Như Khói Như Cát

Chương 58: Chương 58: Núi tuyết Mộ Vân (4)




“Thả lỏng ra nào.” Keri nói với Lục Yên Đinh, “Chân trái và chân phải của cậu sẽ dùng sức không giống nhau, cậu phải dồn một ít lực về phía chân trái.”

Lục Yên Đinh không khống chế được hơi lảo đảo người đổ về phía trước: “Tôi luôn cảm thấy cái này khó quá không học xong trong hôm nay được…”

“Học được mà, chỉ cần một tiếng là đủ rồi.” Keri đỡ lấy cậu: “Cậu đừng đổ người về phía sau, như vậy nhất định sẽ bị ngã sấp xuống đó, cậu phải đổ người về phía trước, không cần biết xảy ra chuyện gì đều phải đổ người về phía trước vì như thế những đồ trang bị này của cậu mới bảo vệ được cho cậu, cậu sẽ không bị ngã đâu, tin tưởng vào bản thân, tin tưởng vào khoa học nhé!”

Lục Yên Đinh vịn vào cô ấy, nở nụ cười một cách miễn cưỡng.

Keri hơi thả Lục Yên Đinh ra một chút, làm mẫu cho cậu: “Tôi dạy cậu cách phanh lại nhé, giang chân ra như thế này này là có thể phanh lại được. Đúng rồi, thu người lại như thế rồi sau đó thân thể đổ về phía trước…”

Cô ấy giảng giải xong lại chậm rãi thả Lục Yên Đinh ra, cậu dựa theo những gì Keri đã chỉ dạy mà làm theo, chân hơi nhúc nhích, lúc mới đầu còn hơi trơn trượt cho đến tận khi cậu chầm chậm dừng lại được trên sườn dốc.

Keri khen ngợi nói: “Đúng rồi! Tư thế của cậu đẹp lắm, chính là như vậy không sai đâu, bây giờ cậu hơi khẽ tách hai chân này ra cậu sẽ thấy ngay là mình đang trượt tuyết được này, nhưng mà phạm vi không cần quá lớn đâu ban đầu còn phải học cách khống chế cho tốt, thân người trước sau như một phải đổ về phía trước…”

Thân thể Lục Yên Đinh đang run rẩy, cậu không nhịn được cười nói: “Khó quá đi.”

“Không, anh như thế là giỏi lắm rồi.” Nam Mộng Nhất đang ngồi trên nền tuyết nói với cậu: “Cực kỳ tốt luôn ấy, tối thiểu anh còn có thể đứng được.”

John đứng ngay bên cạnh cậu ta, mặt bất đắc dĩ nói: “Chúng ta có thể thử lại mà, cậu đứng có ngồi mãi dưới đất không chịu đứng lên như thế.”

Nam Mộng Nhất kiên quyết nói: “Không, tôi từ chối, tôi không thích hợp với loại vận động này.”

Quan Nguyệt lần thứ hai từ trên đường thang truyền trượt xuống dưới, tung tăng nói: “Wow——Tôi yêu trượt tuyết! Tôi yêu quá đi!”

Chị ấy trượt đến trước mặt Khúc Như Bình, hoài nghi nói: “Cậu có phải là vẫn luôn không nhúc nhích gì không hả, chị còn tưởng là cậu ở đằng sau chị chứ?”

“Không,” Khúc Như Bình nói, “Tôi cũng không biết trượt lắm mà.”

“Vậy để huấn luyện viên của chị đi kèm cậu nhé, chị cảm thấy chị cũng học được rồi đấy.”

“Không sao đâu,” Lục Yên Đinh nghe thấy anh nói, “Tôi sẽ đi theo Keri.”

Keri nháy mắt với Khúc Như Bình một cái, nói: “Khúc tiên sinh, tôi đã từng xem phim điện ảnh của anh đó nhé.”

Lục Yên Đinh nhìn hai người này đột nhiên trong đầu có suy nghĩ lung tung, cậu nghĩ đến chuyện thời đại bây giờ AA luyến tương đối thịnh hành.

Khúc Như Bình mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Lục Yên Đinh cũng không biết vì sao mình lại nói đùa một câu không đúng lúc đúng chỗ như thế, cậu nói: “Là xem phim của anh ấy mà lớn lên có đúng không?”

Quan Nguyệt cười haha, nói: “Nhu Nhu, coi cái miệng của cậu kìa cũng ngoa lắm đó nha!”

Đầu óc Lục Yên Đinh cứ ngẩn cả ra, cậu quay đầu lại nhìn Khúc Như Bình ở cách đó không xa, đối phương cũng đang nhìn cậu, khi thấy cậu quay ra nhìn mình anh liền mỉm cười.

Hết thảy mù mịt trước sau đều được quét đi sạch sành sanh, Lục Yên Đinh không muốn thể hiện mình không hào phóng như thế trước ống kính, cậu lại tránh đi ánh mắt của Khúc Như Bình.

Anh có thể dễ dàng làm xao động tâm trạng của em, đó là bản lĩnh của anh, nhưng em cũng có thể lựa chọn không để ý đến anh cơ mà, cậu đã nghĩ một cách ngây thơ như vậy đấy.

Tuy rằng cũng không ai biết cậu có thể kiên trì được bao lâu.

Thật ra thầy Khúc cũng không làm gì sai cả, cậu lại bắt đầu khiển trách mình, đại khái cậu cảm thấy đây chỉ là do cậu không cam lòng mà thôi.

Không cam lòng những chuyện gì nhỉ?

Trong một lúc không chú ý, Lục Yên Đinh cảm thấy gió lướt rất nhanh qua mặt mình. Cậu nghe thấy có người gọi cậu dừng lại, trong không khí lẫn lộn các loại âm thanh nhưng cậu lại không nghe thấy giọng nói của Khúc Như Bình.

Cũng may, chính cậu đã dừng lại được. Tuy rằng tư thế dừng lại có hơi thảm hại: cậu thiếu chút nữa là ngã sóng soài ra đất, dùng tư thế cực kỳ vặn vẹo dừng lại ở khu vực bằng phẳng an toàn, hai cái chân dạng ra hết sức khó coi, mông vểnh lên rất cao, phần eo lạnh lẽo vô cùng, cậu miễn cưỡng đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, thở ra khói trắng.

Lúc này có người từ đằng sau lưng vòng qua cậu, xoay một cái rồi đứng trước mặt Lục Yên Đinh. Cậu chẳng cần nhìn chẳng cần đoán cũng biết là ai, nhưng cậu vẫn nói: “Anh đến muộn rồi.”

Khúc Như Bình khẽ thở dài: “Anh đã nói rồi anh chỉ biết sơ sơ thôi, chưa đến được mức độ có thể cứu em ngay lập tức!”

Lục Yên Đinh hất cằm lên nói: “Tự em có thể dừng lại.”

Khúc Như Bình nở nụ cười, khen cậu: “Đúng, em rất tuyệt.” Anh nói xong bèn giơ tay lên, hướng về phía Keri và mấy người ở đằng sau vẫy vẫy.

Keri thấy hai người họ đều không sao cả, liền đi cùng John đến thuyết phục Nam Mộng Nhất.

Lục Yên Đinh nói: “Anh nói anh chỉ biết sơ sơ thôi sao? Nhưng anh còn đến nhanh hơn cả huấn luyện viên chuyên nghiệp đó.”

Anh quay phim vẫn chưa kịp theo đến, nên Khúc Như Bình nói với cậu rằng: “Trước đây đã từng có một bản tin, một người mẹ nhìn thấy con trai mình ngã từ trên tầng xuống thế là cô ấy liền nhào tới để đỡ lấy cậu bé. Sau đó theo như tính toán, tốc độ của cô ấy đã vượt qua cả quán quân một trăm mét hạng Thế giới.”

Lục Yên Đinh muốn di chuyển về phía thang truyền, cậu cắm hai cây gậy trượt tuyết xuống muốn mượn lực đứng lên, nhưng cánh tay lại không đủ mạnh trông cậu khá là vất vả.

Khúc Như Bình ở đằng sau khẽ đỡ cậu lên.

Lúc này Lục Yên Đinh đã trượt được một khoảng cách ngắn, cậu quay lại hỏi: “Vì thế thầy Khúc đối với em là tình mẹ bao la sao?”

Khúc Như Bình bị cách nói chuyện của cậu chọc cười, lắc đầu, nói: “Em không thể làm mất hứng như vậy được.”

“Vậy thì cũng có thể nói một cách thẳng thắn cơ mà,” Lục Yên Đinh đã trông thấy bóng anh quay phim, cậu nói rất nhanh với Khúc Như Bình, “Anh nên nói thẳng cho em biết, nói anh quan tâm đến em!”

“Được,” Khúc Như Bình nói lại, “Anh quan tâm em.”

Đây đúng là một đầu bài khó giải.

Lục Yên Đinh nhìn anh chăm chú, khuôn mặt cậu chầm chậm đỏ lên, không cam lòng mà cắn môi dưới, nói: “Một ngày nào đó em sẽ miễn dịch đối với anh.”

“Vẫn là không nên có ngày đó thì tốt hơn.” Khúc Như Bình lắc đầu, một tay đẩy cậu về phía trước, anh khống chế lực đạo rất tốt để mỗi lẫn Lục Yên Đinh đều trượt được một khoảng cách không khác nhau là mấy.

Lúc này anh quay phim cũng trượt xuống đến nơi, lại bắt đầu công việc quay hai người họ.

Lục Yên Đinh đứng trước thang truyền làm sao cũng không trượt lên được, Khúc Như Bình lại có vẻ rất dễ dàng, anh vòng tay từ đằng sau hàng ngũ, nói: “Nào.”

Lục Yên Đinh đưa tay cho anh, được Khúc Như Bình đẩy lên.

Lục Yên Đinh chu miệng lẩm bẩm, Khúc Như Bình hỏi cậu: “Gì cơ em?”

Lục Yên Đinh: “Em không thích trượt tuyết một chút nào cả.”

Khúc Như Bình: “Nhưng vừa rồi em đã trượt rất tốt mà.”

Lục Yên Đinh: “Đó là lúc em không ý thức được nên trượt bừa thôi, nếu như mà em ý thức được là em đang trượt tuyết thì em sẽ ngã càng khó coi cho mà xem.”

Khúc Như Bình: “Thế thì đừng nghĩ đây là đang trượt tuyết nữa.”

Lục Yên Đinh: “Nhưng đây vốn là đang trượt tuyết mà, em làm sao có thể tự lừa chính mình chứ?”

Khúc Như Bình: “Con người là sinh vật dễ tự lừa gạt bản thân nhất, điều này cũng đơn giản thôi.”

“Dù sao anh vĩnh viễn luôn là người có lý.” Lục Yên Đinh hít sâu một hơi, thang truyền đã kết thúc hành trình, cậu cúi người xuống đổ về phía trước, không biết có phải vì Khúc Như Bình ở đằng sau hay không, cậu cảm thấy mình đặc biệt trở nên dũng cảm hơn một chút, khi đến sườn dốc phủ tuyết cậu không có cảm giác sợ hãi nữa, mà giống như cánh én nhẹ nhàng chao liệng thành thạo trượt xuống.

Phản ứng đầu tiên sau khi dừng lại của Lục Yên Đinh, chính là muốn tìm Khúc Như Bình để được anh cổ vũ. Cậu quay đầu lại, lúc này Khúc Như Bình cũng đã trượt đến trước mặt cậu.

Lục Yên Đinh nở nụ cười, hỏi anh: “Thấy em thế nào?”

Khúc Như Bình còn chưa kịp trả lời thì anh đã nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng gào thét của một cô gái: “Ôi trời ơi! Ôi mẹ ơi, wow, mau tránh ra tránh ra, không không không —— ”

Xong rồi.

Lục Yên Đinh lạnh cả sống lưng, cậu hoàn toàn không nhúc nhích được, lúc cảm nhận thấy sắp có một lực va chạm cực mạnh vào lưng mình, cậu theo bản năng nhìn về phía Khúc Như Bình, lại trông thấy anh đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy cậu, sau đó lưng Lục Yên Đinh bị một thân thể đập trúng khiến cho cả ba người bọn họ đều bị văng ra xa một quãng, nhưng Lục Yên Đinh trước sau đều được Khúc Như Bình bảo vệ, cậu giống hệt miếng thịt nguội nằm giữa hai lát bánh mỳ sandwich, cậu nắm chặt áo khoác của Khúc Như Bình đợi đến khi bọn họ hoàn toàn dừng lại mới dám thở hắt ra.

Cô gái ở phía sau hoảng hốt buông tay ra, luôn miệng nói: “Ôi mẹ ơi, xin lỗi xin lỗi các anh, là do em không khống chế được.”

Một tay Khúc Như Bình đặt ở trên lưng Lục Yên Đinh nhẹ nhàng vuốt vuốt, nói: “Không, là chúng tôi cũng có cái sai, đáng lẽ không nên dừng lại ở ngay chỗ đó như thế.”

Cô gái: “Không phải không phải đâu ạ… À, xin hỏi các anh đang quay chương trình ạ?

Khúc Như Bình: “Đúng vậy.”

Cô gái: “Là… chương trình về tình yêu ạ?”

Đầu óc Lục Yên Đinh muốn nổ tung, cậu vội vàng buông Khúc Như Bình ra, nhưng lực tay của anh ôm lấy cánh tay cậu lại mạnh hơn một chút, cậu nghe được Khúc Như Bình cười nói: “Là chương trình du lịch.”

Lục Yên Đinh từ trên bả vai của Khúc Như Bình ló ra đôi mắt, mông lung chớp chớp.

Cô gái kia rốt cuộc cũng phải rời đi, trước khi đi còn nói với hai người họ: “Không ngờ em cũng được lên TV rồi, hai anh phải cố gắng lên nha!”

Khúc Như Bình lúc này mới nới lỏng chút lực đạo, Lục Yên Đinh rời khỏi lồng ngực anh, vuốt tóc mình nói: “Thật ra là tại em không đúng, em có thể nhìn ra lúc nãy anh muốn kéo em ra xa một chút rồi.”

Keri lúc này cũng từ đằng sau theo tới, hỏi thăm: “Hai người có sao không? Lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi.”

“Không sao cả,” Lục Yên Đinh nói năng ngắt ngứ, “Phản ứng của thầy Khúc rất nhanh.”

“Ừ,” Keri nói, “Tốt nhất là không nên dừng ở đây, người trượt xuống đang trên đà nên họ không khống chế được tốc độ, khó dừng lại.”

“Là lỗi của tôi.” Lục Yên Đinh nói.

“Tôi thấy cậu trượt thế cũng là rất tốt rồi, cậu xem, tôi đã nói gì nào, chỉ một tiếng là sẽ biết trượt thôi.” Keri lại chỉ về phía Nam Mộng Nhất cách đó không xa, “Nhưng mà cậu ấy lại khiến tôi đau hết cả đầu, cậu ấy thật sự không phải cố ý chống đối với tôi đấy chứ?”

Nam Mộng Nhất đang nằm nhoài trên mặt đất, trong khi Sở Nghiêm Thư lại trượt tới trượt lui xung quanh cậu ta.

“Không phải đâu…” Lục Yên Đinh nói, “Tôi thấy có thể là cậu ấy không quá thích loại vận động thế này thôi.”

“Vậy thì thật đáng tiếc!”

Sau khi kết thúc buổi trượt tuyết, Quan Nguyệt hỏi Lâm Khách: “Cả hành trình hôm nay anh ở đâu đấy anh? Tại sao tôi cứ có cảm giác căn bản là không nhìn thấy anh nhỉ?”

Sở Nghiêm Thư nói: “Anh ấy luôn ở đường trượt trung cấp! Đúng là một Beta khiêm tốn!”

Lâm Khách bất đắc dĩ nói: “Không phải đâu, lúc mới bắt đầu tôi cũng đi theo mọi người mà, nhưng mà lúc sau trượt thêm lần nữa thì lại lên nhầm thang truyền, sang hẳn bên đường trượt trung cấp luôn, sau đó cũng có một huấn luyện viên đi theo tôi mà, anh ta nói tôi có khả năng trượt tuyết nên còn dạy thêm cho tôi một ít động tác…”

“Thôi anh đừng khiêm tốn nữa, anh cũng là cao thủ còn gì.” Nam Mộng Nhất che mặt mình lại, nói tiếp: “Xem như tôi đã nhìn ra rồi, chỉ có tôi là tay mơ thôi.”

Sở Nghiêm Thư vỗ vai “an ủi” cậu ta: “Cậu nói không sai tý nào nha.”

Nam Mộng Nhất: “…”

Mấy người bọn họ vẫn mặc đồ trượt tuyết cùng huấn luyện viên chụp vài bức ảnh chung, sau đó đi đến nhà hàng Mộ Vân dùng cơm.

Bữa cơm này Lục Yên Đinh ăn mà không hề có khẩu vị gì, bởi vì trước khi ăn cơm cậu đã nhận được hai lời mời.

Cái thứ nhất, đến từ Lâm Khách, anh ta nói sau khi kết thúc công việc ngày hôm nay, anh ta có chuyện muốn nói với cậu.

Cái thứ hai, lại đến từ Khúc Như Bình, anh nói tối nay cậu hãy đến tìm anh.

Lục Yên Đinh cũng không nói cho Khúc Như Bình biết việc Lâm Khách tìm cậu nói chuyện, cậu chỉ nói với anh là: “Em có thể sẽ đến muộn một chút, nên có lẽ anh phải chờ lâu rồi.”

Khúc Như Bình lại đáp: “Chỉ cần em sẽ đến thì không tính là lâu.”

Mộng Nhất với em Thư mà yêu nhau thì khổ rồi, ngày nào cũng bị nó cà khịa:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.