Edit: Dú
—————————————–
Khai giảng chưa được bao lâu thì trường đã tổ chức buổi mít-tinh khen ngợi kết quả học tập của năm học trước. Buổi mít-tinh này được xem như một cú phòng ngừa trước ngày họp phụ huynh, để nhóm học trò có thể chuyển trạng thái tinh thần của mình đến bầu không khí trường học trong thời gian ngắn ngủi.
Chiều thứ thứ, sau khi chuông báo thức dậy của toàn thể học sinh lớp 12 vang lên xong, mọi người đều không đến lớp như trước nữa mà đeo cặp xuống sân vận động. Thể theo sự yêu cầu từ phía nhà trường, toàn bộ học sinh đều mặc đồng phục như thường, nhưng vì vừa mới tỉnh ngủ trưa nên tinh thần và mặt mày ai nấy đều không tốt chút nào.
Nhóm học sinh đi vào sân vận động rồi thì dựa vào từng khu vực đã được xếp từ trước mà ngồi xuống thảm cỏ sân bóng. Vị trí của lớp Lý Gia Đồ vừa vặn ở dưới ánh đèn cực lớn, một đám người bị đèn chiếu tới nỗi cực kỳ bắt mắt, bên cạnh thì đặt một cái quạt cỡ lớn, tiếng gió vù vù khiến đồ đồng phục của các cô các cậu ngồi cách đó không xa bị thổi phồng lên, cứ như phát phì, như muốn bay lên.
“Ây dồ, tôi lo quá đi…” Không biết La Tử Hào lấy một bao mực khô từ đâu ra, vừa than sầu vừa phát cho đám bạn xung quanh, “Sao học kỳ trước các ông đều thi tốt hết vậy? Cha tôi thấy phiếu điểm, chỉ thiếu lấy gậy đánh golf ra đánh tôi thôi đó.”
Lý Gia Đồ dùng răng nanh xé miếng mực khô trong tay, im lặng nhìn những ngừi khác.
Chu Thư Uyên nhóp nhép ăn, tức giận nói, “Tôi cũng có cố ý đâu.”
“Đờ mờ!” La Tử Hào đạp một phát lên đùi cậu ta, trên quần đồng phục lập tức hiện một dấu giày xám trắng.
Trương Cạnh Dư vừa liếc cái đã sáng mắt, “Giày mới?”
“Đúng sòi!” La Tử Hào lắc chân mình, nhướn mày nói, “1400(*) đó, ngầu không?”
(*Chú thích: Hình như là đôi New Balance 1400)
Trịnh Đào tò mò, “Bao nhiêu tiền thế?”
Cậu ta nháy mắt mấy cái, “1900 tệ.”
Nghe vậy, Trịnh Đào hít một hơi khí lạnh.
Cậu ta quay đầu nhìn sang chân Lý Gia Đồ, vừa thấy thì ngạc nhiên thốt lên, “Gia Đồ, đôi này cũng là giày mới của ông phải không? Hình như là cùng một nhãn hiệu với La Tử Hào?”
Lý Gia Đồ đang ngồi xếp bằng, nghe xong thì nhìn xuống chân, bâng quơ đáp, “Ừ, mua lúc nghỉ hè.”
Trịnh Đào thổn thức, “Chắc chắn là đắt lắm nhỉ?”
“Cũng tạm.” Mực khô trong miệng đã nhai không còn vị gì nữa, nhưng Lý Gia Đồ vẫn không nuốt vào.
La Tử Hào trả lời thay cậu, “Đôi kia của cậu ấy hơn 600 tệ, ngày ấy tôi cũng thấy. Nhưng không có số của tôi, nếu không cũng mua một đôi rồi.”
Trước khi nghỉ ngơi buổi trưa, Lý Gia Đồ nghe Đàm Hiểu Phong nói là thấy tên của cậu ở trong danh sách lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cậu, hơn nữa đã dành cả một buổi trưa rồi mà cậu vẫn không thể tin đây là sự thật. Tuy thành tích thi cử học kỳ trước của cậu cũng không tệ lắm, nhưng so với ba học kỳ trước thì nhấp nhô khá lớn.
Với thành tích không ổn định như vậy, theo lý thì không thể được chuyển đến lớp bồi dưỡng học sinh ưu tú được.
Không biết có phải Đàm Hiểu Phong đã nhìn nhầm danh sách không.
Lúc kéo cờ, cậu luôn nghĩ đến chuyện này.
Danh sách chính thức sẽ được công bố sau khi họp phụ huynh xong, nhưng sẽ không để mọi người biết —— bởi vì hiện giờ sở giáo dục đã ra mệnh lệnh cấm học thêm, dù là miễn phí cũng không được, trong khi trường cậu lại là trường trọng điểm nên luôn bị nhìn chằm chằm rất căng. Đến lúc ấy, giáo viên chủ nhiệm sẽ nói chuyện cùng các học trò được tuyển chọn vào lớp bồi dưỡng, rồi nói luôn về sự sắp xếp chương trình học.
Kéo cờ xong, đám học sinh lại ngồi trên thảm cỏ lần nữa. Lý Gia Đồ nhận được một viên kẹo đường “Đại bạch thỏ” từ chỗ Đàm Hiểu Phong, không khỏi sửng sốt.
Đàm Hiểu Phong nhai viên kẹo thơm mùi sữa, chỉ vào Phùng Tử Ngưng ngồi phía sau, “Tiểu Ngưng cho.”
Ngửi thấy mùi sữa khi cậu ta nói chuyện mà cậu lại nhớ tới Tô Đồng.
Hai người kia nghỉ hè cùng nhau đi ra nước ngoài chơi, đi cả Sing-Malay-Thái. Sau một chuyến này, cả người Đàm Hiểu Phong đều đen hơn một tầng, nhất là trên cánh tay do phơi nắng mà hiện một đường lằn do cháy nắng trông rất rõ.
“Sao cậu ấy không bị phơi đen nhỉ?” Khai giảng Lý Gia Đồ mới thấy hai người đi cùng nhau, còn không khỏi nghi ngờ có phải chỉ mình Đàm Hiểu Phong tới vùng nhiệt đới một mình không.
Đàm Hiểu Phong mỉm cười, “Người đi mười ngày dùng gần sạch ba lọ kem chống nắng mà còn đen nổi sao?”
Lý Gia Đồ trợn mắt nhưng nghĩ lại thì đây đúng là chuyện Phùng Tử Ngưng làm, không khỏi thấy buồn cười.
Hai bọn cậu thì thầm với nhau nhân lúc hiệu trưởng đang nói chuyện, Phùng Tử Ngưng khom người ló đầu từ phía sau, đổi vị trí ngồi cho cô bạn bên cạnh Đàm Hiểu Phong rồi lấy hai viên kẹo đường trong túi ra, đưa cho Lý Gia Đồ, “Cho cậu ăn này.”
Vừa nghe cậu ta mở miệng, hơi thở của Lý Gia Đồ lập tức đông cứng lại.
Đàm Hiểu Phong ngửi thấy mùi sầu riêng lúc cậu ta nói chuyện bèn dùng vẻ mặt ghét bỏ đẩy cậu ta ra, “Ông xéo đi được không? Đừng ngồi cạnh tôi nữa.”
“Tôi không đó.” Phùng Tử Ngưng trừng mắt với cậu ta rồi đưa kẹo sầu riêng cho Lý Gia Đồ, “Ông ăn thử xem, ngon lắm luôn. Tôi cố ý mang cả một bao lớn về đó.”
Khóe miệng Lý Gia Đồ run rẩy hai cái, gian nan nhận lấy hai viên kẹo sầu riêng. Thấy đôi mắt Phùng Tử Ngưng còn nhìn mình chằm chằm đầy vẻ mong chờ bèn chậm rãi bóc gói kẹo kia ra, lúc cậu đang muốn nhét vào miệng thì thấy Phùng Tử Ngưng cũng đang giục Đàm Hiểu Phong ăn kẹo.
Đàm Hiểu Phong dùng tay ra hiệu phân rõ giới hạn với cậu ta rồi nói, “Còn ép tôi ăn là chúng ta tuyệt giao.”
Lý Gia Đồ thấy Phùng Tử Ngưng ngạc nhiên há miệng thì lập tức nhét luôn viên kẹo đã bóc vỏ vào miệng cậu ta.
Phùng Tử Ngưng rất bất mãn nhíu mày, lầu bà lầu bầu, “Thật sự ngon mà, tại sao các ông không tin tôi?”
“Giờ ông đừng nói gì cả.” Đàm Hiểu Phong nhét bình nước trong cặp mình vào tay cậu ta, “Ăn xong súc miệng rồi hẵng tìm bọn tôi.”
Phùng Tử Ngưng ai oán liếc cậu ta một cái sắc lẻm, dùng sức nhai kẹo sầu riêng trong miệng mình.
Sau khi hiệu trưởng nói xong thì lại đến phiên chủ nhiệm giáo vụ. Ông làm một bài tổng kết thành tích các học sinh các khoa của năm học trước rồi khen ngợi, hơn nữa còn chuẩn bị lịch trình học cho năm học mới. Sau khi các vị lãnh đạo phải phát biểu trong buổi mít-tinh này nói xong thì lại đến lúc tuyên dương những học sinh có thành tích xuất sắc của năm học trước.
Phùng Tử Ngưng ăn được kẹo sầu riêng thơm ngon, lúc được trao thưởng thì dấy chút ảnh hưởng. Lý Gia Đồ đứng bên cạnh cậu ta nên tận mắt chứng kiến khi hiệu trưởng tự mình tặng giấy khen cho Phùng Tử Ngưng, được cậu ta nói cảm ơn thì sắc mặt thay đổi một chút.
Nếu hiệu trưởng không đến trước mặt cậu nhanh thì suýt nữa cậu đã cười ra tiếng mất rồi.
“Ông tìm gì đấy?” Đàm Hiểu Phong vừa mới về vị trí cũ thì cặp sách đã bị Phùng Tử Ngưng đoạt lấy lục lọi, đầu như dính vào trong cặp.
Phùng Tử Ngưng ngẩng đầu, mốc một bình cà phê đã uống được một nửa ra, vặn nắp ngẩng đầu làu bàu uống.
Lý Gia Đồ và Đàm Hiểu Phong cùng nhau cười, đều nhét một viên kẹo đường “Đại bạch thỏ” vào miệng.
Ban Xã hội tổng kết ngay sau ban Tự nhiên. Cũng như thường lệ, tên học sinh được khen thưởng sẽ xuất hiện trên màn hình chiếu cạnh sân bóng. Màn hình chiếu không lớn nên những học trò ngồi hơi xa một chút sẽ không thấy rõ, vì vậy chỉ có người chú tâm nghe thì mới biết những nhân vật đi đầu các khoa theo như thầy cô tổng kết.
Lý Gia Đồ thấy tiếp theo đó không có chuyện gì đến mình nên cuộn tấm giấy khen bỏ vào cặp, tìm một quyển sách rồi cúi đầu đọc.
Nếu không phải bên cạnh có người xì xào thành tích của hoa khôi giảng đường cực tốt, còn kéo áo của cậu để cậu ngẩng đầu nhìn thì hẳn cậu sẽ không thể phát hiện ra chính cậu đã cúi đầu quá thấp khiến xương cổ đau nhức mất rồi. Cậu nhìn hàng học sinh đang nhận bằng khen ở bên cạnh bục phát biểu, đang xoa cổ thì bỗng nhiên nhận ra một người đứng trong hàng ngũ đó.
Cậu nhất thời không nhớ ra nổi tên của cô nàng.
Tên gì ấy nhỉ? Lý Gia Đồ vô thức nhìn về phía Trịnh Đào thì chỉ thấy cậu ta thẳng lưng, cổ cũng rướn dài, nhìn một người trong hàng không chớp mắt.
Cậu thấy mình sẽ không đoán sai được, chắc cậu ta và cậu đang cùng nhìn về một cô gái. Nhưng Lý Gia Đồ vẫn nhớ không nổi tên cô là gì, là họ Kim hay họ Dương? Cậu chỉ nhớ rằng, chính cậu đã từng bị cô hất một ly hồng trà.
Xem ra hai người kia đã gặp nhau rồi, có vẻ Trịnh Đào quen người đó. Cậu ta vẫn chưa quên cô nàng.
Lý Gia Đồ mượn kính của Đàm Hiểu Phong nhưng không đeo lên mà chỉ đặt trước mắt mình để điều chỉnh thị lực, đến cùng mới thấy rõ cái tên trên màn chiếu. Cậu nhớ cô ta học ở lớp 11/3. Quả nhiên, trong danh sách lớp 11/3 trên màn chiếu có một cái tên cậu vẫn có ấn tượng —— Kim Nhã Văn.
Thành tích tốt đến vậy, là top 10 của ban Xã hội.
“Vừa ý ai rồi? Nhìn chẳng chớp mắt luôn.” Thấy Lý Gia Đồ trả lại kính cho Đàm Hiểu Phong, Phùng Tử Ngưng cười xòa hỏi.
Cậu lắc đầu, ngẫm một lát rồi nói, “Lớp cũ của ông điểm số tốt thế nhỉ, lọt vào top 20 không ít đâu.”
“Đúng rồi, với cả số con gái vào ban Xã hội cũng nhiều nhất.” Phùng Tử Ngưng gật đầu tán thành.
Chu Thư Uyên tò mò xoay người lại, “Không phải con trai lớp bên đó hiếm lắm nên rất được chào đón ư? Sao ông lại chạy đến lớp bọn tôi?”
Phùng Tử Ngưng hơi bĩu môi, “Cũng không được chào đón lắm. Tiêu chuẩn của các bạn ấy cao lắm, với cả cũng có rất nhiều hủ nữ. Cả lớp có mười một thằng con trai, chỉ hận không thể YY thành năm cặp. Tôi vừa đúng là người thứ 11 nên rời đi là chuẩn.”
“Tôi thấy nếu ông không đi thì cũng chẳng phải người thứ 11 đâu.” Chu Thư Uyên cười vẻ thâm sâu.
Cậu ta chớp mắt vô tội, “Nghĩa là sao?”
Đàm Hiểu Phong liếc sang cậu, còn Lý Gia Đồ thì thoáng nhìn rồi bật cười.
Lý Gia Đồ nhìn vào mắt cậu ta là biết cậu ta muốn nói gì rồi. Rõ ràng là cậu ta đang nói: Cái tên này lại bắt đầu giả ngu.
Điểm chác thi cuối kỳ của năm học trước của Trịnh Đào vẫn không hề khởi sắc chút nào. Thậm chí thành tích của cậu ta còn tệ hơn một chút so với học kỳ trước đó, xếp thứ hai từ dưới lên của lớp, hầu hết các môn đều bị đánh dấu đỏ. Không biết cậu ta có bao giờ nghĩ tới những lỗi sai của mình từ đâu ra để nghĩ cách thay đổi không, hay là cậu ta vốn không hề có cách nào thay đổi thực trạng này.
Sau khi ban Văn khen thưởng xong, Lý Gia Đồ thấy cậu ta cúi đầu đọc sách bài tập tiếng Anh, trong lòng vẫn không khỏi thấy phức tạp.
“Lý Gia Đồ.” Phùng Tử Ngưng đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, trừng mắt nhìn cậu.
Sách trên tay cậu còn chưa kịp lật sang trang mới, thắc mắc nhìn về phía cậu ta, “Sao đấy?”
Cậu ta trộm nhìn xung quanh rồi dần dần tiến sát vào chỗ cậu, nhỏ giọng hỏi, “Hôm nay ông lên tieba chưa?”
“Gì cơ?” Lý Gia Đồ chưa từng dạo trên tieba của trường, nhưng nghe cậu ta nói vậy thì tức khắc cảm thấy không ổn.
Đàm Hiểu Phong ngồi bên cạnh thầy vẻ mặt của cậu ta không đúng lắm bèn ghé người qua hỏi, “Chuyện gì thế?”
Mặt Phùng Tử Ngưng lúc trắng lúc xanh, giơ điện thoại ra trước mặt hai người họ rồi gắng nói, “Bài post về Đồ Đồ và thầy Tô hot rồi.”
Lòng Lý Gia Đồ trầm xuống, cầm điện thoại mở bài post ra. Vì cậu không quen dùng nên trượt một lúc mới thấy ảnh trên cùng của bài post.
Chiếc thang cuốn.
Cậu muốn hít thở một cái nhưng chẳng thở ra nổi.
Đó là bức ảnh được chụp lúc cậu và Tô Đồng đứng cùng nhau trên chiếc thang máy cuốn của siêu thị. Cậu trong ảnh đang ôm lấy tay Tô Đồng nói gì đó, còn anh thì hơi khom người xuống, cười rất tươi.
Lúc ấy bọn cậu đang nói gì? Lý Gia Đồ nghĩ mãi cũng không ra.
Nhưng cậu trên ảnh cười rất vui vẻ. Vui đến mức bây giờ thấy rất chói mắt.