Như Khói Như Cát

Chương 41: Chương 41: Mầm tai hoạ




Lục Yên Đinh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lúc cậu tỉnh lại, phát hiện xung quanh đều là màu sắc xám đen, cậu nằm trên một tấm đệm mềm mại trên một chiếc giường lớn, sau gáy được quấn băng vải.

Cậu cảm thấy đầu óc có chút không tỉnh táo, cực kỳ mông lung, trước mắt mơ hồ đều biến thành màu đen, nhìn đồ đạc cũng không được quá rõ ràng.

Cổ họng hơi khô ngứa, cậu lao lực mà ho khan vài tiếng, bên ngoài có mấy bóng người trùng lên nhau từ khe cửa lộ vào, một cái bóng khẽ giật mình, sau đó một lát, là Tiểu Triệu bước vào: “Anh Lục, anh đã tỉnh rồi sao?”

Lục Yên Đinh cổ họng rất khàn: “Ừ, vừa tỉnh thôi.”

Tiểu Triệu tiến tới, cô ấy đi được nửa đường, phía sau lại có người đưa đến một cốc nước, Lục Yên Đinh nheo mắt lại, tựa hồ thấy được Khúc Như Bình, nhưng nhìn có vẻ lại không phải thật lắm.

Tiểu Triệu ngồi ở mép giường, đưa nước cho cậu. Lục Yên Đinh nhận lấy cốc nước, uống một hơi hết sạch, lúc này mới chậm lại, vẫn có chút khàn khàn hỏi: “Tôi làm sao vậy?”

Tiểu Triệu nói: “Anh mới vừa ngất ở trên xe, tuy rằng lúc đó đã xem không có vấn đề gì, thế nhưng tuyến thể giống như là bị thương tổn, thầy Khúc đã mời bác sỹ tư của anh ấy qua khám cho anh, băng bó đơn giản một chút, để anh nghỉ ngơi thật tốt.”

Có chút do dự, Tiểu Triệu nói tiếp: “Bác sĩ còn nói tin tức tố của anh hiện tại không ổn định, tốt nhất không nên đổi đến địa điểm khác.”

Tin tức tố của Omega nếu như không ổn định, đồng thời dưới tình huống không có cách nào ức chế, sẽ không thể ra ngoài được, nếu phát sinh bất kỳ bạo loạn nào đều sẽ quy kết cho Omega là nguyên nhân.

Mấy năm gần đây, bởi vì tin tức tố Omega hỗn loạn mà gây ra các loại sự kiện không ngớt, huống hồ không nói những cái khác, bản thân Lục Yên Đinh còn là người của công chúng, điều này càng không thích hợp.

Lục Yên Đinh hỏi cô ấy: “Nói như vậy, thuốc ức chế cũng không dùng được?”

Tiểu Triệu gật đầu: “Hiện tại dùng chính là một loại thuốc khác, lúc nãy ở trên xe tôi đã cho anh dùng qua rồi, thế nhưng hiệu quả lại duy trì rất ngắn, sau đó tôi và thầy Khúc đổi chỗ ngồi, bằng không anh ấy cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Thế nhưng bác sĩ nói thuốc kia cũng không có thể bảo đảm hiệu quả, cho nên…”

Cô ấy nhìn qua thật có vẻ bị làm khó: “Chúng tôi đang bàn bạc xem nên làm thế nào, vì bây giờ chúng ta đang ở trong nhà thầy Khúc…”

Lục Yên Đinh ngây cả người: “Đây là giường của anh ấy sao?”

Tiểu Triệu liều mạng lắc đầu: “Không phải không phải, đây là phòng khách.”

Tiểu Triệu nói: “Anh tối hôm nay tốt nhất là ở tại nơi này, nhưng bởi vì thầy Khúc là Alpha, khẳng định không thể chỉ có hai anh ở đây được, vì vậy trợ lý của thầy Khúc là anh Trương là Beta giống tôi, chúng tôi sẽ có một người ở lại đây cùng hai người.

Tôi đã nói tôi muốn lại, nhưng thầy Khúc nói tôi là con gái, cùng mấy người đàn ông ở chung trong một nhà thì không hay, vì thế anh ấy bảo tôi cứ về đi. Tôi cũng nói tôi là một Beta, nên sẽ không sao cả, nhưng thầy Khúc vẫn rất kiên trì.”

Lục Yên Đinh đầu óc xoay mòng mòng, cậu ngây ngốc ngồi ngẩn ra một lát, đối tiểu Triệu nói: “Cô đi về quả thật sẽ tốt hơn, Beta nam so với Beta nữ cũng mạnh khoẻ hơn, có thể khống chế được nếu có chuyện gì.”

Tiểu Triệu do dự nói: “Tôi chỉ là có chút không yên lòng, đây đều là người của bọn họ, tôi dự định đi hỏi anh Vương một chút…”

“Cái gì gọi là người của bọn họ?” Lục Yên Đinh có chút yếu ớt mà cười rộ lên, “Cô lại não bổ cái gì đấy, có thể có chuyện gì chứ.”

Tiểu Triệu ngượng ngùng lè lưỡi.

Lục Yên Đinh sờ ra lớp băng vải sau gáy: “Cô nói mới vừa nãy ở trên xe cho tôi dùng… Vậy thời điểm lúc tôi ngất đi, tín tức tố có phải cũng đã…?”

Tiểu Triệu nói: “Đúng vậy, lúc đó phản ứng của thầy Khúc rất lớn, chúng tôi liền ngừng xe lại, trong túi tôi không phải có thuốc ức chế khẩn cấp sao, liền nhanh chóng cho anh dùng một chút, nhưng mà giống như không phải rất hữu hiệu.”

Nhìn một chút sắc mặt Lục Yên Đinh, Tiểu Triệu cho rằng cậu là bởi vì bị lộ ra tin tức tố mà cảm thấy lúng túng, liền an ủi cậu: “Không cần quá quan tâm đến quan điểm của thế tục đâu, gần đây bác sĩ không phải còn nói cái gì ấy nhỉ, muốn thực hiện tự do giới tính à, cái quan điểm tin tức tố của Omega là phải bí mật là một quan điểm quá phong kiến, mà với tình huống đó ai cũng không khống chế được.”

Lục Yên Đinh gật đầu, do dự hỏi: “Cô mới vừa nói thầy Khúc có phản ứng rất lớn? Anh ấy… Có phản ứng gì?”

“Hả? Anh ấy không phải là Alpha sao, ngửi thấy được tin tức tố của anh khẳng định là có phản ứng, mà thời điểm đó tin tức tố của anh đã mất khống chế, toàn bộ trong xe đều có.”

Tiểu Triệu nói như chuyện đương nhiên, rồi lại đổi ngữ khí để khiến cậu không còn quá áy náy nữa, “Anh ấy chính là bỗng nhiên mở cái cửa sổ nhỏ kia ra, bịt mũi lại bảo chúng tôi dừng xe, tôi cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy anh ấy lớn tiếng cùng người khác nói như vậy bao giờ.

Sau đó anh ấy liền xuống xe, để chúng tôi xịt cho cậu thuốc ức chế, mùi vị nhạt đi một chút anh ấy mới lên xe, còn cùng tôi thay đổi vị trí và dặn tôi không nên mở cái cửa sổ nhỏ kia ra.”

Lục Yên Đinh nghe được mấy lời miêu tả này, nhất thời cực kỳ lúng túng, cậu nín đến đỏ cả mặt, ngoài miệng vẫn nói: “Ừ, tôi biết rồi.”

Tiểu Triệu lại bắt đầu vì Khúc Như Bình nói chuyện: “Nhưng mà không phải vì anh ấy ghét anh đâu, anh ấy là thật lòng quan tâm đến anh đó, lúc đó xe dừng lại ở một nơi tương đối ít người, mùi sẽ không sản sinh ra ảnh hưởng.

Còn có vì thầy Khúc cũng là Alpha, cho nên cũng muốn tránh hiềm nghi. Tuy rằng anh ấy là Alpha bây giờ mà ra ngoài ở sẽ tiện hơn, nhưng dẫu sao đây cũng là nhà người ta, để anh ấy đi ở chỗ khác rồi để hai người chúng ta ở lại nhà anh ấy, như vậy lại càng không thích hợp.”

Lục Yên Đinh bật cười: “Tôi không có ý trách anh ấy.”

Tiểu Triệu thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Vậy thì tốt.”

Lục Yên Đinh cảm thấy cô ấy có lẽ thật sự là một “Thi Từ”, suy đoán này khiến cho cậu cảm thấy hơi buồn cười, còn có chút đáng yêu.

Thời điểm đến buổi tối lúc hơn chín giờ, Tiểu Triệu trước khi đi đã nói với cậu, nếu ngày mai tình huống chuyển biến tốt hơn sẽ tới đón cậu, dặn dò thêm vài câu rồi mới ra về.

Lục Yên Đinh vẫn luôn không xuống giường, hướng cửa nhìn ra, trông thấy Khúc Như Bình cùng Vương Đông đang nói gì đó, rồi Vương Đông đi đến chào cậu: “Xin chào, anh Lục.”

Lục Yên Đinh có chút ngượng ngùng: “Chào anh.”

Vương Đông lại quay người đi ra nói với người bên ngoài điều gì đó, Lục Yên Đinh suy đoán đại khái chắc là anh ấy nói chuyện, căn phòng này đã không còn mùi tin tức tố của cậu nữa.

Sau đó Khúc Như Bình đi vào, anh đã thay quần áo khác, áo phông màu trắng, nhìn qua rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Còn có chút cảm giác sạch sẽ thành thục.

Khuôn mặt Lục Yên Đinh liền nóng lên, cậu không tự nhiên nói: “Xin lỗi, lại gây thêm phiền toái cho anh.”

“Không cần nói như vậy.” Khúc Như Bình lôi cái ghế ra, ngồi xuống, “Cảm giác thế nào rồi?”

“Còn hơi mệt chút, cái khác thì không sao nữa, ” Lục Yên Đinh lại sờ ra băng vải sau gáy, “Em không cảm giác được tin tức tố của mình xảy ra vấn đề, em giống như không ngửi được ấy?”

Cậu có chút do dự: “Nhưng mà không phải cũng nói tin tức tố của mình, cũng không tự ngửi thấy được sao, em cũng không rõ nữa…”

Khúc Như Bình gật đầu: “Vương Đông nói hiện tại đã không còn nữa rồi, đồng thời bây giờ tôi ngồi ở chỗ này, cũng không cảm nhận thấy điều gì, rõ ràng là tình huống bây giờ rất tốt.”

Lục Yên Đinh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

Bọn họ hai người rơi vào trầm mặc, Lục Yên Đinh nhất thời không biết nên nói cái gì, mà Khúc Như Bình cũng chỉ là rũ mắt xuống nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau của mình.

Nói cái gì?

Nói cái gì đi!

Lục Yên Đinh mím môi, không biết nên nhìn nơi nào, tình cờ mấy lần bắt gặp ánh mắt Khúc Như Bình, cậu đều cảm thấy không biết nên làm sao.

Khúc Như Bình hoàn toàn mất hết loại cảm giác ôn hoà lúc bình thường kia, anh cứ thẳng tắp nhìn Lục Yên Đinh như vậy, cũng không nói, nhìn chằm chằm khiến Lục Yên Đinh vừa quẫn bách vừa thẹn thùng, toàn bộ hô hấp đều rối loạn, cố tình ánh mắt của đối phương còn có chút ý tứ vô tội, điều này khiến cho Lục Yên Đinh càng thêm không biết làm như thế nào cho phải.

Bị bầu không khí đòi mạng này vây chặt, Lục Yên Đinh càng lúc càng trở nên bứt rứt, điều này trực tiếp dẫn đến việc cậu đặt ra một câu hỏi mà chính cậu cũng có chút lúng túng: “Chắc anh ngửi thấy tin tức tố của em rồi phải không?”

Khúc Như Bình đại khái chắc cũng không nghĩ tới cậu sẽ hỏi như vậy, anh ngẩng đầu lên có chút mờ mịt, đáp: “Sao cơ?”

Lục Yên Đinh nghĩ muốn hóa giải một chút bầu không khí, liền cười cười, lời nói có chút run: “Em… Tin tức tố của em chắc là không khó ngửi lắm đâu nhỉ?”

Cậu vốn định dùng khẩu ngữ thoải mái nói ra chút chuyện khôi hài, để biểu thị chuyện cậu thực ra cũng không phải quá quan tâm đến chuyện tin tức tố bị lộ ra, nhưng nói như vậy, cậu trái lại càng trở nên xấu hổ, giống như cậu đang mê hoặc Khúc Như Bình vậy, điều này khiến cho cậu có chút bối rối: “Em không phải… Em chính là…”

“Haizz!” Cậu thở hắt ra, thẹn quá hoá giận nói, “Thôi bỏ qua! Em đang nói gì thế này! Đến em cũng cảm thấy mình rất loạn, không nói không nói nữa.”

Lục Yên Đinh cảm thấy Khúc Như Bình hơi trợn mắt lên như vậy, dáng vẻ ngược lại bất ngờ có chút đáng yêu.

Khúc Như Bình bất giác cười cười, anh hiếm khi cười mà sờ môi như vậy, có vẻ hơi ngốc nghếch cùng tính trẻ con. Lục Yên Đinh cũng không nhịn được mà đồng thời cười cùng anh.

Lục Yên Đinh cười cười, nhớ lại nói: “Em nhớ đến trước đây lúc em đi kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ để em thả ra một ít tin tức tố, thế nhưng em nhớ ông ấy nói tin tức tố của em rất vi diệu.”

Khúc Như Bình mím môi nhìn cậu, Lục Yên Đinh cười đối với anh nói: “Sao anh không hỏi em có chỗ nào vi diệu?”

Khúc Như Bình khá giống như không biết nói chuyện vậy: “Ông ta… Khen cậu cái gì.”

Giọng nói của Khúc Như Bình trong căn phòng yên tĩnh, nghe như tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm.

“Đại khái giống như là, ” Lục Yên Đinh miêu tả, “Ông ấy lúc đó nói…”

“Nói là như mùi sữa bò lởn vởn vòng quanh bạc hà, còn có mùi của khói, trong bể dâu ngổn ngang vẫn mang theo chút hương sữa ngọt ngào.”

Tự nói về tin tức tố của mình như vậy, sẽ là vẫn ngại ngùng, Lục Yên Đinh cười nhiều đến mức mặt lại bắt đầu nóng lên, cậu thật sự có chút cuống lên, cậu không biết ngày hôm nay Khúc Như Bình làm sao, thường phản ứng chậm hơn nửa nhịp, vì thế cậu thúc giục anh, nói: “Anh không nói chút gì sao, thầy Khúc?”

Đôi mắt Khúc Như Bình từ từ chuyển hướng về phía cậu, chậm rãi gật đầu.

Lục Yên Đinh vẫn đang cười, Khúc Như Bình cũng hơi lộ ra chút ý cười: “Ừ, rất tốt.”

“Không phải, thầy Khúc…” Lục Yên Đinh cười đến chảy cả nước mắt, cậu dụi mắt, “Anh hôm nay cứ sao sao, không tập trung ấy nhỉ.”

Khúc Như Bình “ừ” một tiếng, hoảng hốt nhìn Lục Yên Đinh.

Lục Yên Đinh dứt khoát vươn tay ra che lấy mặt mình, cậu cười đến hai vai đều run lên, nghe thấy Khúc Như Bình cũng đang cười, còn hỏi cậu: “Làm sao thế?”

Lục Yên Đinh lắc đầu bưng khuôn mặt nóng bỏng của mình, cười nói: “Em không biết, anh đừng nhìn em —— tha cho em đi!”

Khúc Như Bình lắc đầu cười, vươn tay ra gọi cậu một chút, thấy cậu vẫn đang trốn, còn nói: “Được rồi, cậu…”

Anh còn chưa dứt lời.

Lục Yên Đinh có hơi nghi hoặc, lông mi ở trong lòng bàn tay run rẩy chớp chớp, sau đó, cậu ngửi thấy được một luồng khí nhàn nhạt mùi thuốc lá, hòa lẫn với sữa ngọt, tràn vào trong khoang mũi của cậu.

Lục Yên Đinh bên tai phảng phất tiếng rầm rầm vang vọng, cậu cuống quít lấy tay ra, nhìn thấy Khúc Như Bình bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, hướng về bên ngoài nhanh chân bước đi ——

Rồi đột nhiên ngừng lại.

Lục Yên Đinh theo bản năng gọi anh: “Thầy Khúc…”

Cậu chỉ nói được từng đấy chữ, tất cả vế sau đều bị chặn trong đôi môi của Khúc Như Bình.

Nụ hôn này đến quá đột ngột.

Lục Yên Đinh thậm chí còn thấy hơi đau, cậu cảm thấy Khúc Như Bình cơ hồ là đụng vào mất rồi, hôn vừa hung ác vừa tàn nhẫn, cậu hoàn toàn không có khí lực phản kháng, cả người đều bị Khúc Như Bình kiềm chế, chỉ có thể bị động mà thừa nhận nụ hôn này.

Cậu bị hôn đến bối rối, Khúc Như Bình một cái tay gắt gao áp trên tay cậu, một tay khác thì lại cương quyết nắm cằm của cậu, bức bách cậu ngẩng đầu lên, thô bạo mà mút đôi môi run rẩy của Lục Yên Đinh.

Khúc Như Bình hơi thở nóng bỏng, nặng nề tiến vào bên trong hơi thở yếu ớt của Lục Yên Đinh, Lục Yên Đinh nỗ lực gắng gượng khống chế bản thân, nhưng cậu cũng sắp hít thở không thông trong nụ hôn này mất rồi, tay cậu hoảng loạn mà vơ bừa xung quanh, như người chìm xuống nước đang gắng sức giãy dụa.

Nhưng mà rất kỳ quái, cậu cũng không cảm giác thấy được nguy hiểm, dù cho việc làm lúc này của Khúc Như Bình rất đáng sợ.

Lực độ dưới tay anh dường như không được khống chế, động tác cũng lộ rõ thô bạo, tay và cằm của Lục Yên Đinh đã đỏ cả lên.

Nhưng Lục Yên Đinh bản thân cũng không cảm thấy sợ sệt, cậu giãy dụa dứt ra từ trong nụ hôn của Khúc Như Bình, kinh sợ thở gấp ôm lấy anh, lung tung nói: “Thầy Khúc, em, em…”

Cậu nghiêng đầu qua, nhắm chặt hai mắt, cắn chặt ngón tay của mình, cố nén không phát ra thanh âm, Khúc Như Bình vẫn đang hôn mút cần cổ của cậu không hề có quy luật, điều này khiến cho cả người cậu run rẩy.

Lục Yên Đinh cảm thấy chính mình cũng bị hôn đến động tình, không biết có phải tại nguyên nhân do tin tức tố hay không, mà cậu trước nay chưa từng có lại thuận theo sự thân mật đến một cách đột ngột như thế này.

Nhưng cậu ngửi ra được tin tức tố của mình lẫn trong không khí, Khúc Như Bình tựa hồ như trước sau vẫn đang đè ép chính mình, cũng không hề thả ra tin tức tố của anh, nhưng những cử chỉ làm càn bây giờ của anh, cũng khiến Lục Yên Đinh theo bản năng ôm chặt lấy anh, ánh mắt đã bắt đầu dần trở nên mơ hồ.

Một chân Khúc Như Bình đã đặt lên giường, anh dựa vào trán cậu, khàn khàn nói lời xin lỗi.

“Xin lỗi.”

Lục Yên Đinh rụt cổ lại, sà vào trong lồng ngực của anh, ngẩn ngơ: “Không, không sao cả.”

Hai người nhìn nhau chăm chú, cùng thở hổn hển.

Khúc Như Bình nâng khuôn mặt của cậu lên, nặng nề hôn lên môi cậu một cái, Lục Yên Đinh phát ra tiếng nghẹn ngào mơ hồ không rõ, bị bắt nạt đến mức trong mắt đều có ý muốn rơi lệ.

Sau đó Khúc Như Bình liền buông cậu ra, nắm thật chặt nắm đấm sải bước đi ra khỏi căn phòng.

“Rầm” —— cánh cửa bị anh nặng nề bỏ lại đằng sau.

Lục Yên Đinh lần thứ hai bị không khí lạnh vờn quanh mà trở nên tỉnh táo, chỉ có trong lồng ngực mới lưu lại chút hơi ấm còn lại của Khúc Như Bình mà thôi, cậu nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia, nghĩ lại còn rùng mình mà thở gấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.