Edit: Dú
—————————————–
Không biết là vì sao mà trong lúc nghe Tô Đồng và Lê Phương nói chuyện với nhau, Lý Gia Đồ lại ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Lần này cậu không mơ thấy gì nữa, ngủ rất sâu.
Cậu còn tưởng mình không ngủ lâu lắm, nhưng lúc mở di động nhìn thử thì đã qua mười một giờ. Cậu nhất thời bật dậy, xỏ chân vào dép lê đi ra ngoài.
Nhưng lúc nhìn thấy Tô Đồng đang ngồi trước bàn ăn lên mạng liền chững lại nơi cửa.
Tô Đồng ngồi thẳng người sau máy tính, ngạc nhiên nhìn cậu.
Một lúc lâu sau, Lý Gia Đồ mới cúi đầu xuống, nói, “Em dậy trễ quá.”
“Vẫn có thể ngủ tiếp mà.” Tô Đồng nửa đùa.
Lý Gia Đồ ảo não cúi đầu, áy náy nói, “Em xin lỗi.”
“Đồ của em, tôi đã mang về rồi.” Tô Đồng nâng cằm về phia bên kia của sô pha, hỏi, “Có đói không? Tôi đã mua đồ ăn nhanh rồi, nhưng thấy em còn đang ngủ nên không đánh thức.”
Lý Gia Đồ nhìn cặp sách và quần áo của mình đặt trên sô pha, bước qua cầm đống đồ lên, quay đầu nói, “Em đi thay đồ trước.” rồi lại lẩm bẩm, “Không biết giờ còn có thể vào kí túc xá được nữa không.”
Tô Đồng nhìn thoáng qua bên dưới góc màn hình, “Tối nay ngủ ở đây đi, dù gì họ cũng biết em ở chỗ của tôi.”
Anh nói cực kì tự nhiên nhưng lại làm Lý Gia Đồ cảm thấy lúng túng. Rất lâu sau, cậu mới buông đôi môi bị cắn, gật đầu.
“Tôi tìm bộ đồ ngủ cho em.” Nói xong, Tô Đồng đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Lý Gia Đồ cầm quần áo của mình, ngồi xuống trước bàn ăn, phát hiện Tô Đồng đang xem phim. Cậu di chuyển chuột, trên khung chiếu có hiện tên, nhưng cậu vẫn không biết đây là một bộ phim như thế nào.
“Đói tỉnh hả?” Tô Đồng cầm một bộ đồ ngủ bằng bông đưa cho cậu.
Cậu nhận lấy bộ đồ ngủ mềm dẻo đó, khóe miệng nhếch lên, cười đầy bối rối. Nghĩ một lát, cậu vẫn nói, “Ban nãy em có tỉnh một lúc, khi ấy bác sĩ Lê cũng ở đó.”
Sự kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt anh. Anh giật mình gật đầu, đưa đống đồ ăn nhanh vào bếp hâm nóng lại bằng lò vi sóng rồi vừa dựa vào cửa phòng bếp vừa nói, “Tôi vốn định hẹn cậu ta tối nay ra ngoài ăn, nhưng lại không thể để em một mình trong nhà, nên không ra ngoài nữa.”
Lý Gia Đồ nghe thấy như vậy, tim đập nhanh, miệng trở nên khô khốc, tạm thời chưa tiếp thu được, “Thật ra cũng không sao cả, em đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Mai còn có thể thi đấu.”
Tô Đồng suy tư nhìn cậu, nghĩ một lát, vẫn lắc đầu.
Nhìn anh xoay người về phòng bếp, Lý Gia Đồ bỗng ý thức được có khi mình đã hiểu nhầm hàm nghĩa trong lời nói của Tô Đồng — Thật ra là không thể để một người anh không quen thân ở một mình trong nhà anh được. Cậu cúi đầu nhìn đồ ngủ trong tay, muốn tìm cái cớ để rời đi, lại sợ nghe thấy câu mời ở lại khách sáo của Tô Đồng.
Điều cậu không hi vọng nhất, chính là lúc nghe thấy Tô Đồng mời cậu ở lại, cậu sẽ đổi ý. Nhưng bây giờ chính cậu đã nghe thấy lời đổi ý của mình rồi.
Không bao lâu sau, Tô Đồng bưng đồ ăn nhanh đã hâm nóng xong ra. Chiếc cà-mèn rất nóng, anh dùng ngón tay nâng, nhẹ nhàng đặt trước mặt Lý Gia Đồ. Sau khi mở nắp, hai tay anh đồng thời xoa nhẹ lên vành tai của mình.
“Không biết em thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít.” Anh tìm được một đôi đũa duy nhất trong túi ni-lông, tách ra đưa cho cậu.
Lý Gia Đồ nhìn cơm trứng và thịt gà thơm ngào ngạt trước mặt, rõ ràng dạ dày đang trống rỗng nhưng lại không có khẩu vị gì.
“Cảm ơn thầy.” Cậu nhận lấy đôi đũa.
“Hửm?” Tô Đồng cúi đầu quan sát cậu, ân cần hỏi, “Vẫn không có khẩu vị à?”
Cậu mù mờ ngẩng đầu, cảm thấy mình đã thất lễ, vội đáp, “Không phải ạ, chắc vì mới tỉnh ngủ nên…”
Tô Đồng không quá tin cho lắm, nghĩ một lát lại hỏi, “Muốn đánh răng trước không?”
Lý Gia Đồ sửng sốt, âm thầm không biết có nên cảm thấy may mắn hay không khi Tô Đồng đã đoán sai đáp án. Cậu gượng cười, gật đầu.
“Để tôi tìm xem có bàn chải mới nào không.” Tô Đồng đi về sau hai bước rồi lại quay đầu, “Đưa quần áo cho tôi trước đi.”
Cậu vội vàng đưa quần áo cầm trên tay cho anh.
Vì phim không được nhấn nút “Tạm dừng” nên Lý Gia Đồ loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của nhân vật trong phim, phát hiện ra cậu không biết họ đang nói bằng ngôn ngữ gì, nhưng từ màu sắc rực rỡ vẫn đoán được nội dung của bộ phim. Cậu vừa bắt gặp được một phân cảnh dài, là một sân đá bóng rộng lớn đang diễn ra một trận đấu buổi đêm, người hâm mộ bóng đá hoan hô rầm rộ, còn cảnh sát thì đang truy đuổi tên hung thủ giết người.
Cậu ngẩng đầu lên, Tô Đồng đã đứng ở bên giỏ rác xé hộp đựng bàn chảy đánh răng mới.
“Em đi đánh răng trước đi.” Anh đưa bàn chải cho cậu.
Lý Gia Đồ đứng dậy, bước tới nhận lấy.
“Để tôi xem tay em một chút.” Lúc bàn chải vừa đặt vào trong tay của Lý Gia Đồ, Tô Đồng kéo bàn chải quét một đường trên tay, tiện thể cầm luôn tay của cậu, “Hơi ấm rồi.”
Cậu cầm lấy chiếc bàn chải, lúng túng cười, “Em đã nói là đỡ hơn hơn nhiều rồi mà.”
Có lẽ là vì thời gian nằm trong phòng điều hòa quá dài nên trên mặt Lý Gia Đồ nổi lên chút da khô. Lúc đánh răng, cậu nhìn đăm đăm vào bản thân trong gương rất lâu, cầm lọ sữa rửa mặt đặt bên cạnh, đọc không hiểu tiếng Nhật trên đó.
Đánh răng xong, cậu dùng nước ấm trong vòi nước để rửa mặt, khi chạm đến chiếc khăn mặt mới ý thức được đây là khăn của Tô Đồng, lại buông tay ra.
Tô Đồng tìm một chiếc chăn khác đưa ra sô pha ngoài phòng khách, còn bỏ thêm gối, sửa sang một chút là thành nơi có thể ngủ. Anh phát hiện Lý Gia Đồ đã đi ra khỏi phòng tắm, quay đầu lại nói, “Buổi tối em cứ ngủ bên trong kia đi. Trừ đói ra thì còn khó chịu ở đâu nữa không?”
Lý Gia Đồ ôm cánh tay, lắc đầu, “Không ạ.”
“Vậy là tốt rồi.” Tô Đồng ngồi xuống trước máy tính, vừa xem phim vừa nói, “Ăn xong thì nghỉ chút rồi đi tắm là có thể ngủ tiếp được rồi. Trận chung kết của em là sau mười giờ, có thể ngủ nướng.”
Cậu yên lặng ngồi xuống, cầm đũa lần nữa. Vì mặc áo ngắn tay nên khi tay đụng đến mặt bàn thủy tinh vẫn hơi lạnh. Tô Đồng đã bắt đầu xem phim, có vẻ không định tán gẫu cùng cậu, cậu đành cúi đầu chọt cơm.
Lý Gia Đồ ủ rũ ăn cơm, thỉnh thoảng lại liếc sang hình bóng phản chiếu của Tô Đồng trên mặt bàn. Trứng gà sau khi được hâm lại rất nóng, lúc đưa vào miệng thì bỏng líu lưỡi. Cậu còn đang cảm thấy miệng khô khốc, không kìm được mà ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện Tô Đồng đang nhìn mình, không khỏi ngẩn ngơ.
Tô Đồng cũng sững sờ một lúc rồi cười nhạt, hỏi, “Có phải nóng quá nên không ăn được không?”
“A, không phải ạ.” Cậu vội lắc đầu, “Em khát nước thôi.”
Nghe xong, Tô Đồng lập tức đứng dậy vào phòng bếp, rót cho cậu một cốc nước nóng.
Lý Gia Đồ gãi đôi má đang nóng, nhìn thấy Tô Đồng đã ngồi lại trước máy tính, nhân lúc trầm mặc vẫn chưa kéo dài bèn hỏi, “Thầy, em muốn hỏi một câu.”
“Hửm?” Tô Đồng nhấn phím “Tạm dừng”.
Cậu đang ngồi thì lập tức chuyển động, điều chỉnh thành dáng vẻ thoải mái, hỏi, “Thầy, mối tình đầu của thầy là khi nào?”
Có lẽ Tô Đồng thật sự không ngờ được cậu lại hỏi một câu mang tính riêng tư như vậy, thoáng chốc ngẩn người. Sau đó, anh xấu hổ khụ một tiếng, nghĩ một lúc, đành nói, “Tôi chưa từng yêu ai bao giờ.”
Lý Gia Đồ nghe thấy lời này, tim nhảy một cái thật mạnh, hoàn toàn sững người. Cậu cuống quýt đảo mắt, ra vẻ không tin, “Thầy đang đùa ạ?”
Dường như chính anh cũng không muốn thừa nhận sự thật này, cười đầy bối rối, nhưng lại nói rất chắc chắn, “Tôi không đùa, là thật, tôi chưa từng yêu ai cả.”
“Vì sao ạ?” Lý Gia Đồ nắm chặt đôi đũa trong tay, hoàn toàn không nhận ra mình đang ép bức anh, “Thầm thích, đơn phương đều tính, thầy chưa từng thích một ai sao?”
Tô Đồng cẩn thận suy ngẫm lời của cậu, một lúc lâu sau, anh cũng không quá chắc chắn mà cau mày, ậm ờ đáp, “…Chắc là không.” Anh ngừng lại một chút, đổi thành giọng điệu khẳng định, “Không có.”
Lý Gia Đồ cười gượng, bĩu môi, “Em không tin.”
Tô Đồng cười bất đắc dĩ, “Người trong nhà vẫn luôn không cho tôi yêu sớm nên tôi vẫn luôn như vậy.” Nói tới đây, anh tự giễu mà lắc đầu, “Chắc cũng vì không biết phản nghịch, không giống mấy đứa nhóc bây giờ, người lớn không cho lại càng muốn yêu đương.”
“A… Vậy giờ thầy đã thay đổi chưa?” Cách một bàn ăn, Lý Gia Đồ nhìn anh hỏi.
Anh ngạc nhiên nhìn cậu, “Hả?”
Lý Gia Đồ đột nhiên ý thức được có lẽ mình đã hỏi quá nhiều, vừa cười qua loa vừa nói, “Ban nãy em ngủ đã mơ thấy một giấc mơ. Mơ thấy thầy tham gia một chương trình hẹn hò bí mật, nói mình chưa từng yêu bất kì ai, toàn bộ trường quay không ai tin thầy cả.”
“Thật hay giả đấy?” Tô Đồng vừa bực vừa buồn cười.
“Thật đó ạ, nên em mới hỏi thầy.” Rốt cuộc Lý Gia Đồ cũng tìm được một lí do chính đáng.
Tô Đồng cười nhạt, cũng nói với bản thân, “Nói ra thì không ai tin nổi nhỉ.”
Lý Gia Đồ cúi đầu ăn thịt gà và vài miếng cơm thì nghe thấy cuộc đối thoại của diễn viên trong máy tính.
Ban nãy cậu bị cảnh quay dài trong sân bóng kia rung động, còn đang thắc mắc tình tiết xảy ra trong phim, nhịn không được mà hỏi Tô Đồng đang xem phim gì.
“Hửm? Là 《Bí mật trong mắt họ》(*), một bộ phim Argentina. Đã xem qua chưa?” Tô Đồng hỏi.
(*Chú thích: Các bạn có thể tìm xem phim này, tên tiếng Anh là “The secret in their eyes”, ra mắt năm 2009)
Lý Gia Đồ lắc đầu, “Tiếng Tây Ban Nha ạ?”
Anh gật đầu, cười nói, “Nghe chẳng hiểu gì.”
Nghe thấy vậy, Lý Gia Đồ cũng cười.
“Muốn xem cùng không?” Tô Đồng dịch sang bên cạnh một chút.
Lý Gia Đồ đứng dậy bưng chỗ cơm đã ăn được một nửa sang phía đối diện, dời ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Tô Đồng.
Tô Đồng nhấn nút “Tạm dừng”, dời tiến độ về lúc phim mới bắt đầu, bật nút play, xem phần đầu phim lần nữa.
Lý Gia Đồ vừa ăn cơm vừa xem phim, thấy Tô Đồng đứng dậy cầm cốc nước ở phía đối diện đặt xuống trước mặt mình, vội nói lời cảm ơn.
Không lâu sau, tình tiết phim dẫn đến một vụ án giết người từ hai mươi lăm năm trước. Nữ giáo viên bị giết có một đôi mắt rất thu hút, lúc cười rất xinh đẹp khiến người ta đắm say, không tưởng tượng là loại người như thế nào lại tàn nhẫn giết chết cô.
Cậu xem rất chăm chú, còn bị Tô Đồng nhắc đừng quên ăn cơm.
Lý Gia Đồ nhớ ra tình tiết đầu phim này Tô Đồng đã xem qua rồi, giả bộ như vô tình hỏi, “Thầy ơi, thầy và bác sĩ Lê đã quen biết nhau rất lâu rồi ạ?”
Tô Đồng uống nước, thừa nhận bằng tiếng, uống nước xong mới đáp, “Hồi học cấp ba, cậu ta ngủ giường trên.”
Thì ra là bạn cùng phòng… Lý Gia Đồ cúi đầu ăn cơm, vừa ăn vừa ậm ờ hỏi, “Anh ấy và thầy rất xứng đôi.”
Tô Đồng suýt nữa đã phun hết nước ra, cực kì ngạc nhiên nhìn cậu.
Lý Gia Đồ nhìn màn hình máy tính, cứ như lời cậu đang nói là chuyện rất đỗi bình thường.
Thật lâu sau, Tô Đồng dở khóc dở cười nhìn cậu, đành răn đe, “Nghĩ cái gì đó? Cậu ta là người sắp kết hôn rồi.”
Trong miệng Lý Gia Đồ còn phần cơm chưa kịp nuốt xuống, quay đầu nhìn anh. Mà thoạt nhìn Tô Đồng cũng không phải đang kiếm cớ biện minh dưới tình thế cấp bách, sau khi nói xong, anh cũng không định giải thích nữa.
“À.” Lý Gia Đồ cảm thấy mỹ mãn mà cúi đầu, chăm chú ăn cơm.
Mặt bàn vẫn phản chiếu bóng dáng của Tô Đồng. Anh cau mày nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng hình như có ý nói anh không phải như vậy, chuyện đó là không đúng, lắc đầu liên tục, cầm cốc uống nước tiếp.