Lục Yên Đinh từ bên dưới nhìn lên, trên tầng có một căn phòng cánh cửa hơi hé mở, cậu đoán Khúc Như Bình hẳn là đang ở trong đó.
Đây là lần đầu tiên cậu đi lên cầu thang này, đến căn phòng đó kể từ khi dọn về đây.
Hôm qua cậu chỉ mang theo nỗi cô đơn, dũng cảm đem hết thảy những yếu đuối trong tình yêu phơi bày hết ra, đi đến bước này còn căn bản không tính đến đường lui cho mình.
Bây giờ vẫn là con đường này, nhưng trên ngón tay cậu lại mang theo vật nhỏ có cảm giác không chân thực kia, thỉnh thoảng lạnh đến khiến cậu phát run, nhưng lại mang đến xúc giác cứng cỏi rõ ràng.
Vật nhỏ kia cấn vào trái tim cậu, nhắc nhở sức mạnh của chính mình.
Chỉ là Lục Yên Đinh không có dũng cảm đi lên, cậu đi qua đi lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Cậu cách một lớp mồ hôi, không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn lạnh lẽo, mãi đến tận khi nó dần dần ấm lên cùng với nhiệt độ ma xát, Lục Yên Đinh mới lấy lại tinh thần.
Cậu nhớ đến đêm ấy, khi Khúc Như Bình nói với cậu: Em có thất vọng đối với tôi cũng không phải là chuyện gay go nhất, bởi điều tôi e ngại hơn là sau đó em sẽ thất vọng với chính mình.
Lúc đó cậu không hiểu ý tứ của Khúc Như Bình, mãi đến tận lúc này khi sự tình ấy phát sinh, con đường trở lại điểm xuất phát, lần thứ hai cậu đứng ở chỗ này, Lục Yên Đinh mới phát hiện sự thất vọng lạnh lẽo cứng rắn này đến cùng là từ đâu mà tới.
Khúc Như Bình đêm đó hết thảy lời nói đều là có dự kiến, anh nhìn thấu tất cả những nhân tố không xác định trên người Lục Yên Đinh, đồng thời ôn nhu khuyên nhủ cậu, dẫn dắt cậu, Lục Yên Đinh đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nhớ lại đêm đó, trong lòng người lớn tuổi hơn tất cả những suy đoán về kết cục có lẽ có hàng trăm hàng vạn, mà trong đó có đến phân nửa là kết cục không tốt đẹp.
Mặc dù như thế, Khúc Như Bình vẫn đáp ứng cậu.
Điều này đã đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề.
Trong đầu Lục Yên Đinh có một hình ảnh không chân thực, khi cậu thiếp đi cũng đã muộn lắm rồi, đau lòng là cảm xúc theo quán tính, cậu ngủ rất nông, nhưng vẫn không tỉnh giấc, khi đó Khúc Như Bình đã rón rén đi tới.
Có thể anh đã ngồi bên giường nhìn cậu rất lâu.
Lục Yên Đinh không dám nghĩ đến thời điểm khi anh đeo nhẫn cho cậu đã mang tâm tình gì.
Nghĩ như thế, cậu liền nhanh chóng bước lên mấy bậc cầu thang, rồi lại đột nhiên dừng lại.
Không có nhẫn, cậu vẫn sẽ đi tìm Khúc Như Bình.
Thậm chí so với bây giờ còn phải nhanh hơn một chút, không để tâm đến bất cứ điều gì nhiều hơn một chút, cậu cũng không tiếp tục sỉ vả sự hối hận của chính mình, cũng chẳng màng đến tôn nghiêm được mất, so với Khúc Như Bình, những thứ không quá quan trọng này đều là vật ngoài thân.
Bước tiến của Lục Yên Đinh trở nên nặng nề hơn, để khi đến nơi, cậu lại mang theo do dự gõ cửa.
Không có người trả lời.
Lục Yên Đinh mang trong lòng nghi hoặc, cậu đẩy cửa ra, ngập tràn trong đôi mắt cậu là một màu trắng toát.
Khắp nơi đều là màu trắng, mây trắng bị gió thổi nhẹ trôi, ngàn vạn những cánh hoa tuyết lưu luyến rơi ngoài cửa sổ. Khúc Như Bình quay lưng về phía cậu, anh đang đứng ở trước cửa sổ, cùng những cành cây khẳng khiu khô quắt hiu quạnh bên ngoài cửa sổ kia giao chồng lên nhau.
Cậu sải bước đi tới, Khúc Như Bình cảm nhận được động tĩnh, bèn xoay người lại nhìn Lục Yên Đinh.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, anh còn biểu hiện ra một ít kinh ngạc, khẽ kinh sợ mỉm cười nhìn rõ ý tứ của Lục Yên Đinh mà giang rộng vòng tay ra ôm lấy cậu.
“Em nói đúng, ” Khúc Như Bình nói với cậu, “Tuyết rơi thật rồi.”
“Xin lỗi.” Lục Yên Đinh bàng hoàng cắt ngang lời anh, hai tay cậu không ngừng vuốt nhẹ trên lưng anh, “Rất buồn đúng không, tối hôm qua, em thật sự xin lỗi.”
Cậu lui về phía sau một chút để nhìn rõ Khúc Như Bình hơn, lúc này mới phát hiện ra quầng mắt anh thâm đen, cậu run lên, hỏi: “Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
Hay là, hoàn toàn còn chưa ngủ?
Khúc Như Bình không hề trả lời câu hỏi này, anh hơi rũ mắt xuống tỉ mỉ nhìn Lục Yên Đinh, thân thể buông lỏng một chút, nở nụ cười đắng chát: “Anh còn tưởng hôm nay em sẽ dọn ra ngoài.”
“Không có, em từ trước đến nay chưa từng nghĩ muốn chuyển ra ngoài.” Lục Yên Đinh vội vàng giải thích, “Ngày hôm qua em…”
Khúc Như Bình nắm chặt tay Lục Yên Đinh: “Vậy là em đồng ý rồi.”
Tay của cậu được anh nâng lên, chiếc nhẫn trên ngón tay giữa toả ra ánh sáng nho bé.
Đôi mắt của Lục Yên Đinh nóng lên, cậu hít sâu một hơi mới hé miệng chậm rãi nói: “Em vẫn luôn đồng ý, có thể anh sẽ không tin… Em còn nhớ trên kịch bản của chúng ta có một câu thoại như thế này, không cần hao tổn tâm trí vì những chi phí sinh hoạt vụn vặt đó, lần đầu tiên nhìn thấy em có cảm giác rất sợ hãi, nhưng đến hôm nay em mới phát hiện ra, cho dù có cãi nhau, em vẫn hi vọng người cùng em cãi nhau kia sẽ là anh. Cho dù sau này khi tình yêu đã tiêu tan hết, em hy vọng người ở cạnh bên mình vẫn sẽ là anh.”
“Ngày hôm qua…”
Lục Yên Đinh cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, nhưng Khúc Như Bình đã nói tiếp lời cậu:
“Ngày hôm qua em hỏi anh câu hỏi kia, bây giờ anh sẽ trả lời em.”
Câu hỏi nào nhỉ?
Lục Yên Đinh cuối cùng cũng nghĩ ra: Lúc chúng ta ở bên nhau, trong thoáng chốc nào đó anh có nghĩ tới anh ta hay không?
Khúc Như Bình nói cho cậu biết: “Có.”
Lục Yên Đinh không nghĩ tới anh sẽ trả lời thẳng thắn như vậy, cậu mím môi lại, thật sự không thể giả vờ như không có chuyện gì được.
“Vấn đề này rồi cũng đến lúc phải giải quyết, huống chi anh còn có lời muốn nói.”
Khúc Như Bình kéo cậu đi đến trước bàn đọc sách, anh ngồi xuống ghế trước rồi như nghĩ ra điều gì đó lại kéo Lục Yên Đinh ngồi lên đùi mình.
“Anh đều hiểu những điều đó là ký ức cơ bắp.”
Khúc Như Bình kéo tay Lục Yên Đinh, mân mê những ngón tay cậu, chậm rãi nói: “Loại ký ức đột nhiên xuất hiện này thường đến rất nhanh, anh thường không thể khống chế được, cũng không có ý thức gì, có nhiều khi chưa kịp sản sinh ra tâm tình gì thì những ký ức đó đã vội tan đi.”
Khúc Như Bình đặt tay Lục Yên Đinh trong lòng bàn tay mình, “Điều duy nhất anh có thể cảm nhận được chính là, số lần những ký ức đó xuất hiện càng lúc càng ít. Có một ngày, những điều đó sẽ hoàn toàn biến mất, bởi vì đã có ký ức mới thay thế được những điều đó rồi.”
Lục Yên Đinh nghe xong những lời anh nói ngây cả người, một tay Khúc Như Bình ôm lấy cậu càng chặt hơn, Lục Yên Đinh theo bản năng hơi khẽ vặn vẹo thân thể, cậu cứ như thế ngồi trên đùi Khúc Như Bình, không giống như là đang cùng anh chính thức giải quyết vấn đề tình cảm, ngược lại còn như đang ve vãn.
Nhưng những lời Khúc Như Bình nói đều là những điều cậu để tâm, Lục Yên Đinh không màng đến tư thế vặn vẹo này nữa bởi lỗ tai cậu đã ngập tràn thanh âm của anh.
Khúc Như Bình nắm lấy lòng bàn tay ẩm ướt mềm mại của cậu, cúi đầu nhẹ giọng thở dài.
“Anh nghĩ em cũng nhìn ra, hôm qua anh đã nổi giận.”
Lục Yên Đinh như là người đã uống say, cánh mũi đỏ ửng, đôi mắt rũ xuống, mềm mại “vâng” một tiếng.
Khúc Như Bình như muốn cổ vũ cậu mà dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng Lục Yên Đinh: “Nói xem vì sao anh lại nổi giận.”
Lục Yên Đinh ngoan ngoãn đáp: “Em chỉ để ý đến bản thân, không cho anh cơ hội nói chuyện.”
Khúc Như Bình mỉm cười: “Không phải chuyện này.”
“Là đoạn trước đó,” Anh nhắc nhở Lục Yên Đinh, ôn nhu vuốt ve ngón tay của cậu, “Nghĩ lại đoạn phía trước xem.”
Lục Yên Đinh nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Là bởi vì em nhìn cậu ta sao?”
“Phải, ” Khúc Như Bình ngẩng đầu lên nhìn Lục Yên Đinh, “Anh rất để tâm chuyện đó.”
Lục Yên Đinh hoảng hốt nháy mắt, cảm nhận đôi tay Khúc Như Bình đang ôm lấy cậu, gục đầu mình vào lồng ngực của anh.
“Cực kỳ để tâm,” Thanh âm trầm thấp của Khúc Như Bình lặp lại thêm một lần nữa, kéo dài từng chữ, “Mức độ để tâm của anh so với tưởng tượng của em còn sâu sắc hơn.”
“Anh không muốn nói chuyện đạo lý nữa, đáng lẽ không nên để em nhận bộ phim kia.” Khúc Như Bình dùng giọng điệu hẹp hòi chua xót nói, “Em nên…”
Tay của anh nắm lấy eo của Lục Yên Đinh, không nặng không nhẹ mà bấu lấy.
“Nên bị anh nhốt lại.”
Chính là như vậy, chỉ có ích kỷ cùng ngốc nghếch và không còn những lời nào khác nữa.
Nhưng cũng đã đủ để Lục Yên Đinh mừng như điên rồi.
Lục Yên Đinh nào đã nhìn thấy Khúc Như Bình như vậy bao giờ, nhất thời tay chân cậu luống cuống không biết nói gì: “Cậu ta hoàn toàn không thể so sánh với anh được, em còn chưa hề nghĩ đến điều đó bao giờ, anh ở trong lòng em luôn nằm ở vị trí cao nhất, là vị trí không thể lay động được, em…”
Thanh âm của cậu bỗng trở nên yếu xìu: “Anh vì muốn khiến em vui vẻ nên mới nói vậy sao?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy.” Khúc Như Bình hôn lên bả vai cậu, rồi lại cọ tới cọ lui trên cổ Lục Yên Đinh, “Anh bình thường sẽ không biểu đạt tâm tình của mình như thế này, là bởi vì do tính cách của anh, thế nhưng từ hôm nay trở đi, anh sẽ thử điều chỉnh phương thức biểu đạt cảm xúc của mình.”
Lục Yên Đinh chần chờ nói: “Vậy… Là anh ghen sao?”
Khúc Như Bình phát ra ý cười yếu ớt, cằm đặt trên vai Lục Yên Đinh: “So với ghen tuông còn nghiêm trọng hơn nhiều lắm. Em biết đấy, nếu như chúng ta chia tay rồi, quãng đời còn lại anh sẽ không cùng ai nữa. Yên Đinh, anh vẫn luôn ôm giác ngộ muốn mãi luôn được ở bên em.”
“Tối hôm qua anh đã nghiêm túc suy nghĩ, qua nhiều năm như vậy, anh đối với chuyện tình cảm từ trước đến nay đều mang theo một nhận thức sai lầm.”
Khúc Như Bình lần thứ hai nắm chặt lấy tay Lục Yên Đinh: “Anh trước kia là một người mang chủ nghĩa lý tưởng.”
“Chuyện tình cảm là phải dốc toàn lực để nhận được hồi báo, quả ngọt phải nhận được một cách không dễ dàng mới chứng minh được giá trị. Anh từ trước đến nay đều cho là như thế.”
—— “Là em đã lật đổ tất cả những nhận thức đó của anh, em khiến anh hiểu được, điều đó nên là nước chảy thành sông, là chuyện dễ như trở bàn tay, là chuyện đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, là chuyện sẽ xảy đến một cách rất tự nhiên.”
“So với em, anh còn nhu nhược và bi quan hơn nhiều lắm, điều này đã tạo thành sự tự phụ trong anh.” Khúc Như Bình nhìn về phía Lục Yên Đinh, “Mỗi một bước anh đi đều muốn kế hoạch nằm trong phạm vi an toàn, tự cho là em hiểu rõ tính cách của anh, không chịu tin tưởng năng lực của em, trong vấn đề trao đổi chuyện trò còn thiếu xót rất nhiều, biến những điều đơn giản thành ra phức tạp, đây đều là vấn đề của anh, anh tự kiểm điểm mình với em.”
Sau đó, ánh mắt của Khúc Như Bình liền trở nên mềm mại hơn.
“Tất cả những mặt u tối của anh đều trên người em cả rồi, Yên Đinh.”
Khúc Như Bình đã nói như vậy, “Muốn cùng em làm tình, thành thật một chút, thì chính là muốn cùng em làm hết lần này đến lần khác, để em mang thai đứa con của chúng ta. Không muốn cho em được tự do, không muốn em có lý tưởng riêng gì cả. Tất cả những vui sướng hay đau khổ của em đều là bởi vì anh, trong đôi mắt em chỉ cho phép được nhìn thấy anh, chỉ có thể nghe anh nói, ngoại trừ anh ra những điều khác đều không cần nghĩ đến nữa.”
“Về chuyện trước đây, hơn hai mươi năm đó.” Khúc Như Bình hôn lên chiếc nhẫn trên ngón tay Lục Yên Đinh, mỉm cười nói với cậu, “Coi như nếu anh có thể sống đến tám mươi tuổi đi, còn có hơn bốn mươi năm nữa, hơn nửa đời người còn lại của anh đều dành cho em, đến khi chết rồi chúng ta sẽ chôn cùng nhau, nằm dưới lòng đất rồi cũng vẫn phải chen chúc bên nhau.”
“Như vậy, có được không em?”
Lục Yên Đinh xấu hổ phát hiện, cậu lại muốn khóc nhè rồi.
Cậu không kìm nén được để nước mắt rơi xuống lã chã, ấp a ấp úng lại giống như nỉ non: “Em muốn anh sống đến một trăm tuổi…một trăm tuổi cơ.”
Khúc Như Bình cười cười đồng ý: “Anh sẽ cố gắng.”
Lục Yên Đinh nhìn anh chăm chú, nhìn mãi nhìn mãi, gắt gao mím chặt môi mình, đôi mắt đỏ lên như chú thỏ con trắng muốt.
Khúc Như Bình vuốt ve khuôn mặt của cậu, thở dài nói: “Muốn khóc thì khóc đi em.”
“Không khóc.” Lục Yên Đinh quật cường nói, “Em trưởng thành rồi, em đã lớn rồi.”
“Tốt.”
“Sau này hãy đổi thành em bảo vệ anh, em xin thề.”
“Được.” Khúc Như Bình nở nụ cười, “Anh mong được như vậy.”
“Em sau này cũng không bao giờ cãi nhau với anh nữa. Em mà còn nói lời nào khiến anh đau lòng thì đi chết đi” Lục Yên Đinh nghẹn đến đỏ cả mặt, khụt khịt mũi nói lời hứa hẹn với Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình lắc đầu một cái, anh không nói gì được nữa vì Lục Yên Đinh đã đến gần chặn lấy đôi môi anh.
Còn như cậy mạnh mà giở trò gặm cắn.
Lục Yên Đinh ôm chặt Khúc Như Bình, giấu nước mắt ở sau lưng của anh.
Niềm vui của cậu xen lẫn quá nhiều quá nhiều đau buồn.
Lục Yên Đinh nói không rõ ràng, có quá nhiều cảm xúc đan xen lấy nhau, bàn tay của cậu nắm chặt lại, nhìn nước mắt của chính mình rơi xuống đất.
Sóng to gió lớn phía trước từ xa đã có thể trông thấy, người của toàn thế giới sẽ dùng thanh âm của bọn họ nói cho cậu biết: cậu không xứng với Khúc Như Bình đến thế nào, khả năng có thể đi đến cuối cùng với nhau nhỏ bé đến mức nào, những người kia trông vào một góc những gì họ nhìn thấy trong câu chuyện này mà quyết đoán cuộc đời của hai người họ, những người đó cái gì cũng không biết nhưng lại ở đó cười cợt tra xét cậu và Khúc Như Bình, giọng điệu lạnh nhạt bàn luận trên trời dưới biển, giống như cậu và Khúc Như Bình nên bị như vậy, đến cuối cùng cũng sẽ là như vậy.
Lục Yên Đinh xiết chặt nắm đấm.
Lần này, hãy để cậu bảo vệ cho Khúc tiên sinh của mình đi.