Như Là Cố Nhân

Chương 26: Chương 26




Chu Tước thấy Thẩm Qua chần chừ không nói thì nàng biết hắn còn chưa chuẩn bị tốt.

Nàng cũng không muốn miễn cưỡng hắn.

“Công tử, ta thật sự muốn biết chuyện của chàng. Nếu chàng cảm thấy bây giờ không phải lúc thích hợp cũng không sao, ta có thể chờ.” Nhìn hắn mỉm cười: “Mùa hè nắng chói chang, ở trong phòng đúng là tốt nhất nhưng cũng phải ra ngoài một chút để giãn gân cốt.”

Thẩm Qua cười hờ hững: “Nàng muốn đi đâu?”

Chu Tước đảo mắt một vòng: “Hay là chúng ta đi tìm Dao Dao đi.”

“Lưu tiên cư?”

“Ngoài chỗ làm ăn của người khiến Dao Dao thương tâm thì còn có thể ở đâu?”

Thẩm Qua cười: “Chuyện nàng làm ở Lưu tiên cư cũng không tồi nha!”

Hắn đang nói đến chuyện nàng vì muốn thắng cuộc thi cờ mà đã ngầm giở thủ đoạn nho nhỏ.

Vài ngày trước, Chu Tước lập một bảng hiệu ở ngoài Lưu Tiên cư, nói muốn cùng những người yêu cờ so tài, mỗi ván cược một trăm lượng bạc, bất kể là ai nếu đánh bại được nàng sẽ lấy một trăm lượng bạc còn ngược lại, vậy xin đưa lại nàng trăm lượng.

Lúc bắt đầu tất cả mọi người đều cảm thấy nữ tử này thật kiêu ngạo, đều muốn làm nhụt nhuệ khí của nàng. Cuộc so tài diễn ra liên tục, người thách đấu không dứt nhưng cuối cùng đều thua trận quay về, ngày hôm sau lượng người giảm dần, ngày thứ ba lác đác vài người, sau đó ngày thứ tư không còn ai dám cùng nàng so tài nữa.

Nàng vuốt đám bạc mới thắng được, cười giống như một tên nhà giàu mới nổi, miệng không thể khép lại.

Tại sao lại làm vậy?

Nàng còn nói dối là đệ tử của Tôn tú tài. Đương nhiên là để hù dọa đám ngừoi đến tham dự cuộc thi. Nếu bọn họ biết cuộc thi lần này có cao nhân tham gia thì chắc chắn sợ chạy mất mật, huống hồ bọn họ còn đại bại trong tay “đồ nhi”, kỳ nghệ của “đồ nhi” đã rất cao siêu, vậy kỳ nghệ của sư phụ không thể tưởng tượng nổi, sao còn phải đi thi để rước lấy nhục.

Cứ như vậy, số người tham gia thi đấu giảm hơn phân nửa.

Bây giờ nghe Thẩm Qua khen nàng không tệ, trong lòng như nở hoa: “Chàng cũng thấy vậy hả?”

Thì ra kiếm tiền lộ phí lên kinh thành lại dễ như vậy, đáng ra nàng nên làm sớm hơn. Có thể khi đó đầu óc rỉ sắt nên không nghĩ được chủ ý vi diệu như thế này. Bất quá, bây giờ công tử cũng không muốn tìm đá phù dung phỉ thúy nữa, vậy tại sao chàng chưa đi khỏi đây a?

Phù Hoàn viên cách Lưu tiên cư không xa, chỉ khoảng một con phố. Nhưng mới rẽ qua góc đường đã thấy xe ngựa của Phan Dao Dao để ở đây.

Chu Tước cười nói: “Công tử đoán xem, tại sao xe ngựa của Dao Dao lại để ở đây?”

Thẩm Qua phe phẩy cây quạt: “Đáp án rõ như vậy còn cần đoán sao?”

“Xem ra chàng và ta có cùng suy nghĩ nha.”

Lôi kéo tay công tử trốn một bên xe ngựa, quả nhiên thấy bên kia là Phan Dao Dao cùng Từ Ấu An.

Nhìn vẻ mặt của hai người, hình như đang trải qua một hồi kịch chiến.

Chu Tước hận mình đến quá trễ, không nghe được toàn bộ nội dung của cuộc cãi vả, chỉ nghe Phan Dao Dao kích động nói: “Từ Ấu An, ngươi không nên quấn lấy ta, chúng ta đã xong rồi.”

Từ Ấu An cười lạnh: “Rốt cuộc là ai quấn lấy ai? Nếu nàng thật sự nghĩ như vậy, tại sao lại mở tửu lâu đối diện Túy tiên lâu.”

“Tại vì ta muốn trả thù ngươi, ta ghét ngươi.”

“Tốt! Vậy nàng báo thù đi.”

“Nhưng bây giờ ta không muốn vậy nữa, ta muốn bắt đầu lại một lần nữa.”

Từ Ấu An tiến lên từng bước: “Chúng ta nên bắt đầu lại, bất cứ nàng muốn điều gì, Dao Dao, ta đều sẽ làm theo mong muốn của nàng.”

Phan Dao Dao nhìn hắn, trên mặt không rõ vui hay buồn: “Thật không?”

Từ Ấu An gật đầu: “Thật.”

“Ta muốn ngươi vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt ta nữa.:

Từ Ấu An nắm chặt tay nàng, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Ta đang nghĩ nàng muốn bắt đầu lại với ta.”

“Là, ta nghĩ muốn bắt đầu lại, nhưng ta không muốn bắt đầu với ngươi. Ta thật sự mệt mỏi, ngươi buông tha ta được không?”

Khuôn mặt Từ Ấu An biến đổi dữ dằn, hắn xông về phía trước, chế trụ tay Dao Dao, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.

Hắn nói: “Nàng đừng mơ tưởng! Ta vĩnh viễn không để nàng rời ta đâu.”

“Là quân tử, sao có thể động thủ với nữ nhi?” Một giọng nam vang lên.

Chu Tước và Thẩm Qua sửng sốt, thanh âm này rất giống của Tôn tú tài nha, ló đầu ra một chút, đúng là Tôn tú tài.

Thì ra Tôn Trữ vừa rồi đứng ở góc khuất tầm mắt bọn họ nên mới không nhìn thấy hắn.

Lúc này Tôn tú tài lại tới đây muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Chu Tước thầm than: “Xong rồi! Sao tú tài thối lại ngu ngốc như vậy, hắn trói gà còn không chặt, nếu đánh nhau sao có thể đọ lại thân thể cường tráng của Từ Ấu An.

Quả nhiên, Tôn tú tài vừa xông lên giải cứu thì nhận một cước của Từ Ấu An đá văng ra xa, Tôn Trữ “Ai ôi” một tiếng rồi ngã xuống đất.

Từ Ấu An vốn đang nóng giận, mắng: “Đồ tiểu tử thối.” Lúc này Phan Dao Dao còn cố tình lo lắng hỏi: “Tôn công tử, ngươi không sao chứ, có bị thương hay không.”

Liên tiếp những câu hỏi quan tâm không khác nào đổ dầu vào lửa. Từ Ấu An buông Phan Dao Dao ra, không đợi Tôn Trữ bò dậy đã bồi thêm một cước.

Tôn Trữ té trên mặt đất che chỗ bị thương lại, miệng còn la lên: “Không được khi dễ Phan cô nương.”

Thật sự vô cùng thê thảm, Chu Tước quả thực không xem được nữa, xoay người lao vào lòng công tử. Thẩm Qua ôm chặt nàng, trấn an sờ sờ đầu nàng, cũng không quên xem tiếp. Bởi vì hắn biết, nàng không thấy được mấy cảnh đang diễn ra đợi lát nữa bình tĩnh lại nhất định sẽ hỏi hắn. (T.T em đầu hàng hai anh chị.)

Phan Dao Dao được tự do, lại lao tới chỗ Tôn tú tài ngồi xổm xuống: “Tôn công tử, ngươi có sao không?” Lại ngẩng đầu căm tức nhìn Từ Ấu An, quát: “Đủ rồi, ta không cho phép ngươi đánh hắn.”

Từ Ấu An trừng lớn mắt, lảo đảo lùi về sau, giống như trúng nội thương, giọng thê lương: “Nàng vì gian phu mà quát ta!”

Nghe hai chữ “gian phu”, sắc mặt Phan Dao Dao tái mét: “Đúng vậy, người ta so với ngươi tốt hơn ngàn lần. Người ta biết thư đạt lễ, giàu có phú quý, ngươi có điểm gì mà đòi so sánh?”

Từ Ấu An lại lui vài bước, thật vất vã mới đứng trụ, thần trí không bình thường ngẩng mặt nhìn trời cười to.

“Ha ha! Nàng nói ta kém hắn! Ha ha! ….” Ánh mắt đỏ lên, nhìn Phan Dao Dao: “Đừng tưởng nàng tìm được gian phu thì có thể rời bỏ ta, ta không cho phép!”

Phan Dao Dao không thèm để ý đến sự uy hiếp của hắn, nâng Tôn Trữ dậy.

Từ Ấu An lại xông về phí trước, hung tợn nhìn Tôn Trữ: “Nàng là nương tử của ta, ngươi có tư cách gì đến phá hoại gia đình ta? Ngươi không phải biết thư đạt lễ nghĩa sao? Chẳng lẽ thánh hiền không dạy ngươi, thê tử của người khác không thể nhìn trộm? Ngươi không biết liêm sỉ là gì sao?”

“… Nương tử? Phan cô nương, cô là nương tử của hắn?”

Đối diện với sự thật, Tôn Trữ thật sự khiếp sợ, vì lúc này trên mặt hắn hiện rành rành hai chữ này.

Phan Dao Dao do dự gật đầu: “Ta đã từng!”

Tôn Trữ không thể chấp nhận sự thật, đẩy Phan Dao Dao ra, lảo đảo bước ra khỏi chỗ đó.

Từ Ấu An lại cười ha hả: “Đi đi, ngươi đoạt thê tử người khác đúng là đồ bại hoại.”

“Ngươi nói đủ chưa?” Phan Dao Dao nhìn đủ bộ dạng vui vẻ muốn phát điên của Từ Ấu An

Từ Ấu An quay đầu nhìn nàng: “Chưa đủ, nương tử của ta, nàng xem, hắn vừa rồi còn muốn giúp nàng, cảm động làm sao. Mà khi hắn nghe được nàng đã kết hôn thì bỏ chạy trối chết.”

“Thì đã sao?”

“Đã sao?” Từ Ấu An cười lạnh hai tiếng “Trên thế giới này, trừ ta ra, không còn nam nhân nào còn muốn kết hôn với nàng.” Vươn bàn tay ra lưu luyến vuốt ve khuôn mặt trắng hồng của nàng, thanh âm ôn nhu: “Nàng nên chấp nhận hiện thực sớm một chút đi.”

“Ba!”

Phan Dao Dao lồng ngực phập phồng, phẩn nộ vung tay tát vào mặt hắn.

“Từ Ấu An! Ngươi nghe cho kỹ! Cho dù trên thế giới chỉ còn một mình ngươi là nam nhâ, ta Phan Dao Dao cũng tuyệt đối không tái giá với ngươi.”

Chu Tước thấy Phan Dao Dao nổi giận đùng đùng hướng xe ngựa đi tới, vội vàng cùng Thẩm Qua vọt vào góc tường.

Mới vào hốc tường, nhìn ra bên ngoài thì thấy xe ngựa đã đi xa, chỉ còn lại thân ảnh cô đơn của Từ Ấu An.

Chu Tước ngẩng đầu hỏi Thẩm Qua: “Tại sao bọn họ lại thành ra như thế!”

Thẩm Qua lắc đầu: “Chuyện tình yêu rất khó nói rõ!”

“Chúng ta không nên đi Lưu tiên cư nữa a? Chàng nhìn xem, Phan Dao Dao giống như ăn phải thuốc nổ, nếu bây giờ chúng ta đi, khẳng định sẽ bị cắt điểm tâm a.”

Thẩm Qua nghe xong thản nhiên cười, không đáp hỏi lại: “Nàng cảm thấy bà chủ Phan là người như thế nào?”

Chu Tước khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn trả lời: “Nàng à, tốt lắm. Hơn nữa nàng còn là bằng hữu của ta.”

“Nàng đã cho rằng Phan Dao Dao là người tốt, hơn nữa còn là bằng hữu của nàng, bây giờ nàng ta đang rất buồn, nàng cũng hiểu nên làm gì chứ.”

“Thì chàng cũng thấy mà, lúc Dao Dao và Từ Ấu An cãi nhau ta muốn an ủi nàng, kết quả là bị nàng đuổi đi. Ta sợ bây giờ cũng giống lúc đó thôi.”

Thẩm Qua thở dài: “Bà chủ Phan là người rất tốt, nàng ta không muốn tâm sự, cũng không ai có thể ép được. Cho dù bị tổn thương lần nữa cũng không muốn bộc lộ yếu đuối. Cũng thật sự không có cách giải quyết.”

Chu Tước nghi hoặc: “Công tử, tại sao ta cảm thấy dường như chàng đang nói về bản thân vậy.”

Thẩm Qua cười nói: “Chỉ là ta quan sát tỉ mỉ thôi.”

Chu Tước bất mãn chu chu miệng: “Xem ra chàng đối tốt với nữ nhân khác hơn với ta, ta cũng không thấy chàng quan sát tỉ mỉ ta như vậy nha.”

Thẩm Quan cúi người xuống, nhéo nhéo mũi nàng: “Haizz, sao ta ngửi thấy mùi dấm nhỉ?”

Thuận thế ôm luôn cổ hắn, Chu Tước chui đầu vào lồng ngực hắn cọ co, trên người công tử có mùi hương nhẹ nhẹ rất dễ chịu, làm tâm tình bất an của nàng dịu xuống.

“Ta sợ có một ngày quan hệ hai chúng ta giống bọn họ, không biết vì nguyên nhân gì nhưng giống như lâm vào khốn cùng không có đường quay về.”

Thẩm Qua ôm thắt lưng nàng, ôn nhu nói: “Chúng ta không phải bọn họ, tình huống giống vậy sẽ không xảy ra với chúng ta.”

“Bây giờ chàng nghĩ vậy thôi, nhưng đến lúc đó, tâm bất do kỉ, thân bất do kỉ.”

Thẩm Qua nhíu mi: “Từ lúc nào nàng trở nên đa sầu đa cảm như vậy?”

Ánh mắt Chu Tước đang ngơ ngẩng, như lâm vào mây mù, bỗng nhiên nghe Thẩm Qua hỏi, thần trí lại bị kéo về thực tại giống vừa tỉnh mộng. Loáng thoáng nghe được Thẩm Qua đang hỏi nàng gì đó, nhưng lại không nghe rõ.

Nàng mở to mắt hỏi Thẩm Qua: “Chàng vừa nói gì?”

Thẩm Qua thương yêu vuốt tóc nàng: “Có lẽ do ta không cho nàng cảm giác an toàn, cho nên mới khiến nàng sầu cảm như vậy.”

“Ta vừa rồi sầu cảm hả?”

“Đương nhiên, nàng cảm thán tâm bất do kỉ, thân bất do kỉ còn gì?”

Chu Tước chớp chớp mắt: “Ta thật sự nói vậy sao? Kỳ quái, tại sao ta không nhớ nhỉ?”

Thẩm Qua đem nàng cách xa một chút, nhìn ánh mắt của nàng nói: “Tốt lắm, ta biết nàng thích trêu ta mà.”

Trêu đùa? Nàng không có nha! Công tử nhìn không có vẻ nói dối, chẳng lẽ nàng vừa rồi mơ mơ hồ hồ không nhớ đã nói gì?

Giống như lời nói xuất phát từ sâu trong nội tâm, ở tình huống tương tự bất giác mà buột miệng.

Không biết chuyện gì đã xảy ra cũng không biết nguyên nhân mọi chuyện.

Thôi được rồi, xem như nàng nói giỡn đi. Chu Tước hạ quyết tâm, cố ý quay đầu đi chỗ khác: “Hừm! Bị chàng phát hiện rồi.”

Thẩm Qua nâng đầu nàng lên: “Có lẽ ta nên tìm hiểu nàng nhiều hơn, hay là nàng kể chuyện nhà nàng đi. Nàng lớn lên ở đâu, trong hoàn cảnh nào, gia đình còn những ai?”

Hoàn cảnh gia đình ta? Nói ra có hù chết chàng không! Không, công tử sẽ không bị hù chết, hắn sẽ không tin tưởng chuyện nàng đến từ minh giới. Nàng không muốn lừa hắn, nói thật lại không thể làm hắn tin được.

Thật đúng là khó xử.

Phải nhanh chuyển đề tài thôi: “Bây giờ Dao Dao thật đau khổ, ta nên đi an ủi nàng. Hoàn cảnh gia đình ta qua hai ba ngày nữa nói với chàng cũng không muộn a.”

Biết nàng không muốn nói, Thẩm Qua cũng không thể giải thích. Nàng vẫn chưa tin tưởng hắn sao?

Bỗng nhiên lại nghĩ đến lúc xuất môn nàng có hỏi hắn nhưng bản thân vẫn chưa trả lời. Như vậy nếu nàng có thể giải thích được chuyện hắn không nói, hắn cũng có thể làm vậy.

“Chàng nghĩ gì vậy?” Chu Tước thấy tim hắn đập mạnh còn hơi loạn nhịp, “Chàng giận rồi sao?”

Hắn cười nói: “Ta không giận, chỉ đang suy nghĩ làm cách nào khiến bà chủ Phan vui vẻ thôi?”

“Suy nghĩ của chàng rất khó có đáp án nha! Ta nghĩ, cho dù chàng tìm được thịt rồng cho nàng ăn, nàng cũng không vui đâu.”

“Vậy chỉ có cách dời lực chú ý của nàng ta thôi.”

“Dời lực chú ý?” Chu Tước cúi đầu trầm tư, lại ngẩng đầu nhoẻn miệng cười: “Ý kiến hay! Nhưng làm sao mà dời được?”

“Nàng cảm thấy bà chủ Phan thích là gì nhất?”

“Nghe hát, đi dạo phố mua đồ trang sức.”

Thẩm Qua ngưng thần suy nghĩ: “Hình như là chuyện nàng thích mà.”

Chu Tước nhức đầu: “Phải không? Ta cũng không để ý.”

“Xem ra nàng cũng không hiểu rõ bà chủ Phan nha.”

Lời này làm Chu Tước sửng sốt một chút, tựa hồ như mình cũng chưa bao giờ tìm hiểu Dao Dao, chỉ chờ nàng tâm sự với mình. Tình cảm bạn bè phải có thời gian mới phát triển sâu sắc được, các nàng biết nhau chưa lâu, sao có thể hiểu nhau hết?

Nếu Dao Dao kiên quyết đem tâm sự dấu trong lòng, không chịu nói cho người khác biết, không chịu giải phóng nỗi lòng, như vậy làm sao nàng có thể giúp được Dao Dao đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.