Edit: Dú
—————————————–
Hoàn toàn không dự báo được từ trước. Lúc Lý Gia Đồ mở mắt, cả người cậu hoảng sợ như bị đẩy một cái. Cậu nhìn trần nhà không hẳn xa lạ, nhìn trái nhìn phải, phát hiện ra mình không biết đã ngủ sang giữa giường từ lúc nào. Bỗng cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh trống không, vẻ mặt mang sự hốt hoảng.
Tô Đồng đã gấp chăn của anh, đặt trên tay vịn ghế bên cạnh. Người thì đi đâu mất rồi.
Đi mua đồ ăn sáng sao? Lý Gia Đồ kiềm nén cơn ngáp, nháo nhác tìm được đồng hồ đeo tay của mình. Bây giờ cũng không tính là muộn, chỉ muộn hơn một tiếng so với thời gian thức dậy bình thường. Nếu là ngày đi học, tiết đọc sớm giờ vẫn chưa kết thúc. Cậu dụi mắt, bước xuống giường. Có lẽ lúc tối khi đã ngủ say, mình bắt đầu vô thức lăn qua lộn lại, ống quần ngủ cũng vén lên trên đùi rồi.
Cậu vẫn không kiềm được mà ngáp một cái.
Khác với không khí ấm áp, khô ráo trong phòng, Lý Gia Đồ vừa mở cửa phòng đã ngửi thấy mùi khoai tây thơm ngào ngạt khắp nơi. Cậu đóng cửa lại, đi về phía phòng bếp, ngạc nhiên nhìn Tô Đồng đeo tạp dề đứng trước bếp rán đồ.
Tô Đồng nhanh chóng nhận ra có người đang đứng ở phía sau. Anh xoay người nhìn cậu một cái rồi mỉm cười, “Dậy rồi?”
“Thầy đang làm gì vậy?” Lý Gia Đồ gãi đầu, bước vào hỏi.
“Thảm họa ẩm thực đó(*). Tôi xắt chỗ thịt cánh gà tối qua em mang đến, sau đó rán cùng với khoai tây, mà cũng vừa may là trong tủ lạnh còn nửa củ cà rốt.” Tô Đồng dùng đôi đũa rất dài trở mặt các miếng khoai tây trong nồi, “Em ăn hành băm nhé?”
(*Chú thích: Nguyên văn – 黑暗料理 – Sau một hồi tra gg thì nó có nghĩa là “Thảm họa ẩm thực” hoặc đại loại thế thì phải…)
Cậu gật đầu, không khỏi nhìn về phía nồi vài lần. Mùi hương rất thơm. Tô Đồng xắt thịt gà thành miếng rồi trộn với cà rốt, hành băm và khoai tây chiên. Khoai tây chiên vàng ruộm, trông rất hấp dẫn.
Lý Gia Đồ khẽ nuốt nước miếng, nghe thấy Tô Đồng hỏi, “Đói rồi sao?”
Cậu xấu hổ mà cười.
Tô Đồng lấy một cái đĩa, gắp một miếng khoai tây chiên nóng hôi hổi, nhẹ nhàng thổi, “Muốn làm chuột bạch(*) không?”
(*Chú thích: Ý Tô Đồng là chuột bạch thử nghiệm í =)))
“Chín rồi sao?” Lý Gia Đồ không tin lắm, muốn dùng tay lấy, nhưng còn chưa kịp chạm đến đã bị hơi nóng phỏng tay.
Cậu cúi đầu, thổi một hơi vào miếng khoai tây chiên, cẩn thận cắn một miếng, ngay cả răng nanh cũng đều nóng phỏng, chịu không nổi mà giơ tay lên quạt. Vất vả lắm mới mát một chút thì Lý Gia Đồ mới cảm nhận được vị của khoai tây chiên. Hình như Tô Đồng đã bỏ thêm một chút phô mai kem, trong miệng đều là mùi vị pha trộn giữa thịt gà Orleans và khoai tây phô mai cùng vị hành băm thoang thoảng.
Lý Gia Đồ thở phù một hơi rồi lại phẩy phẩy tay.
“Chín chưa?” Tô Đồng cười hỏi.
Cậu gật đầu, “Rất ngon ạ.”
“Đi đánh răng trước đã.” Nói xong, Tô Đồng gắp phần khoai tây chiên cậu đã cắn vào đĩa.
Sau khi ngủ một giấc xong, sắc mặt không còn kém như trước nữa. Trước khi Lý Gia Đồ rửa mặt, nhìn thấy da tiết ân ẩn nổi trên mặt thì dùng khăn mặt đã nhúng nước ấm, ủ mặt một lúc. Thần sắc của Tô Đồng cũng đã tốt hơn tối qua rất nhiều, tuy giọng vẫn không đủ ổn định nhưng đã không còn khàn khàn nữa rồi.
Mặt vẫn rất khô. Lý Gia Đồ trở về phòng, tìm trên bàn một lát, cầm lọ dưỡng da viết chữ Hàn, cẩn thận đọc nội dung.
“Ăn sáng này.” Tô Đồng đến bên cửa, thấy cậu đang nghiên cứu đồ của mình thì nói, “Em dùng được đấy.”
Lý Gia Đồ ngẩn người, hơi xấu hổ đặt lọ xuống. Cậu cầm một chiếc kính mắt phẳng lên, thử đội xong rồi hỏi, “Sao bình thường không thấy thầy đeo kính này ạ?”
Tô Đồng nhìn cậu, mỉm cười bước qua, “Là không muốn đeo thôi.”
“Sao lại không đeo chứ?” Cậu tháo kính xuống, đưa cho anh, “Đeo vào sẽ như thế nào đây?”
Anh chần chừ một chút rồi nhận kính đeo lên mặt, “Như thế này này.”
Đó là một chiếc kính với gọng đen. Vốn anh đã trắng, sau khi đeo kính khiến gương mặt càng nhã nhặn hơn. Lý Gia Đồ nhìn đôi mắt như cười như không phía sau cặp kính, vội vàng dời mắt.
Tô Đồng giơ tay lên, cười búng trán cậu, “Đây chính là lý do tôi không thể đeo.”
Lý Gia Đồ bưng trán.
Bữa sáng là món gà Orleans cùng khoai tây phô mai kem cộng thêm một cốc trà sữa sực nức hương hồng trà, vừa nồng nàn vừa mỏng manh. Trên miệng cốc dấy lên làn khói trắng yếu ớt.
Lý Gia Đồ thay quần áo xong thì gấp chăn và cả chiếc chăn kia của Tô Đồng cũng đặt lại trên giường. Mặt đã bôi kem dưỡng da quả nhiên đã đỡ hơn rất nhiều, mang hương thảo dược thoang thoảng dường như rất đỗi thân quen — Đó là mùi hương trên người Tô Đồng vào buổi sáng ấy lúc cậu gặp anh.
“Thầy đã dậy từ lúc mấy giờ vậy?” Lý Gia Đồ ngồi vào bàn ăn, đang cầm cốc uống một hớp trà sữa thơm ngào ngạt. Hương vị đúng là như lúc nhìn thấy, đều nồng nàn như nhau.
Tô Đồng đang ăn khoai tây chiên, anh nhún vai, “Không sớm hơn em mấy đâu, vừa đủ thời gian làm bữa sáng thôi.” Anh dừng một lúc lại hỏi, “Chút nữa em có muốn quay về kí túc xá không?”
Quả đúng là còn vài thứ phải đem về nhà, đó chính là sách. Tuy những cuốn sách được mang về nhà mỗi lần như vậy đều bị bỏ xó trên bàn học, ngày nghỉ chấm dứt rồi nhưng vẫn nguyên xi mang về trường.
Cậu gật đầu, tò mò hỏi, “Hôm nay chúng ta xem phim gì ạ?”
Tô Đồng xem thông tin phim chiếu rạp trên mục tin tức sáng, “Vốn là tôi định xem “Truy tìm tung tích người mẹ” hoặc “Đổi trắng thay đen”, nhưng nếu cùng xem với em thì có lẽ phải đổi sang phim khác thôi, không thì xem sẽ rất buồn.”
(*Chú thích: Phim “Truy tìm tung tích người mẹ” có tên tiếng Anh là Incidencies (2010), các bạn có thể xem trên hdonline, còn “Đổi trắng thay đen” thì mình không rõ…)
“Em cũng có thể xem phim phản chiến tranh mà.” Lý Gia Đồ không hiểu nổi vì sao Tô Đồng lại cảm thấy mình chỉ muốn xem những loại phim thương mại ngây thơ vô nghĩa, hay ở trong mắt anh, đám học trò ở tuổi này đều như vậy? Cậu nghĩ một lát, cảm thấy không phục, “Mỗi một bộ phim được chiếu vào cuối tuần ở thư viện chủ yếu đều là em chọn hết. Em đâu có chọn phim nào vớ vẩn đâu.”
Tô Đồng phì cười, “Thế cái bộ “Lời kêu gọi của tình yêu” không phải phim vớ vẩn à?”
Lý Gia Đồ bị nói oan, bĩu môi giải thích, “Phim tuần trước không phải em chọn. Với cả… Ít nhất thì bộ phim kia còn có diễn viên nam siêu đẹp trai.”
Nghe xong, Tô Đồng cúi đầu cười đến mức vai cũng run lên.
“Coi như em chưa nói gì.” Cậu gắp một miếng khoai tây chiên lên, há to miệng cắn một miếng lớn.
Ăn sáng xong, Lý Gia Đồ ngồi trước máy tính uống phần trà sữa còn lại. Trong lúc chờ Tô Đồng thay quần áo, cậu rửa bát rồi vừa uống trà sữa vừa xem trang chủ phim điện ảnh của Tô Đồng.
Những bộ phim điện ảnh và phim truyền hình mà anh đã xem tổng cộng có đến bảy trăm bộ, chủ yếu đều là phim nước ngoài. Từ những bộ phim được anh khen ngợi đánh giá năm sao thì thấy được rằng anh rất thích những phim có không khí trầm lắng, thậm chí anh đã từng xem phim câm đen trắng, và đương nhiên cũng là loại chứa đầy nỗi bi thương.
Lý Gia Đồ lật vài trang, dù trong cái danh sách không tìm ra nổi một bộ phim hài nào của anh vẫn có một số bộ có thể xem là hài hước, nhưng lại là phim hài mang màu sắc u ám.
Vì sao nhỉ? Rõ ràng trông anh giống một người rất cởi mở cơ mà.
“Rửa bát rồi sao?” Tô Đồng cầm chiếc áo gió trong tay, mở cửa bước ra.
Lý Gia Đồ khép máy tính lại, đứng dậy đáp, “Em về kí túc xá trước.”
Anh nghĩ một lát, “Cũng được, tôi đứng dưới cầu đi bộ chờ em.”
Lý Gia Đồ cầm giày của mình lên, đứng cạnh cửa, thấy Tô Đồng lấy một đôi giày từ tủ ra, ngồi xuống đi giày thì cậu cũng cầm giày bước qua, sóng vai ngồi xuống bên anh.
Tô Đồng là một trong những người cậu đã từng gặp có động tác đi giày rất đẹp. Dáng vẻ lúc ngón tay thon dài trắng trẻo thắt dây giày khiến cậu nhớ đến trước đây cậu đã từng thấy đám con gái thắt nút kết hoa, nhưng ngón tay của anh đẹp hơn các bạn ấy. Lúc thắt dây giày, trên mu bàn tay anh hiện từng khớp xương như những chiếc dây đàn dương cầm vậy.
Lý Gia Đồ thắt xong dây giày thì cúi người ghé lên đầu gối ngắm anh thắt dây, đợi đến lúc anh thắt xong mới ngẩng đầu lên.
“Sao thế?” Tô Đồng cười hỏi.
Cậu lắc đầu, nháy mắt lúc cậu đứng dậy thì ngửi được mùi nước hoa trên người anh — Anh đã đổi loại nước hoa khác, mùi dịu hơn loại thường ngày.
Ký túc xá đã trống trơn, ngay cả Trịnh Đào vốn ở trong phòng vào những ngày nghỉ cũng nhân dịp mấy ngày nghỉ ngắn này đến nhà bạn ở. Mỗi chiếc bàn học đều rất bừa bộn, đều là các dụng cụ vừa mới được sử dụng trong hoạt động đêm qua chất đống ra đấy.
Lý Gia Đồ bước đến chỗ hai tinh thể màu tím sẫm rơi trên mặt đất. Cậu buông cặp xuống, suy nghĩ một chút rồi bỏ vài cuốn sách vào — Chính là sách giáo khoa cũ của Tô Đồng.
Thời tiết tốt ngoài dự đoán. Trên bầu trời xanh thăm thẳm là vài đám mây mỏng trôi qua, trong khuôn viên trường đều có lá rụng, và cả sân khấu vẫn chưa được dỡ xuống. Không một nơi nào không vương chút lửa cháy của một đêm điên cuồng và sung sướng còn sót lại.
Dù có như vậy thì khắp trường đã trở nên lạnh lẽo vô cùng.
Lý Gia Đồ choàng khăn nơi cổ, hai tay bọc trong túi áo khoác ngoài, chạy ra từ phía cửa hông của kí túc xá học sinh. Để tiện cho việc phụ huynh đón đưa con em mình, cổng ở nơi này vào những ngày nghỉ đều mở. Cậu đưa thẻ học sinh cho bảo vệ cổng, sau khi ra khỏi cổng trường thì bắt gặp bóng dáng của Tô Đồng cạnh trạm xe buýt, vội chạy về phía anh.
Do nhất thời không chú ý nhìn đường nên suýt chút nữa cậu đã bị xe điện chạy trên đường tông vào.
Tô Đồng đứng cách đó không xa thấy cảnh này cũng rất hoảng sợ.
Cậu giải thích nhiều lần với bác gái lái xe điện mới xóa bỏ được nỗi kinh hoàng vẫn còn vương, bước nhanh đến trước mặt Tô Đồng.
“Sao lại không cẩn thận như thế?” Tô Đồng cau mày, kéo cậu đến trạm dừng xe.
Lý Gia Đồ xấu hổ cười, lấy hai gói kẹo sữa nhãn hiệu “Đại Bạch Thỏ” vị đậu đỏ(*) đưa cho anh, “Cho thầy này.”
(*Nguyên văn: 红豆味的大白兔奶糖)
Tô Đồng ngạc nhiên tròn mắt, mỉm cười lấy một cái, bóc giấy gói ra rồi bỏ vào miệng.
Cậu cũng cúi đầu xé vỏ mở một cái. Trên kẹo còn dư một lớp vỏ trong suốt, vừa bỏ vào miệng đã dính lên lưỡi. Lý Gia Đồ ngậm kẹo, đến khi nó đã hơi mềm, hơi dính răng thì hỏi anh, “Ở tuyến xe nào ạ?”
“Tuyến số 10, trạm 6.” Đang nói chuyện thì xe đã cập bến. Tô Đồng nhai kẹo sữa trong miệng, lúc nói chuyện đều ngửi được mùi sữa thơm, “Lên xe đi, tôi soát vé đã.”
Lý Gia Đồ nhảy lên xe, đứng ở cửa soát vé chờ anh soát hai lần rồi mới đi vào bên trong.
Trên xe không còn chỗ trống nào. Vài người già ngồi chỗ chuyên dành cho các cặp tình nhân, đối diện là một hàng ghế các bạn nhỏ đang nói chuyện nhốn nháo, có lẽ là ngày nghỉ được ông bà đưa ra ngoài chơi.
Lý Gia Đồ cầm thanh nắm, cúi đầu thấy một đứa trẻ không muốn uống sữa, bị bà của cậu nhóc quở trách một hồi. Người bà tóc đã bạc trắng cầm sữa trong tay, ngẩng đầu liếc Lý Gia Đồ một cái, nói với cháu trai của mình, “Uống nhiều sữa bổ sung can-xi, nếu không sẽ không cao được, biết chưa? Cháu xem anh này đi, uống nhiều sữa mới có thể cao lớn như anh ấy được.”
Cậu không ngờ mình sẽ được nhắc đến đột ngột như vậy, lập tức quay mặt đi khi cậu nhóc ngẩng đầu lên.
“Nghe thấy chưa? Uống nhiều sữa mới cao được.” Tô Đồng đứng bên cạnh cậu, khẽ thì thầm bên tai.
Hơi thở ngọt ngào và nóng bỏng phả lên tai, Lý Gia Đồ vô thức rụt vai, nhìn anh nói, “Em cũng cao từa tựa thầy cơ mà, là thầy đi giày ăn gian chiều cao thôi.”