Nhu Hoàng Ngự Ảnh

Chương 8: Chương 8




Hôm sau, Nhiếp Chính Vương không có vào triều sớm, cái đại thần giống như Quần Long Vô Thủ, lòng dạ mọi người cứ rối bời. Mặc dù nàng cũng ổn định được cục diện, cuối cùng vẫn cứ làm qua loa, giải tán cuộc thượng triều để chờ lệnh, nàng muốn thánh chỉ về, không muốn cưỡng ép thay Nhiếp Chính Vương ban hôn.

Xem ra sắc mặt mọi người đều rất nặng nề, dường như khiển trách nàng không việc lại đi sanh sự, nhưng tâm tình nàng sao có thể dễ chịu hơn được chứ?

Hắn tức giận! Hắn thật không cần nàng!

“Nghe được tin rồi sao? Tình Nhi, ngươi mau nói cho ta biết, Bát Hoàng Thúc đang ở nơi nào?” Vừa thấy Tình Nhi bước vào Ngự Thư Phòng, Ung Diễm vội vàng bổ nhào về phía trước, thấy nàng cứ không ngừng hỏi liên tục.

“Hoàng thượng…… Nghe nói Nhiếp Chính Vương không có ở trong kinh thành rồi.” Tình Nhi ngập ngừng trả lời.

“Hắn đi nơi nào?Ngươi có nghe nói hay không?” Một tia dự cảm bất thường thoáng qua trong đáy lòng của nàng, Ung Diễm vẫy vẫy đầu, dự cảm xấu đã quăng đi hết sạch.

“Không có.” Tình Nhi hoàn toàn lắc đầu.

Lúc này một gã tướng lãnh cầm trong tay ý chỉ của Nhiếp Chính Vương, chờ lệnh để thu thập tin tức đưa ý chỉ này đến giao cho Ung Diễm, nàng vội vàng nhận lấy, còn không đợi kịp thì cô đã đọc hết nội dung, nước mắt nâng trào lên mi mắt của nàng, sức lực toàn thân của nàng giống như hoàn toàn bị rút cạn, Tình Nhi vội vàng nắm lấy chủ tử.

“Hắn đi rồi……. Tình Nhi, hắn đã đi rồi……”

Giống như dự cảm trong lòng của nàng, hắn đã đi thật rồi! Nước mắt trong veo dường như đứt đoạn thành trân châu không ngừng chảy xuống hai gò má của nàng, hắn đi đến Phương Bắc, hắn đã tự lưu đài chính mình đi đến chiến trường!

Trong đầu nàng chợt vang lên những lời mà hắn nói với nàng vào ngày hôm đó, hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt nàng lạnh lùng vô tình như thế, không hề có chút dịu dàng như lúc trước.

Là ngươi ép ta đó!

Trong nháy mắt, nước mắt của nàng cứ rơi dữ tợn, hận không được có thể đuổi theo hắn, hắn thật là độc ác cứ mặc kệ nàng, nếu không thì sao lại nhẫn tâm bỏ lại một mình nàng đơn độc ở trong hoàng cung hiểm ác này đây chứ?

Nàng quật cường giơ tay lên lau đi nước mắt, nhưng bất luận như thế nào cũng không thể bôi xóa được, đang lúc này thì ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh huyên náo, dường như có người muốn đến kiến giá.

“Ta muốn gặp hoàng thượng! Tránh ra!” Một đạo âm kiều diễm của nữ nhi nói, giọng hơi kiêu ngạo ra lệnh cho nội quan.

Thái độ bướng bỉnh của nàng dường như chọc giận nội quan, “Ngươi là ai? Thật là to gan, hoàng thượng không có triệu kiến ngươi, sao có thể tự tiên xông vào trong Ngự Thư Phòng?”

“Để cho nàng vào.” Ung Diễm lau nước mắt, giờ phút nàng nàng cần giải quyết chuyện khác, để cho lòng nàng có thể tạm quên đi đau khổ.

Một cô gái ước chùng cũng cùng tuổi của nàng vội vã đi vào, dáng vẻ như chim sa cá lặn, “Người chính là hoàng đế? Thái hậu nói người đã đồng ý để cho ta gả cho Nhiếp Chính Vương, ta muốn xin hoàng thượng có thể để chung ta thành thân nhanh lên một chút, không cần phải chờ ba tháng!”

“Tại sao? Sao cần phải gấp như vậy?” Ung Diễm lập tức biết nàng chính là người mẫu hậu của nàng chọn làm tân nương tử cho Bát Hoàng Thúc, dung nhan nàng chợt đông lạnh, nhàn nhạt hỏi.

“Bởi vì ta muốn sớm gả cho hắn chứ sao! Hoàng thượng, người cũng không biết danh tiếng của Nhiếp Chính Vương bao nhiêu, ta ngàn dặm đến đây vì nghe tỷ muội nói ta có thể được gả cho Nhiếp Chính Vương danh tiếng xa gần đều biết, mọi người vô cùng hâm mộ, ta không muốn chuyện này xảy ra biến đổi, cho nên muốn xin hoàng thượng sớm ban cho chúng tôi mau thành thân.”

Nghe vậy, Ung Diễm im lặng một hồi lâu không nói, lại có loại xúc động muốn khóc.

Vậy mà nàng…. Muốn nam nhân mà nàng yêu lại đem tặng cho cô gái như vậy? Trong lòng Ung Diễm nhất thời giật mình, không biết lúc trước mình tột cùng kiên trì vì cái gì, tại sao không thể theo ý của hắn rút đạo thánh chỉ hoang đường kia về, không nên bức hắn bỏ đi chứ?

“Đi ra ngoài, trẫm có chút không thoải mái, Nhiếp Chính Vương không có ở trong kinh thành, không biết chính xác lúc nào trở về, cho dù hắn có trở về, trẫm cũng quyết định để tự cho hắn lựa chọn, nếu như hắn cănbản không muốn làm theo lời ngươi nói, trẫm cũng không phản đối, đến lúc đó nhất định sẽ hủy bỏ đạo thánh chỉ kia.”

Nói xong, cô lạnh nhạt dò xét thiếu nữ một lúc, xoay người vào bên trong, ra lệnh thị vệ đưa cô đuổi đi ra khỏi hoàng cung, đừng làm cho những người không có việc gì chạy đến quấy rầy.

Giờ phút này, trong lòng chỉ có hình bóng tuấn mỹ của Bát Hoàng Thúc, ông trời, ta cầu xin ngài……. Cầu xin ngài phù hộ Bát Hoàng Thúc bình an vô sự!

Đồng thời nàng cũng van xin trăng sáng, van xin ngôi sao, van xin thiên địa vạn vật có thể phù hộ Lôi Đỉnh ở chiến trường có thể bình an vô sự, nàng không có lúc nào không thành tâm cầu nguyện, cũng không lúc nào mà không hối hận về chuyện cũ.

Đúng vậy! Là do nàng tuyệt tình….. Ép hắn bỏ đi.

※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※

Đi theo Lôi Đỉnh đã nhiều năm, Cù Nhiên vẫn biết tính tình chủ tử mình rất bình tĩnh, năng lực tuyệt vời, ở trên đời này không có chuyện gì có thể làm hắn mất đi kiềm chế, cho tới bây giờ cũng không có gặp qua bộ dạng cuồng loạn của hắn như thế, giống như tùy thời có thể đem vứt bỏ sinh mạng, chỉ cần có thể dạy hắn tạm thời quên lãng lòng tức giận đau đớn, không cần nghĩ nhiều, nhất định vì vị thiếu niên hoàng đế trong cung kia!

Bởi vì ban đầu hắn chính là điều tra cả sự việc của người đó, cho nên ngoại trừ chủ tử ở bên ngoài, có lẽ hắn là người duy nhất biết hoàng đế chính là nữ tử “Người dưng”! Chỉ dựa vào lòng trung thành của chủ tử, hắn vẫn giữ chặt lấy điều bí mật này, thề đến chết cũng không tiết lộ nửa phần.

“Mau lên! Nhanh đi bảo vệ Nhiếp Chính Vương, ngàn vạn lần không thể để chủ tử của chúng ta có bất kỳ sai sót nào!” Cù Nhiên nhìn thấy chủ tử giống như không muốn sống giết chết quân địch, mặc dù hắn biết võ công của chủ tử là do danh sư võ lâm chỉ đạo, tuyệt đối không thể khinh thương, nhưng vẻ mặt giết người của hắn làm cho người kinh hãi.

“Này còn chờ ngươi nói sao?” Long Hạo quăng cho người bạn một cái liếc mắt, quay đầu xông thẳng vào trận địa của địch, một tấc cũng không rời khỏi bên cạnh chủ tử.

Lúc này Cù Nhiên phải giải quyết địch binh, giục ngựa vội chạy tới bên cạnh Lôi Đỉnh, chắp tay chờ lệnh, “Vương gia, xin đừng lấy tánh mạng tôn quý của chính mình ra mà mạo hiểm! Xin ngài hãy bình tỉnh lại!”

“Bổn vương rất khỏe, không cần các ngươi phải chăm sóc mù quáng.” Lôi Đỉnh hừ lạnh một tiếng, khi chiến bào của hắn nhiễm đỏ vô số máu tươi của kẻ địch.

Hắn muốn quên đi……. Biết rõ trong lòng hắn đau đớn đó chính là do kết quả đã yêu thương nàng, nhưng hắn vẫn không thể quay đầu lại được, thậm chí hắn còn rất hèn nhát, nhếch nhác chạy trốn đến chiến trường, không ngừng mạo hiểm đoạt đi sinh mạng để cho mình có thể quên đi nàng một lát!

“Tiểu nhân muốn xin Vương gia rút lui ra sau đại quân!” Cù Nhiên không quan tâm chính mình có thể chọc giận chủ tử hay không, chợt nhận ra ngữ điệu kinh ngạc.

“Ngươi nói cái gì? Cù Nhiên, ngươi muốn ra lệnh cho Bổn vương sao?” Lôi Đỉnh không vui nheo tròng mắt đen lại, lộ vẻ rét lạnh tức giận.

“Không dám, Cù Nhiên không dám, nhưng xin Vương gia không cần lấy tánh mạng tôn quý của chính mình ra mạo hiểm, xin ngài vì chúng huynh đệ mà bảo trọng lấy mình!”

“Ngươi____” Lôi Đỉnh tựa như muốn mở miệng trách cứ, nhưng nhất thời đắm chìm vào trong ánh sáng thoáng qua trong đáy mắt hắn, làm hắn chợt trở nên trầm mặc, lần nữa suy nghĩ.

“Vương gia, sau lưng của người____” Cù Nhiên bỗng nhiên lên tiếng cảnh báo, vì bị đánh quá bất ngờ, hắn muốn rút vũ khí ra thì sợ rằng đã không kịp rồi.

Trong đáy mắt Lôi Đỉnh thoáng qua tia rét lạnh, bỗng chốc hắn đưa trường kiếm trong tay lên, quay đầu hạ xuống sắc bén, vốn cho là mình có thể để cho tướng lãnh kẻ địch thành công đánh lén trước khi đi vào cõi chết, trên mặt vẫn giữ vẻ mặt như cũ không hề tin tưởng.

“Yên tâm đi! Lời khuyên của ngươi bổn vương nghe theo, chuyện mới vừa rồi sẽ không có thể nào xảy ra nữa, giết quân địch đi! Làm nghĩa vụ của người đứng đầu để đánh một trận đi, bổn vương nhất định phải đoạt được chiến thắng!” Trên mặt khôi phục lại vẻ tỉnh táo thường ngày, tiếng nói chậm chạp nhẹ nhàng, nội lực thâm hậu đã làm cho tất cả mọi người có thể nghe rõ.

“Tuân lệnh!” Một nhóm người lĩnh mệnh vui mừng, đại quân phát ra tiếng hô cao vút.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của Lôi Đỉnh, đại quân quả thật chưa từng có thắng lợi nhiều vậy, thu phục lãnh địa cùng vô số tù binh, cũng chỉ là nơi bắt đầu để đánh một trận, Lôi Đỉnh triển khai cuộc sống chinh chiến , gần một năm rưỡi, hắn không hề quay lại kinh thành nửa bước……..

Chương thứ tám: 8.2

Một năm bốn tháng, thời gian trôi qua cực nhanh.

Kể từ khi Lôi Đỉnh phẫn nộ rời bỏ kinh thành, không chào mà đi thẳng về chiến trường phía Bắc, suốt một năm bốn tháng, hắn chưa từng trở lại kinh thành nửa bước, trong một thời gian ở chiến trường, hắn suất lĩnh đại quân nam chinh bắc phạt, lấy ánh mắt tinh chuẩn, dùng thủ đoạn trong binh pháp tạo ra một vùng giang sơn mới thật lớn, nếu như nói một nửa thiên hạ này thuộc về hắn cũng không có quá đáng.

Dường như là mỗi một ngày, Ung Diễm cũng sẽ nghi tin tức truyền đến chiến trường, lại biết thêm giang sơn của mình nhiều hơn….. thành trì châu quận như thế nào, nhưng nàng lại không cao hứng một chút nào!

Nghe nói, dường như hắn ở trên chiến trường giống như không muốn sống, cùng với thanh đao Huyết Ảnh, bóng dáng hắn cao lớn giống như một tử thần, làm cho kẻ địch không khỏi nghe tin mà sợ đến vỡ mật. Mọi người sợ hãi khi nghe Nhiếp Chính Vương Lôi Đỉnh!

Trí tuệ của hắn vốn rất thông minh quyết đoán, nàng đã biết, hắn đã từng giải thích các chiến lực rất chuẩn xác, nên cũng làm cho nàng biết rõ, căn bản hắn cố ý không muốn sống mới lấy tánh mạng của mình ra mạo hiểm!

“Hoàng thượng, đã hơn một năm, chẳng lẽ Nhiếp Chính Vương chưa từng nói lúc nào thì ngài ấy sẽ trở về kinh sao?” Tam triều nguyên lão Thân Đồ mỗi ngày cứ mãi hỏi câu này.

“Hắn chưa nói.” Nhưng Ung Diễm vĩnh viễn đều trả lời câu này.

“Vậy……”

“Binh tướng vẫn ở bên ngoài, mạng quân vương cũng không làm được, trẫm đã khiến cho hắn không còn là Nhiếp Chính Vương, lúc nào hắn mệt mỏi thì sẽ hồi kinh lúc đó thôi!” Nàng thở dài, hạ lệnh bãi triều.

Đi ra khỏi đại điện, cung nữ nội quan cùng thối lui ở phía sau nàng, ngay cả Tình Nhi cũng không đi cùng với nàng, một mình lãng vãng ở trong ngự hoa viên. Trong nội tâm cười khổ, nàng so với người khác lại còn muốn biết Bát Hoàng Thúc lúc nào sẽ quay trở lại hơn!

Nhưng nàng cũng biết là hắn đang trốn tránh nàng!

Ung Diễm cắn chặt lấy môi mềm, trong hốc mắt ẩm ướt đầy nước mắt nhưng vẫn cố nhịn được, tất cả đều là lỗi của nàng….. Nếu như không phải nàng buộc hắn cưới phi, hắn cũng sẽ không dùng phương pháp này rời bỏ nàng!

Nàng tự nói, xem rõ ngày nào đó hắn sẽ mệt mỏi, hắn sẽ quay trở lại, nếu như hồi kinh không phải là người của hắn, mà là một thi thể lạnh băng thì sao?

Nàng không dám suy nghĩ sâu hơn, trong lòng vừa xoắn vừa tăng thêm, đau đến nàng suýt không thể thở nổi nữa, nghĩ đến một năm này đã viết cho hắn nhiều lá thư, hắn cũng không hề quay về, chợt nhớ đến một chữ một câu, cũng đều chỉ nói đến chuyện quốc sự triều đình, đối với chuyện hai người bọn họ, hắn không hề đề cập đến.

Hắn thật sự đã hết hy vọng với nàng rồi sao? Bởi vì tử tâm rồi, cho nên hắn mới không có lời nào để nói với nàng rồi sao? Ung Diễm nhẹ nhàng thở dài, đưa tay xuống chạm vào chuồng ngựa, những đóa hoa vàng cuối thu ở trên cành vẫn không chịu rụng xuống…….

※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※※※ Thiên Trường Địa Cửu tung tích ※※

“Hoàng thượng, Bắc quan truyền đến chúng ta đã đại thắng, Nhiếp Chính Vương đã đánh bại các nước khác, Bắc quốc đã đưa thư ra xin hàng, xác định đã đầu hàng Trung Nguyên rồi!”

Nghe được tin chiến thắng, Ung Diễm mừng rỡ, các nước đã đầu hàng, đây chẳng qua là chứng tỏ Lôi Đỉnh sẽ trở về? Nàng vội vã hỏi vị tướng lãnh thông báo kia, “Bát Hoàng Thúc kia thế nào? Hắn có khỏe không?”

“Nghe nói….. Nhiếp Chính Vương suất lĩnh 3000 thiết kỵ đuổi theo quân địch, vô tình bị quân dịch bắn trúng vào vai phải của hắn, chỉ là vương gia không cho phép tướng sĩ biết rõ, cho nên tin tức nhỏ này cũng chỉ nghe nói mà thôi, không hề có chứng cứ xác thực.” Ánh mắt hăn có chút chần chờ không ngừng.

Lòng của nàng lại nhói lên, “Vậy còn không nhanh đi dò thám, cần phải dò xét chân tướng mới rõ được!”

“Tuân chỉ.” Tướng lãnh lập tức lĩnh mệnh của hắn liền rời đi.

Hắn bị thương! Thương thế có nghiêm trọng không? Có nặng lắm không? Có Cho quân y nhìn qua không? Trong nháy mắt, có vô số vấn đề nảy sinh ra ở trong đầu của Ung Diễm, cuối cùng nàng lại thất vọng, phát hiejen căn bản mình không biết được đáp án!

Đúng là hắn vẫn không có ý định hồi kinh sao?!

Hơn một năm nay, hắn liên tiếp chinh phục mấy quốc gia lân cận, quên đi an nguy sinh mạng của mình, chính vì không muốn trở về kinh để gặp mặt nàng một lần!

Hắn biết nàng nhớ hắn nhiều lắm không? Hắn có biết không? Nàng muốn viết tin cho hắn, cho hắn biết nàng nhớ hắn đến cỡ nào! Đúng, cho hắn biết nàng đã sớm hối hận rồi, nàng rất nhớ hắn!

Vào một đêm kia, Ung Diễm đem đóng tấu chương toàn bộ đặt qua một bên, thức trắng một đêm để viết thơ cho Lôi Đỉnh, cuối cùng thường ngày nàng cứ viết thư cho hắn đã trở thành thói quen, hi vọng hắn có thể khá nhanh để hồi kinh, nàng vẫn còn muốn viết rất nhiều chuyện vào trong thư, vừa viết vừa khóc, bởi vì nàng phát hiện mình muốn nói nhiều lời!

Viết không hết……. Nàng vẫn cứ viết cho đến bình minh, bầu trời phía đông cũng bắt đầu xuất hiện ánh sáng ban mai, nàng còn muốn nói với hắn, nhưng vẫn chỉ viết không tới một nửa…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.