Edit: Dú
—————————————–
Chuyện uống rượu vốn luôn là: Kẻ say thì bảo không say, người không say lại ra sức thú nhận là mình đã say rồi.
Ba người uống đến hơn hai giờ sáng. Càng về sau, ngay cả Tô Đồng càng mất tỉnh táo hơn, gọi mãi vẫn không thấy nhúc nhích, thỉnh thoảng còn nói đôi lời lạc đề.
Lý Gia Đồ mệt tới nỗi mí mắt díu vào hết cả, sau khi cả đám ngồi yên lặng không nói một câu được vài phút thì cậu đứng dậy lay Lê Phương đang uể oải buồn bã ngồi đực ra đó, thấy anh ta từ từ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt vô thần phủ hơi nước rất dày nhìn cậu thì bèn hỏi, “Tối nay các anh vẫn về chứ?”
Lê Phương ngơ ngác nhìn cậu, vài giây sau mới kịp nhận ra cậu đang nói gì. Anh ta chẹp miệng vài cái, đá mạnh mấy lần lên đùi Vương Khải Sơ ở dưới bàn đến khi đá hắn tỉnh thì mới hỏi, “Đi không?”
Vương Khải Sơ cũng phải mất rất lâu mới phản ứng lại được. Hắn chậm chạp đứng dậy, loay hoay tại chỗ, đột nhiên giật mình một cái, mắt trợn to hết sức, chạy về hướng nhà vệ sinh.
Lý Gia Đồ thở dài, nhanh chóng chạy qua thì thấy hắn đang ghé vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo, đầu cúi thấp tới nỗi như sắp rớt vào bên trong.
“Anh Khải Sơ, anh ổn không?” Lý Gia Đồ cầm cuộn giấy vệ sinh, ngồi xổm một bên đưa giấy cho hắn.
Vương Khải Sơ nôn đến mức đầu không nâng nổi nữa. Tay quơ vài cái mới nắm được giấy, nhưng còn chưa kịp lau thì lại nôn tiếp trận nữa. Lý Gia Đồ nghe thấy tiếng nôn mửa xé lòng thế này thì thật sự lo rằng hắn sẽ nôn cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài mất.
Đang lo nghĩ trong phòng vệ sinh thì bên ngoài lại có tiếng quát tháo của Lê Phương. Lý Gia Đồ giật mình, vội vàng đứng dậy chạy ra thì thấy anh ta đang gọi điện thoại, dùng dằng mãi với đối phương về địa chỉ và giá cả.
Nghe được một lát, đoán là anh ta muốn tìm tài xế chỉ định(*) nên bước lên lấy điện thoại của Lê Phương. Vừa hỏi thì đúng là số điện thoại của tài xế chỉ định, Lý Gia Đồ nói lại địa chỉ cho anh ta biết rồi nhẹ nhàng giải thích và cảm ơn tài xế.
(*Nguyên văn: 代驾 – designated driver (DD) – Tài xế lái xe được chỉ định. Đây là một dạng tài xế cam kết không uống rượu bia hay các loại cồn, chất kích thích để đưa đón khách đã chỉ định mình về, phòng trường hợp khách quá chén, không làm chủ được tay lái.)
Cậu biết một số người sau khi tỉnh rượu xong sẽ quên dáng vẻ khi say của mình. Cậu đoán là hai người Vương Khải Sơ và Lê Phương hẳn là loại người đó, nếu không thì sẽ không để bản thân say đến mức như vậy.
Vương Khải Sơ nôn tới nỗi mặt tái nhợt hẳn đi, lúc trở về đôi mắt chẳng còn chút thần trí ngồi vào ghế, lúng ta lúng túng hỏi Lê Phương, “Đi được chưa?”
“Tài xế còn chưa tới, gấp cái đéo ấy.” Lê Phương cầm tách trà mà lá trà còn dư nom nửa tách lên nhìn một cái rồi lại đặt xuống.
Tô Đồng đã im lặng từ lâu. Hai chân anh đều gác hết lên trên ghế, cuộn người như cái kén, ôm đầu gối, mặt vùi vào hai cánh tay.
Lý Gia Đồ đỡ hai người kia ngồi xuống được một chốc, thường nhìn sang Tô Đồng.
Lúc chuông điện thoại của Lê Phương vang lên, Tô Đồng ngẩng đầu. Cậu nhìn khuôn mặt trắng bệch như đồ tang và đôi mắt đỏ húp của anh, trong lòng run rẩy.
Nhưng chỉ thấy anh hơi nhíu mày, khó chịu vuốt mặt, buông chân xuống rồi hỏi Lê Phương vừa tiếp điện thoại xong, “Phải về rồi à?”
“Em tiễn các anh ấy cho.” Lý Gia Đồ đứng dậy, “Anh ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Tô Đồng nheo mắt nhìn đăm đăm vào đồng hồ trên tường, mãi lâu sau cũng không biết anh có thấy rõ hay không. Anh thở một hơi thật dài, thôi không suy nghĩ và cố chấp nữa, lặng lẽ gật đầu rồi đi vào phòng vệ sinh.
Cậu lo anh sẽ nôn nên đi theo đến bên cửa, nhưng rõ là anh không chú ý tới người đi phía sau, khi vào phòng rồi thì cố sức đóng cửa lại.
Sầm một tiếng.
Đây là lần đầu tiên cậu ứng phó với người đã uống tới nỗi say khướt không biết trời trăng gì, hơn nữa một lần còn gặp luôn ba người. Lúc cậu vừa đưa vừa đẩy Vương Khải Sơ và Lê Phương vào thang máy thì thở thật dài.
Nhưng cậu vẫn đang lo lắng về Tô Đồng. Đó là lần đầu tiên cậu trông thấy đôi mắt anh đỏ bừng, là vì sau khi uống rượu nghĩ đến chuyện buồn bã nào đó nên khóc chăng? Suy nghĩ nhanh chóng tiễn hai ông bạn này an toàn ra về ngập tràn khắp lòng cậu, cực muốn trở về trông nom anh.
“Ôi, ở đây ở đây.” Vừa đi ra thang máy một cái, Lý Gia Đồ lập tức giữ chặt lấy Vương Khải Sơ đang đi về phía cầu thang, tay còn lại thì nâng Lê Phương đang lung lay sắp đổ gục đi về bãi đỗ xe.
Vương Khải Sơ đi được hai bước loạng choạng ba bước, còn nằm nhoài lên chiếc xe dừng ở bãi đỗ, tiếng còi báo động chói tai khiến ngũ quan của hắn nhăn hết cả lại, Lý Gia Đồ còn tưởng là hắn sẽ chửi ầm lên với chiếc xe nữa là.
May là hắn không làm vậy.
Người tài xế Lê Phương tìm là một người quen. Anh ta vừa thấy Lê Phương thì lập tức bước tới nâng Lê Phương lên, tức giận nói, “Sao lại say tới nông nỗi này vậy.”
Anh ta đưa danh thiếp cho Lý Gia Đồ để chứng minh thân phận của mình rồi tìm chìa khóa xe trên người Lê Phương dưới cái nhìn chăm chú của cậu. Hai người cùng nhét được hai người đàn ông say khướt vào được ghế sau rồi thắt dây an toàn xong thì đầu đã đầy mồ hôi.
“Làm phiền anh rồi ạ.” Lý Gia Đồ cực kỳ áy náy, “Đã muộn thế này rồi.”
Tài xế mỉm cười, “Không sao, tính chất công việc của bọn tôi là vậy, gặp nhiều rồi. Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Cậu cảm ơn lần thứ hai rồi đợi anh ta lái xe ra khỏi bãi đỗ mới bước nhanh vào thang máy.
Trên bàn cơm, xung quanh bàn cơm, thậm chí là trong phòng khách, nơi đâu cũng thấy những lon bia đã rỗng. Lý Gia Đồ ôm hết những lon bia đã cạn xong rồi đứng trước phòng vệ sinh.
Bên trong có tiếng nước từ vòi hoa sen. Cậu nhẩm tính thời gian, cảm thấy Tô Đồng đã vào trong quá lâu nên lo lắng gõ cửa, “Tô Đồng?”
Không có ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng nước.
Lý Gia Đồ đứng ở cửa, chưa được bao lâu lại gõ cửa lần nữa, hô lớn, “Tô Đồng? Anh có ổn không?”
Vẫn không có ai đáp lại. Cậu không kiềm chế được nữa bèn nói, “Em vào nhé?”
Không ngờ khi cậu vừa vặn nắm đấm cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong. Suýt chút nữa cậu đã dí đầu xuống đất, thứ đập vào mắt chính là lồng ngực trắng trẻo rắn chắc của Tô Đồng, trái tim đầy căng thẳng.
Chắc là lúc anh đi tắm quên cầm đồ ngủ theo nên cứ bọc khăn tắm như vậy đi mở cửa.
Lý Gia Đồ nhìn đôi chân còn ướt sũng của anh, mấp máy môi, lướt qua người anh đi vào bên trong, ngoài miệng thì nhắc nhở, “Sao không tắt nước?” Khi quay đầu lại thì Tô Đồng đã về phòng rồi.
Anh tắm nước lạnh nên nước đang chảy từ vòi nước cực kỳ lạnh, nhưng trong phòng tắm đều là hơi nước ấm áp. Đó là độ ấm trên người của Tô Đồng, một thứ độ ấm rất nhạt, cậu đứng được hai phút mà trái tim đã được bao bọc.
Cậu nhớ ra trước đó đã đun nước nóng nên đi ra ngoài pha một cốc nước đường vô cùng đặc cho Tô Đồng. Đường chiếm hơn nửa cái cốc, quá đặc nên cậu quấy rất tốn công.
Cậu giơ cái cốc lên, vừa quấy vừa nhìn đường bên trong chậm chạp chưa tan hết, nghĩ rằng hay là dung dịch đã bão hòa, đường còn dư không tan nổi nữa.
Lý Gia Đồ tưởng lúc cậu quay về phòng ngủ thì anh đã ngã xuống giường nằm ngủ rồi. Nhưng anh vẫn chưa ngủ. Anh ngơ ngẩn ngồi trên giường, đã thay đồ ngủ xong, nắm chiếc khăn tắm đã ướt một nửa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Trước tiên cứ uống nước đường rồi ngủ tiếp đã, để tỉnh rượu.” Cậu đưa cốc qua, nhắc nhở anh, “Coi chừng kẻo nóng.”
Tô Đồng phản ứng lại rất chậm, vài giây sau mới nghe lọt lời cậu, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn cốc thủy tinh trong tay cậu.
Cái cốc rất nóng, cậu nghĩ hay là bỏ cốc xuống đi nhỉ thì Tô Đồng cầm lấy cái cốc, nhẹ nhàng uống một hớp cứ như đang phẩm rượu.
“Có nóng không?” Lý Gia Đồ quỳ trên giường, cẩn thận hỏi.
Giọng nói của anh khàn khàn, “Không, nhưng ngọt quá.” Nói xong, anh nhắm mắt uống một hơi to như đang uống một bát thuốc Đông y không bỏ cam thảo(*) vào vậy, uống đến nỗi chỉ còn lại đường đọng ở đáy cốc, rồi khó chịu bắt đầu ho khan.
(*Chú thích: Cam thảo thơm và ngọt, là một vị thuốc rất thông dụng trong Ðông và Tây y. Cam thảo có vị ngọt, tính bình, có tác dụng bổ tỳ vị, nhuận phế, thanh nhiệt, giải độc.)
Thấy vậy, cậu vội bỏ cốc lên tủ đầu giường, vỗ ngực để anh thông khí.
Anh ho sặc sụa, cậu bắt gặt đôi mắt anh lại đỏ nữa.
Chắc là vì vừa mới tắm nước lạnh nên dù đã cách một lớp áo ngủ nhưng cậu vẫn cảm nhận được cơ thể anh rất lạnh.
Đôi mắt anh đỏ ửng, nhìn cậu chứa đầy suy nghĩ, nhìn đến nỗi cổ họng cậu siết lại, muốn nói gì đó nhưng môi chẳng thể thốt ra lời.
Anh nhìn cậu không chớp mắt, cậu thì không thể nhìn thẳng vào anh nữa. Cậu mím môi, cúi đầu, tay đặt trên đùi không biết nên nắm lại hay buông ra.
“Em ra ngoài dọn lon bia đã.” Trái tim Lý Gia Đồ vẫn đập như sấm, không chịu nổi nữa nên xoay người muốn xuống giường.
Nhưng Tô Đồng lại kéo bàn tay cậu về, “Muộn lắm rồi, để mai hẵng dọn.”
Tuy tay anh rất lạnh nhưng cậu lại thấy nóng phỏng hết cả. Ngón tay cậu cứng đờ, rõ ràng là không uống chút bia nào nhưng đầu óc lại không nghe theo sự sai khiến của cậu nữa. Mãi lâu sau cậu mới nhớ tới việc phải cuộn ngón tay mình lại, nắm lấy lòng bàn tay anh.
“Thầy…” Lý Gia Đồ cố gắng ngẩng đầu lên, vất vả lắm mới có thể nhìn vào đôi mắt của Tô Đồng.
Anh ngắm nhìn cậu tựa như nhìn rõ, nhìn xuyên, nhìn thấu qua cậu để thấy một thứ gì khác. Một lát sau, anh hơi nhếch miệng, khẽ hỏi, “Hửm?”
Cậu chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Cậu cúi đầu lần thứ hai, cắn bờ môi mình rồi mới hít sâu một hơi, nhìn anh và hỏi, “Thầy, anh biết làm không?”
Ban đầu hình như anh không hiểu lắm, trên mặt xẹt qua sự khó hiểu rồi sau đó mới mỉm cười hỏi, “Muốn anh dạy cho em?”
Nụ cười của anh thoạt trông cực kỳ dịu dàng. Nhất là đáy mắt anh như chứa nỗi bất đắc dĩ và cô đơn khiến đôi mắt ấy như mang theo chút tơ máu, anh cười khiến cậu nhìn mà lòng đầy buồn bã và run rẩy.
Cậu muốn gật đầu. Thậm chí cậu đã nắm chặt lấy tay anh.
“Đợi anh tỉnh rượu thì sẽ dạy em nhé, được không?” Tô Đồng bỗng đỡ lấy cánh cậu, sự ấm áp giữa cái trán lạnh lẽo đập mạnh vào trán cậu.
Đau lắm, một tiếng “Cốp” vang lên. Lý Gia Đồ đau tới nỗi mày nhíu hết cả, tay còn lại thì run nhè nhẹ, nắm lấy cúc áo ngủ của anh, “Thì ra anh không say…”
“Say chứ.” Nói xong, anh ôm cậu vào lòng mình, mặt vùi vào gáy cậu nhỏ giọng nỉ non, nghe mà không biết phải làm sao, “Đã say từ lâu rồi…”
Nhưng người nói say thường sẽ là kẻ tỉnh táo nhất. Lý Gia Đồ thoái chí ôm lấy anh, đang muốn nói gì đó thì bỗng cảm giác có chút gì đó vừa nóng vừa lạnh chạm lên xương quai xanh của mình.
Chỉ một thoáng ấy thôi, Lý Gia Đồ đã ngây dại. Thậm chí cậu đã quên mất tay mình phải dùng sức thì mới có thể ôm chặt lấy Tô Đồng.
Tô Đồng không nói gì, chỉ càng ôm chặt lấy cậu hơn. Cậu cảm giác rất rõ rằng cổ họng anh đang run rẩy, run cực mạnh mẽ.
Hơi thở của anh như gặp rất nhiều trở ngại, có lúc dài, có lúc ngắn. Cậu dần chợt nghe thấy tiếng anh nghẹn ngào.
Trong đầu Lý Gia Đồ trống rỗng, muốn đẩy anh ra để xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng anh ôm cậu rất chặt, chặt tới mức cậu cảm thấy vai và lưng đều siết đau. Trái tim như đớn đau theo, ban đầu cậu còn muốn nhìn xem Tô Đồng bị làm sao, nhưng về sau lại không dám nhìn nữa.
“Tô Đồng…” Lòng Lý Gia Đồ loạn, nhưng tay vẫn không ngừng vỗ về cơ thể đang khẽ run của anh, không có dũng khí hỏi anh đang nghĩ đến chuyện gì.
Anh hít mũi, hình như muốn nói gì đó nhưng lại nuốt lời về.
Chuyện này không thể giúp được nổi, cậu cảm thấy đầu vai mình ướt một mảng lớn rất nhanh chóng, mà lòng cậu còn lạnh lẽo hơn cả mảng ướt này.
“Em đừng rời bỏ anh…” Giọng anh khàn khàn, vừa ấm ức vừa nức nở.
Lòng cậu “thịch” một tiếng, trong lúc bối rối ấy, cậu không quan tâm đến sự đau đớn nữa, mạnh mẽ ôm chặt lấy Tô Đồng, an ủi anh, “Em sẽ không rời bỏ anh.”
Không biết Tô Đồng có nghe thấy lời của cậu hay không. Nước mắt anh đều cọ hết trên vai cậu tựa như đã mệt mỏi tới nỗi không nhấc đầu lên nổi nữa, “Anh thật sự… Sắp chịu không nổi nữa rồi…”
“Không sao.” Lý Gia Đồ vỗ nhẹ lên lưng anh, “Anh yên tâm, em sẽ không rời bỏ anh mà.”