Như Là Cố Nhân

Chương 9: Chương 9




Bộ mặt Hắc y nhân khi chết thật thanh thản.

Chu Tước cảm thấy đau khổ: “Kỳ thật hắn chỉ muốn cứu người hắn nghĩ là ta, ta không nên lừa hắn, nếu ta nói cho hắn sự thật, có lẽ hắn không phải chết.”

Công tử thấy nàng khóc như mưa, vẻ mặt thương tiếc, cũng an ủi nàng vài câu: “Có lẽ đây mới là kết thúc mà hắn muốn, hắn trúng kịch độc, sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, đối với hắn mà nói là một loại tra tấn thống khổ.”

“Công tử!” Chu Tước hỏi, “Chúng ta có thể mai táng hắn không?”

Công tử kiên quyết trả lời: “Không được.”

Chu Tước đẩy công tử ra, chỉ vào hắn nghẹn ngào: “Hắn vì cứu chúng ta mà chết.”

“Ta biết, cho nên ta càng không thể để cái chết của hắn không đáng giá.”

Chu Tước lau nước mắt hỏi: “Nói vậy là sao?”

“Nhân lúc bọn người sói chưa phản công, chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi chỗ này, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng.”

Chu Tước ngẩn ngơ: “Có đôi khi, ta thật hy vọng ngươi đừng quá lý trí như vậy.”

Công tử xoay người quỳ xuống đất, cung kính hướng Hắc y nhân dập đầu ba cái, đứng dậy, kéo theo Chu Tước: “Chúng ta đi thôi.”

Rừng rậm quá nhiều nguy hiểm, muốn trở về chỗ cũ an toàn mà không có ngựa, căn bản là không thể. hắc y nhân chết làm Chu Tước có chút nản lòng, lúc nhận lời với Diêm vương, vốn tưởng là một nhiệm vụ hết sức đơn giản, ai ngờ lại khó khăn như thế. Nhưng mới đi được vài bước, lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, hai người nhìn chằm chằm, thì ra là A Lai đã mất tích một đêm. Hắn cưỡi con bạch mã, còn con hồng mã đang theo sát đằng sau.

Đây chính là kinh hỉ bất ngờ.

“A Lai? Ngươi thật sự không chết!” Chu Tước kêu to.

A Lai thật không ngờ bọn họ xuất hiện ở chỗ này, vui mừng phát khóc: “Công tử, cuối cùng ta cũng tìm được người.”

Thì ra tối qua lúc A Lai đang đi kiếm thức ăn, đụng phải đám người sói, những người đó tình tình hung bạo, may mà hắn thông minh, tránh được sự truy kích của bọn chúng. Đến lúc hắn trở về thì không thấy công tử và Chu Tước. Theo ám hiệu công tử để lại, biết được bọn họ đi tìm hắn. A Lai biết tình hình không tốt, liền mang theo hai con ngựa đi tìm hai người. Tuy rằng đám người sói lợi hại, nhưng hai con bảo mã lại chạy rất nhanh. Tuy rằng trên đường cũng chạm trán vài lần, nhưng đều an toàn tránh được. Cũng thật tội hai con ngựa chạy muốn sứt móng.

Ba người chạm mặt, đương nhiên không có thời gian kể chuyện. Nơi đây không nên ở lâu, xoay người lên ngựa, mau cách xa chỗ này.

Theo lời dẫn đường của Chu Tước, ba người chỉ tốn hai ngày một đêm đi qua bên kia rừng núi. Đứng ở nơi đồng cỏ bao la, nhìn lại phía sau là rừng rậm nhấp nhô, mây trắng lượn lờ xung quanh, tựa như tiên cảnh, rất giống một bức tranh thủy mặc. Thế nhưng con người lại sợ hãi vẻ tráng lệ của nó, vả lại ai lại muốn trải nghiệm những nguy hiểm bên trong?

“Cuối cùng, cũng ra rồi.”

Hít thở vài hơi không khí tươi mát của vùng đồng cỏ. Mê hồn lâm, bảo tháp, bức họa nữ nhân thần bí, Hắc y nhân, người sói …. Tất cả mọi chuyện đều trong trí nhớ, chỉ mong có thể khóa vào trong lòng không muốn nghĩ đến, vĩnh viễn không nhắc lại.

Chu Tước đang muốn hỏi công tử có tính toán gì không, công tử đưa tay ôm nàng xuống ngựa, A Lai ngồi trên lưng ngựa nhìn bọn họ.

Công tử hướng Chu Tước chắp tay: “Nhân sinh gặp nhau, cuối cùng cũng phải từ biệt. Chu cô nương, chúng ta chỉ có thể đưa cô nương tới đây. Chỉ mong sau này có ngày gặp lại.”

Trong lòng Chu Tước không muốn, ánh mắt lóe ra: “Chỉ là, nơi đây phía trước không có thôm phía sau lại không làng, có thể …”

Công tử hơi áy náy nói: “Chu cô nương, ta thật sự có việc gấp, cho ngươi đi theo thật sự không tiện.”

A Lai nãy giờ im lặng cũng lên tiếng: “Chu cô nương, chúng ta có trao đổi điều kiện là mang theo ngươi ra khỏi rừng, ngươi cũng không thể được một tấc lại tiến một thước nha!”

Chu Tước vội la lên: “Không, không, không! Ta không phải muốn đòi thêm. Ta chỉ là … chính là …” Tâm ý rối loạn cũng không thể tìm ra lời nào để nói: “Ta chỉ nghĩ, chúng ta là bằng hữu.”

A Lai cười cười: “Nhưng mà công tử nhà ta lại không nghĩ vậy. Chu cô nương đừng tự mình đa tình.”

Chu Tước cố gắng đính chính: “Không phải như vậy, chúng ta là bằng hữu.” Ánh mắt đau khổ nhìn về phía công tử: “Công tử, ngươi nói đúng không?”

Công tử quay mặt qua chỗ khác coi như không thấy nàng.

“Xem ra ý của công tử nhà ta là ngươi không cần dây dưa nữa. Dù sao, quan hệ giữa công tử và ngươi chỉ là lợi dụng lẫn nhau.”

Công tử im lặng không lên tiếng, thái độ lãnh đạm như băng đã khiến Chu Tước nội tâm đau đớn một chút, lời nói của A Lai lại làm nàng càng khó hiểu.

“Ngươi nói vậy là có ý gì?”

A Lai từ trên cao nhìn xuống nàng: “Ý ta quá rõ ràng mà, ngươi lợi dụng công tử nhà ta để có ngựa ra khỏi rừng, mà công tử lợi dụng ngươi biết phá giải mê hồn trận trong rừng.”

Chu Tước không thể tin đươc quay đầu nhìn công tử: “Nói đúng ra, bởi vì ta biết đươngg nên các ngươi mới bằng lòng đem theo ta sao?”

Công tử không nhìn nàng, khoanh tay đứng đó, trầm mặc không nói.

Chu Tước nhìn bóng dáng lạnh lùng đó, cảm thấy mũi gay gay: “Công tử, lúc bầy sói đuổi theo chúng ta, không bỏ rơi ta, bởi vì ta có thể giúp các ngươi thoát khỏi rừng à? Thời điểm ta bị hắc y nhân tấn công, cũng là vì chuyện ta biết đường sao? Lúc chúng ta bị người sói tập kích, khuyến khích ta không bỏ cuộc cũng là vì chuyện đó sao?”

Nước mắt lặng lẽ chảy xuống: “Mọi việc ngươi làm, đều làm cho ta cảm động, cũng không phải là thật tâm? là vì lợi dụng ta, mới tốt với ta như vậy? Tất cả mọi việc, đều là giả sao?”

Giữ chặt tay công tử: “Nói cho ta biết, tất cả những điều ta nói đều không phải thật, ngươi không nghĩ vậy đúng không? Ngươi không lợi dụng ta đúng không? Công tử, ngươi nhìn ta đi, ngươi quay lại nhìn vào mắt ta, nói cho ta biết đáp án đi.”

Công tử xoay người, ý cười ấm áp như gió xuân, ánh mắt lại như hàn băng ngàn năm không tan chảy, phun ra lời nói lạnh thấu tâm can.

“Thực xin lỗi, Chu cô nương, là ta lợi dụng ngươi.”

Chu Tước lùi về sau, không thể tin được: “Tai sao ngươi phải làm vậy?” Rõ ràng lúc đó, lời nói của hắn như xuất phát từ nội tâm. Vậy mà giờ đây, lại xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.

Công tử lạnh lùng nói: “Bởi vì nếu cô nương chết, ta và A Lai vĩnh viễn không thoát khỏi chỗ đó. Như bây giờ không tốt sao? Chúng ta đều có thể sống sót đi ra. Quan trọng nhất là còn sống, không phải sao?” Đưa tay vào vạt áo, lấy ra mấy tâm ngân phiều, “Đây là ngân lượng, coi như cảm tạ cô nương giúp đỡ. Cáo từ!”

Xoay người lên ngựa, phóng nhanh mà đi, càng lúc càng xa, nữ tử bị bỏ rơi từ từ khuất dạng, cuối cùng hóa thành một điểm nhỏ, cho đến lúc khuất trong tầm mắt, công tử ghìm dây cương lại, hai vó tuấn mã bay lên, hí vang một hồi.

A Lai đuổi theo, “Công tử, ta không rõ, người tại sao muốn ta nói vậy với Chu cô nương? Ta thấy nàng thật sự rất đau khổ.”

Công tử cô đơn nói: “Người sống trên đời, có ai không trải qua vài chuyện đau lòng? Cho dù nàng thật sự đau khổ, cũng là trong khả năng chịu đựng của nàng. Yên tâm đi, qua vài ngày nàng sẽ quên thôi.”

A Lai nhức đầu: “Nhưng mà công tử, người cũng thích Chu cô nương mà, không bằng …”

“Không bằng cái gì?” Công tử nói nhanh, thần sắc nghiêm nghị cắt ngang lời A Lai nói: “Ta không thể để tình cảm của ta trở thành nhược điểm!”.

Thấy công tử vẻ mặt giận dữ, A Lai câm như hến, không nói thêm lời nào, giục ngựa chạy đi.

Phía trên đồng cỏ, mấy con chim đại bàng không ngừng bay lượn. Mấy tờ ngân phiếu công tử ném ra dường như bồng bềnh trong gió. Nhìn công tử giục ngựa đi xa, cho đến khi mất dạng, Chu Tước mới ngừng khóc.

“Thật sự là rất xấu!” Lấy tay lau nước mắt, “Đáng hận.”

Cúi đầu nhìn mấy tờ ngân phiếu đang nằm trên cỏ, môi đột nhiên nở nụ cười, “Lấy tiền đền bù sao? Thật hiếm thấy! Ta không thèm.”

Nhấc chân rời đi, đi được vài bước lại thay đổi chủ ý quay đầu: “Ai, sao lại gây khó dễ cho chính mình? Có tiền mà không chịu lấy. Từ nơi này đến kinh thành rất xa, dọc đường đi còn biết bao nhiêu chuyện cần chi tiêu, trang phục, ở trọ, ăn uống, có cái nào không cần tiền?”

Không cam tâm xoay người nhặt ngân phiếu trên mặt đất, cúi đầu tính toán, không nhiều cũng không ít, nhưng cũng xem như dư dả. Nụ cười lại lần nữa xuất hiện trên mặt: “Ha ha! Có lộ phí không cần buồn nữa.”

Bất quá, phải làm sao mới ra khỏi đồng cỏ này đây?

Thật sự mới rời khỏi rừng núi, lại gặp thảo nguyên. Lúc trước ở âm phủ xem TV, có một quốc gia gọi là Trung Quốc, vào lúc trường kỳ kháng chiến, hai vạn năm ngàn dặm trường chinh, đi mất 13 tháng mới xong. Trời biết bọn họ đi như thế nào. (OMG! chị xem được thời cận đại luôn à, lúc cách mạng trung quốc năm 1963 >`

Dĩ nhiên nàng không ngốc như vậy, thấy phía đông thấp thoáng tường bao của thôn nhỏ. Được rồi, phải đi chỗ đó.

Chu Tước khẽ cắn môi, chân cũng hướng phía đó mà chay tới.

Chu Tước hỏi: “Đại thẩm, ngươi có biết trong thôn chỗ nào cho mướn xe ngựa không?”

Đại thẩm một bên đang cho gà ăn, cũng không nhìn nàng một cái, “Tiểu cô nương, ngay cả câu tỷ tỷ cũng không gọi được à.”

Chu Tước reo lên: “Ngươi như vậy mà gọi là tỷ tỷ sao?”

Đại thẩm tức giận: “Đúng là nha đầu không hiểu chuyện, đi đi. Đừng làm lão nương chậm trễ công việc.”

Chu Tước chỉ vào Đại thẩm tức nghẹn họng.

“Đại nương,” tiếp nhận giáo huấn, Chu Tước cố kìm nén sự tức giận mỉm cười lấy lòng, “Người cho ta biết có thể mướn xe ngựa ở đâu không?”

“Ngươi nói cái gì? Châu chấu?” Bà cố nội mở miệng nhanh nhảu đáp, nói không rõ ràng, “Ngươi là một đại cô nương còn muốn bắt châu chấu?”

“Không, không, không! Ta nói, mã — xe——” hai chữ xe ngựa được nói rất lớn.

“Cái gì?” Bà cố nội đem lỗ tai sáp tới gần, “Ngươi muốn rửa xe hả? Nơi này làm sao có xe cho ngươi rửa nha ~~, cô nương à, ngươi tha cho lão thái đi a.”

Chu Tước thở dài, “Ngươi cũng tha cho ta đi.”

Nhìn ngó khắp nơi, cả thôn chỉ có mười hộ. Từ chỗ đầu tiên đi tới, gặp phải đại thẩm, mặt nàng như hoa nói “Tỷ tỷ.”

Đại thẩm đắc ý cười: “Ai nha, trận gió nào thổi cô nương tới đây vậy. Gió lớn quá, lão nương nghe không rõ lắm nha.”

Chu Tước miệng ngọt như đường: “Tỷ tỷ, người đại nhân đại lượng tha thứ cho ta nha! Người ta cũng biết ngươi như hoa như ngọc, ta cũng không thể sánh bằng, nhất thời ghen tỵ, mới có thể hồ ngôn loạn ngữ, đắc tội tỷ tỷ.”

Đại thẩm mặt cười như một đóa hoa cúc nở rộ: “Đây mới là cô nương ngoan.”

“Như vậy”, Chu Tước liếm liếm môi, “Tỷ tỷ có thể cho ta biết, làm sao có thể mướn xe ngựa không?”

Đại thẩm cười cười: “Đây là một thôn nhỏ, làm sao có xe ngựa?”

Chu Tước ủ rũ, rốt cuộc, cũng phải đi bộ sao?

“Bất quá …” đại thẩm giữ chặt tay Chu Tước, “Xe ngựa không có, xe bò được không?”

“Xe bò?” má ơi, cổ đại cũng có trò này sao? Được rồi, có còn hơn không, Chu Tước gật gật đầu, “Có thể, có thể.”

Đại thẩm vỗ vỗ tay nàng. “Cô nương, ngươi rất may mắn đó. Vốn dĩ thôn này xe bò cũng không có, chính là ngày mai có Tôn tú tài muốn đi tới phía nam, cô nương có thể đi theo tới phía nam mướn xe ngựa. Lại nói, phía nam đều là thành lớn, nghe nói ở đó đồ bằng vải bông chỗ nào cũng có, chất lượng rất tốt. A! Đáng tiếc ta phải trông nhà cho chồng của ta, không có phúc khí được mở mang tầm mắt.”

Không chú ý đến phần tin tức vô dụng phía sau, Chu Tước hỏi: ” Tôn tú tài? Hắn là ai?”

“Cô nương thật sự không biết! Tôn tú tài là người được ta ngưỡng mộ, nổi danh khắp tám thôn mười dặm quanh đây, là người thích đọc sách, dáng vẻ đường hoàng, khôi ngô tuấn tú. Bất quá, cô nương cũng không thể có ý với hắn, hắn đã có người trong tâm rồi. Trước kia, hắn cùng con gái nhà họ Vương có ý với nhau rồi đính ước, chỉ là hai năm trước, Vương Như Tâm cùng gia đình di cư về phương nam, do đó hôn sự của hắn mới bị trì hoãn.”

Đối với loại tin tức bát quái này, Chu Tước cảm thấy hứng thú vô cùng, “Nha, Chớ không phải bị Vương mỗ ghét bỏ sao?”

“Hư~~” đại thẩm cảnh giác nhìn xung quanh, sợ bị nghe lén, “Nhỏ giọng đi, đừng làn Tôn tú tài nghe được lại thương tâm.”

“Vậy ta đoán đúng hả?”

Đại thẩm thấp giọng: “Chúng ta đều đoán như vậy, cũng không dám để Tôn tú tài biết.”

“A…” Chu Tước bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Ta hiểu rồi, Tôn tú tài muốn cùng nhạc phụ đại nhân khai chiến.”

“Ai nha! Cô nương đừng nói vậy. Tôn tú tài là ai, người ta là thanh niên tốt, tiền đồ sáng lạn, còn sợ không cưới được vợ sao? Ngay cả lão nương thấy hắn cũng … hận không thể …ngươi cũng biết mà.” Nói xong, hướng nàng nháy mắt mấy cái, mặt đen thẹn thùng.

Chu Tước tựa hồ có thể nghe thấy tiếng lòng của đại thẩm như con nai nhỏ nhảy nhót, da gà rớt đầy mặt đất, nghĩ thầm, đại thẩm này cả một đống tuổi thấy Tôn tú tài còn xuân tâm nảy mầm, đúng là buồn cười.

Nàng cố gắng nén tiếng cười của mình xuống, làm bộ ngạc nhiên: “Không phải vì cướp vợ, vậy hắn đi về phía nam làm gì?”

“Cô nương là người ngoài cũng khó trách ngươi không biết. Phía nam hằng năm đều tổ chức đấu cờ vây, ngươi thắng không chỉ…. mà còn được nhiều phần thưởng, còn có thể có cơ hội đến kinh thành đánh cờ với hoàng đế.”

“Thì ra là như vậy.” Chu Tước gật gật đầu, “Vì tiền đồ mà phấn đấu, có chí khí!”

Đại thẩm lập tức xấu hổ cười, giống như Chu Tước đang khen bà ta, “Ôi, nếu Tôn tú tài không có chí khí như lời cô nói, ta sao có thể say mê, sao có thể đối với hắn …” Lại thẹn thùng mặt đen.

Chu Tước lập tức nịnh nọt: “Đương nhiên, Tôn tú tài tuổi trẻ hứa hẹn. Tỷ tỷ chim sa cán lặn, bế nguyệt tu hoa, nói vậy Tôn tú tài đã sớm ái mộ tỷ tỷ. Chỉ hận chậm trễ, tỷ tỷ đã có gia thất, khiến cho hắn ưu thương, có tình nhân mà không thể kề bên, đúng là chuyện đau khổ nhất thế gian.”

Đại thẩm lấy khăn che mặt khóc nói: “Lời nói của muội muội là tiếng lòng của ta. Mấy năm nay, tâm sự của ta không thể nói ra, chỉ có đèn biết thôi. Muội muội quả nhiên biết lòng ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.