Lục Yên Đinh gần đây phát hiện ra một chuyện: cậu càng ngày càng mong đợi lần gặp mặt sau cùng với Khúc Như Bình.
Mấy ngày nay, cậu lựa chọn không lên weibo nữa, thời gian nghỉ ngơi đan xen giữa những lúc quay phim, cậu sẽ xem lại hết những video phỏng vấn trước đây của Khúc Như Bình, muốn thấu hiểu một người cũng không khó khăn như vậy, huống chi người mà cậu muốn thấu hiểu còn là đại ảnh đế nổi tiếng quốc tế.
Cùng với vậy, cậu trở nên rất thích quấy rầy Khúc Như Bình.
Phần lớn thời gian cậu đều cảm thấy Khúc Như Bình chẳng có lời nào để nói với cậu, cũng có thể đối phương rất bận, mà Lục Yên Đinh vẫn sẽ thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho anh, nội dung đều rất tẻ nhạt, đều kiểu đối thoại chẳng có tý hay ho nào, ví như “Em đang ăn cơm”, “Mới vừa quay xong”, “Ngày hôm nay quay XXX” vân vân và mây mây nội dung như thế.
Có một ít tin nhắn Khúc Như Bình không trả lời, còn một ít thì anh có đáp lại, không có quy luật gì, nội dung trả lời cũng rất ít, nhưng Lục Yên Đinh cũng không để ý.
Ngày đó quay phim xong trời đã khuya lắm rồi, đã ba, bốn giờ rồi, Tiểu Triệu cùng Lục Yên Đinh nói: “Anh Lục, điện thoại của tài xế làm thế nào cũng gọi không được, cũng không biết là bị làm sao.”
Lục Yên Đinh mới vừa thay quần áo xong, một mặt uể oải: “Gọi xe đi vậy.”
“Muộn như vậy không gọi được xe đâu, ” Tiểu Triệu đang lục tìm nhật ký cuộc gọi, nói: “Em hỏi anh Vương xem thế nào.”
“Khuya thế này đừng hỏi anh ấy, ” Lục Yên Đinh nhận lấy điện thoại của mình, theo thói quen liếc nhìn wechat, “Chúng ta ra ngoài gọi…”
Cậu nói còn chưa dứt lời.
Buổi trưa lúc ăn cơm xong, cậu gửi tin nhắn cho Khúc Như Bình: “Sáng nay quay hai cảnh, em mới vừa ăn cơm xong.”
Mà chính vừa khi nãy, hai giờ năm mươi tám phút, Khúc Như Bình mới trả lời cậu: “Được.”
Lục Yên Đinh hơi nghi hoặc một chút, hỏi anh: “Thầy Khúc vẫn chưa ngủ sao?”
Không nghĩ tới chính là, Khúc Như Bình lần này lại trả lời trong tích tắc: “Mới vừa quay quảng cáo xong.”
Sau đó là trạng thái “Đối phương đang nhập tin nhắn…”.
Lục Yên Đinh không biết là vì sao, trái tim cậu đột nhiên lại đập nhanh đến thế: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Khúc Như Bình gõ được một nửa nội dung đã gửi đi: “Cậu là.”
Lục Yên Đinh đoán anh có thể muốn hỏi cậu tại sao muộn như vậy còn chưa ngủ.
Lục Yên Đinh giải thích một chút: “Em vừa mới quay xong, nhưng bây giờ lại không có xe để về.”
Khúc Như Bình hỏi: “Hoành Điếm?”
Lục Yên Đinh: “Vâng.”
Tiểu Triệu lúc này nói với cậu: “Anh Lục, anh xem Việt Nguyệt đang ở đằng kia, hay chúng ta qua hỏi một chút…”
Tiểu Triệu lời này còn có hơi do dự, bởi vì cô đến bây giờ vẫn còn nhớ tới sự kiện lúc trước, vì thế đối với Việt Nguyệt vẫn là có chút ái ngại.
“Chờ chút đã, ” Lục Yên Đinh cùng cô nói, cậu chăm chú nhìn điện thoại, nói, “Chờ một chút, chỉ một chút thôi.”
Cậu không biết bản thân đang chờ cái gì, nhưng khi Khúc Như Bình gửi tới tin nhắn “Chờ một chút”, cậu quả thật đã bước vào trạng thái chờ đợi rồi, đồng thời không cảm thấy có gì mệt mỏi cả, cậu cam tâm tình nguyện mà.
Sau đó, Khúc Như Bình gửi đến một đoạn tin nhắn thoại.
Lục Yên Đinh cảm thấy tay mình lúc mở ra đoạn tin nhắn thoại kia còn đang phát run, nhưng cậu giả vờ trấn định, đưa điện thoại đến bên tai mình.
“Cậu ở đó đợi tôi một lát, tôi đến đón cậu.”
Thanh âm này mấy ngày gần đây Lục Yên Đinh đã nghe qua vô số lần, là tiếng đàn piano cỡ lớn mà cậu yêu thích, hiện tại đang phát ra âm thanh trầm thấp êm tai.
Xe của Khúc Như Bình đến rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến Tiểu Triệu cũng đơ cả ra.
Lục Yên Đinh cũng không biết đây là loại xe gì, nhưng nhìn qua có vẻ chiếc xe này rất cao cấp, cửa xe từ phía sau mở ra, Khúc Như Bình hơi nhoài người ra nói chuyện với Lục Yên Đinh: “Còn có trợ lý sao?”
Tiểu Triệu có chút bối rối, cô mất tự nhiên nói: “Em ngồi phía trước là được rồi ạ.”
Khúc Như Bình nói: “Không sao, cô muốn ngồi đâu cũng được.”
Tiểu Triệu ngại ngùng mà cười nói: “Anh Khúc được rồi ạ, để em ngồi phía trước.”
Tiểu Triệu mở cửa xe phía trước ra, ngồi xuống bên cạnh tài xế.
Lục Yên Đinh sau khi lên xe, mới phát hiện cái xe này có đoạn ngăn với phía trước, phía trước còn có một cửa sổ nhỏ, nếu như không mở ra, phần không gian sau xe tương đối riêng tư.
Trong xe phía sau điều hoà hơi lạnh, Khúc Như Bình mặc một cái áo phông trắng ngắn tay, anh hỏi Lục Yên Đinh: “Có lạnh không? Nhiệt độ có hơi thấp.”
Lục Yên Đinh lắc đầu: “Cảm ơn anh Khúc, nếu không em cũng chưa biết phải về bằng cách nào.”
Tài xế lúc này lại từ phía trước mở ra cửa sổ nhỏ: “Xin hỏi Lục tiên sinh muốn đi đâu?”
Lục Yên Đinh nói lại một địa điểm, Khúc Như Bình nói: “Trước tiên đưa cậu ấy về đã.”
Cửa sổ nhỏ liền đóng lại.
Lục Yên Đinh có hơi lo lắng, cậu nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Thầy Khúc muộn như vậy vẫn còn phải làm việc ư?”
“Ừ, ” Bên tay Khúc Như Bình đang đặt một cái máy đọc sách điện tử, Lục Yên Đinh liền ngồi xuống bên cạnh anh, dáng vẻ rất gò bó.
“Cậu không phải cũng thế sao?”
“Dạ, à vâng…”
Lục Yên Đinh sờ sau gáy, lại nghĩ đến tổng kết những động tác giống nhau của fans CP, liền vội vã bỏ tay xuống, tự nhiên chẳng hiểu sao mặt đỏ bừng.
Khúc Như Bình nhìn cậu một lát, bỗng nhiên khẽ cười: “Sao không sống động như trên mạng hả.”
“Vậy ạ? Cũng được ạ…” Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút, tìm đề tài, nói, “Anh Khúc từng quay qua cảnh nào cực kỳ vất vả chưa ạ? Hoặc là cảnh nào khiến anh ấn tượng sâu sắc nhất?”
Khúc Như Bình nghĩ một lát, nói: “Có, có một năm quay một bộ phim điện ảnh, lúc đó vừa đúng lúc có phóng viên đến thăm đoàn phim. Cảnh lúc đó là phải nhảy xuống nước, hơn nữa nước đó còn vừa bẩn vừa thối, bởi vì ánh sáng ở hiện trường có vấn đề, tôi đã phải nhảy xuống tất cả là mười bốn lần, lúc đó thời gian quay phim còn là mùa đông, lúc trước khi quay trạng thái của tôi cũng không được tốt lắm, xương khớp rất đau, trong miệng toàn thứ nước đục vừa thối vừa bẩn lại còn tanh nữa. Mấy lần nhảy trước còn cảm tưởng không đứng dậy nổi, ở trong nước lạnh đến nỗi tứ chi không cử động được, một chút sức lực cũng không có. Sau khi lên trên mặt nước cũng không dám mặc quần áo dầy ngay, vì đạo diễn rất nhanh đã nói phải quay lại lần nữa.”
Lục Yên Đinh nghe đến mê mẩn: “Bộ phim nào vậy ạ?? Là《Long Dụ Phi》 sao? Hình như trong bộ phim đó có cảnh này.”
“Ừ, trí nhớ không tồi.” Khúc Như Bình nói, “Sau đó, hiệu quả cuối cùng lúc lên phim cũng tạm được, sau lần quay thứ mười bốn thì đạo diễn cho qua, đạo diễn cũng để cho những phóng viên kia chụp ảnh lại, còn nói với tôi, lần này có người tuyên truyền miễn phí cho rồi, lần này tôi nhảy xuống nước trong điều kiện như thế không hề vô ích.”
Lục Yên Đinh không biết làm sao, mơ hồ có chút đau lòng, nhưng cậu không nói ra, mà là nhẹ giọng hỏi: “Vậy fans của anh sau đó nhất định rất xót xa.”
Khúc Như Bình nở nụ cười, “Ừ, chắc là vậy.”
Lục Yên Đinh lại nhìn anh thêm hai lần, cảm thấy anh hình như không có ý nói gì thêm. Suy nghĩ một chút, chính cậu lại cúi đầu lấy điện thoại
ra tìm kiếm: “Khúc Như Bình, Long Dự Phi, cảnh diễn dưới nước.”
Có mấy cái kết quả không liên quan xuất hiện, Lục Yên Đinh cảm thấy có chút kỳ quái, cậu liền thay đổi từ khoá tìm kiếm: “Khúc Như Bình, Long Dự Phi, mười bốn lần.”
Vẫn không có.
“Khúc Như Bình, Long Dự Phi, thăm đoàn.”
Nội dung tin tức liên quan xem lần lượt từng cái rồi, mà vẫn không có.
Tin tức trước đây đều bị xóa rồi sao? Không phải chứ, đây chính là Khúc Như Bình cơ mà. Lục Yên Đinh suy nghĩ một chút, dứt khoát mở kênh tin tức của 《Long Dụ Phi》ra, xem từng cái một từ trên xuống dưới.
Giữa lúc đó cậu có liếc Khúc Như Bình vài lần, thấy anh còn đang bận đọc sách.
Những tin liên quan cũng là tin về Khúc Như Bình, cậu xem nhiều một chút cũng không sao.
Tin tức, có tốt, cũng có xấu.
Xấu nhất thì cũng là cái này thôi nhỉ, Lục Yên Đinh cũng ngại ngùng chẳng dám mở ra, tiêu đề chính là “Thân thể Khúc ảnh đế ẩm ướt chất lượng HD, đường cong thân thể rõ ràng”, lại lướt xuống hai cái tin bên dưới, nhưng trong đầu óc của Lục Yên Đinh mấy chữ “thân thể ẩm ướt” không ngừng loé lên, xoắn xuýt nửa ngày, cậu lại vòng trở lại, trong lòng thầm nghĩ “không phải chứ”, rồi cậu mở ra đoạn tin kia.
Khúc Như Bình đang cúi đầu đọc sách, giữa chừng anh có đưa tay ra mò tìm nước uống, khoé mắt liếc về phía Lục Yên Đinh, phát hiện cậu đang phát run.
“Làm sao thế?” Khúc Như Bình nhìn về hướng của cậu.
Lục Yên Đinh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đều đỏ hoe: “Bọn họ sao có thể đối với anh như vậy được?”
Khúc Như Bình sửng sốt: “Hả?”
“Ặc, ” Khúc Như Bình thấy được ảnh của mình trong điện thoại của Lục Yên Đinh, nở nụ cười, “Cậu xem rồi à?”
Lục Yên Đinh gật đầu, cậu phảng phất như đang nín giận, cố gắng khịt mũi, gật đầu như vậy có vẻ hơi cộc lốc, cậu liền mở miệng hỏi: “Bọn họ sao có thể? Tại sao có thể? Anh liều mạng như vậy, bọn họ còn ở ngay hiện trường, đều biết rõ là có chuyện gì đã xảy ra, nhưng tại sao lại chỉ chụp mấy bức không mặc đồ như thế?”
Khúc Như Bình không nghĩ đến cậu sẽ kích động như thế, nhất thời ngừng lại một chút, mới mở miệng nói: “Bọn họ có sự tự do của bọn họ, viết như thế nào quay như thế nào…”
Anh còn chưa nói dứt lời, đã thấy nước mắt Lục Yên Đinh rơi xuống.
Lục Yên Đinh là tức đến phát khóc, cậu cũng không muốn mình không có tiền đồ như thế, thế nhưng cậu thật sự quá phẫn nộ rồi, cả người đều giận đến phát run, nước mắt cũng không khống chế được mà tràn ra: “Không được! Bọn họ đó là phụ lòng tâm huyết của anh! Bọn họ làm như vậy là quá đáng! Anh lạnh như vậy, khó chịu như vậy cơ mà…”
Khúc Như Bình tìm giấy vệ sinh xé ra cho Lục Yên Đinh: “Cậu hãy nghe tôi nói đã, tôi đã làm những việc mình phải làm, đó là công việc của tôi, vì vậy…”
Lục Yên Đinh nghe không lọt, cậu lắc đầu, siết chặt lấy nắm đấm: “Vậy thì anh quá oan ức rồi, bọn họ làm như vậy, anh đã buồn đến thế nào chứ?”
Khúc Như Bình đem giấy nhét vào trong tay cậu, rồi lại lấy giấy lau đi nước mắt cho cậu, Lục Yên Đinh vừa mơ hồ nói gì đó không rõ vừa khóc, giống hệt như đứa trẻ đã phải chịu oan ức nào đó lớn lắm vậy.
Khúc Như Bình cũng không có cách nào, chỉ đành cười cười: “Đến cuối cùng người bị chụp là tôi hay cậu thế hả?”
Lục Yên Đinh khịt mũi lắc đầu, khóc thút thít hai tiếng, gần như sắp không thở nổi.
Khúc Như Bình ấn bờ vai cậu, đối với Lục Yên Đinh lớn tiếng nói: “Lấy hơi, cậu lấy hơi đi.”
Lục Yên Đinh lắc đầu một cái, nghẹn ngào, mất công tốn sức nói rằng: “Em không hít vào được…”
Khúc Như Bình vỗ sau lưng cậu, vỗ hai cái, Lục Yên Đinh lại đột nhiên vùi đầu vào lồng ngực Khúc Như Bình, cậu vươn tay ra, ôm lấy anh.
Khúc Như Bình tựa hồ như cứng đờ cả người trong một hai giây, mà một hai giây đó, là những phút giây ngắn ngủi trong cuộc đời Lục Yên Đinh, nhưng lại khiến cậu ghi nhớ rất nhiều thứ: tiếng trái tim đập mạnh mẽ của Khúc Như Bình, mùi hương nhàn nhạt trên người anh, sự mềm mại của vải vóc, cùng hơi thở phả xuống đỉnh đầu cậu…
Lục Yên Đinh có hơi nghẹt thở, cậu theo bản năng khóc thút thít một lát, còn cảm nhận thấy Khúc Như Bình đang chậm rãi vỗ về phía sau lưng cậu, cậu neo ở trong lồng ngực anh, bất an, kinh hoảng, lại kinh ngạc cảm giác được, chính mình đang lưu luyến cái nhiệt độ này, cho nên về sau, cậu cảm thấy mình thật ra là giả bộ khóc, mặt của cậu nhẹ nhàng cọ cọ trên áo của Khúc Như Bình, đột nhiên cảm thấy như thế này cũng rất tốt.
Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt đo đỏ nhìn Khúc Như Bình.
Quá gần rồi, Khúc Như Bình rũ mắt xuống nhìn cậu, đây là lần đầu tiên Lục Yên Đinh nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy.
Lục Yên Đinh cảm giác mặt mình nóng hổi, cậu lại làm ra một sai lầm cùng động tác ngu xuẩn —— lần thứ hai cúi xuống vùi đầu vào lồng ngực Khúc Như Bình, cả người cậu đều bối rối, toàn bộ đầu óc đều đang nhớ đến ánh mắt vừa nãy khi anh rũ mắt xuống nhìn cậu.
Thình thịch, thình thịch.
Cậu chậm rãi buông Khúc Như Bình ra, xoa xoa mũi, nói: “Thật ngại quá, anh Khúc.”
Khúc Như Bình một tay vẫn còn khoác trên lưng cậu, tay còn lại chỉnh đốn lại áo sống của mình, rồi liếc nhìn thủ phạm, nói: “Đều dính hết cả lên đây này.”
Lục Yên Đinh vội vã xé giấy vệ sinh lau cho anh, vừa lau vừa cảm thấy hình như Khúc Như Bình đang nhìn cậu, vì thế liền trở nên xấu hổ vô cùng, lúc nói chuyện cũng run run: “Xin lỗi…thật sự xin lỗi…”
Cậu lau được đôi cái, thì Khúc Như Bình đột nhiên lại duỗi tay tới, áp lên tay cậu, rút giấy vệ sinh ra, nói: “Để tôi đi.”
Lục Yên Đinh buông tay ra, khịt mũi, nói: “Thật sự xin lỗi, anh Khúc, xin lỗi.”
Không biết là tại sao, bình thường Khúc Như Bình cư xử ôn hoà lại thân sỹ như vậy, lần này lại không hề nói “không sao cả” hoặc “không sao đâu”, anh chỉ tuỳ tiện lau qua áo mình rồi ném giấy đi.
Lục Yên Đinh chờ anh mở lời nói chờ đến hoảng loạn lại sợ sệt, mãi đến tận khi Khúc Như Bình rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng anh lại nói một câu thế này: “Lúc thường cũng có thể khóc như vậy sao?”
Lục Yên Đinh nín một hồi lâu, mới đối với anh cầu xin tha thứ: “Anh Khúc, đừng chê cười em.”
Khúc Như Bình lúc này lại khẽ cười, lần nữa cầm lên máy đọc sách, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt nói: “Đùa thôi.”