CHƯƠNG 6
Bốn bề tĩnh mịch đến mức đáng sợ.
Tống Ngọc Thanh gượng dậy, nhìn hắc ám bủa vây xung quanh, trong lòng dâng lên từng đợt sợ hãi.
Càng muốn quên, lại càng dễ nhớ. Trong đầu y không ngừng hiện lên rất nhiều hình ảnh, vô luận là trước đây hạnh phúc ra sao, kết cục kia vẫn là vô phương tránh khỏi.
Chính mắt y nhìn thấy người ấy từng bước một tiến tới tử vong, chính tay y thiêu thân xác người ấy thành tro bụi, y… Đối mặt với số phận, dường như vĩnh viễn bất lực.
Đau đớn thấu xương lan tràn từ đáy lòng, ngón tay y run rẩy, khắp người lại lạnh lẽo.
Tống Ngọc Thanh cả kinh. Y chợt nhận ra bản thân đã bước vào hiểm cảnh. Chân khí toàn thân hỗn loạn, kinh mạch nghịch hành, rõ ràng là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Tống Ngọc Thanh vội vã hít sâu một hơi, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại dồn khí xuống đan điền, y tận lực đả thông những huyệt đạo đang bị tắc nghẽn. Nhưng có lẽ nguyên nhân là bởi tâm thần không yên, chân khí trong cơ thể càng đi càng tán loạn, cơ thể cũng theo đó lúc lạnh lúc nóng, lòng bàn tay không ngừng chảy mồ hôi. Chốc sau, y phun ra một ngụm máu tươi, không còn lấy đâu ra khí lực tự trị liệu nữa.
Tống Ngọc Thanh thầm kêu khổ trong lòng. Y biết mình đã tiến tới hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu cưỡng chế đả thông kinh mạch, tính mạng tất sẽ gặp nguy hiểm nếu bỏ qua, võ công hiển nhiên sẽ bị phế bỏ hoàn toàn.
Khi vẫn còn đang cắn răng do dự, y bỗng cảm thấy có một bàn tay đặt lên lưng mình, sau đó, nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng truyền tới.
Y kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Thiết Âm không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào đang dùng chính nội lực giúp y đả thông huyệt đạo, ổn định chân khí.
Tống Ngọc Thanh quả thực kinh ngạc vạn phần. Phải biết rằng, đối với người tập võ, tẩu hỏa nhập ma chính là hoàn cảnh hung hiểm nhất. Nếu để người công lực không đủ tùy tiện giúp đỡ, khả năng mất mạng là rất lớn. Nhưng lúc này tình thế cấp bách, tuy rằng kinh ngạc, y cũng chỉ còn cách trấn định tâm thần, hít mạnh một hơi, tiếp tục vận công.
Dưới sự giúp đỡ của Lục Thiết Âm, tình trạng Tống Ngọc Thanh cuối cùng cũng ổn định hơn rất nhiều. Thuận lợi vượt qua cửa ải hiểm yếu nhất kia, y kinh mạch thông suốt, chân khí cũng vận hành suôn sẻ không còn trở ngại.
Thế nhưng một màn vất vả lăn qua lộn lại kia lại khiến khí lực của cả hai tiêu hao hết. Vừa mới buông tay thả lỏng, hai người lập tức ngã lăn xuống đất không thể động đậy được nữa.
Lục Thiết Âm phì phò thở gấp. Cả người đều đau đớn không ngớt, hắn lại vẫn cười ha ha vài tiếng, “Tống giáo chủ, ngươi không sao chứ?”
“Ai bảo ngươi xen vào việc của người khác?” Tống Ngọc Thanh dù nhắm mắt nhưng vẫn hung tợn trách mắng, “Ngươi có hiểu vừa nãy nguy hiểm biết bao nhiêu không!? Không ngờ ngươi ngu ngốc đến mức muốn chết theo ta!”
Lục Thiết Âm không trả lời, chỉ mở to hai mắt nhìn thẳng vào y.
Tống Ngọc Thanh ngẩn người phát hiện lời vừa nói ra không được thỏa đáng. Y vội sửa lời, “Ta, ta chỉ chê ngươi nhiều chuyện, cũng không phải là quan tâm đến sống chết của ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm…”
Nói đi nói lại, lại nói đến mức chính y cũng cảm thấy lý do này quá mức miễn cưỡng, ai ngờ Lục Thiết Âm thế mà cũng tin. Hắn gật đầu nói, “Không sai, võ công của Tống giáo chủ cao thâm như vậy, đúng là không cần đến ta trợ giúp.”
Ngừng một chút, hắn lại tươi cười xán lạn tiếp lời, “Tiếc là ta vừa thấy ngươi gặp hoàn cảnh nguy hiểm, còn chưa kịp nghĩ đến những vấn đề khác, tay chân đã tự tiện hành động.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay lên gãi gãi mặt biểu lộ vẻ ngại ngùng.
Tống Ngọc Thanh thấy toàn thân mình rung động, trái tim lại “thình thịch” nhảy loạn lên. Trong nhất thời thiên ngôn vạn ngữ lại không cách nào diễn tả cảm xúc lúc này. Nhớ tới đủ mọi thứ chuyện đã trải qua trong mấy ngày nay, trong lòng y vừa hoang mang lại vừa mờ mịt. Y không biết Lục Thiết Âm vì sao liều mạng cứu mình, lại càng không hiểu vì sao bản thân mình phải quan tâm đến sinh tử của cái tên ngốc đó.
Y càng nghĩ lại càng thấy mù mờ không rõ. Y nghĩ đến mức chân mày nhíu chặt, gương mặt cũng trở nên nhăn nhó.
Lục Thiết Âm ở bên cạnh thấy thế lại tưởng y sắp trở mặt phát điên. Hắn vội hỏi, “Tống giáo chủ, có phải là ngươi đã đói bụng rồi hay không?”
Tống Ngọc Thanh nghe thấy lời này thì quả nhiên nổi giận quát lớn, “Từ sáng đến tối lúc nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn, ngươi nghĩ ngươi đang nuôi lợn sao? Ta không đói!”
Ai biết được, lời vừa dứt, bụng liền vang lên những tiếng kì quái.
Hóa ra cả ngày nay y mới chỉ ăn có mấy thứ quả dại, tối lại bị tẩu hỏa nhập ma hành hạ đến tận nửa đêm, bụng đã sớm đói meo, chỉ là y không cảm thấy.
Tống Ngọc Thanh chưa bao giờ mất mặt đến như vậy. Y nghẹn họng đến một lúc sau cũng không nói nên lời.
Lục Thiết Âm há to miệng kinh ngạc nhìn trộm y rồi sau mới thấp giọng nói, “Tống giáo chủ, mặt ngươi…”
“Làm sao?”
“… Đỏ.”
Tống Ngọc Thanh ngẩn người, quả nhiên cảm thấy hai má mình mơ hồ nóng lên. Y nhất thời nộ khí bừng bừng, vung tay một cái bắn ra châm độc, từng chữ từng chữ một nói, “Ngươi.hoa.mắt.rồi.”
Lục Thiết Âm vừa mới khôi phục được một ít khí lực liền vội vàng lách mình né tránh. Hắn cố gắng lảo đảo đứng dậy, miệng nói, “Đúng đúng đúng, là ta đói sắp chết rồi nên mới không cẩn thận nhìn nhầm. Thôi thì, trước tiên cứ đi tìm cái gì đó ăn được đã.”
Hắn dù rằng đã kiệt lực kìm nén, người ta lại vẫn nghe thấy tiếng cười trong giọng nói.
Tống Ngọc Thanh nghe thấy cái giọng ấy, đang định chửi ầm lên thêm vài câu nữa lại thấy thân hình Lục Thiết Âm nặng nề ngã xuống mặt đất. Bởi vì lúc nãy cứu người đã dùng hết khí lực nên hiện tại, dù hắn có gắng gượng đứng lên được, hai chân lại vẫn còn mềm nhũn.
Lục Thiết Âm thế mà không chút oán hận. Hắn chỉ quay đầu về phía Tống Ngọc Thanh phất phất tay cười, “Chờ ta trở lại nhé.”
Dứt lời, người kia lại tiếp tục đứng lên đi về phía trước.
Tống Ngọc Thanh nhìn thấy bóng dáng hắn nghiêng ngả lảo đảo vậy vừa bực mình lại vừa buồn cười. Hai tay nắm chặt từ từ thả lỏng, cuối cùng khóe miệng cong lên, y không tự giác để lộ ra một nụ cười.
Không lâu sau, Lục Thiết Âm bắt được một con rắn trở về.
Tống Ngọc Thanh vội thu hồi vẻ mặt tươi cười, lại giả vờ trừng mắt lộ vẻ đằng đằng sát khí. Lục Thiết Âm nhìn thấy vậy cũng không sợ hãi. Hắn tự mình nhóm lửa nướng đồ, lại vừa cười vừa khuyên y nên ăn nhiều một chút.
Lúc vừa ăn xong, Tống Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn sắc trời thấy vẫn còn sớm, liền dứt khoát nằm lại trên mặt đất định ngủ tiếp. Lục Thiết Âm thì chống cằm ngồi một bên tiếp tục lầm bầm, “Tiếc rằng nơi này là vùng hoang dã không tìm được nguyên liệu nấu ăn, nếu không, con rắn ấy nướng lên sẽ càng thêm ngon miệng.”
“Ồn muốn chết!”
Tống Ngọc Thanh trở mình tức giận mắng người, nhưng chẳng biết tại sao, y lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ say trong tiếng lải nhải quen thuộc ấy.