Như Khói Như Cát

Chương 19: Chương 19: Trò chuyện trên máy bay (1)




Trước khi đi, Vương Bàn Bàn dành cho Lục Yên Đinh một ánh mắt để bản thân cậu tự mình lĩnh hội.

Tâm lý Lục Yên Đinh loạn cực kỳ, cũng không muốn lĩnh hội xem đó là như thế nào. Nhưng mà cho dù tâm lý có loạn đến thế nào, thời điểm lúc soát vé cậu vẫn phát hiện ra có mấy người đang nhìn mình, trong lòng cậu vẫn không nhịn được mà nghĩ rằng: Mấy người này hẳn là đã nhận ra mình rồi đi.

Bỗng nhiên còn có chút đắc ý nhỏ cùng phiền muộn không thể nói ra.

Máy bay mà bọn họ ngồi được lên bằng đường riêng, tại cửa riêng này, Lục Yên Đinh nhìn thấy Nam Mộng Nhất và Sở Nghiêm Thư. Nam Mộng Nhất trước tiên là chào hỏi cậu, cười cười cùng cậu nói Hi.

Lục Yên Đinh phát hiện lòng ghen tỵ của mình lúc này đối với bọn họ tựa hồ như cũng không còn nặng nề như vậy nữa, thậm chí còn dâng trào một loại cảm giác “đứng ngang hàng”. Vì thế cậu cũng thật thoải mái đáp lại Hi.

Sở Nghiêm Thư vẫn như trước, chương trình lần này phát sóng cậu ta vẫn như cũ bị hắc rất thảm. Một là vì cậu ta cùng Alpha đã kết hôn Quan Nguyệt tiếp xúc quá thân mật, rất nhiều người cảm thấy cậu ta không tránh được hiềm nghi, hai là trong chương trình các kiểu nói chuyện chưa thông qua đại não tùy ý bị khuếch đại. Chỉ lần này nhiệt độ của cậu bị CP Thi Nhân vượt qua rồi.

Sở Nghiêm Thư dường như cũng không để ý chút nào. Nhưng mà sau khi trải qua một lần bị hắc nhỏ, Lục Yên Đinh cảm thấy được cậu ta không thể không thèm để ý, chỉ là không có biểu hiện ra mà thôi. Cậu ta hiện tại đang ăn sô cô la, còn bẻ một miếng đưa cho Lục Yên Đinh.

Lục Yên Đinh nhận lấy, bởi vì trước đó Vương Bàn Bàn đã nói chương trình này Lục Yên Đinh có thể tham gia là vì có Sở Nghiêm Thư đề cử, cho nên cậu đối với người này vẫn luôn có chút hảo cảm.

Dẫu cho dù cậu không thích ăn sô cô la.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, cậu cảm giác Nam Mộng Nhất nhìn mình nhiều hơn vài lần. Trong tập một Nam Mộng Nhất thể hiện bình bình, spotlight chủ yếu đã bị CP Thi Nhân đoạt mất rồi.

Lục Yên Đinh làm bộ không nhìn thấy, đối Sở Nghiêm Thư nói: “Các cậu đến lâu rồi à?”

Sở Nghiêm Thư đang nhai đồ, mơ hồ nói: “Không, tôi vừa mới tới, Nam Mộng Nhất thì đến sớm hơn.”

“Những người khác chưa đến sao?” Lục Yên Đinh lại hỏi.

Nam Mộng Nhất chỉ đến nơi có hai người quay phim cùng Lâm Khách đứng cách đó không xa, “Mấy người ấy đứng bên đó nói chuyện cũng một lúc rồi.”

“Lần này ít người quay phim nhỉ.” Sở Nghiêm Thư ngồi trên valy đủng đỉnh đung đưa chân mình nói.

“Trên máy bay không thể có quá nhiều người mà.” Nam Mộng Nhất trả lời.

Lục Yên Đinh cùng bọn họ thảo luận một lát nữa nên cầm thứ gì, sau đó Quan Nguyệt cùng Khúc Như Bình cũng đến. Bên kia phát ra không ít tiếng ồn ào, Lục Yên Đinh không cần quay đầu lại cũng biết là ai đã tới.

Có mấy người không tắt đèn chớp, đột nhiên lóe lên khiến Lục Yên Đinh đau cả mắt.

Trong thoáng chốc quay đầu lại, cậu lại nhớ đến Vương Bàn Bàn nói với cậu câu nói kia: “Những người sao tác CP trong cái giới này, sẽ không có ai thể hiện ra trên màn ảnh mình là người biết đến chuyện này cả.”

Nhưng Lục Yên Đinh vẫn còn có chút căng thẳng, cậu thấy Khúc Như Bình vừa nói chuyện vừa hướng bên này nhìn đến, đối phương cao cao gầy gầy, mặc một thân trang phục màu đen, còn đội cả mũ bóng chày màu đen, một tay đút túi quần, một tay kéo valy. Một Khúc Như Bình như vậy chính là mang style bad boy soái ngầu, khiến Lục Yên Đinh càng thêm khẩn trương.

Lục Yên Đinh phảng phất như có tật giật mình, cậu bắt chuyện khó tránh cảm giác chột dạ: “Anh Khúc, chị Quan.”

Quan Nguyệt cười lớn đi tới: “Cậu làm sao mà lại như tay chân đi theo đại ca xã hội đen vậy!”

Khúc Như Bình đối với cậu gật đầu ra hiệu, hướng về phía bọn họ nói: “Đến sớm nhỉ.”

“Vâng, ” Lục Yên Đinh nỗ lực khiến đầu lưỡi mình không líu lại, “Cũng bình thường ạ.”

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, Lục Yên Đinh cảm thấy sau khi cậu và Khúc Như Bình đứng chung với nhau, những ánh đèn chớp nháy lại càng trở nên dày đặc, trong đó có một cô gái dường như cao giọng hò hét, cậu bị tiếng hét này khiến cho mặt đỏ kéo đến tận mang tai, lưỡng lự nhớ đến chính mình cũng phải phối hợp một chút, vì thế đành không tự nhiên lắm mà bước gần hai bước về phía Khúc Như Bình.

Cậu xoa xoa gáy hơi cúi thấp đầu xuống, Nam Mộng Nhất cùng bọn họ nói gì đó, lúc này, Lâm Khách cũng đi tới: “Đều đến cả rồi đúng không, đi thôi.”

Lục Yên Đinh cùng Sở Nghiêm Thư nói chuyện, khóe mắt còn liếc về phía trước nơi có Khúc Như Bình đang đi song song cùng Lâm Khách. Lâm Khách tựa hồ cũng đang cùng anh nói gì đó, Khúc Như Bình thỉnh thoảng đáp lại hai tiếng.

Có lẽ bọn họ đang nói đến việc sắp xếp chỗ ngồi trên máy bay chăng?

Đúng, Lục Yên Đinh rất để ý đến chuyện lát nữa sẽ phân bố chỗ ngồi thế nào, lần này là máy bay loại nhỏ, thời điểm ngồi xe để đến chân máy bay, còn có thể nhìn thấy trên thân máy bay dán biểu tượng của《Gia tộc Lâm Khách》, cho nên vị trí trên máy bay hẳn là không nhiều, cậu thực hy vọng sự lựa chọn ít thôi, ít đến mức có thể khiến cậu ngoại trừ ngồi sát bên Khúc Như Bình ra thì cũng sẽ không có lựa chọn nào khác nữa.

Ngày hôm qua tổ chương trình gọi điện thoại cho cậu, có liên quan tới kịch bản lần này, so với trong tưởng tượng của cậu không khác lắm, đại đa số đều cùng Khúc Như Bình có liên quan. Kịch bản của 《Gia tộc Lâm Khách》chủ yếu có mấy điểm, miêu tả rất khái quát, lời thoại cụ thể gì đó cũng không cần mà sẽ phát huy ngay tại hiện trường, đại khái sau khi hiểu được tình huống, Lục Yên Đinh không nhịn được hỏi: “Anh Khúc cũng có kịch bản sao?”

Đối phương trả lời hàm hàm hồ hồ, không cho cậu được một lời giải thích thuyết phục.

Lục Yên Đinh lại hỏi: “Nếu như là không có, anh ấy không phối hợp thì tôi biết làm sao bây giờ?”

Đối phương nói: “Không cần lo lắng cái này, cậu cứ làm tốt quy trình của mình là được, hậu kỳ biên tập còn có thể cắt nối mà.”

Tâm tình Lục Yên Đinh vẫn phức tạp như trước, cậu đối Khúc Như Bình một là có chút ngượng ngùng, tâm lý không thể hoàn toàn thản nhiên, thứ hai là hổ thẹn, cậu có thể cảm giác được rằng trong những người này chỉ có Khúc Như Bình là chân chính vì Lâm Khách mà đến, là tới hưởng thụ chương trình, nhưng cậu lại có phần lợi dụng anh.

Càng làm cho cậu khó chịu chính là, cho dù tâm tình phức tạp, cậu vẫn như trước có ý định duy trì nhiệt độ của CP.

Cậu cũng không tính là người tốt đẹp gì.

Vẫn luôn không phải.

Lục Yên Đinh điều chỉnh lại trạng thái một chút, rồi mới lên máy bay.

Bên trong máy bay chỉ có mười chỗ ngồi, phía trước mỗi chỗ ngồi đều có gắn một camera nhỏ.

Sở Nghiêm Thư ngồi cùng Nam Mộng Nhất, Lâm Khách đứng giữa lối đi hỏi bọn họ: “Có người nào say máy bay không?”

Lục Yên Đinh cúi đầu đang suy nghĩ chuyện gì, cậu thấy Khúc Như Bình ngồi ở vị trí bên ngoài, đang ngẩng đầu lên nhìn Lâm Khách, điều này làm cho cậu có chút khẩn trương, chỉ lo Khúc Như Bình sẽ mở miệng đề nghị Lâm Khách ngồi ở bên cạnh anh, vì thế cậu liền phi qua, đối Khúc Như Bình nhẹ giọng nói: “Em có thể ngồi bên trong không?”

Khúc Như Bình nhìn cậu một cái, rồi cũng đứng lên.

Khi Lục Yên Đinh bước qua người anh, tim cậu đập thình thịch, thời điểm ngồi xuống mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình.

“Sao thế ạ?” Lục Yên Đinh mờ mịt hỏi, nuốt xuống ngụm nước bọt.

Lâm Khách bất đắc dĩ nhìn cậu: “Hỏi cậu có say máy bay không, nghĩ gì thế.”

Lục Yên Đinh nhìn người quay phim phía trước, cảm nhận được mặt mình đỏ lên gay gắt, cậu cưỡng ép bản thân mình bình tĩnh nói: “Có một chút ạ, cho nên em mới muốn ngồi dựa cửa sổ mà.”

Khúc Như Bình ngồi xuống, chắn lại tầm mắt của cậu.

Lục Yên Đinh có cảm giác chính mình đang múa rìu qua mắt thợ, đây là ảnh đế cơ mà, cậu dám ở trước mặt anh diễn kịch sao? Cho dù cậu tự cho là khả năng diễn xuất không tệ, nhưng là chênh lệch bao nhiêu năm tu hành đó.

Quá vụng về rồi.

Lục Yên Đinh mím chặt môi làm bộ cúi đầu xem điện thoại, bây giờ cậu cảm thấy nếu thật sự muốn duy trì nhiệt độ CP, cũng chỉ có thể khiến chính mình phải nhập vai, thật sự phải diễn cho ra diễn cảm giác “người thích Khúc Như Bình”, một bản thân như vậy nhất định là phải bỏ ra một phần tình cảm chân thực, nếu không ngay đến bản thân cậu cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên và quá giả tạo.

Hơn nữa quan trọng nhất là lương tâm bất an, lương tâm của cậu quả thật là bất an mà.

Cần phải thật sự thử nghiệm đi thích Khúc Như Bình sao?

Quá xấu hổ, sao lại xấu hổ như vậy cơ chứ, tay cậu run cầm cập, lúc này, cậu lại nghe thấy giọng nói của nữ tiếp viên hàng không vang lên: “Xin chào quý khách, tôi rất hân hạnh được phục vụ các vị trên chuyến bay lần này…”

Cậu có chút nghe không lọt, cho nên nữ tiếp viên hàng không ở phía sau thời điểm hướng dẫn mọi người tắt điện thoại, gọi cậu “tiên sinh” nhiều lần, nhưng mãi đến tận khi Khúc Như Bình vươn tay ra chạm nhẹ vào cậu một cái, cậu mới có phản ứng lại.

“Ơ, được.” Lục Yên Đinh tay chân luống cuống tắt điện thoại.

Cậu thở hắt ra, cảm thấy biểu hiện ngày hôm nay của chính mình thực sự rất tồi tệ.

Cậu ngược mắt lên, đối với bản thân trong ống kính nở nụ cười.

Cậu lắc lư cái đầu, lắc bên trái một cái rồi lại lắc bên phải một cái, camera cũng phải lay động theo cậu. Trong lòng cậu tìm được điểm cảm giác, dùng cùi chỏ đụng một cái vào Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình nhận lấy sô cô la Sở Nghiêm Thư đưa tới, đối hắn hỏi: “Sao thế?”

“Nhìn này, anh Khúc.” Lục Yên Đinh chỉ vào camera, “Nó cũng lắc lư theo em này.”

Khúc Như Bình nhìn thấy cậu hết lắc sang trái rồi lại lắc sang phải, Lục Yên Đinh còn ra hiệu với anh: “Cái này của anh chắc là cũng được đó.”

Cậu có hơi sợ Khúc Như Bình sẽ không nể mặt mình, nhưng trước nay Khúc Như Bình vẫn luôn mang dáng vẻ khoan dung, anh cũng chậm rãi quay quay đầu mình, camera cũng cùng quay qua quay lại, anh nở nụ cười: “Như vậy phải không?”

Lục Yên Đinh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vỗ đầu mình một cái: “Hình như có hơi ấu trĩ.”

Khúc Như Bình lấy sô cô la ra, bẻ cho cậu một nửa: “Ăn không? Nghiêm Thư cho đấy.”

“Em ăn chứ.” Tuy rằng mới vừa ăn lúc nãy, nhưng nếu là đồ Khúc Như Bình đưa cậu sẽ không từ chối, Lục Yên Đinh nhận lấy, cắn một miếng, “Chờ thêm một lát sẽ có đồ ăn ạ? Đồ ăn trên máy bay ấy anh.”

“Cậu đói à?” Khúc Như Bình hỏi.

“Bình thường ạ, cũng không phải đói lắm, nhưng em cứ thấy thèm ăn.” Lục Yên Đinh nhồm nhoàm nói.

Quan Nguyệt ngồi ở phía sau đã đeo bịt mắt lên ngủ rồi, Lâm Khách từ phía sau đưa qua một cái bánh mỳ: “Tôi ở đây có bánh mỳ.”

“Cảm ơn anh Lâm.” Lục Yên Đinh nhận lấy, liếc nhìn nói, “Bánh mỳ nhân sữa dừa.”

Khúc Như Bình cũng đang nhìn, Lục Yên Đinh liền hỏi anh: “Anh Khúc có muốn ăn không ạ, một người một nửa?”

Khúc Như Bình lắc đầu một cái: “Tôi không đói.”

“Ồ.” Lục Yên Đinh thật ra cũng không đói, nhưng cậu vẫn mở bánh mỳ ra, vừa nhai vừa nghĩ, chỗ này có thể lý giải thành Khúc Như Bình muốn cho cậu được ăn nhiều hơn một chút.

Vương Bàn Bàn nói, cậu cần phải học cách suy nghĩ vấn đề từ góc độ của fans CP.

Sở Nghiêm Thư từ bên cạnh Nam Mộng Nhất ở cách vách cũng ngó đầu qua nói: “Tiểu Đinh cậu đang ăn gì đó, tôi cũng muốn ăn.”

Lục Yên Đinh bẻ nửa cái bánh mỳ ra đưa qua. Thời điểm cậu duỗi tay ra hơi nhoài người hướng về phía trước một chút, thật giống như đang nằm úp sấp trên người Khúc Như Bình, cậu chạm vào quần áo của Khúc Như Bình, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn của anh.

Thình thịch —— Thình thịch —— Thình thịch.

Nam Mộng Nhất nhận lấy, Sở Nghiêm Thư lại xé nhỏ ra một chút đưa cho cậu, nói: “Cho cậu nếm thử này, nhưng mà được có miếng hoy nha.”

Nam Mộng Nhất buồn cười nhận lấy, vừa nhai vừa cùng Lâm Khách nói: “Anh Lâm, bánh mỳ của cửa hàng này em cũng đã từng đi qua, là cái cửa hàng ở góc đường đúng không anh?”

Lâm Khách gật đầu, lại lấy ra thêm mấy cái, cười nói: “Ôi các cậu nếu còn đói thì chỗ tôi còn nhiều lắm đây.”

Trọng tâm của Lục Yên Đinh có chút không ổn định, Khúc Như Bình đỡ cậu một chút, rồi nghiêng đầu qua nói với Lâm Khách nói: “Anh đi du lịch mà mang theo nhiều bánh mỳ như vậy để làm gì.”

“Tôi đây còn không phải là sợ các cậu sẽ đói sao?”

“Anh Lâm mỗi lần chăm lo cho mọi người, đều như dùng hết toàn bộ sinh mạng ấy.” Nam Mộng Nhất lại nói, “Lần trước anh ấy bảo em chơi cái trò gì ấy, sau đó em vẫn luôn nói không có thời gian, anh ấy liền trực tiếp đưa em đi chơi luôn cơ.”

Mấy người cứ nói chuyện như vậy, máy bay liền cất cánh.

Lục Yên Đinh nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nhay nhay lỗ tai. Cậu nhìn sang bên cạnh, Khúc Như Bình cũng đang nhìn ra bên ngoài. Lục Yên Đinh đối anh chỉ chỉ lỗ tai mình, nói: “Khó chịu quá.”

Khúc Như Bình nói: “Cậu che kín lỗ tai mình lại đi.”

Bên trong máy bay có vài tiếng ồn ào, Lục Yên Đinh liền hỏi: “Cái gì vậy nhỉ?”

Khúc Như Bình lặp lại một lần nữa, lần này Lục Yên Đinh nghe thấy được, nhưng cậu lại làm bộ không nghe thấy, lại hỏi một lần nữa.

Nhưng Khúc Như Bình vẫn là kiên nhẫn lại lặp lại thêm một lần.

Lục Yên Đinh gật đầu, che lại lỗ tai, nội tâm có chút thất vọng.

Cậu muốn để Khúc Như Bình trực tiếp vươn tay ra che lỗ tai cho mình, nhưng mà xem chừng cái này không có khả năng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.