Edit: Dú
—————————————–
Cậu ta đang làm gì vậy? Lý Gia Đồ nhìn đôi mắt chân thành của cậu ta, sợ người bên ngoài nhìn thấy, nhanh chóng rút thư khỏi tay cậu ta, xoay người vào lớp.
Thừa dịp không ai chú ý đến, cậu bỏ thư vào ngăn bàn, tiếp tục quét tước vệ sinh. Trịnh Đào cũng không ngoài lớp lâu, đợi đến khi Lý Gia Đồ ngó đầu ra bên ngoài thì hành lang đã vắng.
Làm trực nhật xong, Lý Gia Đồ thu dọn sách vở. Nhìn bức thư bình thường trong ngăn bàn lần nữa, cậu không đoán được bên trong rốt cuộc là gì nên tâm trạng càng phức tạp. Tóm lại là không thể đọc ở trong trường được, cậu bỏ thư vào cặp sách, tới cổng trường đợi Tô Đồng tan làm lái xe qua.
Gặp phải giờ cao điểm, người cuối tuần ra khỏi thành phố nhiều hơn. Dù vì trực nhật mà bỏ lỡ dòng người tan học, nhưng khi nhìn qua cổng thấy xe cộ lục tục qua lại như nước, Lý Gia Đồ vẫn muốn băng qua đường mua một que kem ở đối diện.
Không ngờ cậu vừa cậu tới cầu vượt, vô tình cúi đầu thì thấy xe của Tô Đồng không đi vào đường dành cho xe chạy động cơ và sắp dừng lại. Cậu vội quay người chạy xuống cầu vượt đi bộ. Đợi đến khi cậu chạy ngang qua mũi xe anh đến cửa ghế phó lái thì cửa xe đã mở.
“Ban nãy muốn làm gì vậy?” Cậu lên xe rồi thì anh hỏi.
Lý Gia Đồ dỡ cặp xuống đặt dưới chân, hơi chần chừ một lát rồi nói, “Muốn đi mua kem.”
Tô Đồng đợi cậu thắt dây an toàn, “Muốn ăn à? Đưa em đi ăn kem Haagen-Dazs nhé.”
Anh nói nghe rất hấp dẫn, Lý GIa Đồ thầm vui vẻ gật đầu, nhưng sau khi ngồi xong mới phát hiện hình như đó là một câu slogan, không khỏi ngẩn ngơ, “Đi ăn kem Haagen-Dazs?”
(*Câu slogan nổi tiếng của hãng kem Haagen-Dazs là “If you love her, take her to Haagen-Dazs” – Nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến Haagen-Dazs)
Tô Đồng gật đầu, thắc mắc hỏi, “Lại không muốn ăn nữa à?”
“Cũng không phải…” Lý Gia Đồ không nói ra được. Trong ấn tượng của cậu, một vài quán kem khá gần nơi đây không nằm ở hướng ngược lại, mà là ở khu phố xá sầm uất. Cậu không muốn vì chỉ để ăn kem mà phải đi đường xa nên nói, “Em muốn về nhà.”
Tô Đồng khó hiểu nhìn cậu, cũng chẳng phản đối, “Được, vậy về nhà.”
Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn nên không cần ra ngoài mua nữa. Tô Đồng vừa về đến nhà thì vẫn vào bếp đun một bình nước nóng như trước.
Lý Gia Đồ mở tủ lạnh, nhìn thức ăn đầy ắp bên trong, các loại thịt thà có đùi gà và thịt ba chỉ, rau củ thì có cà rốt, cà chua, hành tây, đậu nành và bắp ngô, trông ngô và cà rốt không mới lắm.
“Em cứ chơi trước đi, nấu xong sẽ gọi em.” Tô Đồng đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh chân cậu mở ngăn đông lạnh ra.
Lý Gia Đồ vội né sang một bên, nghe thấy vậy thì xấu hổ, “Em cũng không phải con anh, sao anh lại nói vậy? Cứ như ba mẹ em ấy.”
Tô Đồng lấy một hộp thịt bò ba chỉ từ trong ngăn, cười nói, “Nếu em là con anh thì chắc anh đau đầu chết mất.”
“Sao lại đau đầu chứ? Em ngoan lắm nhé, không tin thì anh cứ hỏi ba mẹ em xem.” Cậu nhìn anh mở ngăn tủ mát, “Không ăn thịt ba chỉ được không?”
“Kiêng ăn ——” Tô Đồng lại bỏ thịt ba chỉ vào tủ lạnh, nhưng vẫn dùng giọng điệu chọc trẻ con.
Lý Gia Đồ đứng bên cạnh nhìn anh xử lý thức ăn, nhìn anh xấu hổ xoay đầu mấy lần. Nếu cứ tiếp tục đứng bên cạnh như vậy, e là Tô Đồng lại nói cậu ra ngoài chơi hoặc đi học cho mà xem. Cậu xách cặp thả trên bàn học, lúc lấy sách vở ra thì bức thư bên trong rơi xuống đất.
Suýt nữa cậu đã quên sự tồn tại của bức thư này. Khi nhìn thấy lần nữa, da đầu Lý Gia Đồ vẫn run lên. Cậu mất kiên nhẫn xé chỗ dán, nhìn vào bên trong thì không khỏi sững sờ — Không chỉ có thư mà còn có tiền nữa.
Cậu nhíu mày lấy tiền và thư ra. Tiền không nhiều, 300 tệ, nếu đặt ở chỗ Trương Cạnh Dư hoặc La Tử Hào thì sợ là dùng hết lúc nào cũng không biết, mà giờ đến bên tay cậu có lẽ cũng không đủ tiền cơm hai ngày cuối tuần. Nhưng giá trị của nó với Trịnh Đào có khi là chi tiêu hơn nửa tháng.
Sao cậu ta lại cho cậu tiền? Đáp án chắc là nằm trong bức thư viết tay này. Lý Gia Đồ mở thư ra, hàng chữ không được xem là đẹp nhưng lại chỉnh tề và dễ đọc kia hiện ra trước mắt. Cậu nhìn lướt qua nội dung thư tìm chỗ liên quan đến tiền thì quả nhiên thấy ở đoạn cuối cùng có đáp án rõ ràng.
Thì ra là trước đó khi Trương Cạnh Dư vay tiền cậu, lời nói đùa bán nghệ của hai người bị Trịnh Đào ngồi phía sau nghe được. Như trong thư cậu ta có nhắc tới, nghe thấy cậu không có tiền dùng khiến cậu ta nôn nóng mà không thể nói ra. Nghĩ rằng hai năm nay, Lý Gia Đồ đã đối xử tốt với cậu ta, cậu ta thấy chắc chắn phải giúp cậu, nhưng cậu ta cũng biết, rằng với tính tình của Lý Gia Đồ thì không đời nào cậu mở miệng hỏi sự giúp đỡ từ người khác, lại càng không nói đến chuyện vay tiền, cho nên cậu ta chỉ có thể đưa cho cậu bằng cách này.
300 tệ này không phải cho vay, mà là lòng cảm ơn đối với sự giúp đỡ và quan tâm của Lý Gia Đồ hai năm nay. Trong bức thư Trịnh Đào nói, rằng Lý Gia Đồ đã làm cuộc sống của cậu ta tràn ngập ánh mặt trời, cho cậu ta thấy sự tốt đẹp và hi vọng của cuộc đời. Đó chính là món quà tinh thần, dù là tiền bạc cũng chưa chắc đã so được.
Lý Gia Đồ đọc mà chẳng hiểu ra sao, không khỏi thầm thấy quái dị, cẩn thận đọc từ đầu bức thư rồi lại càng sởn gai ốc hơn. Thư rất dài, khoảng bốn tờ giấy, nhưng dù vậy cũng sợ là không thể hiện được hết lời muốn nói của Trịnh Đào.
Thì ra, vào đêm tự học hồi lớp 10 mới vào trường ấy, cậu ta đã chú ý đến Lý Gia Đồ. Đó là đêm tự học đầu tiên từ sau khi họ lên cấp ba, Trịnh Đào đã đến lớp từ rất sớm, nhưng cậu ta không ngờ rằng còn có người đến sớm hơn cả cậu ta. Người đó chính là Lý Gia Đồ.
Lúc ấy, tớ trông thấy cậu đang đứng ở lan can, mặc đồng phục mới tinh, hai tay đút vào túi quần, nhìn về nơi xa. Một khắc kia, tớ đã ngây dại. Từ trước đến nay, tớ chưa từng gặp ai vừa tuấn tú vừa xa cách như cậu. —— Trịnh Đào đã viết trong thư như vậy, —— Kể từ lúc đó, đôi mắt tớ không thể rời khỏi người cậu được nữa. Tớ vẫn còn nhớ, đêm tự học đầu tiên ấy được tự do chọn chỗ ngồi, rõ ràng cậu hấp dẫn ánh nhìn của người khác đến vậy, nhưng lại ngồi ở một góc hẻo lánh nhất, là hàng ghế thứ nhất từ dưới đếm lên, là vị trí gần tường nhất. Lúc tự giới thiệu hôm khai giảng, cậu cũng không miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt như những bạn học khác mà chỉ viết tên của cậu lên trên bảng, nói rằng, cậu tên là Lý Gia Đồ. Và chữ của cậu thật sự rất đẹp.
Khắp bốn tờ giấy đó, những gì được viết ra đều là những sự kiện lớn nhỏ đã xảy ra giữa cậu và cậu ta.
Trong những chuyện lớn, Lý Gia Đồ chỉ nhớ được hai chuyện, một là ngày hôm đó cậu bắt gặp cậu ta đang xem video người lớn. Thì ra lúc ấy thứ Trịnh Đào xem là AV, cậu ta nghĩ đến chuyện Lý Gia Đồ đã nhìn thấy, đã hiểu lầm cậu ta khiến cậu ta không còn cơ hội nữa. Vốn cậu ta đã từng nghe nói Lý Gia Đồ thích con trai, vậy mà lúc ấy Lý Gia Đồ lại nói cho cậu ta biết, rằng cậu cũng xem AV.
Khi ấy tớ thật sự cảm nhận được cái gì gọi là mất hết can đảm, thì ra bọn họ đều gạt tớ. Cậu giống như những đứa con trai khác, đều thích con gái. Dù tớ có cố gắng đi chăng nữa cũng sẽ không có cơ hội, nên tớ không kiềm được mà ôm lấy cậu. —— Trịnh Đào viết, —— Gia Đồ, cậu không biết đâu, đó là hồi ức tốt đẹp nhất kể từ lúc tớ sống đến bây giờ. Tớ ôm cậu, dù cho bây giờ tớ có chết thì cũng không thấy có gì phải nuối tiếc.
“Thư tình?” Giọng nói của Tô Đồng bất ngờ vang lên ngay bên cạnh.
Lý Gia Đồ giật bắn người tại chỗ, nhìn thấy trong mắt anh cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cậu không còn gì để giấu diếm được nữa, đưa thư cho Tô Đồng, “Trịnh Đào viết cho em. Cậu ấy thừa nhận cậu ấy yêu đương trên mạng, còn cảm thấy người kia là em.”
Anh ngạc nhiên vô cùng, tay xoa lên tạp dề, cầm lấy thư đọc. Vẻ mặt anh ban đầu vẫn lãnh đạm, nhưng càng đọc lông mày anh càng nhíu chặt. Lý Gia Đồ nhìn chữ xuyên giữa đôi lông mày anh, gấp đôi những tờ tiền trước mặt.
Trên thư nói đến chuyện cậu ta quen biết người kia, chuyện cậu ta từng dò hỏi người đó, và cả việc đối phương dần buông lỏng sự phòng bị, thừa nhận bản thân chính là Lý Gia Đồ. Chính Trịnh Đào cũng tự hiểu là không thể, dù không nói rõ với người đó nhưng cũng khá nhiều lần thầm nghi ngờ trong lòng. Thế nhưng mỗi lúc cậu ta nằm trong phòng lên mạng nói chuyện với người bạn trên mạng kia, nhìn thấy Lý Gia Đồ đang nằm trong màn chơi điện thoại thì lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Lần trước hai người hẹn gặp mặt nhau, người kia đã nuốt lời. Sau đó Trịnh Đào hỏi Lý Gia Đồ đã đi đâu, cậu nói là ở nhà khiến Trịnh Đào rất buồn bã. Nhưng trong thời gian Lý Gia Đồ ra ngoài gọi điện thoại ấy, cậu ta nhận được tin nhắn của người bạn trên mạng kia, giải thích với cậu ta đủ loại nguyên nhân chuyện nhà nên đã thất hứa, vậy là cậu ta tức khắc không còn để bụng nữa.
Trịnh Đào viết bức thư này là vì hai chuyện. Chuyện thứ nhất là cậu ta lo Lý Gia Đồ gặp khó khăn trong cuộc sống nhưng không chịu cầu sự giúp đỡ từ bạn bè hay các bạn học khác, làm cho bản thân phải chịu khổ chịu đói; chuyện thứ hai là muốn Lý Gia Đồ chứng minh, rốt cuộc cậu có phải Thanh Trạch Cảnh Văn hay không.
Bởi vì cô chủ nhiệm luôn nói với cậu ta rất nhiều lời xấu về Thanh Trạch Cảnh Văn, luôn khuyên nhủ cậu ta về những điều nguy hại của yêu đương qua mạng, nói cho cậu ta biết, rằng cậu ta đã bị bạn trên mạng lừa bịp. Cậu ta không tin, cậu ta nghĩ, mình thì có gì đáng để lừa đâu? Huống hồ Thanh Trạch Cảnh Văn không phải loại người đó, bởi vì Lý Gia Đồ không thể nào là người như vậy.
“Bây giờ em định làm thế nào?” Tô Đồng trả thư lại cho cậu, hỏi với vẻ nghiêm túc.
Lý Gia Đồ thật sự không ngờ được, bởi vì Trịnh Đào bình thường không phải loại người không cởi mở. Cậu ta thường cười, thường nói chuyện với đám bạn, nhưng kể cả là như vậy thì vẫn không một ai biết cậu ta đang suy nghĩ gì.
Nếu nói thẳng trước mặt Trịnh Đào rằng cậu không phải Thanh Trạch Cảnh Văn, vậy Trịnh Đào sẽ đối mặt với người hư cấu mà cậu ta đã dành nhiều tinh lực và tâm lực vào như thế nào đây? Vả lại, không biết vì sao mà theo bản năng, Lý Gia Đồ cũng không muốn gần gũi nhiều với Trịnh Đào.
Đây là một bức thư tỏ tình, dù Lý Gia Đồ có từ chối hay đồng ý thì cũng không thể không thừa nhận rằng cậu đã thấu được chân tâm của cậu ta. Nhưng Lý Gia Đồ lại không muốn thừa nhận điều này. E rằng khi bước một bước này ra, sau này cậu sẽ có loại quan hệ không thể nào dứt bỏ với Trịnh Đào.
Cậu bất lực lắc đầu, “Em không biết nữa. Anh thấy sao?”
Lời nói và vẻ mặt không chút che giấu lòng cầu giúp đỡ của cậu, Tô Đồng nghiêm túc nhìn cậu, rất lâu sau mới chậm rãi lắc đầu, “Đây là chuyện của em, em phải tự mình nghĩ cách.”
Cậu hoàn toàn không ngờ anh sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Đúng là đây là chuyện của mình, nhưng… Cậu không nghĩ ra nổi cái “nhưng” gì nữa, ngực đã bắt đầu phập phồng vì tâm trạng bất ổn này. Cậu mím môi thật chặt, mặt tức khắc đỏ bừng, “Em không biết nên mới hỏi anh.”
“Trong lòng em đã biết rồi.” Tô Đồng vẫn rất bình tĩnh, nhưng giữa đôi lông mày vẫn giữ vẻ ưu sầu nhàn nhạt, giọng nói dịu dàng ngăn lại sự kích động của cậu, “Em chỉ cần một chút thời gian để suy nghĩ.”
Lý Gia Đồ không nhịn nổi đứng phắt dậy, cố nén sự hờn giận dấy lên từ đáy lòng, cắn răng khiến giọng nói trở nên cứng ngắc nhưng bình tĩnh, “Em không biết. Vì sao anh cứ bắt em phải biết?” Nói chưa được hai câu, rốt cuộc cậu vẫn không thể khống chế được nữa, tức giận nói, “Vì sao phải là tự nghĩ cách. Em đã hỏi anh rồi, vậy mà anh không thể giúp em một chút sao?” Cậu nắm bức thư, run rẩy trước mặt anh rồi ném nó xuống đất, “Trong đó nói, em chưa từng tìm người giúp đỡ. Vậy em không thể tìm ai giúp em được, phải không?”