Người đến mỗi lúc một nhiều, cảm xúc kịch liệt rất khó kéo dài, dần dà, Lục Yên Đinh bắt đầu rơi vào trạng thái thất thần. Chính cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ đến điều gì, có lẽ cậu cũng không cần phải biết.
Trông thấy Thi Tiêm Hồng bắt đầu tán gẫu với Nguyễn Tuấn Huy, Việt Nguyệt chẳng còn chỗ nào để nói chuyện nữa nên cô nàng thỉnh thoảng lại bắt chuyện nói vài câu với Lục Yên Đinh, cậu trả lời mà cũng chẳng nhập tâm lắm, bỗng nhiên Việt Nguyệt lại nhỏ giọng kêu lên: “Mau nhìn kìa! Quách Khải đang tới đây!”
Lục Yên Đinh nghe thấy tiếng ồn ào, ánh mắt cậu cũng bắt gặp hình ảnh rất nhiều người đang nhìn về phía Quách Khải đang đi đến chỗ của Nguyễn Tuấn Huy, trong đó có chính Quách Khải. Không giống cảm giác như lần gặp mặt trước, lúc này Quách Khải lại khiến Lục Yên Đinh cảm thấy con người này như thể tự mang đề tài khiến mọi người khó nhịn được mà bàn luận xôn xao, khí thế lại tương đối hào sảng, Thi Tiêm Hồng và Nguyễn Tuấn Huy cũng đứng lên, tám chín người ở hàng trước đang cùng nhau trò chuyện.
Đây có lẽ là một nhóm nhỏ những đạo diễn và diễn viên tốt nhất trong nước hiện nay rồi. Chính Việt Nguyệt cũng phài lè lưỡi một cái, nói: “Hy vọng tôi tu luyện xong tám trăm năm, thì có thể cùng bọn họ trở thành bạn bè thân thiết.”
Lục Yên Đinh cân nhắc tỉ mỉ câu nói này, mỉm cười an ủi cô nàng: “Sẽ đến thôi, rồi đến lúc đó cô sẽ trở thành một tiểu yêu tinh.”
Sau mười mấy phút, lễ trao giải chính thức bắt đầu. Quách Khải ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tuấn Huy, Lục Yên Đinh hơi nghiêng mặt về phía bên phải là có thể nhìn thấy ông ta, ban nãy không có cơ hội cho nên cậu nghĩ đợi lát nữa kết thúc mới qua chào hỏi Quách Khải.
Mỗi lần Lục Yên Đinh tham gia những buổi lễ như thế này, phần lớn thời gian đều là mất tập trung, lần này cũng không phải ngoại lệ. Thân thể cậu có hơi yếu, cảm giác rất mệt mỏi, Lục Yên Đinh ngồi dựa vào ghế yên lặng nhìn MC đang đọc diễn văn trên sân khấu, trong đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng. Cậu thấy được ánh sáng chớp nháy từ ống kính máy ảnh, trên gương mặt từ đầu đến cuối đều giữ vẻ nhàn nhạt, cậu của bây giờ không tính là muốn đi nhưng thực sự cũng chẳng hề muốn ở lại.
Đầu tiên sẽ trao giải cho một ít hạng mục giải thưởng nhỏ không quá quan trọng, nhưng trong đó có giải thưởng cho người mới xuất sắc nhất là nhận được nhiều sự quan tâm hơn cả. Danh sách đề cử đưa ra tổng cộng có sáu người, một trong số đó chính là Đỗ Khang. Lục Yên Đinh nhìn lên màn hình thấy được hình ảnh của cả sáu diễn viên được đề cử, cậu không có cảm xúc gì cả, giống như linh hồn của cậu đã không còn lưu lại trong thể xác, trong lòng cậu chỉ là một vũng nước đọng một chút gợn sóng đều không có.
Chỉ là khi MC đọc đến tên Đỗ Khang, khi tất cả các ánh đèn đồng loạt chiếu đến kèm theo tiếng vỗ tay như thủy triều dâng lên, Lục Yên Đinh trong nháy mắt tỉnh táo lại, cậu theo bản năng mà vỗ tay như mọi người, còn mang theo nụ cười chúc phúc trên gương mặt đồng thời đứng gọn lại để Đỗ Khang đi ra ngoài, trong nháy mắt khi bọn họ bước qua nhau đó, Lục Yên Đinh cảm thấy tất cả mọi người đều đang hướng ánh nhìn của mình về phía này.
Đỗ Khang bước lên sân khấu, bóng lưng của cậu ta toả sáng dưới sự hội tụ của mọi ánh đèn, loá lên khiến đôi mắt của Lục Yên Đinh cảm thấy đau rát.
Cậu ta cầm lấy micro, mang theo nụ cười chiến thắng, nhìn về phía dưới sân khấu.
Lục Yên Đinh cảm thấy cậu ta giống như là đang tự nói với chính bản thân mình vậy.
“Những ngày tháng quay bộ phim này, tôi rất vất vả cũng đã rất cố gắng…”
Trong lỗ tai của Lục Yên Đinh, giọng nói của Đỗ Khang và một vài giọng nói khác chồng chéo lên nhau:
“Lại là Đỗ Khang.”
“Cái người này cũng thật là, ngoại hình thì không có, tính cách thì tệ hại, mắc bệnh ngôi sao còn hay mắng trợ lý, cũng chả chăm chỉ đóng phim, sao lại cần loại người như cậu ta nhỉ?”
“Nếu như cậu quay phim mà để nhìn ra ảnh hưởng, thế chẳng phải cả đoàn phim chúng ta thà đừng quay nữa cho xong. Cậu xem cậu ấy trạng thái có kém thế nào cũng còn hơn hẳn Đỗ Khang.”
“Anh Lục, tôi nghĩ lần này anh nhất định sẽ đại bạo, đến người phụ trách ánh sáng cũng còn nhận xét anh là người nghiêm túc, mấy cậu staff chạy việc cũng khen anh tới tấp thế cơ mà.”
Trong phút chốc, tất cả đều trở nên kỳ quái lạ lùng.
Đỗ Khang nâng cúp thủy tinh lên, mỉm cười nói: “Nhưng đến ngày hôm nay, tôi mới biết, tất cả những điều đó đều là thứ mà tôi nên có được, chính là nhờ vào sự cố gắng của bản thân mà tôi đã giành được chiếc cúp này. Tại đây, tôi xin được cảm ơn chính bản thân mình——”
Cậu ta giơ cao chiếc cúp lên, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.
Lục Yên Đinh cũng vỗ tay theo, mỗi một tiếng đều đang khuếch đại vô hạn trong tai cậu, càng lúc càng vang, nhưng vẫn không thể đánh cậu tỉnh lại khỏi những suy nghĩ vẩn đục, dần dần, Lục Yên Đinh giống như không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Tiếp theo đó, mọi người lần lượt lên sân khấu nhận giải phát biểu cảm nghĩ, trong đó có giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của dòng phim truyền hình thuộc về Nam Mộng Nhất, ngoài cậu ấy ra những người còn lại Lục Yên Đinh đều không hề quen biết.
Nam diễn viên chính xuất sắc nhất của mảng phim điện ảnh được công bố cuối cùng, trước khi công bố có đoạn VCR ngắn của phim điện ảnh 《Hôm qua của ngày hôm qua》được trình chiếu, khả năng diễn xuất của Thi Tiêm Hồng trong lòng Lục Yên Đinh vẫn còn dừng lại trong hai bộ phim đóng chung với Khúc Như Bình, nhưng mà lần này, vẻn vẹn chỉ có mấy phút thôi mà cậu đã phải chịu chấn động không nhỏ, cái người trên màn ảnh kia căn bản là khiến cậu nhận không ra đó chính là Thi Tiêm Hồng, cái người kia đang điền cuồng rít gào trong bãi sình lầy lội, mặc trên người áo ba lỗ trưng ra tư thế phóng đáng trước mặt hàng xóm, trong miệng ngân nga những giai điệu sai nhạc rồi lại điên cuồng cười phá lên… Thi Tiêm Hồng trong bộ phim này mang một vẻ thần kinh, bệnh trạng, cùng với anh ta trong hiện thực không có chút nào gọi là mảy may giống nhau, nhưng hai con người này đều vô cùng sinh động, đôi chân hoàn toàn đứng vững.
Kết quả không thể nghi ngờ, Thi Tiêm Hồng là người đoạt giải. Bộ phim điện ảnh anh ta đóng năm nay là bộ phim có doanh thu phòng vé tốt nhất, giải thưởng này quả thật là xứng đáng.
Không giống với những người khác khi nhận được giải thưởng, Thi Tiêm Hồng khiến người khác có cảm giác nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, anh ta từ từ đứng dậy, vững vàng đi về phía sân khấu, giống như chuyện nhận được giải thưởng đối với anh ta đã là chuyện thường như cơm bữa, thậm chí lời phát biểu cảm nghĩ của Thi Tiêm Hồng còn ít ỏi đến mức khiến người khác cảm thấy khó tin: “Cảm ơn.”
Anh ta chỉ nói ra hai chữ này.
Đây là là tác phong nhất quán của Thi Tiêm Hồng mỗi lần nhận được giải thưởng.
Không có nghiêng mình, không có những thứ biểu thị khác, chỉ có hai chữ đó là kết thúc.
Việt Nguyệt nhỏ giọng gào lên: “Wow wow —— ”
Một tối này Lục Yên Đinh không biết đã vỗ tay qua bao nhiêu lần, chỉ có lần này, trái tim của cậu cũng theo tiếng đôi tay đang đập vào nhau kia mà run rẩy: tự mình tưởng tượng và nhìn thấy tận mắt, cảm nhận quả thật là hoàn toàn bất đồng.
Nhưng đây là quá trình cậu nhất định phải trải qua, vốn dĩ vẫn chỉ là mở đầu mà thôi.
Sau khi lễ trao giải kết thúc, Việt Nguyệt vội vàng đứng dậy, kêu lên: “Anh họ, em với anh cùng về nhé!”
Thi Tiêm Hồng cầm cúp đang nói chuyện cùng với Nguyễn Tuấn Huy, nghe thấy giọng nói của cô nàng, anh ta mới nghiêng đầu lại nhìn qua, chỉ là cái nhìn này có hơi lệch vừa khéo nhìn trúng Lục Yên Đinh.
Không đợi Lục Yên Đinh có phản ứng, Thi Tiêm Hồng đã dời đi ánh mắt của mình, phảng phất như vừa rồi không có gì xảy ra vậy, anh ta mở miệng nhàn nhạt nói: “Bên ngoài hình như mưa rồi, anh muốn đợi đến khi mưa tạnh rồi mới về.”
Việt Nguyệt giống như trong lòng đã hiểu rõ vấn đề, liền vội vàng gật đầu: “Vâng, em và anh cùng chờ.”
Mắt thấy Quách Khải cũng đang bị một đám người vây quanh, Lục Yên Đinh liền nhanh chóng đi lên phía trước chào hỏi một chút: “Đạo diễn Quách, ban nãy thấy ngài còn đang bận nên tôi còn chưa chào ngài được một tiếng.”
Quách Khải liếc mắt nhìn cậu, rồi “ừ” hai tiếng, Lục Yên Đinh đối với ông cười cười, từ phía sau trong nháy mắt có không ít người tiến đến, Quách Khải vội lui sang một bên, chợt giơ tay lên gọi Lục Yên Đinh đến, nói: “Cậu gì kia, cậu đến đây, tôi có mấy câu muốn nói với cậu.”
Đầu óc Lục Yên Đinh mờ mịt, thấy Quách Khải đã đi đến chỗ vắng người nên cậu cũng liền đi theo. Mấy người phía sau cũng nhanh chóng theo tới, một người trong số đó còn nói: “Đạo diễn Quách à…”
“Chờ đó đi!” Quách Khải thô lỗ nói, còn xua xua tay.
Người ở phía sau cũng không đi theo nữa, Lục Yên Đinh đi cùng Quách Khải đến một khúc cua trên hành lang.
Quách Khải móc thuốc lá từ trong người ra, liếc nhìn cậu một cái, Lục Yên Đinh vội vàng nói: “Tôi không ngại đâu ạ, ngài cứ hút đi.”
Hộp thuốc lá này nhìn qua rất đắt, cho dù Lục Yên Đinh chưa bao giờ hút thuốc, cậu cũng có thể nhìn ra được điếu thuốc kia đắt đỏ đến mức nào.
Quách Khải cũng không khách khí với cậu, ông nhìn về phía mấy người thưa thớt đứng cách đó không xa, híp mắt lại hít một hơi rồi nhả khói ra, nói: “Cậu định lúc nào thì kết hôn?”
Không nghĩ tới sẽ nói đến điều này.
Lục Yên Đinh sững sờ một chút, mông lung nói: “Tôi không biết.”
Quách Khải văng tục, hai ngón tay ông ta kẹp lấy điếu thuốc, nhả ra một làn khói trắng xoá mờ mịt về phía Lục Yên Đinh: “Cái này mà cậu cũng không biết? Cậu về hỏi thử xem nào.”
Cuống họng Lục Yên Đinh khô khốc, cứng nhắc gật gật đầu: “Vâng, tôi về sẽ hỏi lại một chút.”
Quách Khải nhìn cậu vài lần, lại lùi về phía sau một chút, để khói thuốc bay ra bên ngoài cửa sổ, hút xong một hơi ông ta lại nghiêng đầu qua nói với Lục Yên Đinh: “Những cái khác cũng không quan trọng, tôi cũng chả quản được cậu.”
Ông ta khẽ gẩy điếu thuốc cho tàn thuốc rơi xuống, rồi nói ra lời khiến người khác kinh ngạc: “Chỉ có điều này thôi, nếu cậu đồng ý với tôi, vai diễn đó sẽ là của cậu.”
Giống như một giấc mộng.
Lục Yên Đinh hoảng hốt chăm chú nhìn Quách Khải, chậm rãi gật gật đầu: “Ngài nói đi ạ.”
“Đừng mang thai, ” Quách Khải nói, “Cái gì cũng được, tình yêu ngoài hôn nhân cũng được, chơi bời quá đà cũng chẳng sao, thậm chí cậu có bê bối tôi cũng không để ý, nhưng chỉ có một điều, đừng mang thai trong lúc đóng phim của tôi, nếu không Thiên Hoàng lão tử cũng không cứu được cậu đâu.”
“Vâng, ” Lục Yên Đinh không chút nghĩ ngợi nói, cậu ngừng lại một chút, “…Tôi có thể hỏi một chút nguyên nhân vì sao không ạ?”
“Phiền phức.” Quách Khải bật thốt lên, giọng điệu có chút nóng nảy, “Mấy cậu Omega làm diễn viên ấy, thực sự là một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, lúc mang thai là không thể rời xa tín tức tố của chồng mình được, đi quay phim đã phải mang chồng theo còn mong manh dễ vỡ, cảnh diễn dưới nước không quay được thì đã đành, đến cảnh khóc cũng mới diễn được một tý đã ngất đi, cậu nói xem, đoàn phim nào mà chịu được dày vò như thế chứ?”
“Tôi sẽ không như vậy đâu, tôi bảo đảm với ngài.” Lục Yên Đinh không chút nghĩ ngợi, liên tục hứa hẹn với Quách Khải, cậu nói năng có chút lộn xộn, “Rất cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ cố gắng, tôi sẽ không để cho ngài phải thất vọng đâu.”
Quách Khải dùng giọng mũi “ừ” một tiếng, điếu thuốc lúc này ông ta cũng đã hút xong, lời muốn nói cũng đã nói hết, vì vậy sau khi dập thuốc liền đi ra ngoài. Chỉ là người đi được nửa đường lại quay đầu hỏi Lục Yên Đinh: “Cậu về bằng cách nào?”
“Tôi có người đón, ngài không cần phải để ý đến tôi đâu.” Lục Yên Đinh vội vàng nói, cậu vẫn câu nệ như cũ đứng yên tại chỗ, Quách Khải thấy cậu thậm chí còn có ý muốn nghiêng mình chào, liền khoát tay áo một cái, nói, “Hợp đồng trở về tôi sẽ bảo người đại diện gửi cho cậu, cứ chờ nhé.”
Nói xong Quách Khải liền đi.
Lục Yên Đinh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nước mưa ẩm ướt hòa lẫn với mùi thuốc lá bay xộc vào trong khoang mũi của cậu, khiến Lục Yên Đinh cảm thấy mờ mịt ngơ ngơ ngác ngác.
Lục Yên Đinh ra khỏi nơi tổ chức lễ trao giải, liền nhìn thấy Tiểu Triệu đang cầm ô đứng chờ, Tiểu Triệu thấy cậu bèn vội vã chạy tới, đưa cho Lục Yên Đinh một cái ô khác, rồi nói rằng: “Anh Lục, anh đợi ở đây trước đã nhé, tài xế bên kia xảy ra chút chuyện bây giờ tôi sẽ qua đó tìm anh ta.”
Lục Yên Đinh gật đầu, Tiểu Triệu liền giơ một chiếc ô khác lên rồi chạy biến đi.
Nơi này là cửa bên, một số ít nghệ sỹ sẽ chọn nơi này để đợi xe đến đón. Lục Yên Đinh đứng yên tại chỗ cũ ước chừng sáu phút đồng hồ, trong cơn mưa giữa trời đông giá rét đặc biệt khiến con người tỉnh táo, nhưng cậu vẫn đang chưa trở về được với hiện thực, ánh sáng chói loá trong đêm nay ở trong đầu cậu cưỡi ngựa xem hoa giống như nháo nhác toán loạn, như đang mơ một giấc mộng.
Có tiếng điện thoại vang lên, Lục Yên Đinh tìm cả nửa ngày mới phát hiện nó đang nằm trên tay mình.
Là Tiểu Triệu gọi đến: “Anh Lục anh đi ra ngoài một chút nhé, bọn tôi chờ bên ngoài đường rồi, xe ở đây không tiện vào trong lắm.”
“Được rồi.”
Ở một bên khác Tiểu Triệu cứ cầm ô đứng dưới mưa chờ mãi, còn nói với anh tài xế: “Anh ấy còn chưa đến, để tôi đi xem thế nào.”
Tài xế nói: “Không có chuyện gì đâu, không phải chỗ này không có phóng viên sao… Ê, đến rồi đến rồi.”
Anh ta chỉ ra bên ngoài, nghi ngờ nói: “Cô không đưa ô cho cậu ấy à?”
“Tôi có đưa rồi mà!” Tiểu Triệu nhìn sang, quýnh cả lên, vội cầm ô chạy đến bên người Lục Yên Đinh, “Anh làm gì mà không che ô vậy? Trời ạ, đều ướt hết cả rồi!”
Lục Yên Đinh yếu ớt hoảng hốt, cậu vội đẩy nhẹ ô của Tiểu Triệu ra, lắc đầu nói: “Không cần.”
Hai, ba bước, cậu đã lên được xe, ôm lấy chiếc ô ngồi vào phía sau, Tiểu Triệu cũng cùng lên xe vừa vội vàng đóng cửa lại vừa sốt ruột nói: “Không phải chứ, mưa lớn như vậy sao anh lại không mở ô ra? Anh mau cởi áo khoác ra đi, ướt hết cả rồi đây này!”
“Thật sự không sao mà, ” Lục Yên Đinh nở nụ cười, gương mặt đều đã trắng bệch, cậu gác tay lên che lấy đôi mắt.
“Tôi muốn ngủ một chút, về đến nơi thì gọi tôi dậy.”
Nói xong câu này, cậu liền ngả người nằm xuống ghế sau, co ro lại một chỗ nhắm chặt hai mắt lại.