Như Là Cố Nhân

Chương 11: Chương 11




Cảm thấy không thể trông cậy vào tên Tú tài bất tài, Chu Tước đành phải tự minh xuất trận, khí phách anh hùng hiên ngang, nàng háo hức được nhìn thấy tư thế oai hùng của mình khi đấu cờ.

Tôn Trữ thấy ý chí chiến đấu sôi sục của Chu Tước, thở dài nói: “Không phải ta đả kích cô nương, nhưng quả thực cô không thể tham gia thi đấu.”

“Tại sao? Có quy định cấm nữ nhân tham gia thi đấu sao?” Ở cổ đại, chế độ phong kiến vẫn còn phân biệt thân phận nam nữ , chuyện này cũng có thể xảy ra.

“Không phải như vậy. Cô nương có biết đương kim hoàng đế là ai không?”

Chu Tước tỏ ra không biết lắm: “Đối với tin tức chính trị ta hoàn toàn không có hứng thú.”

Tôn Trữ cảm thán: “Đàn bà thật đúng là tóc dài, óc ngắn.”

“Nếu ngươi nghĩ tới người đang đứng kế bên,” Chu Tước giơ nắm đấm lên, mỉm cười ngây thơ, “Ta cũng không ngại cùng ngươi đàm đạo vấn đề đặc biệt này a.”

“Xin lỗi, ta rút lại lời nói lúc nãy.” Tôn Trữ thanh thanh giọng, chậm rãi nói, “Đương kim hoàng đế chính là Lục hoàng tử, họ Lý tự là Dạ, trước khi đăng cơ, phía nam là đất tấn phong của người, người trong thiên hạ quen gọi là Ám Dạ Vương. Bích Phù hoàng hậu hiện giờ là Tiêu đại tiểu thư lúc đó, được gả tới phương nam. Nghe nói Ám Dạ Vương và Tiêu đại tiểu thư tình cảm sâu đậm, lúc Tiêu tiểu thư ở phương nam rất thích đánh cờ, thậm chí là say mê, Ám Dạ Vương ở cùng nàng lâu ngày cũng nảy sinh niềm đam mê với cờ vây. Sau khi Ám Dạ vương đăng có xưng đế, hứng thú không giảm cho nên hiện giờ mỗi năm ở phương nam đều tổ chức thi đấu cờ vây, chính là Dạ Đế hạ chỉ tổ chức. Vì Bích Phù hoàng hậu cũng là nữ nhân, hoàng đế còn đặc biệt hạ một đạo thánh chỉ cho phép nữ tử tham gia.”

“Bây giờ chướng ngại không có, ta không hiểu tại sao ngươi nói ta không thể tham gia thi đấu.”

Tôn Trữ lắc đầu: “Tuy rằng nữ tử có thể dự thi, nhưng theo quy định của cuộc thi, muốn tham gia thì phải là người phương nam. Còn nam nhân chỉ cần là nhân sĩ đều có thể tham gia. Ta thấy cô nương là người từ nơi khác tới, cho nên …”

Chu Tước thất vọng: “Xem ra ta chỉ có thể gửi hy vọng vào tài năng của ngươi trong vòng một tháng có thể phát triển kỳ nghệ, bất quá, hình như là không có khả năng xảy ra kỳ tích.” Nói xong chăm chú nhìn Tôn Trữ trong chốc lát, ngạc nhiên nói: “Kỳ nghệ của ngươi đã kém như vậy, vì cái gì mà cố sống cố chết tham gia?”

Tôn Trữ nghe được lời ấy, khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên ửng đỏ.

Có gian tình!

Chu Tước đã ngửi thấy mùi vị bát quái: “Nha, vừa rồi còn gạt ta không phải vì nữ nhân, tú tài thối, ngươi không thành thật a!”

Sắc mặt Tôn Trữ đại biến, dường như cảm thấy việc thích nữ nhân rất đáng xấu hổ. Chạy nhanh tới nhìn Chu Tước vài lần, nói ra suy nghĩ nghiêm túc: “Nàng nói, chỉ cần ta thắng giải đấu này, thì, thì giả cho ta.”

“Đúng là ngươi đã phụ sự kỳ vọng của nàng đối với ngươi.” Chu Tước thích nhất là lúc người khác thương tâm khổ sở, nhân cơ hội lại đâm một dao. “Ngươi cũng biết, ngươi không có khả năng thắng, ngay cả trận chung kết còn không vào được.”

Thần sắc Tôn Trữ giống như bức tranh phai màu theo năm tháng, lập tức ảm đạm không còn chút ánh sáng.

“Dù sao ngươi vẫn còn may mắn, chính là gặp được ta.” Chu Tước ngạo mạn nói, “Châm ngôn sống của ta là, đem cái không thể biến thành có thể.”

Vốn nghĩ rằng hắn nghe xong sẽ giống phượng hoàng hồi sinh trong biển lửa tỏa sáng rực rỡ, ngờ đâu hắn vẫn tiếp tục u ám.

Chẳng lẽ bị nàng đả kích quá độ, khiến cho toàn bộ tin tưởng và ý chí chiến đấu mất hết?

“Ta nói thật đó, tú tài. Cả đời ngươi cũng khó gặp chuyện may mắn như vậy, nhưng ta chính là quý nhân của ngươi nha.”

“Tại sao ta cảm thấy từ khi ta gặp cô nương, càng ngày càng xui xẻo?”

“Chuyện này mà cũng trách móc ta sao?” Chu Tước hoa chân múa tay, “Xét cho cùng là do nhân phẩm của ngươi có vấn đề.” Lại đắc ý ba hoa, “Nếu nói về cờ vây, ta chính là cao thủ, ta dám cam đoan, chỉ cần ta xuất trận, thiên hạ không có ai đáng làm đối thủ.”

“Được rồi, cho dù đúng như cô nói, nhưng cả người ta chỉ có mười hai lượng bạc, hoàn toàn không đủ chi phí cho ta chờ một tháng.”

Chu Tước không thèm để ý: “Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Tóm lại, vấn đề tiền bạc nhất định có cách giải quyết. Ta đây, chỉ lo nhận giải thưởng kia, mà ngươi, vui vẻ chờ đón tình nhân của ngươi về làm lão bà. Nói mới nhớ, ngươi cũng chưa nói cho ta biết tên ý trung nhân của ngươi?”

Xe bò chậm rãi đi vào cửa thành cao lớn trang nghiêm của thủ phủ phía nam, trước mặt là một con đường lớn thẳng tắp, thẳng đến mức biến mất tận chân trời. Hai bên đường là những tòa nhà cao cao, xa hoa lộng lẫy, hoa mộc lan bao quanh những mái hiên từng tầng từng tần cao vút, giống như có khát vọng vươn đến tận trời xanh.

Khi bóng tối buông xuống, mọi nhà đều treo đèn lồng, xa xa nhìn lại, giống như một biển hoa đăng, tựa như bị gió thổi lạc đến nơi này.

“Đẹp quá a! Chẳng trách hôm qua đại thẩm nói suốt một đêm về phong cảnh phương nam, dù bọn ta chưa đến nơi này.” Chu Tước khen ngợi thật lòng, nàng thật sự bị mê hoặc bởi sự bao la hùng vĩ, bầu không khí hào hùng của nơi này

Nghe thấy lời khen ngợi, Tôn Trữ cảm thấy kiêu ngạo và tự hào không gì sánh kịp: “Điều đó là đương nhiên, phương nam chính là một trong những tòa thành lớn nhất Vân Hoang quốc. Đều nhờ vào sự quản lý của Thánh thượng, nếu không phải trước đây người thực hiện cải cách, phương nam cũng không có sự phồn thịnh ngày nay.”

Chu Tước nhìn Tôn Trữ vài lần, “Ta thấy nếu không có lời nói của ngươi, tòa thành này nhất định càng thêm xinh đẹp, càng thêm phồn vinh hưng thịnh.:

Tôn Trữ nhịn nổi nóng: “Xin hỏi Chu cô nương, tại hạ lại làm sai hay nói sai điều gì đắc tội cô nương?”

Chu Tước nghĩ nghĩ: “Không có a! Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm ra chuyện gì đắc tội người khác không?”

Tôn Trữ nói: “Vậy tại sao cô nương luôn nhằm vào ta?”

Chu Tước đáp: “Ta bỗng nhiên nhận ra châm chọc ngươi trở thành lạc thú của ta, cũng không phải nhằm vào ngươi.”

Tôn Trữ ôm quyền: “Nếu đã tới phương nam, ta xin cáo từ trước.” Giận dữ xoay người bước đi, không ai tự nguyện trở thành trò cười cho người khác.

Chỉ nghe phía sau Chu Tước kêu to: “Ngươi cho rằng việc ngươi phá hỏng ngân phiếu của ta là việc làm của đại trượng phu sao? Nhọc công ngươi đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, làm sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà đối mặt với những bậc thánh hiền đã khuất.”

Nàng lớn tiếng la ó, làm cho mấy người qua đường phải dừng lại ngó nghiêng, Tôn trữ đành quay lại.

“Chu cô nương, ta không có phá hỏng ngân phiếu của cô, đó hoàn toàn bởi vì cô không biết giữ gìn.”

Chu Tước làm động tác giả như đang gạt lệ: “Vậy ngươi muốn rủ bỏ trách nhiệm phải không? Là ngươi cõng ta lúc qua sông, bây giờ lại muốn đổ sai lầm cho ta. Ta cái gì cũng không có, ngươi cũng hủy toàn bộ vốn liếng của ta rồi, mà ta chỉ trách móc ngươi vài câu, ngươi liền tức giận với ta.”

Tôn Trữ thở dài: “Coi như tất cả đều là sai lầm của ta, Chu cô nương muốn như thế nào, ta đành tuân theo.”

Chu Tước tiếp tục gạt lệ: “Vậy ta nói cái gì, người đều nghe theo.”

“Một lời nói ra, tứ mã nan truy.”

Chu Tước chuyển từ buồn sang vui: “Được rồi, ta muốn nghe chính là lời này.”

Đỉnh đầu như có một đám quạ đen bay qua, Tôn Trữ mặt đầy hắc tuyến, cảm thấy mình vừa sập bẫy.

Chu Tước hỏi: “Ngươi có biết ở đây tửu lâu nào nổi tiếng nhất không?” Tôn Trữ lắc đầu, Chu Tước hỏi một người qua đường, tìm được đáp án.

“Không nghĩ tới thị trường ăn uống lại cạnh tranh khốc liệt như vậy a.” Bên trái là “Túy tiên lâu”, bên phải là “Lưu tiên cư”.

Tôn Trữ không yên: “Ta không muốn vào? Túy tiên lâu và Lưu tiên cư đều là nơi đốt tiền nhiều nhất ở thành này đó.”

“Đương nhiên! chuyện chúng ta cần làm bây giờ, là ăn no uống say, để chuẩn bị chiến đấu với một tháng gian khổ trước mắt.”

“Nhưng ta chỉ có mười hai lượng bạc.”

“Ta biết! Không cần nhắc ta. Hôm nay Lý đại lão chạy xe một ngày đường, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm ngay cả một bữa cơm no cũng không cho lão ăn.”

Lý lão tràn đầy đồng cảm, ánh mắt khiển trách nhìn Tôn Trữ.

Không hổ là chỗ đốt tiền, chỉ riêng cái bàn cũng đẹp đẽ tinh xảo, đương nhiên, đồ ăn cũng đắc cắt cổ.

Chu Tước gọi một bàn rượu thịt, mỗi món gọi một đĩa, Tôn Trữ như bị đâm một dao. Xem ra nàng muốn tiêu sạch mười hai lượng bạc, một tháng sau không còn một xu dính túi biết sống làm sao?

Rượu và thức ăn còn chưa lên, Chu Tước có hứng nói chuyện phiếm: “Biết tại sao ta vào Túy tiên lâu mà không vào Lưu tiên cư không?”

Tôn Trữ đang tiếc tiền, hoàn toàn không chú ý nàng nói cái gì.

Chu Tước tự mình tán chuyện: “Tâm nguyện của ta ở chốn thần tiên có âm nhạc nhẹ nhàng, cảnh đẹp trước mắt, mỗi ngày đều có mỹ thực mỹ tửu, sống mơ mơ màng màng. Cho nên Túy tiên cư thích hợp với ta nhất. Còn Lưu tiên cư, nghe cái tên giống như “biến mất” khỏi chốn thần tiên, không phù hợp với thân phận của ta,.”

“Cô nương nói chuyện làm ta rất tâm đắc.” Một giọng nam thanh nhã truyền đến tai Chu Tước.

Chu Tước nhìn qua, thì thấy một nam tử mặc cẩm y, tay cầm quạt xếp đang đứng trước bàn, hắn mũi cao mắt sâu môi bạc, da màu đồng, khí chất thâm sâu cuồng dã không kiềm chế được, nhưng nếu so hắn với chữ “phong lưu” hoàn toàn không xứng.

“Ngươi là?” Chu Tước hỏi.

Nam tử cũng không tự giới thiệu, mở chiếc quạt xếp ra, hiện ra một bức tranh thủy mặc cảnh nước từ trên núi chảy xuống, quả nhiên là văn nhã. Hắn cao ngạo ngẩng đầu, cây quạt trong tay cũng nhẹ nhàng lay động.

Người này rốt cuộc đang làm gì? Giở trò trêu chọc sao?

Lúc Chu Tước đang nghi hoặc, khó hiểu, một thiếu niên có bộ dạng thư đồng bước ra, thuần thục chỉ vào nam tử giới thiệu: “Đây là công tử nhà ta Từ Ấu An, chính là đương kim quán quân cờ vây, cũng là lão bản của Túy tiên lâu.”

Ông chủ của tửu lâu đốt tiền Túy tiên lâu? Hai mắt Chu Tước tỏa sáng, mắt trái thấy ánh bạc, mắt phải thấy ánh vàng.

Lập tức đứng lên bắt tay: “Hạnh ngộ, hạnh ngộ! Từ lão bản tuổi trẻ hứa hện, tiền đồ vô lượng!”

Từ Ấu An nhìn thấy một bàn tay nữ nhân mềm mại nhỏ bé đang cầm tay mình, trong lòng hơi bất ngờ, nhưng lập tức nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng sáng.

“Cô nương thật là thú vị”

Chu Tước nói: “Cô nương, gọi cô nương thật là khách khí a, ngươi gọi ta là Chu Tước được rồi.”

Từ Ấu An sảng khoái cười to, mày kiếm khẽ nhếch: “Chu Tước cô nương thật sự phóng khoáng, không hổ nói ra được những lời sâu trong lòng ta, Từ mỗ quen biết ngươi, thật sự là tam sinh hữu hạn.”

Chu Tước đang muốn nói chuyện, kết giao với vị quý công tử này, thì thấy cảnh quản gia vội vã chạy tới, lướt qua mấy cái bàn đông kín người, đi đến trước mặt Từ Ấu An, lặng lẽ thì thầm vài câu.

Không biết hắn nói gì, nhưng thấy Từ Ấu An sắc mặt đại biến, vốn đang tươi cười thì lập tức chuyển thành mây đen dày đặc, không nói thêm lời nào, ngay cả cáo từ cũng không nói, đi theo quản gia, vội vã rời đi.

Thật đúng với câu, tới vội vàng ra đi cũng vội vã, trên bàn ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Thức ăn dọn xong, Chu Tước trước tiên rót rượu cho lão Lý, Tôn tú tài, và cho chính mình một ly, “Người sống trên đời, khó có được cơ hội thưởng thức mỹ thực mỹ tửu, mọi người tận tình đánh chén đi.”

Có lẽ cả đời cũng chưa bao giờ đặt chân đến tửu lâu xa hoa như vậy, lão Lý lúc đầu còn biểu hiện câu nệ, nhưng hắn dù sao cũng là người cao tuổi, dần dần cũng cởi mở. Huống hồ có rượu ngon trước mặt, hắn lại là người mê rượu, có thể không uống sao?

Nhưng đối với Tôn tú tài, đối mặt với món ngon, nhưng lại nhớ mãi giá tiền của chúng, cảm thấy không phải mình đang ăn đồ ăn, mà đang nhai vàng bạc. Mỗi khi uống một ngụm rượu, ăn một miếng cơm, đều không nhịn được cảm giác cắt da cắt thịt, hương vị của mỹ thực mỹ tửu hắn không thể thưởng thức được.

Một bàn ba người, chỉ có Chu Tước và lão Lý là ăn nhiệt tình, uống thỏa mãn, qua vài tuần rượu, hận không thể giống như các bậc văn nhân đối ẩm ngâm thơ “Đối nguyệt đương ca, nhân sinh kỉ hà.”

Lúc Tôn tú tài đang nước mắt đầm đìa tính tiền, Chu Tước cùng lão Lý cơm no rượu say chân nọ xọ chân kia lảo đảo bước ra cửa lớn, chỉ nghe Tôn tú tài ở phía sau hét lên: “Cái gì! Một bàn rượu thịt mà những chín lượng 9 quan tiền sao?”

Tiểu nhị căn bản cũng gặp loại người keo kiệt như vậy, nên kiên nhẫn giải thích: “Khách quan à, thức ăn ở tửu lâu nhà chúng ta đều giá niêm yết công khai, ngài xem qua miếng giấy kia sẽ thông suốt, bổn tiệm quyết không tính tiền lung tung.”

Chu Tước ngã trái té phải quay lại: “Đừng có kỳ kèo nữa, tính tiền nhanh một chút, chúng ta còn phải tìm chỗ ngủ.”

“Chỉ còn một chút bạc! Chỉ còn hai lượng mốt.” Tôn tú tài cẩn thận đếm lại đám bạc vụn, không dám tin vào mắt mình.

Chu Tước đành nói: “Ngươi không la lên thì toàn bộ thế gian đều biết Tôn tú tài nhà ngươi chỉ còn một ít bạc?”

Tôn tú tài giận đỏ mặt bừng bừng: “Đều là do ngươi hại.”

Chu Tước chớp chớp ánh mắt vô tội: “Ta đã tính toán tỉ mỉ rồi nha, không phải số tiền còn lại đủ mua một bàn cờ nhỏ sao?”

Tôn tú tài nắm chặt hai tay, nổi giân đùng đùng: “Vậy tiếp theo phải làm sao? Tiếp theo ăn không khí hả?”

Chu Tước đi về phía hắn, khoát tay lên vai tú tài, còn uống một ngụm rượu: “Ngươi có biết tại sao kỳ nghệ của ngươi vẫn giậm chân tại chỗ không? Làm người, chỉ khi gặp phải gian nan nguy hiểm mới có thể phát huy tiềm năng. Tin ta đi, ta nhất định dùng một tháng này làm cho kỳ nghệ của ngươi phát triển.”

“Hừ” một tiếng, Tôn tú tài bước nhanh như bay ra khỏi tửu lâu.

Chu Tước cùng đi ra: “Ngưoi đi đâu vậy?”

Tú tài thở phì phì nói: “Đi tìm chỗ cho ta có thể ‘khó khăn gian khó phát huy tiềm năng’ “

Phía trước có một ngôi miếu hoang đổ nát, Chu Tước nhìn thấy màng nhện giăng đầy trên biển hiệu: “Chỗ này, quả thực là gian nan khốn khổ a!” Bước vào, xem ra chỗ này đã có người đến trước rồi.

Ngồi phía trước đống lửa đang cháy bập bùng là hai tên hành khất quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù. Hai tên hành khất thấy có người đến, lắp bắp kinh hãi, nhìn lại là một mỹ nữ tuyệt sắc tóc dài như mây, thiếu niên thanh tú cùng một lão nhân râu tóc hoa râm bước vào.

Tên hành khất trông có vẻ lớn tuổi hơn bình tĩnh lại rất nhanh lên tiếng hỏi: “Các ngươi không nên đến đây, địa bàn của lão tử mà cũng dám xông vào sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.