Như Lai Thần Chưởng

Chương 54: Chương 54: Chưởng Kiếm Độc Hàn






Mông Đại Kim lúc bấy giờ mới thi triển bình sanh sở học của ông ta là Thiên Môn Thần Vũ.

Năm xưa, chính ông ta đã dùng tuyệt kỹ này quét tan bọn Thái Hành giáo trong Trường Bạch sơn.

Thân hình của hắn giờ đây bằng một tốc độ kinh hồn, quay cuồng hỗn loạn, làm cho người tầm thường không thể nào có đủ nhãn lực để bắt kịp những động tác của ông ta.

Vì tốc độ quá nhanh, hình bóng của ông ta không phải là một người nữa, mà là mấy mươi người đồng một lúc công sự với Giang Thanh.

Tiếng xé gió của Ma Cốt càng thêm kinh rợn, tất cả những ngần ấy thế võ mãnh liệt bao vây Giang Thanh vào giữa, vòng vây kin đáo, cơ hồ tát nước không lọt.

Nhưng mà thân hình mảnh khảnh của Giang Thanh vẫn chống trả một cách phi thường anh dũng.

Mỗi một thế võ tung rằng đều là thiên biến vạn hóa, thay đổi thành trăm nghìn thủ pháp. Dần dần, Mông Đại Kim mồ hôi trán vã rằng lấm tấm, ông ta nghiến răng kèn kẹt, con mắt duy nhất của ông đỏ ngầu như bốc lửa.

Giang Thanh vẫn trổ mắt thật khinh công Như Ý Tam Ảo một cách tài tình...

Từng cơn gió lộng tự muôn phương ồ át kéo về, đem đến Đại Phong cốc một sự giá lạnh thấu xương, hai bóng người vẫn quay cuồng hỗn loạn trong chiến trận.

Thiệu Trúc Khê nói nhỏ với Mộng Chân :

- Lão Tam, kéo dài nữa e bất lợi đó.

- Vậy thì ta phải tính sao?

- Bây giờ ta phải làm sao tìm cách khuấy rồi, làm cho tiểu tử Giang Thanh phân tán tinh thần, đoạn ngầm giúp Mông lão đệ, mới mong lật ngược tình thế.

Thiệu Trúc Khê quay đầu lại rằng dấu cho hai người anh em, cả thảy đều gật gù đồng ý.

Thế là Thiệu Trúc Khê lướt mình bay rằng chiến trận, cung tay xá chào nói rằng :

- Trường Ly đảo chủ, tôi là Thiệu Trúc Khê, xin ngài ra tay chỉ giáo cho.

Trường Ly Nhất Điểu mỉm cười, chưa kịp trả lời thì Lục Hải đã trờ tới nói :

- Lục Hải này tuy bất tài, nhưng cũng xin so chơi vào đường với Thiệu lão sư.

Thiệu Trúc Khê tỏ vẻ khó chịu, nói :

- Lục Kỳ đà chủ hà tất nóng nảy, sau này tha hồ thử thách, bây giờ tôi chánh thức kiêu chiến với Trường Ly đảo chủ...

Lục Hải cười khanh khách :

- Thiệu lão tiền bối thật khinh người thái thâm, chẳng lẽ thằng họ Lục này không đủ tư cách so tài với tiền bối.

Thây đối phương nằng nặc quyết một, Thiệu Trúc Khê nạt lên một tiếng, bước xéo rằng một bước, dang hai cánh tay ra như một con chim đại bàng vỗ cánh, rồi thình lình xếp cánh trở về, một tiếng “rẻng” vang lêm thanh tao lảnh lót, một luồng hơi lạnh bay vù tới trước ngực của Lục Hải.

Cứ nhìn xem một thế võ khởi đầu của Thiệu Trúc Khê, người ta cũng biết công lực người này thật là cao thâm tuyệt diệu, Lục Hải hạt lên một tiếng :

- Hay lắm!

Đoạn trượt người ra ngoài năm bộ, thò tay ra sau lưng mình rút lưỡi búa ra, nhanh như chớp ông lại trở về chỗ cũ chém một đường vào huyệt Hầu Đầu của đối phương.

Lưỡi búa vừa bay ra thì thân hình của Thiệu Trúc Khê liên tiếp thay đổi sáu vị trí, mà mỗi lần đổi chỗ như vậy là mỗi lần ông tung rằng hai đường gương kinh khiếp.

Trong chớp mắt, mười hai đường kiếm tuôn ra như nước vỡ bờ, như rồng xuống biển, làm cho Lục Hải phải thối lui ba bước. Trường Ly Nhất Điểu chấp tay sau lưng, nghĩ thầm :

- “Tam Liên Kiếm quả thực danh bất hư truyền, e rằng Lục Hải chẳng xứng tay đối thủ với họ”.

Bên kia Giang Thanh đã dần dần nắm phần chủ động, chàng để hết tâm tư vào việc đối phó với đối phương.

Trường Ly Nhất Điểu ngửa mặt nhìn trời, lúc bấy giờ âm u ảm đạm, mây đen bò lổn ngổn khắp nơi. Bỗng ông ta giũ tay áo một cái, cả quyết nói rằng :

- Trì huynh, bây giờ Trường Ly Nhất Điểu xin mời người đứng đầu trong Tam Liên Kiếm xuất trận.

Thiên Liên Kiếm là Trì Nhược Vân cười lảnh lót, vuốt râu nói một câu ôn tồn nhã nhặn :

- Vệ đảo chủ, tôi làm sao mà đủ sức đủ tài để so với Đảo chủ.

Trường Ly Nhất Điểu nhủ thầm :

- Lão già này quả thật là khôn ngoan quỷ quyệt...

Ông ta thong thả nói :

- Nhưng mà... Trì huynh, giờ phút này không phải là giờ phút nói chuyện dài dòng nữa.

Dứt lời, ông ta lướt mình bay tới chiếm sẵn vị trí chờ cho đối phương công kích.

Trì Nhược Vân cười ồ ồ, khen :

- Hay cho ngón Khí Hoàn Càn Khôn.

Vừa nói, thì một luồng hào quanh sáng ngời bất thần phủ tới với một áp lực kinh hồn.

Trường Ly Nhất Điểu thật không ngờ đối phương lại tung ra một đòn xuất kỳ bất ý như vậy.

Nhưng Trường Ly Nhất Điểu không lùi một bước, mũi giày chân hữu chấm nhẹ trên mặt đất để làm điểm tựa, rồi thân hình của lão quay cuồng như một con trốt xoáy, trong cơn hỗn loạn ông ta liên tiếp trảm rằng mười hai chưởng kèm theo ba đá, đoạn lùi năm bước, ông ta lớn tiếng cả cười.

Bất thình lình chấp hai bàn tay tung ra một loại ba đòn quái dị, ba đòn này liên kết chặt chẽ với nhau, cương mãnh lạ lùng, kết thành một bức màn kín đáo.

Thiên Liên Kiếm Trì Nhược Vân bắt đầu gặp phải trở lực, nhưng mà món binh khí trong tay lão vẫn lồng lộn lên như rồng bay phượng, như phượng múa, biến hoá khôn lường.

Lúc bấy giờ chỉ còn Địa Liên Kiếm là Mộng Chân không người đối thủ, ông ta nhìn xem chiến trận mà sửng sốt kinh hoàng, thầm nhủ :

- Đường võ của Trường Ly Nhất Điểu đang sử dụng đây chắc là Thất Hoàn Trảm không sai...

Thình lình, chiếc Hỏa Vân Y của Giang Thanh quay nhanh một cách kinh khủng, cương khí tỏa ra bốn bề làm cho Mộng Chân cơ hồ nghẹt thở, và một chiếc bóng người bay bổng lên không trung mang theo một câu nguyền rủa... rồi bóng người ấy sà xuống, Mộng Chân nhìn kỹ thấy đó là Mông Đại Kim, lúc bấy giờ chiếc áo trước ngực của Mông Đại Kim đã bị đối phương móc rách, bay phần phật trước con gió lộng.

Mộng Chân giựt mình, thò tay tả vào nắm chặt lấy chuôi gươm của mình, từ từ tiến tới...

Thình lình, Giang Thanh thấy Mông Đại Kim múa tít món binh khí hình tam giác của hắn tấn công tới tấp, chàng rạp mình sát đất, chờ cho binh khí của đối phương vừa lướt qua khỏi đầu, bất thần đứng phắt dậy, tay tả vung rằng thành hình rẽ quạt, tay hữu dựng lên như một lưỡi dao, trảm rằng một đường khốc liệt.

Mộng Chân kinh hoàng rú lên :

- Đại Kim, coi chừng....

Trong lúc đó thì Mông Đại Kim liên tiếp trả năm đòn dữ dội, nhưng lạ lùng thay năm đòn của ông ta thảy đều hoà tan một cách vô hình trong cái đòn rẻ quạt của Giang Thanh.

Trong chớp mắt, bàn tay hữu của chàng đã trảm tới cổ của đối phương, bàn tay đó rõ ràng trông thấy, nhưng mà Mông Đại Kim dẫu cố sức vùng vẫy cho thoát, vẫn không làm sao thoát khỏi, nhưng vào lúc đó thì câu nói của Mộng Chân đập vào màng tai của ông ta, ông ta hậm hực rút lui năm bộ, vô cùng căm tức nhưng ông ta có biết đâu, thoát khỏi được tuyệt kỹ Chưởng Bất Nhẫn Huyết của Giang Thanh là một điều vô cùng may mắn. Mộng Chân cười hềnh hệch, nói nho nhỏ :

- Đại Kim mệt chưa? Hãy để ngu huynh thay cho một chút.

Mông Đại Kim không trả lời, tiếp tục dùng Thiên Môn Thần Vũ xáp chiến với Giang Thanh, nhưng lần này ông hoàn toàn dốc hết tâm lực, nên khí thế thật như sấm sét bão bùng, so với ban nãy thật là một trời một vực.

Mộng Chân cúi đầu thở dài, bàn tay tả ông ta không bao giờ rời khỏi cái chuôi kiếm lạnh ngắt như đồng bên trong tà áo.

Gió đếm càng lúc càng gào thét lên dữ dội, màn đêm dần dần bao phủ khắp đó đây, đêm đông thật là lạnh lẽo tiêu điều.

Cuộc chiến vẫn diễn biến không ngừng, càng lúc càng gay go khốc liệt. Cặp Giang Thanh và Mông Đại Kim đã kéo dài hơn hai trăm hiệp. Giang Thanh hoàn toàn dùng Như Ý Tam Ảo kèm theo vài miếng đòn lẻ tẻ, chứ chưa thi triển hết bình sanh sở học.

Ban nãy, Giang Thanh thừa lúc đối phương cấp công háo thắng, bất thần điểm ra một ngón Tinh Thiên Chỉ, nhưng đòn này chỉ móc rách một mảnh áo của Mông Đại Kim mà thôi.

Giang Thanh biết rằng, nếu thay vì người khác thì đã trúng đòn ngã ngửa, nhưng Mông Đại Kim có thể trách thoát, chứng tỏ rằng công lực của y vẫn còn dồi dào lắm.

Càng đánh, Mông Đại Kim càng bồn chồn nóng nảy, mồ hôi vã rằng như tắm. Thình lình Giang Thanh tung rằng năm thế liên hoàn, rồi cười ngất bảo rằng :

- Thôi thì thủ huề đi!

Mông Đại Kim như một con thú dữ cùng đường, chồm tới trả dòn bằng một loạt ba đòn kèm trong ba đá, nạt :

- Mi đừng có mơ mộng hão huyền!

Giang Thanh cười kinh rợn, lướt tới tung rằng một đòn tàn bạo, làm cho ba mươi sáu đại huyệt của đối phương họ Mông nằm trong vòng uy hiếp của mười ngón tay sắt thép của chàng.

Nào ngờ, Mông Đại Kim bất thình lình dùng một tay của mình chống trên mặt đất cất mình lên quay tròn như chong chóng, hai bàn chân của hắn liên tiếp tung ra thoạt trên thoạt dưới lúc tả lúc hữu, đá vù vù một cách chính xác vào những đại huyệt trên người Giang Thanh.

Thân hình của hắn thật dài, thêm vào đó cánh tay cũng dài như tay vượn, thành rằng tầm uy lực thật là tỏa rộng trong vòng một trượng vuông không có một kẽ hở.

Đó là một đòn tuyệt diệu của y Hoành Hoàn Kích Mã.

Giang Thanh lả lướt rút lui về phía sau, lại thình lình lướt tới nương theo thân hình của Mông Đại Kim mà phù trầm bất định, lúc nhanh lúc chậm, khi tả khi hữu, chợt Đông chợt Tây, dường như đó là một con người hữu hình vô thực.

Đó là một đoạn võ thần tình trong Như Y Tam Ảo “Như Tùy Phong”.

Giang Thanh lại cất tiếng hỏi :

- Mông Đại Kim, mi còn chấp mê bất ngộ ư?

Mông Đại Kim vừa muốn nhảy xổ tới, thì cách đó chừng một trượng, tiếng binh khí chạm vào nhau nghe loảng xoảng, trong bóng tối mịt mùng, ánh lửa bay tung toé.

Mông Đại Kim quay đầu lại nhìn thấy Thiệu Trúc Khê và đối thủ của ông ta là Lục Hải đang so nội lực cùng nhau, thanh kiếm của Thiệu Trúc Khê là một lưỡi kiếm có danh tên là Suy Lư, bén nhọn vô cùng, có thể chém vàng cắt ngọc như chơi.

Nhưng mà, kiếm thuộc về loại binh khí mềm mỏng.

Thiệu Trúc Khê lại mang đi đối với lưỡi búa của Lục Hải là một loại binh khí thuộc loại hạng nặng, vì vậy mà không sao chiếm được ưu thế.

Biết mình không thể thắng trong cái thế so nội lực này, Thiệu Trúc Khê bất thình lình thu tay hối bộ, chân chưa đứng vững ông ta lại lướt mình tới thật nhanh, thâm nhập vào trung cung của địch, quyết làm việc tày trời...

Nhưng ông ta có biết đâu lúc bấy giờ Lục Hải đang thi thố đường búa Lưu Tinh Thủ là môn bình sanh sở học của ông ta.

Giang Thanh thấy vậy cười thầm, tự nhủ :

- Thiệu Trúc Khê thật là tự mình đi tìm chỗ chết.

Vừa nghĩ đến đó, trước mặt chàng thình lình hào quang trỗi dậy, một luồng sức mạnh tràn tới tấn công vào đầu, vào cổ, vào ngực vào bụng của chàng...

Thế rồi thân hình mảnh khảnh của Giang Thanh bị luồng sức mạnh ấy, đẩy lên cao hơn bảy trượng, vừa mãn trớn, là chàng đà rơi xuống, hai bàn tay vung rằng thành vô số vòng tròn, tỏa khắp ba bên bốn bề chộp xuống đầu đối phương.

Mông Đại Kim rú lên mấy tiếng kinh hoàng, vội cùng Thiên Môn Thần Vũ quay tít thân hình để đỡ đòn, trong chớp mắt ông ta liên tiếp tung rằng ba lần chưởng Hoành Hoàn Kích Mã, dùng kình lực chọi lại kình lực, để thoát khỏi trùng vây.

Giang Thanh khen :

- Hay lắm!

Rồi như bóng theo hình, Giang Thanh bám sát đối phương, tung theo một đòn cực kỳ uy mãnh, đó là một thế tinh hoa của Thất Hoàn Trảm: Huyền Lãng Khí.

Thân mình của Mông Đại Kim vừa đứng vững, thì lớp lớp chưởng phong đã ào ào tràn tới, nhưng mà hắn không tránh không né, hả miệng cắn phắt thanh Ma Cốt của mình, thế rồi cánh tay duy nhất còn lại của hắn thình lình bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, màu da ngả sang màu xám xịt.

Dùng cánh tay lạ thường đó, hắn tung rằng một đòn quái dị, năm ngón tay cong lại như năm chiếc móc sắt vẽ thành vô số vòng tròn màu đen, Giang Thanh cảm thấy áp lực gia tăng giữ dội, và hai luồng sức mạnh tức tốc va chạm vào nhau.

Giữa chiến trường vang lên một tiếng khủng khiếp, thân hình của Giang Thanh loạng choạng, chàng lập tức nín hơi bế huyệt, quắc mắt nhìn đối thủ của mình đang trôi về phía sau ba bước.

Giang Thanh vừa cảm thấy luồng chưởng lực của đối phương không những có một sức mạnh phi thường, mà lại ẩn chứa một chất độc bên trong, tỏa rằng một mùi hôi khó ngửi.

Sắc mặt của Mông Đại Kim tái xanh nhợt nhạt, mồ hôi rơi lấm tấm, ông ta thở hổn hển, nhưng vẫn cầm cây Ma Cốt từ từ tiến tới.

Thình lình Giang Thanh cảm thấy đôi mắt của mình ngứa ngáy khó chịu, và cảm giác đó lan tràn thật nhanh khắp toàn thân.

Gương mặt của Mông Đại Kim cau lại với một vẻ vô cùng đanh ác, trong con mắt duy nhất còn lại của ông ta tỏa rằng những ánh hào quang âm u kinh rợn.

Giang Thanh vội vàng vận chân khí của mình đoạn đưa rằng khắp các đại huyệt trên toàn thân, hết sức đẩy những chất độc từ lỗ chân lông rằng ngoài.

Mông Đại Kim thình lình thét lên một tiếng, lướt tới năm bước, cánh tay của lão tung rằng đẩy tới một luồng sức mạnh, lần này mùi hôi tanh lại tăng lên mãnh liệt và đượm một hương vị ngọt ngào.

Giang Thanh không chần chờ nữa, chàng thét lên một tiếng, vung song chưởng rằng thành đường bán nguyệt, đoạn lộn mình vung ra một đòn Chưởng Bất Nhẫn Huyết, trong luồng sức mạnh dạt dào, hai cánh tay của chàng trảm ra theo một đòn Âm Mạc Dương Quan.

Công lực của Mông Đại Kim đã đạt đến chỗ cao siêu tột đỉnh, nhưng mà dưới hai đòn kỳ dị và cay độc đó, ông ta bất giác luống cuống tháo lui.

Giang Thanh không dung tình nữa, thân hình của chàng bước xéo rằng năm bước, lạnh lùng nói :

- Mông Đại Kim, mạng mi hết rồi!

Mông Đại Kim một lần nữa tập trung hết sức lực vào môn Độc Đảm chưởng, một loại độc chưởng mà ông ta đã phí công tu luyện hơn hai mươi năm.

Trong những luồng cương khí trỗi dậy, một lớp sương màu đen tỏa rằng thành một bức màn huyền ảo, bao trùm khắp bốn phía, mùi tanh hôi càng nổi lên dữ dội làm cho Giang Thanh cơ hồ muốn nôn mửa ra.

Sắc mặt của Mộng Chân càng ngày càng thêm kinh rợn, ông ta đứng im lìm, nhưng mà mắt đỏ hung quang, bàn tay nắm chuôi kiếm ngày càng siết chặt, hầm hè muốn tung đòn ra trợ chiến.

Thế rồi bàn tay trắng muốt của Giang Thanh vung rằng thành vô số bóng chưởng trùng trùng điệp điệp lan tràn khắp bốn phương, tầm ảnh hưởng vô cùng to rộng, bàn tay tả đồng thời vẽ rằng một vòng tròn, từ trong chiếc vòng tròn đó bất thình lình bay vọt rằng một chưởng, dường như một lưới gươm bất thần đâm vụt qua, trong chớp mắt đã kề sát vào ngực của đối phương :

Đó là thế võ đã lâu chàng không dùng đến Phật Quan Sơ Hiện.

Đường võ oanh liệt đó làm cho Mông Đại Kim rú lên một tiếng, thối lui mấy bước, mà làn sương đen thẳm kia gặp phải chưởng lực hùng hồn cũng tan rằng theo gió...

Mộng Chân rú lên :

- Như Lai thần chưởng!

Tiếp theo đó, Giang Thanh xòe ngón tay mười ngón tay của mình ra như mười lưỡi kiếm bén nhọn vô song, mười mấy ngón tay ấy xé gió rào rào bay về phía đối phương, đó là đòn thứ hai : Kim Đỉnh Phật Đăng.

Khi mười ngón tay chia rằng mười mấy ngã tấn công vào đối phương. Thì thình lình Giang Thanh chấp phắt tay lại, nhanh không thể ta toát rằng một luồng kình phong như bể gầm sóng thét, bầu không khí xoáy động mạnh từng đợt sóng, từng đợt sóng lan tràn vang lên những tiếng vì vèo đinh tai nhức óc, dường như những tiếng kêu la của oan hồn uổng tử dưới địa ngục a ty, đó là đòn thứ ba: Phật Vấn Ca La.

Mông Đại Kim râu tóc rối bời, gân xanh nổi lên trên trán, ông dồn hết sức mạnh vào Độc Đảm chưởng của mình để kháng cự.

Những lớp sương mù đen đặc gặp phải cương khí hùng hồn của Như Lai thần chưởng, tức khắc tan biến...

Sắc mặt của Giang Thanh phi thường trịnh trọng, hai cánh tay của chàng dang thẳng về phía trước đầu sẽ ngửa về phía sau. Phát rằng một tiếng ngân cao vút, để rồi hai cánh tay từ từ đè xuống, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, không chừa một kẽ hở...

Theo đà ép xuống của Giang Thanh bầu không khí nặng nề cơ hồ nghẹt thở, đó là đòn thứ tư : Nghênh Phật Tây Thiên.

Độc Đảm chưởng của Mông Đại Kim lúc bấy giờ không còn đủ sức lực để kháng cự nữa, làn sương đen vừa hiện ra là chợt tắt...

Bỗng thình lình Mộng Chân thét lên :

- Mông Đại Kim! Mau rút lui.

Chính vào lúc đó thì Giang Thanh xòe năm ngón tay trên bàn tay tả lên trời, úp lòng bàn tay vào mình...

Mộng Chân lại thét :

- Đại Kim, hãy tránh không nên kháng cự.

Mông Đại Kim ngửa cổ ha hả cười thân hình cao lớn của lão thay đổi liền liền trên sáu vị trí, và Độc Đảm chưởng lại tung ra thêm một lần nữa...

Lần này sau lớp sương đen đặc, thấp thoáng ẩn hiện trăm trăm nghìn nghìn bóng chưởng kết thành một bức tường kín đáo, bao trùm hết những yếu huyệt trên toàn thân Giang Thanh.

Giang Thanh rất ư bình tĩnh, nhanh như chớp, bàn tay tả và bàn tay hữu tréo vào nhau, nhanh nhẹn tung rằng sáu chưởng liên hoàn, sáu chưởng này chia ra làm sáu ngõ khác nhau tấn công đối phương, làm cho Mông Đại Kim bất giác cảm thấy ba bên bốn bề, thảy đều là những bóng tay trắng muốt, thi nhau bay lả tả như những cành tuyết trắng tinh...

Lối đánh huê dạng này làm cho đối phương phải rối mắt, nhiều luồng cương khí rạt rào nổi dậy, nổi dậy xoáy nhanh với tốc độ kinh hồn.

Dưới loạt tấn công khủng khiếp đó, Mông Đại Kim cơ hồ như một chiếc bánh trôi nổi giữa trùng dương, rồi bị đẩy lên cao hơn một trượng lộn nhèo mấy vòng mới trở về mặt đất, áo quần của ông ta nát tan tơi tả, râu tóc rối bời trông thật đáng thương.

Mộng Chân kêu lên một tiếng căm hờn tuyệt đỉnh, chính vào.

Lúc ông ta định xuất thủ, thì thân hình của Mông Đại Kim từ từ rơi xuống và bất thình lình quay phắt lại, và một đạo hào quang màu hồng nhạt loé lên, món binh khí kỳ dị của ông ta là Ma Cốt bay vù tới sát mặt của Giang Thanh.

Nhưng mà, món binh khí nặng nề đó bay đến cách Giang Thanh chừng năm thước, thì gặp mộ bức tường kín đáo và vững chắc ngăn lại, chính vào lúc đó thì hai bàn tay của Giang Thanh bay vù rằng theo thế Chưởng Bất Nhẫn Huyết, một tiếng “rẻng” vang lên, thanh “Ma Cốt” bật ngược trở về, bay vù vào bức màn âm u đen tối.

Mông Đại Kim rú lên một tiếng não nùng bi thiết, loạng choạng lướt tới, nhưng mà chỉ trờ tới có hai bước thì trúng đòn ngã sóng soài trên mặt đất.

Mộng Chân thét lên một tiếng rợn người, lả mình sang cánh tả, vung bàn tay sắt thép rằng một đạo hào quang bay vụt vào gót chân của Giang Thanh.

Giang Thanh “hư” lên một tiếng, bay tạt rằng ngoài ba bộ, ngón giữa và ngón cái của bàn tay hữu trổ ra xé gió vèo vèo điểm tới nhanh như chớp, đó là Tịnh Thiên chỉ.

Mộng Chân cười nhạt, vung thanh gươm của mình rằng thành vô số vòng tròn chụp vào giữa ngón tay của Giang Thanh.

Nhiều tiếng “reng rẻng” vang lên. Mộng Chân miễn cưỡng lùi lại một bước để rồi lướt tới thêm một lần nữa tấn công một loạt mười hai miếng liên hoàn, thế như cuồng phong, như vũ bão, bàn tay tả thỉnh thoảng kèm theo một đòn, trảm vào dưới nách đối phương.

Giang Thanh hai chân bất động, chàng chỉ lẩn tránh bằng nửa thân mình phía trên, thế mà mười hai đường kiếm liên hoàn của Mộng Chân hoàn toàn vô công hiệu, những bàn tay của ông ta cũng chỉ phớt qua vạt áo của Giang Thanh mà thôi...

Chính trong lúc những đường gươm của Mộng Chân hoàn toàn vô công hiệu thì Giang Thanh đã chộp lấy thời cơ, bất thình lình tung ra một đòn Chưởng Bất Nhẫn Huyết.

Khi bàn tay bén ngót của Giang Thanh lướt qua da đầu của Mộng Chân, thì liền theo đó, chàng tung đã tung ra thêm một miếng Âm Mạc Dương Quan.

Mộng Chân tức giận bồi hồi, nghiến răng kèn kẹt, thối lui ba bộ, múa tít thanh gươm trong tay mình thành một bức màn sáng rực, sau bức màn sáng rực đó, những thế kiếm lạ của ông ta biểu diễn liên hồi, thật là uy mãnh.

Giang Thanh cả cười không ngớt.

Phần Trường Ly Nhất Điểu và Trì Nhược Vân lúc bấy giờ đã đấu hơn hai trăm hiệp, nhưng ông ta vẫn có dư thời giờ quan sát chiến cuộc giữa Giang Thanh và Mộng Chân, ông ta cười khà khà, nói :

- Hiền đệ, khuya quá rồi, kết thúc trận chiến đi thôi.

Sau câu nói của Trường Ly Nhất Điểu, chiến cuộc lại bước sang một giai đoạn mới, giai đoạn ác liệt tột cùng.

Xem tiếp hồi 55 Vệ Trường Ly đắc thắng khải hoàn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.