh.
“Nương nương……” Nghe được mệnh lệnh của nàng, mỗi người đều bị dọa đến mặt trắng bệch.
“Mau lên, đi dắt ngựa lại đây, ta muốn cởi ngựa.” Nàng không tin mình không học được thuật cởi ngựa, trước kia là do vận khí nàng không tốt, ngựa của nàng chính là do Lôi Đỉnh phân phó đến! Lợi hại như thế này, nàng cần phải dùng mấy phần công phu hắn dạy là đủ rồi!
“Nhưng mà hoàng thượng nói…..” Nói nương nương căn bản không có tài cởi ngựa, tốt nhất nên để cho nàng cách xa ngựa càng xa càng tốt đó!
“Ta nói đi là đi!”
Cuối cùng, nàng cường ngạnh ra lệnh, nội cung thay nàng thu xếp một con ngựa vô hại nhất, Ung Diễm nghĩ thầm con ngựa ôn nhu đã được thuần hóa sẽ không làm cô té xuống nữa, nàng được tùy tùng hầu hạ giúp nàng xoay người lên ngựa, tay nắm dây cương, chuẩn bị đuổi theo.
Không ngờ, con ngựa đã một cá, đầu ngón tay nàng thả lỏng, con ngựa như thoát cương, chạy như điên về phía trước, các tùy tùng bó tay hết cách, chỉ nghe thanh âm sợ hãi kêu lên của hoàng hậu_______
“Dừng lại, mau dừng lại! Bát Hoàng Thúc….. Bát Hoàng Thúc, mau cứu mạng đi!”
Nghe tiếng kêu la quen thuộc, Lôi Đỉnh thu cung quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy việc nguy hiểm đến nổi muốn làm tim hắn muốn ngừng đập.
“Ung Diễm ___ ___”
Hắn sợ không kịp, quay đầu ngựa chạy lại thật nhanh, hướng về phía nàng mà chạy nhanh điên cuồng, cách một chút trước khi nàng ngã xuống lưng ngựa, cánh tay duỗi dài ra một cái, vừa chụp lấy liền ôm chặt nàng vào trong ngực của mình, cùng với nàng, cả hai người song song ngã vào trong đống rơm, hắn ôm nàng ở trong người, bàn tay lo lắng nâng lên chạm vào gương mặt của nàng.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn nhìn khắp nơi ở toàn thân nàng, chỉ sợ nàng bị tổn thương.
“Không sao, không có sao……” Nàng tức giận trả lời, lòng vẫn còn sợ hãi.
Sau khi biết nàng bình an vô sự, hắn thở phào nhẹ nhõm, tuấn nhan hạ trầm xuống, đanh giọng trách mắng: “Cái cô nàng này, không phải ta kêu ngươi ngoan ngoãn ngồi rồi sao? Ngươi lại không nghe, uổng phí trẫm cực khổ dạy cho ngươi, kỹ thuật cởi ngựa của ngươi lại tồi tệ như vậy, ngươi cố ý cải lại trẫm sao?”
“Ngươi không biết đây là ý trời rất rõ ràng sao, sao lại khó lọt chứ?” Nàng cười he hé lấy đầu ngón tay đỡ gò má, hạ thấp ánh mắt đẹp nhìn lấy hắn ,thân thể nhỏ nhắn nằm ở trên thân thể dài của hắn, cong bắp chân lên hơi choáng váng, coi hắn như cái “Nệm” tình nghi.
“Ngươi không biết cởi ngựa, vậy ý trời quan tâm đến chuyện gì?” Hắn bất đắc dĩ lườm nàng một cái, cong lại bắn vào chóp mũi nhỏ xinh của nàng.
Ung Diễm bị đau liền che lỗ mũi lại, không phục cãi lại nói: “Thế nào không được? Nhớ rõ Nhiếp Chính Vương chính là Thiên Hạ Vô Địch, lợi hại đến không có lương tâm, ai dám trêu chọc ngươi, chính là cố ý không muốn sống nữa, trên đời này còn chuyện gì nữa mà ngươi không làm được chứ? Không có chứ! Ta nghĩ ông trời nhất định cảm thấy cho ngươi quá nhiều, nên mới sinh ra ta để khắc chế ngươi, trị ngươi, cái gọi là ‘một con khắc một con khác’, đây không phải Thiên Lý vậy còn có thể là gì?”
“Theo ý của ngươi, chính là bất luận ngươi giày vò trẫm thế nào, khảo nghiệm trẫm cũng đều là thuận thiên mà làm, cả một chút cũng không có sai sao?” Đuôi lông mày hắn nhếch lên.
“Đó là đương nhiên!” Nàng ngẩng cằm dưới xinh xắn lên, đắc ý hừ cười hai tiếng, chóp mũi đỏ đỏ làm vẻ mặt nàng xem ra rất đáng yêu lại còn buồn cười, “Bằng không, ngươi cho lý do tốt hơn để nói rõ xem tại sao ngươi lại thích ta chứ? Không được phép bỏ đi!”
“Ngươi vĩnh viễn là tiểu hoàng đế của trẫm, thiên hạ này là của trẫm, mà trẫm lại là của ngươi.” Hắn phụ họa, nhỏ giọng nói dịu dàng ở bên tai của nàng.
“Ta không cần thiên hạ, ta chỉ muốn làm nữ nhân của Bát Hoàng Thúc.” Từ trước đến nay nàng không cảm thấy nữ tử không có chí khí, bây giờ cũng vẫn không cảm thấy, bởi vị độc chiếm người nam nhân mà mình quan tâm trìu mến, chỉ sợ so với tranh thiên hạ, trị thiên hạ còn khó hơn trăm lần!
Đôi tay Ung Diễm nhốt chặt gáy của hắn, nghĩ thầm mình thật đúng là có chí khí cao ngất trời, bởi vì nàng muốn độc chiếm nam nhân chính là đương kim hoàng đế!
“Tiểu tử kia, chúng ta đã thành thân lâu như vậy, ngươi có thể thay đổi cách gọi hay không, luôn gọi trẫm là Bát Hoàng Thúc, người ta còn tưởng rằng trẫm đang bắt nạt cháu gái, còn ra thể thống gì?”
Người nam nhân này tựa hồ quên mất mình thật sự “Bắt nạt” chính mình “đứa con” cháu hoàng tộc! Nàng ở trong lòng khẽ hừ, mặt quật cường không thuận theo.
“Ngươi rõ ràng chính là Bát Hoàng Thúc của người ta, đây cũng không sai! Bất kể, bất kể thế nào ta cũng không thay đổi, ta hằng ngày cứ gọi ngươi là Bát Hoàng Thúc!” Ung Diễm vỗ má phấn, nũng nịu nói lầm bầm.
Nàng trợn tròn mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn, trong mắt lộ ra một tia oán hận, hừ! Hắn căn bản cũng không hiểu…… Không hiểu ba chữ “Bát Hoàng Thúc” ở trong lòng giống như một bùa hộ mệnh, là cam kết hắn phải ở bên cạnh nàng che chở cho nàng cả một đời, hắn là người bảo vệ nàng, để cho nàng lệ thuộc vào người kia cả đời!
Gọi hắn “Bát Hoàng Thúc”, làm nàng cảm thấy chính mình ở trong lòng bàn tay hắn là bảo bối, có hắn che chở thương yêu, là nàng rất an tâm.
Chỉ là tâm tư của nàng rất nhỏ bé, sao Lôi Đỉnh có thể hiểu chứ? Bất luận nàng không gọi hắn là “Bát Hoàng Thúc”, nàng vĩnh viễn đều ở trong lòng bàn tay của hắn là trân bảo, nếu như tình yêu có thể ràng buộc con người, như vậy thì Lôi Đỉnh có lẽ là mục đích để quấn chặt vào nàng, giữa hắn và nàng càng ràng buộc rất sâu, rất trầm, cho dù hắn có mệt mỏi, cứ tiếp tục buồn phiền nhưng cũng không bỏ qua được gông xiềng ngọt ngào.
Hắn đã từng có tâm chí rất mạnh mẽ, Hoàng Đồ Bá Nghiệp, vì nàng còn là thiếu nữ hôi sữa còn chưa khôn lớn, vứt xuống tận trời ở ngoài xa xa, chỉ vì có thể bảo về nàng an toàn ngồi ở trên long y hoàng đế!
“Ngươi thật sự không đổi ý?” Hắn điên cuồng, nhướng đuôi lông mày lên.
“Đúng vậy.” Nàng một mực chắc chắn, rất có hào khí “Đánh chết không đổi” vừa gan dạ sáng suốt.
Nàng có một thân thể mịn màn, làm sao hắn có thể bỏ được khi không chạm vào nàng chứ? Bất quá, nàng thật sự nghĩ hắn không có biện pháp đối với nàng sao? Hắn nhếch môi hừ cười một tiếng, cánh tay dài nhốt chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, đột thân thể cao lớn yên lặng đè nàng ở phía dưới.
“Xem ra trẫm đã dạy ngươi làm sao trở thành một vị hoàng đế tốt, vẫn chưa dạy ngươi làm sao để xứng với chức hoàng hậu, thật không phải là một việc làm tốt.” Hắn liếc mắt nhìn nàng cười.
“Ngươi….. Ngươi muốn làm gì?” Nhìn thấy trong con ngươi hắn thoáng qua chút quỷ quyệt, Ung Diễm thầm kinh hãi không ngừng, rất lâu nàng không nhìn thấy vẻ mặt tà ác vô lễ như thế của hắn rồi!
“Không làm gì, trẫm nghĩ phải dạy dỗ ngươi thật giỏi, phải học tập xưng hô gọi phu quân của mình như thế nào.” Hắn tà ác nói nhỏ, động thủ cởi y phục trên người nàng ra.
“Không muốn….. Dừng tay…….” Ung Diễm giật mình, phát hiện thân thể mình không có mảnh vải che thân trong đó, nàng không ngừng giãy dụa trong ngực của hắn.
“Gọi tên tuổi của trẫm.” Hắn trầm giọng thúc ép.
“Không muốn…….” Nàng cương quyết lắc đầu, bên môi giữ lấy nụ cười.
“Không muốn? Trẫm sẽ dạy ngươi gật đầu đồng ý nói dừng lại!” Nói xong, hắn hung hăng hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của nàng, không có lời gì rút đi xiêm áo trên người nàng, đem người chiếm chọn trong lồng ngực.
“Đừng…….”
Nàng uyển chuyển dịu dàng, giọng điệu như từng trận gió xuân thổi nhẹ, mặc cho hắn trong cơ thể nàng dong ruỗi xâm chiếm lần lược, gương mặt đỏ thắm cùng với nụ cười, hắn như chết tâm tư! Nàng không thay đổi, hắn càng “giày vò” nàng như vậy, nàng càng không thay đổi ý định.
Bát Hoàng Thúc, đời này nàng thích nhất chính là nam nhân này……
─ hết trọn bộ ─