Như Là Cố Nhân

Chương 24: Chương 24




Chu Tước muốn dụ Như Yên bán hết tranh của Hoàng công tử nên nhỏ giọng nói Thẩm Quá phối hợp diễn. Tuy không biết nàng có dụng ý gì, nhưng công tử vẫn theo ý nàng trước đã.

Như Yên đưa nước trà cho Thẩm Qua, Chu Tước sau khi uống xong mới dịu cơn ho. Như Yên lo lắng nhìn Chu Tước, bỗng nhiên Chu Tước nắm tay nàng: “Như Yên cô nương, ta muốn xin cô nương một việc.”

Như Yên thấy tay nàng lạnh băng khác hẳn người thường, lại thấy sắc mặt nàng trắng bệch như sáp, càng tin chuyện Chu Tước sắp chết. Đối với một người không còn sống bao lâu trên đời, vô luận nàng có yêu cầu gì, làm người cũng khó lòng cự tuyệt, vì thế gật đầu chấp thuận.

“Những bức họa của Hoàng công tử, bức nào cũng thể hiện thủ pháp tuyệt diệu, ta đều rất thích, ta hy vọng cô nương có thể bán hết cho ta.”

“Toàn bộ?” Như Yên chần chừ.

Chu Tước lệ nóng doanh tròng: “Xin cô nương, ta thật sự rất thích.”

Như Yên nói: “Nếu phu nhân thật sự thích, ta có thể tặng phu nhân một hai bức.”

“Ta …. Khụ, khụ …” Kịch liệt ho khan “…Khụ khụ…..”

Thẩm Qua thấy nàng ho đỏ hết mặt, bất đắc dĩ phối hợp ôm nàng thật chặt vào lòng, ánh mắt khẩn cầu Như Yên: “Như Yên cô nương, nếu không thể tìm thấy đá phù dung phỉ thúy, thì có lẽ đây là yêu cầu cuối cùng của nương tử trước khi chết. Ta biết là chuyện này rất khó, nhưng xin cô thành toàn cho ước muốn của nương tử.”

Như Yên khó xử nói: “Chuyện này …”

“Chẳng lẽ cô nương thật sự muốn nhìn một người trước khi chết không được thỏa nguyện? Cô nương cũng không muốn thấy một ngày người yêu của cô nương gặp hiểm cảnh, nhờ người cứu hắn nhưng không được sao? Coi như vì người yêu của cô nương, hãy làm một chuyện tốt đi.”

Tuy rằng chuyện rất khó xử, nhưng cuối cùng Như Yên cũng đáp ứng bọn họ, Nàng nhất quyết không nhận bạc, chỉ nói tặng người tri kỷ.

Như Yên gọi một thị nữ vào thu dọn hết các bức tranh, đầy cả một hòm lớn. Đi qua đám hỗn độn dưới tiền sảnh do một trận đánh nhau vừa rồi, Như Yên tiễn hai người đến tận xe ngựa trước cửa.

Chu Tước vẫn duy trì bộ dáng bệnh tật yếu ớt như lúc trước, lôi kéo nắm tay cảm tạ Như Yên không ngớt, sau khi vào xe ngựa thì khôi phục dáng vẻ sinh long hoạt hổ như cũ.

Xe ngựa chậm rãi đi xa dần khuất trong tầm mắt của Như Yên. Trong xe, Chu Tước nhìn bức họa cuộn tròn, miệng cười tủm tỉm không ngừng gật đầu.

Thẩm Quá nhìn nửa ngày cũng không tìm được lý do: “Chẳng lẽ trên bức tranh lộ ra địa điểm dấu phù dung phỉ thúy?”

Chu Tước cầm bức tranh nghĩ nghĩ: “Ta không biết.”

Thẩm Qua thở dài: “Thật sự không biết ngươi nghĩ gì nữa, bức tranh đó cũng không phải do danh họa vẽ, cần gì phải lừa gạt người ta?”

Chu Tước mở bức họa ra, chỉ chỉ vào hỏi: “Ngươi xem bức tranh này như thế nào?”

Thẩm Qua đã sớm xem không biết bao nhiêu lần, bởi vậy không thèm liếc mắt, nhàn nhạt nói: “Không phải chỉ là một bức thủy mặc bình thường thôi sao?”

“Chỉ là một bức tranh bình thường, chỉ là ta muốn hỏi ngươi bức tranh này bình thường hay không, mà là ý tứ của người vẽ.”

Thẩm Quá khinh thường nói: “Cả một nghìn người xem tranh sẽ có một nghìn ý nghĩ khác nhau. Ngươi sao biết được ý của người vẽ?”

Chu Tước nén giận: “Ta biết.”

Không tức giận với hắn, không tức giận với hắn!

Chu Tước hít sâu, bình tâm nhuận khí, lúc này mới nói: “Ngươi nhìn tranh đi: mây đen che trời, rừng cây rậm rạp, người bận thanh sam đứng cô đơn trước đầm nước lạnh lẽo, trên mặt nước lại xuất hiện bóng trăng tròn. Nếu ta đoán không sai, mây đen che trời rừng cây rậm rạp đại diện cho tâm người vẽ tranh hỗn loạn không rõ tương lai. Mà trăng tròn lại biểu thị cho hạnh phúc mỹ mãn, lúc này chỉ có ánh trăng trên mặt nước, giống như hạnh phúc của người vẽ xa vời vợi như hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước, trở nên khả ngộ bất khả cầu.”

Thẩm Quá cầm bức họa nhìn kỹ, quả nhiên có ý như lời Chu Tước nói: “Chẳng lẽ bức tranh thật sự từ tâm sinh ra? Hoàng công tử đem tâm sự của mình đặt hết trong tranh?”

Chu Tước nói: “Rất có khả năng. Bây giờ chúng ta lấy được bức tranh của hắn ở chỗ Như Yên cô nương, trở về nhà nghiên cứu thêm những bức tranh khác, hy vọng có thể tìm ra manh mối.”

Khi ở chỗ Như Yên không lấy được tin tức, Thẩm Quá còn nghĩ đầu mối này đã hết. Vậy mà Chu Tước từ trong bóng tối có thể tìm được ánh sáng, giống như xua tan mây mù để thấy ánh mặt trời. Trước kia cho rằng nàng chỉ là một tiểu cô nương thích vui đùa, tinh ranh, không giống những tiểu thư quý tộc ở kinh thành, một chút cũng không giống, chẳng ngờ rằng nàng còn có trí tuệ hơn người. Khi nàng giải thích làm hắn bội phục thập phần. Trách không được bà chủ Phan nói nàng không phải là người bình thường.

Thẩm Quá đột nhiên phát hiện một chuyện quan trọng ….

Đã có manh mối tìm ra đá phù dung phỉ thúy, vậy tại sao trong lòng hắn không có chút cảm giác vui vẻ nào?

Lúc Chu Tước rời khỏi Yên Hồng lâu đã không thấy Phan Dao Dao, cũng không biết đại náo một hồi với Từ Ấu An như thế nào?Trong lòng nàng cũng có chút lo lắng, không biết nàng ta đã về nhà chưa. Nhìn lúc náo loạn ở Yên Hồng lâu, ân oán giữa Phan Dao Dao và Từ Ấu An không phải một sớm một chiều có thể giải thích được a.

Nghĩ đến Phan Dao Dao cũng tiện thể nghĩ đến người ái mộ nàng — chính là Tôn tú tài đồ đệ của Chu Tước, không biết hắn ôn luyện cờ vây đến đâu, bất quá cờ vây nhìn qua thì đơn giản nhưng nội hàm thật sự rất phức tạp, không phải chỉ một hai ngày mà có thể đạt tới cảnh giới kỳ thủ. Lộ mạn mạn kì tu viễn hề, hoàn nhu yếu thượng hạ nhi cầu tác, tri thức chỉ có thể dựa vào thời gian để tích lũy. Kỳ nghệ của hắn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, không chỉ dựa vào chút trí thông minh của nàng mà còn phải nỗ lực rất lớn mới có thể đảm bảo được vị trí đầu bảng nha.

Trời, tại sao nàng vừa muốn thắng cuộc thi vừa muốn kiếm miếng đá phù dung phỉ thúy? Hai bên đều phải lo lắng, đúng là rước nợ vào thân a!

Nhìn công tử, hắn cũng chưa thóa khỏi trầm tư, hay cũng sợ phù dung phỉ thúy thật sẽ trở về. Con người mà, lúc nào cũng phải chừa một đường lui cho bản thân.

Nghĩ đến đây, Chu Tước mới nhớ tới một chuyện: “Công tử, vừa rồi ở Yên Hồng lâu ngươi diễn rất đạt nha! Nếu không phải trước đó đã nói trước thì ngay cả ta cũng bị ngươi lừa. Lời nói của ngươi vơi Như Yên cô nương không phải là thật chứ?”

Thẩm Quá nhìn nàng, nhíu mày: “Vậy ngươi nghĩ sao?”

Ném ngược lại cho nàng à? Chu Tước nhăn mặt: “Ta không rõ, có phần thật mà cũng có phần giả.”

Thẩm Qua lấy bức tranh cuộn lại: “Như Yên cô nương là một người trọng tình nghĩa, là một nữ nhân tốt, nếu không dùng chân tình cảm động nàng thì nàng ta không nói cho chúng ta biết tình hình thực tế đâu.”

Cuối cùng hắn vẫn không trả lời thẳng, Chu Tước hỏi lại lần nữa thì bên ngoài có tiếng ngựa hí vang, dường như xe ngựa đi vào con đường gồ ghề, trong xe xóc nảy lên xuống.

Sao thế này? Ngựa điên rồi sao?

Chu Tước bất ngờ không kịp đề phòng, đầu hướng trần xe mà lao tới. Với tốc độ xóc nảy của chiếc xe, nàng không bị đầu rơi máu chảy mơi lạ.

“A!” Tiếng thét chói tai vang lên, nhắm chặt mắt chờ sự đau đớn xảy ra. Đau đớn không thấy, đầu nàng cũng không đụng vào trần xe mà lại cảm nhận được một vật mềm mại đặt trên đầu.

Cảm tạ Phật tổ, cảm tạ Bồ tát, cảm tạ Ngọc hoàng đại đế ….

Nàng cảm tạ một lượt thần phật, lúc này mới dám mở mắt ra nhìn xem vật gì đã cứu cái mạng nhỏ của nàng.

“Ngươi không sao chứ?” Thẩm Qua ôn nhu hỏi. Xem ra nàng không nên cảm tạ thần phật mà cảm tạ nam tử trước mắt. Là hắn ôm nàng đúng lúc mới giúp nàng may mắn thoát khỏi u đầu.

Cả thân thể bị ôm chặt, dựa sát vào thân thể cường tráng của công tử không một khe hở, phảng phất còng ngửi được mùi hương thơm ngát quen thuộc.

“Ta không sao.” Chu Tước sau lúc kinh hoảng định giãy dụa rời khỏi vòng ôm, ai ngờ xe ngựa cứ xóc nảy không ngừng. Thân hình nàng nảy lên, thoáng cái lại ngã xuống. Lần này lại một lần tiếp xúc thân mật với Thẩm Qua.

Mũi dán mũi, miệng dán miệng.

Bốn mắt nhìn nhau.

A! A! A!

Ta đã hôn hắn! Tuy rằng cảm giác rất tuyệt, nhưng vì đối phương là công tử nên nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình đúng là sắc nữ.

Trời ạ! Ta lại cho hắn ấn tượng xấu rồi a.

Ta tình nguyện để hắn nghĩ ta là dạng người nghịch phá âm mưu gian xảo, cũng không muốn để hắn thấy ta là dạng háo sắc đâu a.

Chết mất!

Chuyện này còn chưa đủ xấu hổ, chuyện xấu hổ còn ở phía sau nha.

Đúng lúc đó, xa phu bỗng nhiên nhấc màn xe lên hỏi: “Thẩm công tử, Chu cô nương, hai người không sao chứ?”

Tiếp theo hắn thấy một màn xuân sắc diễm tình: Thân hình mảnh mai của Chu Tước đang đè lên công tử, hai tay vịn chặt bờ vai, cưỡng ép công tử làm chuyện mây mưa.

Thì ra con ngựa giở chứng đá lung tung, xa phu hoảng sợ vì ngựa lên cơn nên để nó chạy lung tung không đúng đường mới khiến xe ngựa xóc nảy. Hắn vất vả lắm mới làm ngựa an tĩnh lại, vốn định xốc màn lên nhìn xem hai người bên trong có bị thương không, ai ngờ gặp được một màn trăng gió. Hắn lập tức nghẹn họng đỏ mặt xấu hổ cười nói: “Cái gì ta cũng không thấy nha, nhị vị tiếp tục. hahaha, tiếp tục.” Nói xong, phủ nhanh rèm xuống che lại cảnh xuân bên trong.

Chu Tước mặt đỏ bừng ngồi xuống, tranh thủ liếc công tử một cái, cũng thấy sắc mặt hắn đỏ phừng, so với nàng cũng không kém là mấy.

Không biết nói gì.

Một màn yên tĩnh.

Vẫn không biết nói gì.

Tiếp tục trầm mặc.

“Ta …”

Hai người đồng thời mở miệng

“Ngươi nói trước đi.” Chu Tước cười gượng.

“Hay là nhường ngươi nói trước.” Thẩm Qua cong khóe môi.

Lúc Chu Tước đang muốn mở miệng nói chuyện, mọi chuyện lại phát triển theo hướng không tưởng tượng được.

Thẩm Qua bỗng nhiên chậm rãi tiến tới gần Chu Tước, nàng ngước nhìn lên, lại mang những lời muốn nói nuốt ngược lại.

Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Chu Tước trừng mắt thật to nhìn hắn đã đến sát bên nàng, thật sự không thể gần hơn.

Đầu lưỡi lạnh lẽo tiến vào miệng nàng, hai tay cũng bị giữ chặt không thể nhúc nhích. Nụ hôn thật sâu, giống như không có điểm dừng làm cả người nàng mềm nhũn như biến thành một đầm nước, tan chảy trong lòng hắn.

Nóng rực! Một ngọn lửa dần dần thiêu đốt thân thể nàng.

Nụ hôn sâu biến thành liếm môi dịu dàng.

Khi đó, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Chu Tước tỉnh táo lại giãy dụa thoát ra,

Hơi thở của nàng gấp gáp, cúi gằm mặt xuống. Bây giờ tốt lắm nha, không cần lo công tử nghĩ nàng là sắc nữ. Nàng hôn hắn, hắn hôn ngược lại, tuy rằng hình như còn hơn lúc trước.

Xe ngựa đã dừng trước Phù Dung viên. Tỳ nữ nghe thấy âm thanh xe về liền hô: “Thẩm công tử, Chu cô nương có trở về với ngài không?”

Ngữ khí có vẻ rất sốt ruột nha, khẳng định là có việc gấp. Chu Tước nhìn công tử một cái, mặt ửng hồng, không biết nói gì cho đúng. Bây giờ nàng nóng lòng muốn thoát khỏi chỗ này, đúng lúc tỳ nữ tìm nàng có việc, vội vàng vén rèm nhảy xuống.

Tỳ nữ nhẹ nhàng thở ra: “Thật tốt quá! Chu cô nương, chủ nhân của ta tự dưng nổi giận, ai khuyên cũng không được. Nô tỳ thấy cô nương và chủ nhân quan hệ rất tốt, có lẽ nàng sẽ nghe lời khuyên của cô nương.”

Chu Tước cảm thấy địa vị của mình đã vọt lên chín tầng mây.

Lúc nàng còn ở âm phủ, mặc dù không đến nỗi hô phong hoán vũ nhưng cũng là nhất hô bá ứng. Không ngờ lúc đến nhân gian, không chỉ bị người ta coi khinh, còn phải dùng tiểu xảo để giành được điều mình muốn. Đúng là chênh lệch quá lớn như trời với vực thẳm, không phải chỉ một chút nên chuyện có người cần nàng khiến Chu Tước cảm thấy thật vô cùng thỏa mãn.

Hôm nay Phan Dao Dao có chuyện, người tỳ nữ nghĩ đến đầu tiên không phải ai khác mà là nàng, có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng Phan Dao Dao quan trọng đến mức nào.

Cảm giác tự hào tràn ngập đáy lòng.

Cái gì mà điều tra mất trộm phù dung phỉ thúy, cái gì mà thi đấu cờ vây, hết thảy đều vứt sang một bên đi để nàng thực hiện nhiệm vụ nhân sinh cao cả nha.

“Công tử, mấy bức tranh của Hoàng công tử ngươi xem trước đi, ta đi khuyên nhủ Dao Dao.”

Vừa dứt lời, quay người tính đào tẩu ngay tức khắc thì bị người khác đụng vào người. Người đụng nàng không phải ai khác chính là A Lai, lúc này hắn cũng đang rất gấp, ánh mắt lóe lên nhìn nàng mấy lần, cũng không nói câu nào, vội vàng nhặt mấy viên đồng hình trong rơi ra từ bao vải đen, lại vội vàng chạy đến bên cạnh công tử.

Công tử lúc này đang tựa tựa phi tiếu nhìn nàng, Chu Tước lại nghĩ một màn trong xe ngựa, mặt đỏ lên, không dám dừng lại nữa, lấy tốc độ sấm sét lao về hướng phòng Phan Dao Dao.

Trong phòng Phan Dao Dao vang lên tiếng loảng xoảng, xem ra nàng vẫn còn nóng giận nha, bây giờ đi vào có lẽ không thích hợp.

Chu Tước canh ngoài cửa, chờ âm thanh trong phòng dịu xuống.

“Công tử, ngươi tới đâu làm gì?”

Không ngờ Thẩm Qua không đi tìm manh mỗi trong mấy bức họa mà lại theo nàng tới đây. Chẳng lẽ màn hôn môi vừa rồi, hắn không cảm thấy xâu hổ sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Qua nhìn nàng, lộ ra nụ cười mê hoặc: “Ta cũng không biết, chỉ là theo tâm mình mà đi, chẳng hiểu sao lại đến đây.” Ánh mắt chân thành, tình ý dào dạt, nói những lời ngọt ngào làm say đắm tâm hồn thiếu nữ của nàng.

Không dám nhìn hắn dù chỉ là liếc mắt, xoay lưng lại với công tử, nhưng trong lồng ngực tim đập kịch liệt, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Ai nha, hắn đang thổ lộ sao? Hình như không phải. Chẳng lẽ hắn thật sự thích nàng? Không được nha, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về minh giới.

Tại sao tim nàng vẫn đập không ngừng? Tại sao trái tim nàng không kiên định được? Giống như việc thành tiên hay không cũng được.

Không được không được nha! Nàng không thể như thế.

Trở thành tiên nữ là ước mong mấy ngàn năm tới của nàng, buông xuôi sao? Căn bản là không được.

Bất quá. nàng phát hiện bản thân thật sự thích công tử nha.

Nhìn không thấy thì nhớ, thấy rồi lại muốn tới gần, tới gần lại muốn tiến thêm bước nữa hiểu rõ lòng hắn ….

Loại cảm giác này, có phải thích hay không?

Lúc ở âm phủ nàng xem qua vô số mối tình nhân gian, nghe vô số chuyện tình yêu, vậy yêu rốt cuộc là gì, nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Nàng ở nhân gian biết được Yêu nếu không phải giống như Tôn tú tài âm thầm yêu mến, thì cũng phải giống Từ Ấu An và Phan Dao Dao muốn dừng yêu cũng không được, thật sự nàng thấy mọi chuyện rất rắc rối phức tạp nha.

Có lẽ nàng nên thử yêu một lần.

Dù sao thời gian ở minh giới bằng một năm nhân gian, hoãn vài ngày quay về cũng không sao cả.

“Công tử, ta …” Chu Tước hạ quyết tâm, vừa định nói ra suy nghĩ.

Tiếng mở cửa “Chi dát” vang lên, khuôn mặt giân dữ của Phan Dao Dao xuất hiện trước hai người.

“Hai người cảm thấy địa điểm, thời gian thổ lộ tâm tình tốt lắm hay sao? Ta còn đang điên đây! Ta thất tình! Các ngươi không nghĩ cách an ủi ta thì thôi, còn đứng trước phòng ta mà “khanh khanh ta ta”! Không biết làm vậy giống đâm thêm một đao vào vết thương của ta lắm không?”

Chu Tước cẩn thận đề nghị: “Tìm hai vò rượu giải sầu được không?”

Thẩm Qua khuyên nhủ: “Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, không phải ý kiến hay.”

Chu Tước nhìn Phan Dao Dao lắc đầu nói: “Rõ ràng là hai người yêu nhau, tại sao lại ra đến nông nỗi này?”

“Yêu nhau? Cái gì mà yêu hả?” Phan Dao Dao có chết vẫn mạnh miệng: “Ta chưa từng yêu hắn.”

Chu Tước nghi hoặc nói: “Vậy tại sao ngươi nổi giận?”

Một câu đủ làm Phan Dao Dao đứng hình, nàng trừng mắt nhìn Chu Tước, không phục nói: “Ta bởi vì bị tên hỗn đãng kia gọi là nương tử trước mặt mọi ngừoi nên mới nổi giận.”

Bị người khác gọi là nương tử trước mặt đám đông thì nổi giận? Không xong rồi, tại sao lúc công tử gọi nàng là nương tử ở Yên Hồng lâu, nàng rất thích nha. Lúc đó nàng cảm giác giống như có thức ăn từ trên trời rơi xuống.

“Không bằng thừa dịp trời tối, chúng ta lẻn vào Từ phủ đánh hắn một trận?” Chu Tước lại đề nghị.

Phan Dao Dao giả vờ cười sảng khoái: “Chủ ý hay nha. Bất quá, ” hung tợn dí sát mặt Chu Tước: “Ngươi sao không tự đánh mình trước đi? Ngươi nghĩ ta ngây thơ giống ngươi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.