Xảy ra sự kiện hoàng đế ngã ngựa, mùa đi săn thú cũng kết thúc qua loa, kì thực Lôi Đỉnh thấy thú vui đi săn có vẻ thiếu thiếu, trong lòng hắn rõ ràng có chuyện rất trọng đại, muốn sớm trở lại kinh thành một chút.
Cho tới nay, người quy thuận dưới Nhiếp Chính vương phủ cũng không ít cao thủ tài giỏi, bọn họ xem Lôi Đỉnh như vị thần tiên vô cũng kính sợ và sùng bái, đối với bọn họ vị hoàng đế Ung Diêm dĩ nhiên đã ghi hận vào trong lòng.
Giờ phút này, trong phòng vương phủ đang bàn nghị sự chỉ ngoại trừ Lôi Đỉnh còn ở bên ngoài, chính là mấy thủ hạ trung thành quanh năm cứ đi theo hắn, trong đó Long Hạo, Hưng Cù Nhiên luôn được hắn tín nhiệm nể trọng.
Lúc trước còn có mấy vị đại thần cũng ở nơi đây đi theo Lôi Đỉnh, bất quá đều bị hắn nói “Hơi khó chịu, ngày khác gặp lại.” lý do để đuổi trở về, chỉ lưu lại tâm phúc bên cạnh hắn, bởi vì, hắn có chút chuyện quan trọng, không thể để cho “Người ngoài” biết.
“Chỉ cưỡi ngựa mà cũng không được, thật là làm cho người khác bất ngờ.” Long Hạo nói về sự kiện vừa rồi, vẻ mặt có chút khinh bỉ, chỉ là không dám ở trước mặt chủ tử biểu hiện rõ ràng.
“Nghe nói người ở Giang Nam không thịnh hành cởi ngựa bắn cung, Tiểu Hoàng Đế không biết cởi ngựa là chuyện bình thường,” Cù Nhiên ngược lại rất công bằng, không trả lời sai lệch đạo lý rõ ràng chút nào.
“Nếu không có vương gia của chúng ta ở đây, chỉ sợ cái mặt như hoa kia chẳng còn, cuối cùng lại nói với giọng dữ tợn muốn vương gia buông hắn ra, rõ ràng vương gia đã cứu mạng hắn mà!” Long Hạo tức giận, bất bình thay cho chủ tử của mình.
“Bổn vương cũng không cho là vậy, nếu khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo kia bị ngã mà tổn thương, thì tiếc lắm.” Nhất thời bờ môi Lôi Đỉnh mỉm cười thần bí.
Không sai, hắn là “nữ nhân”! Một cô nàng thật to gan, nữ nhân lại dám giả nam trang lên ngôi đế vị, lừa gạt người trong thiên hạ, quả nhiên Lôi Đỉnh thông minh một đời như hắn, nhất thời lại hồ đồ!
“Vương gia? Trong lời nói của ngài dường như đối với tiểu hoàng đế kia rất là thương tiếc, không phải vì cú ngã này mà ngài lại có tình cảm chú cháu với hắn chứ?” Cù Nhiên rất lo lắng hỏi.
“Đó cũng không phải, tình cảm trong cú ngã đó không phải là tình chú cháu.” Hắn nhếch môi cười, một câu hai nghĩa, làm thủ hạ bên cạnh không hiểu ra sao, “Cù Nhiên, hãy tiến lên lĩnh mệnh.”
“Dạ.” Cù Nhiên chắp tay tiến lên.
Lôi Đỉnh đan chéo hai tay lại, nâng đầu lên hạ ánh mắt xuống nặng nề, tỉnh táo ra lệnh, “Bổn vương muốn ngươi lập tức đi đến Giang Nam điều tra một ít chuyện, muốn phái theo bao nhiêu người cũng tùy ngươi, chỉ cần nhanh chóng điều tra chuyện này cho bổn vương thật nhanh….”
※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※
Từ sau ngày đó, sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Ung Diễm cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của vị Bát Hoàng Thúc của cô, nếu như, lúc trước nàng sợ nhìn chăm chú vào hắn, như vậy bây giờ trong lòng nàng lại tràn đầy sợ hãi!
Hắn biết nàng là nữ nhân rồi sao?
Mấy ngày qua, hắn cứ chăm chú nhìn vào nàng bằng ánh mắt nặng nề, làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, giống như cả người nàng đều bị hắn nhìn thấu, giống như hắn đã nói cho nàng biết, hắn đã biết rõ tất cả sự thật.
Trừ lần đó ra, ánh mắt của hắn trong giống như che giấu một loại ánh sáng khó đoán, thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng lạnh nhạt, làm cho cô sắp bị hồ đồ rồi!
Cho nên, nàng hết sức tránh xa hắn ra, tận lực thoát đi thật xa, không tới thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không nên cùng hắn xung đột chính diện! Bởi vì nàng biết rằng mình sẽ không có chút phần thắng nào!
Sáng sớm, khi ánh mắt trời ở phía đông còn chưa sáng tỏ, Ung Diễm cứ theo lệ thường lâm triều, dọc theo đường đi, nàng cảm thấy không được bình tĩnh như trước. Ngay sau đó cười mình đa nghi, cuối cùng đi từ hành lang thiên điện chuyên dùng để vào điện Thái Hòa, nàng không phát hiện nội quan hầu liền ngừng lại ở ngoài cửa, khi nàng nhìn thấy trong điện to như vậy chỉ có một mình Lôi Đỉnh thì sững sờ đứng tại chỗ, một hồi lâu không hề nhúc nhích.
“Vậy là đã tới, hãy an vị được rồi.” Hắn mỉm cười ý bảo nàng lên ngồi xuống điện, sau khi thấy nàng ngoan ngoãn làm theo, mới hài lòng gật đầu, “Ta nghĩ, ngươi hiện tại nhất định rất tò mò vì sao các đại thần đều không thấy, có đúng không?”
“Ừ.” Nàng nhìn quanh bốn bề vắng lặng, nhịp tim đập nhanh, không dám cùng hắn hai người ở chung một nơi, tùy tiện tìm viện có, “Thôi thì nếu không có ai, vậy buổi lâm triều hôm nay giải tán đi!”
“Không nên cử động!” Thấy nàng muốn đứng dậy chạy trốn, Lôi Đỉnh trầm giọng yếu ớt. “Không phải không có người đến, mà Bổn Vương muốn bọn họ đứng ngoài cửa một ngày, bởi vì Bổn Vương có lời muốn nói với ngươi về ‘một người’. Thế nào? Ngươi còn muốn trốn tránh bổn vương bao lâu đây? Ngươi có thể trốn đi đâu?”
“Trẫm…… Nghe không hiểu lời Nhiếp Chính Vương nói, trẫm nào có trốn? Không có người thì ở chỗ này làm gì?” Nàng cố ý lảng ra chuyện khác, chính là không muốn ngay mặt làm trái ý hắn, càng không biết trong miệng hắn chỉ “Ngươi”, nhưng thật ra là cô “Nàng”.
Đối với lời ngụy biện của nàng, hắn chỉ nở nụ cười lạnh, “Ngươi không nên xuất hiện ở nơi đây, bổn vương đã nói ra lời minh bạch rồi! Đến tột cùng là người nào đã đưa ra chủ ý này, khiến cho nàng làm nữ giả nam trang đảm nhiệm chức hoàng đế? Chẳng lẽ không hiểu rõ được đây chính là tội khi quân giết cửu tộc sao?”
“Ông trời ơi, ngươi thật sự đã phát hiện….” Ung Diễm cảm giác mình sức toàn thân giống như hút cạn trong nháy mắt, nàng vô lực ngồi ở long y, thái độ có vẻ khỏe như đưa đám.
“Rốt cuộc các ngươi đã lập ra âm mưu này có thể duy trì bao lâu? Một tháng? Một năm? Hai năm? Hay là mười năm hoặc là cả đời? Thật là một đám ngu xuẩn, nếu như các ngươi thật nghĩ như vậy, không khỏi quá khinh thường hoàng thất này, cũng quá coi thường bổn vương rồi!” Hắn hừ lạnh một tiếng.
“Ta chưa từng xem thường ngươi……”[b] Ung Diễm nhíu mi tâm thanh tú lên, khe khẽ thở dài, [b] “Nếu như ngươi muốn bỏ ta, ta cũng không sao cả, vốn vương vị hoàng đế này không phải là của ta, ở nơi trong hoàng thất này, ai cũng có tư cách lấy nó hơn ta, ngươi…….. Quyền lực thiên hạ đều trong tay Nhiếp Chính Vương, so với ta có tư cách với vị trí hoàng đế này hơn.”
“Đây chính là lời thật tâm của nàng sao?” hắn nhíu chặt tròng đen lại.
“Là lời thật sự, nhưng mà……. Không phải thật sự mong muốn.” Nàng lắc đầu đau khổ.
“Tại sao?” Đối với đau khổ của nàng, hắn lại làm như hoàn toàn không thấy!
Nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Mặc dù ta làm hoàng đế là lời nói dối rất trọng đại, nhưng ở sau lưng ta có quá nhiều người cần được ta bảo vệ, ta muốn bảo vệ họ được bình an vô sự, nhưng mà, một khi ta bị phế bỏ, chuyện này sẽ không thể làm được nữa, ta không muốn nghĩ đến…….. Khi ta bị phế đi, sẽ có bao nhiêu người dính líu vào chuyện này, ta không còn sống cũng chẳng sao cả, nhưng mà…….. Ta không muốn nhìn thấy người thân cũng chịu liên lụy cùng!”
“Nếu như ta nói rằng không phế chức của nàng thì sao?” Hắn vén bào phục hạ thấp xuống, chân dài từng bước từng bước một, chậm chạp đi lên điện, tới trước mặt nàng rồi dừng lại.
“Cái gì?” [b] Nàng không dám tin, ánh mắt xanh tròn ngửa đầu nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, nhất thời nhịp tim đập thật nhanh.
[b] “Ta nói, ta không phế bỏ ngôi hoàng đế này của nàng, ngược lại, ta sẽ phụ tá nàng đối kháng với những người muốn tổn thương tới nàng, thế nào hả?” Hắn cong mu bàn tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của nàng, hạ thấp mi nhìn chăm chú vào trong ánh mắt nàng, lộ nét quỷ quyệt sâu trong ánh sáng. “Hãy lung lạc ta, chỉ cần nàng lung lạc được ta, ở trong cung này, sẽ không có người nào dám là kẻ thù của nàng.” [b]
[b] “Ngươi…. Ngươi muốn làm gì?” Nàng nhất thời kinh hãi, giọng nói và cử chỉ dịu dàng của hắn chạm vào nàng, làm cho nàng không biết phải làm sao.
“Không phải là muốn làm gì, nàng phải hỏi ta là muốn cái gì.” Hắn chỉ nàng đi sâu vào vấn đề, dần dần khơi dậy mục đích của lòng hắn.
“Ngươi muốn cái gì?” Giọng nói của nàng thật sự yếu ớt, trong lòng thật sự rất khẩn trương, mỗi vấn đề cùng đáp án đều làm cho nàng phải luống cuống, nàng còn có thể chịu đựng hắn có nhiều “bất ngờ” hơn sao?
“Nàng.” Thản nhiên nói từ này rất nhẹ nhàng, được xuất phát từ phần môi của hắn, giống như lời hắn nói, đây không còn là chuyện bình thường nữa, đối với Ung Diễm mà nói, lại hoàn toàn bị rung động!
Xem chừng nàng sửng sốt rất lâu, không thể tin được những điều mà do chính tai mình nghe thấy, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ còn mê ngủ, xem như nàng đang bị hắn đùa cợt.
“Ta? Ngươi muốn….. Ta ư?”
Đồng thời hỏi ra mấy chữ này, nàng cảm thấy trong lòng có một sợi dây mơ hồ lay động, mới đầu, sợi dây hơi hơi run rẩy động, cuối cùng làm trong lòng nàng cơ hồ hơi bị đau đớn.
“Đúng, chính là nàng, nàng có thể tiếp tục làm hoàng đế của nàng, mà ta chỉ cần nàng.” Ngón tày dài thô kệch của hắn cứ dịch chuyển mềm mại ở trên mặt nàng, đầu tiên rất muốn biết cảm xúc khi hôn nàng.
“Ngươi muốn ta……. Làm cái gì?” Nàng nói mỗi chữ, cũng đụng vào đầu ngón tay hắn, nàng hé mở môi, cảm thấy ngón tay dài táy của hắn cứ thăm dò vào.
“Ta muốn hoàng đế thiếu niên nàng, ta muốn cả đời nàng chỉ có thể là nữ nhân của Lôi Đỉnh ta!” Từng câu từng chữ, cũng biểu lộ rõ quyết tâm độc chiếm của hắn.
Trong nháy mắt, nàng hiểu hàm ý trong lời nói của hắn, cả kinh trong lòng, quay mặt trốn đi tay của hắn, sợ hãi kêu lên: “Không___”
“Nàng xác định đây chính là câu trả lời chắc chắn của nàng sao?” Hắn thu tay lại, giọng nói hơi có chút lạnh như băng liền nhắc nhở nàng, “Hãy suy nghĩ kĩ lại một chút, không cần đưa ra quyết định nóng vội mà làm chính mình hối hận.”
“Ngươi là hoàng thúc của ta, chúng ta không thể____” Nàng xoay người nhìn hắn, từ bóng lưng cao lớn của hắn lộ ra khí thế khiếp người làm tim nàng hơi bị chấn động, nàng không hiểu……. Sao hắn lại có khí thế bất phàm hơn người như thế, sao lại chịu buông tha đế vị của nàng chứ?
“Nàng sợ sao? Sợ đi theo Bổn vương sẽ phạm vào điều kiêng kỵ không nên sao?” Lôi Đỉnh ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh nhạt nheo lại nhìn nàng.
Nàng dùng sức gật đầu một cái, “Chúng ta….. Như vậy là có tội đó! Chúng ta là chú cháu, quan hệ quá thân thiết! Cho nên chúng ta không thể, tuyệt đối không thể!”
“Có tội! Ai tới xử tội chúng ta đây? Là nàng? Là ta? Ngoại trừ ta bước ra ngoài cửa kia, dưới gầm trời này còn có ai có thể Thẩm Phán ta đây?” Hắn đối với cách nói của nàng mà xì mũi coi thường, “Ta cho nàng ba ngày suy tính, để mình hiểu cho rõ ràng.”
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại mà đi ra đại điện, cho đến khi hắn rời đi thật lâu, Ung Diễm vẫn như cũ vì hắn mà lưu lại hơi thở chấn động khiếp người làm cô không thể nhúch nhích……….
Chương thứ hai: 2.2
Nhiều đểm liên tiếp, nàng lăn lộn không ngủ được, vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đỉnh, tim của nàng giống như bị đè ép tới ngàn vạn lần, thiếu chút nữa đã không còn thở nổi.
Nàng sợ hắn……..
Không phải vì hắn nắm được nhược điểm của nàng, mà là do cả người hắn tỏ ra một làn hơi thở cường hãn, nham hiểm của hắn, tà ác của hắn. Tất cả mọi thứ ở hắn, làm nàng không tự chủ được, sinh lòng sợ hãi!
Không nghĩ tới, hắn lại mở miệng nói muốn nàng……
Ánh trăng bạc ở chân trời khẽ uốn cong, ánh trăng bạc lạnh lẽo liền rút lui vào bên trong cửa sổ.
Ung Diễm nằm ở trên giường ấm, đầu ngón tay níu chặt lấy chăn gấm, trong đầu hiện rõ khuôn mặt lạnh lùng tà khí của Lôi Đỉnh, không khỏi khẽ thở dài, lại một đêm ngủ muộn nữa rồi…….
※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※
Tâm hồn điên đảo!
Sao hắn lại muốn cưỡng cầu dục vọng đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi, từ khi hắn được sinh ra giữa đế vương cùng với nữ nhân con của quan viên trong triều, lấy được sự sủng ái của phụ hoàng chí cao vô thượng, toàn bộ 28 năm đầu, hắn ở trong hoàng cung hô phong hoán vũ, nắm giữ quyền cao ở trong triều đình, hưởng thụ vinh quang hoàng đế mà không cần ngai quyền, tất cả mọi thứ, hắn không cần phải tốn nhiều công sức, từ đầu đến cuối, hắn cũng chưa từng vì bất cứ ai mà động lòng.
Ở phía sau hắn, các đại thần không muốn quyền lực của hoàng thất bị xâm chiếm, ở trong nàng?Mỗi người dùng xoa tay, chờ xem hoàng đế nhỏ khi không có chỗ dựa dẫm thì có thể ăn tươi nuốt sống, chỉ cần hắn không ra mặt ngăn cản, chỉ sợ không bao lâu, nàng sẽ bị các quái vật ở cung đình bị bức cho đến chết!
Nhưng sao hắn có thể? Hắn thật sự có thể độc tâm, không ra mặt để bảo vệ nàng sao?
Trong Thư Phòng, Lôi Đỉnh tiện tay liếc nhìn tấu chương, nghĩ lại Ung Diễm, ý định vẫn không hề thay đổi chút nào, cuối cùng, hắn thở dài liền khép tấu chương lại, đúng lúc Cù Nhiên ở ngoài cửa có chuyện cầu kiến, hắn giơ tay lên, cho phép Địch Nhiên tiến vào thư phòng.
“Tiểu nhân tham kiến vương gia.” Địch Nhiên chắp tay bái kiến.
“Hãy bình thân! Bổn vương giao phó cho ngươi đi làm chuyện kia đã thế nào rồi?” sóng gió liền trở nên im lặng, trong giờ phút này không thể nào nhìn rõ được suy nghĩ thật của Lôi Đỉnh.
“Đã tra ra rồi, Vương gia, có một việc đã ngoài dự đoán của ngài.” Trong lúc nhất thời, trên mặt Cù Nhiên có chút chần chờ.
“Nói mau!” Lôi Đỉnh không cho phép hắn có điều gì che giấu.
“Theo bọn thuộc hạ ở Giang Nam đã điều tra ngầm, biết được một tin, đó chính là tiểu hoàng đế thật sự đã vắng mặt tại nhân thế rồi…….”