Nhụ Mộ

Chương 40: Chương 40




Edit: Dú

—————————————–

Cô gái mặc váy xòe hoàn toàn bị tay hát chính trong nhóm nhạc của câu lạc bộ âm nhạc mê hoặc. Cô bước đến sân khấu đang đắm chìm giữa dòng âm nhạc cuốn hút thì không muốn rời đi nữa. Bạn trai cô còn đặc biệt mua cho cô một bát bò trộn chống đói, ai ngờ cô quá mê đắm, hất tung bát đi.

Đỗ Nguyên nhanh chóng không chịu được tiếng huyên náo của đám con gái mê trai này, lôi bạn gái và Lý Gia Đồ rời đi, đến phố ẩm thực ăn gì đó.

Sân khấu trước thư viện đang tổ chức cuộc thi đấu tìm vua hát karaoke, tất cả mọi người đến chơi đều có thể tham gia. Lúc bọn họ đi ngang qua thư viện thì vừa thấy một người đàn ông trung niên đang đứng trên sân khấu hát một khúc nhạc nhảy quảng trường. Đám học sinh đứng bên dưới cười vang, cũng đung đưa bắt đầu nhảy thôi.

“Là ba nhà ai thế nhỉ?” Đỗ Nguyên nhìn tình cảnh này, nói đầy vẻ ghét bỏ.

Lý Gia Đồ cười nói, “Cậu cũng có thể lên hát mà.”

Đỗ Nguyên nửa tin nửa ngờ liếc sang cậu.

Cậu gật đầu cực chắc chắn.

Đỗ Nguyên cẩn thận ngẫm lại. Cậu ta nắm chặt lấy tay bạn gái đi về phía trước, thong thả nói, “Ăn no rồi hát!”

Bạn gái của cậu ta là một học sinh cấp ba, chắc không biết hồi cấp hai, Đỗ Nguyên là ca sĩ quán quân của trường. Lý Gia Đồ còn nhớ năm lớp 8, cậu ta đã đứng trên sân khấu hát bài 《Người anh yêu chính là em》khiến tất cả đám con gái dưới sân khấu đều điên cuồng thét chói tai.

(*Chú thích: Link bài hát: CLICK TẠI ĐÂY)

Lúc ấy, Lý Gia Đồ vì nghe cậu ta hát mà trốn cả tiết tự học, chen chúc trong đám đông tràn ngập tiếng gào thét. Cậu vất vả lắm mới đến được sân khấu, cảm giác thất xấu hổ. Đỗ Nguyên vốn tưởng cậu không đến, lúc hát đến đoạn điệp khúc gảy đàn ghi-ta thì cậu ta đến bên mép sân khấu đứng trước mặt Lý Gia Đồ gảy một đoạn sô lô.

Nhớ đến đây, Lý Gia Đồ cũng không thấy lạ vì sao Đỗ Nguyên lại lộ vẻ mặt ghét bỏ khi thấy cô gái kia gào thét nghe tay hát chính kia. Không biết bây giờ Đỗ Nguyên có tham gia hát hò vào mấy dịp lễ văn hóa như vậy ở trường nữa không, bạn học có biết trên sân khấu cậu ấy tỏa sáng như thế nào không — Cậu ấy không chỉ có cái mặt đẹp thôi đâu.

“Chung Gia Gia, thẻ học sinh của cậu này.” Bọn họ đã đến quầy hàng bán bánh đúc đậu đỏ. Nhân lúc mình còn chưa quên, Lý Gia Đồ trả lại thẻ cho chủ nhân của nó.

Chu Ý Trăn vừa liếc một cái đã thấy Đỗ Nguyên đang đi theo Lý Gia Đồ. Hai mắt cô nàng sáng rực lên, cười hỏi, “Lý Gia Đồ, đây là bạn của cậu hả?”

Nhớ tới lời của cô ban nãy khi mượn thẻ, Lý Gia Đồ buồn cười nói, “Ừ, là Đỗ Nguyên, bạn cấp hai.”

“Hi.” Đỗ Nguyên cười với cô, “Bao nhiêu tiền một cái vậy?”

“Bạn đẹp trai không lấy tiền.” Chu Ý Trăn hào phóng giơ tay lên.

Vương Vận Ân đang trợ giúp một tay bên cạnh nghe thấy, cằm sắp rơi xuống luôn. Cậu ta á khẩu, câm lặng nhìn về phía bà chủ.

Lưu Mặc Nam đứng bên cạnh cười nói, “Này này này, Chu Ý Trăn, cậu làm ăn như vậy thì sao lớp mình bù vốn được chứ.”

Ai ngờ Chu Ý Trăn lại cười mỉm, “Đùa thôi mà, tớ là người mẫu mực lắm đó được không? Người như vậy thì không lấy tiền, người như kia thì phải đòi.”

Trương Cạnh Dư đổ nước vào nồi nghiêng đầu sang, híp mắt hỏi, “Cậu bảo gì thế? Tớ không nghe thấy.”

“Được rồi được rồi, cứ đẹp trai bằng hoặc hơn Lý Gia Đồ đều không thu tiền, còn người khác cứ lấy như thường, làm ăn công bằng nhá.” Chu Ý Trăn không kiên nhẫn đáp một câu, cười tủm tỉm hỏi Đỗ Nguyên, “Bạn à, bạn ăn vị gì?”

Đỗ Nguyên tròn mắt, cười hỏi, “Tớ đẹp trai bằng hay hơn Lý Gia Đồ?”

Lời này vừa dứt, hai cô gái vẫn đang tiếp đón khách cũng tụ tập lại.

Lông mày Lý Gia Đồ hơi nhíu lại, thật sự muốn tuyên bố không quen biết người bên cạnh này.

“Lý Gia Đồ đẹp trai hơn ~” Đám con gái đều trăm miệng một lời đáp lại.

Đỗ Nguyên vừa nghe thì trợn mắt, vội rút ví tiền từ túi áo ra, “Đùa tớ à? Tớ muốn trả tiền, nhất định phải trả tiền, các cậu đừng ai cản tớ!”

Thấy cậu ta ồn ào như vậy, ai ai cũng cười ầm lên, còn nói với Lý Gia Đồ là bạn của cậu thật đáng yêu. Lý Gia Đồ cười nhạt hai tiếng, không nói gì thêm. Dù Đỗ Nguyên mới đến đây được hai phút nhưng đã chuyện trò vui vẻ với các bạn cùng lớp cậu rồi.

Đó cũng là chuyện nằm trong dự đoán của Lý Gia Đồ. Trong ấn tượng của cậu, Đỗ Nguyên đến nơi nào cũng đều được chào đón.

Đỗ Nguyên mua hai cái bánh đúc cho cậu ta và bạn gái, lúc tính tiền thì hỏi Lý Gia Đồ có muốn ăn không.

Cậu lắc đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đang rung. Vừa thấy là số bên câu lạc bộ hí kịch, cậu liền biết tiết mục của bọn cậu sắp đến giờ bắt đầu rồi. Cậu nhận cuộc gọi, quả đúng là bảo cậu đến sân khấu hỗ trợ. Cúp điện thoại xong, cậu đành nói với Đỗ Nguyên, “Tớ còn có việc bên sân khấu mừng năm mới, bây giờ phải đi rồi. Các cậu cứ chơi tiếp nhé.”

“À, được. Cậu cứ bận việc mình đi.” Đỗ Nguyên nuốt chiếc bánh đúc đậu đỏ còn chưa cắn được hai miếng xuống bụng, vội nói.

Lý Gia Đồ thấy cậu ta nuốt vội như vậy, thật sự rất lo cậu ta sẽ bị nghẹn, cười nói, “Chơi vui nhé. Xong việc tớ sẽ đến tìm hai người.”

Đỗ Nguyên gật đầu, “Cậu cứ đi đi, không cần quan tâm đến bọn tớ.

Cậu vẫy tay tạm biệt với cậu ta và mấy bạn học giữ gìn trật tự xong thì dùng giày trượt chạy đến sân khấu.

Cậu còn nhớ mang máng đêm hoạt động Nguyên Đán năm ngoái không đông như vậy. Nhưng dù năm trước Lý Gia Đồ có tham gia hoạt động của câu lạc bộ hay của lớp thì đều chỉ là một tên chìm nghỉm, cũng không thật sự hòa nhập vào không khí hân hoan này. Cậu lên xe buýt về nhà từ rất sớm, đương nhiên không thể cảm nhận được hết không khí năm mới nồng nhiệt này.

Tiểu phẩm của câu lạc bộ hí kịch vẫn luôn là một tiết mục quái gở, lời kịch đều là tiếng bản xứ, âm hiệu luôn kì lạ. Nhóm diễn viên khiến ban Giám hiệu và thầy cô đều phun tào lần thứ hai, làm lấy lên tiếng trầm trồ khen ngợi của đám học sinh.

Bản ghi âm dạ hội không đem lại hiệu quả tốt lắm. Lý Gia Đồ chỉnh vài lần, còn bảo bạn phụ trách ghi âm dưới sân khấu chỉnh micro nhưng vẫn có không ít tạp âm, không biết có thể giảm bớt ở bước hậu kỳ không.

Lúc cậu đang vùi đầu chỉnh âm, bỗng nghe thấy tiếng micro bị đá truyền vào tai nghe. Cậu đột ngột ngẩng đầu thì vừa phát hiện máy quay số ba của đài phát thanh không biết đã lia ống kính đến hậu trường từ lúc nào, bây giờ đang chiếu về phía cậu.

Lý Gia Đồ hơi sửng sốt một chút, chỉ thấy một chàng trai quay phim đang cười vẫy tay với mình. Buổi dạ tiệc này sẽ được phát trực tiếp trên mạng, Lý Gia Đồ không biết ống kính này có chiếu đến mình không nhưng vẫn hơi mỉm cười với anh chàng quay phim một chút rồi lại cúi đầu tiếp tục chỉnh âm.

Âm thanh truyền đến từ tai nghe khiến cậu khó chịu, nhưng những hành động cường điệu mà mấy diễn viên làm ra lại khiến cậu khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Sau khi tiết mục kết thúc, Lý Gia Đồ liền tháo tai nghe xuống, nói chuyện vài câu với một bạn ở trong cánh gà xong thì vội rời khỏi sân khấu.

Cậu đi một vòng quanh phố ẩm thực nhưng không thấy bọn Đỗ Nguyên, không biết mấy người họ đã đi đâu rồi. Lý Gia Đồ nghĩ cậu ta đang ở cùng bạn gái, nếu cố ý đi tìm cậu ta thì không phải cho lắm nên đành từ bỏ.

Tại quảng trường nơi tòa nhà học chính có không ít quầy hàng được các câu lạc bộ bày biện. Nơi được chào đón nhất vẫn là tiệm cà phê hầu nữ của câu lạc bộ anime. Một đám con gái mặc đồ nữ hầu đứng ở cánh cửa được dựng bằng bóng bay cười đầy ngọt ngào chào đón các vị khách đến chơi. Còn có hai người khác bưng khay để những du khách đi ngang qua lấy cốc giấy uống tại chỗ cho nóng.

“Bạn ơi, bạn muốn uống cà phê không?” Một nữ hầu tóc ngắn đeo tai mèo bưng khay gọi Lý Gia Đồ đang đi ngang qua.

Lý Gia Đồ định giơ tay từ chối theo bản năng, nhưng nhìn kĩ một chút thì phát hiện ra là hoa khôi của lớp mình bèn dừng bước cười nói, “Là cậu à.”

Liêu Mịch cười rất ngọt ngào, “Muốn vào uống cà phê không? Bọn tớ có bánh ngọt điểm tâm.”

“À, không cần đâu.” Nói đến uống, quả thật Lý Gia Đồ cũng đang khát nước, “Có thể uống một cốc trên tay cậu không?”

Cô gật đầu, lập tức rót cho cậu một cốc, “Cẩn thận nóng.”

“Cảm ơn nhé.” Cậu nhận cốc cà phê, uống một hớp thì đúng là hơi nóng. Cậu hỏi tiếp, “Chút nữa cậu về nhà luôn không?”

“Có, ba tớ đến đón tớ về.” Vì bưng khay mỏi nên cô đổi sang tay khác.

Lý Gia Đồ uống cà phê xong thì vứt cốc vào trong giỏ rác. Cậu cười tạm biệt với cô nàng, bước đến quầy của câu lạc bộ Hóa.

Trên poster quảng cáo viết rất hay — “Quà đến từ học bá”.

Trên quầy bày các ống nghiệm, bình Ampoule hoặc những lọ thủy tinh chứa tinh thể đã được đậy nắp. Dưới ánh đèn huỳnh quang, chúng như những bảo thạch sáng rực rỡ, hấp hẫn không ít học sinh đi ngang qua, thậm chí cả giáo viên cũng đến nhìn mấy thứ mà đám học trò đã chế tạo ngoài giờ học. Chủ nhiệm của tổ Hóa học rất hứng thú thảo luận với Đàm Hiểu Phong đang đứng ở quầy về kinh nghiệm tạo tinh thể.

Lý Gia Đồ không thấy Tô Đồng ở câu lạc bộ, hỏi một bạn học khác mới biết cả đêm nay Tô Đồng chưa từng xuất hiện lần nào.

Đi đâu rồi nhỉ? Lý Gia Đồ lấy điện thoại gửi cho anh một tin nhắn. Khi đang chờ trả lời thì phát hiện ra trên quầy có đặt vài lọ thủy tinh chứa tinh thể màu tím sẫm đang phát ra ánh sáng tím yếu ớt dưới ánh đèn.

“Đây là phèn crôm à?”

Phùng Tử Ngưng cúi xuống nhìn tinh thể mà cậu vừa chỉ, “Ừ, đúng rồi.”

Thảo nào cái tinh thể mà Tô Đồng từng tặng cho mình rất giống cái này, nhưng mấy cái anh làm rõ ràng sáng hơn nhiều, không biết là do cách điều chế khác nhau hay không.

Tin nhắn gửi cho Tô Đồng vẫn chưa có hồi âm. Lý Gia Đồ đến một nơi ít người thì gọi cho anh một cuộc điện thoại, nhưng sau âm thanh chờ chợi thì hệ thống thông báo tạm thời không thể kết nối máy với người cậu gọi được.

Cậu tìm mỗi một nơi của hoạt động đêm này nhưng đều không thấy Tô Đồng đâu, điện thoại gọi vài lần vẫn không có ai nhận. Lý Gia Đồ bước vô định trên đường giữa đám đông cuồng nhiệt, nhất thời không biết tiếp theo mình nên làm gì.

Cậu quay về quầy hàng của lớp. Trước quán tạm thời không có khách, vài học sinh đang trông quầy đều ngồi nghỉ ngơi, lắc lư theo bài hát tiếng Anh từ radio, hát câu được câu mất. Trương Cạnh Dư thấy cậu lẻ loi một mình thì vội gọi cậu cùng đến lễ hội âm nhạc sôi động. Không đợi Lý Gia Đồ đồng ý, mấy cô nàng Chu Ý Trăn cũng không giữ cậu ta lại nổi, bởi vì Trương Cạnh Dư đã nhanh chóng tháo tạp dề xuống lủi đi mất.

Hai người đến trước sân khấu của lễ hội âm nhạc. Du khách đang dạo chơi nơi công viên cạnh sân khấu đều đang say mê lầm nhẩm lưu loát những bài nhạc pop tiếng Anh. Các cô gái đang đứng tụ tập trước sân khấu, vẫy chiếc gậy phát sáng theo tiết tấu nhạc thậm chí còn hét rằng muốn sinh con cho ca sĩ chính.

Các vị phụ huynh trong đám đông nghe thấy đều á khẩu, dở khóc dở cười. Còn lúc ban nhạc được các giáo sư nam trẻ tuổi thành lập nghe thấy tiếng khen ngợi và la hét đó thì trên mặt đều xuất hiện vẻ ngại ngùng hiếm thấy.

Ca sĩ chính của ban nhạc chính là thầy dạy tiếng Anh của lớp Lý Gia Đồ – Khâu Phi Minh. Trong ca từ có bao gồm những từ thô tục như “Fucking”, “Shit” nhưng cứ mỗi lần anh hát đến những câu đó, tiếng hét chói tai tựa như thủy triều ập đến sân khấu, khiến lúc anh đọc rap thì suýt nữa đã rap sai từ.

“Tiểu Khâu đẹp trai quá đi ~~~~~~”

“Tiểu Khâu, em muốn sinh con cho thầy ~~~”

Nghe thấy những lời la hét này, khóe miệng Trương Cạnh Dư co rút, mang vẻ cường điệu nhìn trái nhìn phải, “Anh Chu lớp mình đâu rồi? Sao không đến nhìn xem cô ấy có bao nhiêu tình địch chứ, đầy ắp cả một núi Hoa Quả mất rồi!”

Lý Gia Đồ cũng thầm cảm thấy buồn cười.

Nhưng cậu thật sự không ngờ thầy dạy Anh còn có tài năng như vậy. Tuy bình thường với cái tính thoải mái cũng được đám học trò chào đón, nhưng tài nghệ như thế vẫn tăng điểm trong cảm nhận của học sinh.

Thậm chí cậu còn nghe thấy có phụ huynh ngạc nhiên nói, “Đây là thầy dạy tiếng Anh trường con à?”

Khi ca khúc vừa kết thúc, đám đông dưới đài đều hét “Hát lại nữa đi!” và huýt sáo.

Lý Gia Đồ mang máng nghe thấy một giọng nói trong đám người đang la hét đòi hát lại. Nương theo âm thanh đó, quả nhiên chính là Lê Phương. Bên cạnh anh ta còn có một người con gái xấp xỉ tuổi của anh ta, cũng đang kích động nhảy nhót trong tiếng nhạc sôi động. Lý Gia Đồ vội chen vào đám đông đến trước mặt anh ta, gọi tên Lê Phương đang reo hò kia.

Lê Phương quay đầu lại, ngẫm một lát mới nhận ra cậu là học trò của Tô Đồng, cười chào hỏi, “Hi, cậu là học sinh của Tô Đồng hả?”

“Vâng.” Lý Gia Đồ nhìn xung quanh, xác nhận là Tô Đồng không ở đây, “Thầy Tô đâu ạ? Hôm nay không thấy thầy ấy đâu.” Cậu còn nhớ rõ Tô Đồng từng nói là sẽ đưa hai người Lê Phương vào, nhưng giờ nhìn lại chỉ có Lê Phương và bạn gái của anh ta.

Lê Phương hơi ngạc nhiên, im lặng một lát rồi nói, “Tô Đồng phát sốt, nghỉ ngơi ở nhà. Các cậu cũng không biết đúng không?”

Nghe vậy, trong lòng Lý Gia Đồ lộp bộp một tiếng, còn cho là xung quanh quá ồn ào nên không nghe rõ, “Thầy ốm sao?”

“Ừm, cậu ấy đã sốt nhẹ cả một tuần nay rồi. Sốt đến 39 độ, viêm a-mi-đan rồi mới nhớ tới tôi.” Lê Phương nhìn bộ dạng gâó gáp của cậu, an ủi, “Không sao, ban nãy đã truyền dịch rồi, ngủ một giấc là được. Ai bảo trước đó cậu ta không chú ý, không uống thuốc nên mới càng ốm. Yên tâm đi.” Nói xong, anh ta còn vỗ lên vai Lý Gia Đồ.

Thảo nào lúc trước thỉnh thoảng cậu thấy mặt Tô Đồng đỏ rất bất thường, thì ra lúc ấy đã ốm rồi. Suốt cả một tuần… Vậy mà cậu lại không phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.