Nhụ Mộ

Chương 83: Chương 83




Edit: Dú

—————————————–

Ký túc xá của con trai không phải tối nào cũng sẽ có một đêm tám chuyện, ví dụ như đêm nay thì không. Lý Gia Đồ không tưởng tượng ra được không khí này có khác gì so với bình thường hay không.

Cậu nằm trên giường lướt điện thoại một lúc, vào xem nhóm lớp. Có người hỏi chuyện xảy ra trong tieba kia có thật không, sau đó còn có một số suy đoán. Cũng có bạn chưa kịp xem bèn tò mò hỏi rốt cuộc là chuyện gì, nhưng câu hỏi như vậy lại không có ai trả lời giúp.

Hoa khôi lớp gửi tin nhắn riêng cho cậu, cẩn thận hỏi: Cái bài cực hot lúc chiều trong tieba kia là thật à?

Tin nhắn được gửi từ hai tiếng trước, nhưng cả đêm tự học này Lý Gia Đồ không lấy điện thoại ra xem. Suốt một buổi tối, chẳng những cậu không rời khỏi chỗ ngồi mà còn không ngẩng đầu lên lần nào. Trạng thái cuộc sống như thế này cậu đã quen nhất rồi, đương nhiên sẽ không quan tâm đã có bao nhiêu bạn học trong lớp biết chuyện buổi chiều rồi.

Một lần nữa, cậu hi vọng thời gian có thể trôi qua nhanh chóng.

Cậu hi vọng trước khi Tô Đồng trở về, tất cả mọi chuyện đã qua rồi, thậm chí cậu cũng đã rời khỏi những nhóm nơi ai ai cũng biết đến anh và cậu.

Liêu Mịch là cô gái đáng yêu và xinh nhất trong mắt tất cả con trai trong lớp —— ít nhất là trong cuộc bình chọn từ một hôm tám chuyện của phòng cậu thì cô được công nhận là hoa khôi lớp. Nhưng cậu không thường nói chuyện với cô nên trong ấn tượng của cậu, cô nàng không phải một người thích buôn chuyện. Lý Gia Đồ thật sự không ngờ cô chính là người duy nhất chủ động hỏi cậu trên mạng.

Lý Gia Đồ không biết cô đã ngủ chưa bèn suy nghĩ một lát rồi trả lời: Chuyện nào?

Cô vẫn chưa ngủ nên không quanh co lòng vòng nữa mà nói thẳng luôn: Chiều nay trên tieba có người đăng post, bây giờ đã bị xóa rồi. Trên đó nói cậu và thầy Tô đang yêu nhau, kèm thêm ảnh chụp nữa. Có thật không?

Cậu không biết vì sao mà nghe thấy cô hỏi, cậu chẳng băn khoăn gì đã hỏi ngược lại: Cậu thấy thế nào? Là thật không? Một khắc khi câu hỏi này được gửi đi, cậu bỗng nhớ tới cái này tổ chức hoạt động cuối năm, cậu đang đi loanh quanh tìm Tô Đồng thì gặp Liêu Mịch ở tiệm cà phê anime. Lúc ấy cô đã đưa cho cậu một ly cà phê, bộ đồ nữ hầu gái cô mặc trên người đáng yêu không thể tả.

Liêu Mịch đáp: Tớ không biết. Tớ có thể nói một cái “Nếu” không?

Lý Gia Đồ bất ngờ: Được, cậu nói đi.

Cô trả lời: Nếu là sự thật, dù các cậu đã đến với nhau như thế nào, tớ cũng đều hi vọng rằng, mặc kệ kẻ khác nói gì, các cậu vẫn có thể kiên trì.

Cậu sửng sốt: Cậu thấy chuyện này chính đáng ư?

Một lát sau Liêu Mịch mới trả lời: Tớ thấy ấy à, chỉ cần thích nhau thì đều là chính đáng.

Một cô gái thốt ra lời như vậy Lý Gia Đồ đã đoán được từ trước nhưng vẫn cảm thấy ngoài dự liệu. Cậu còn tưởng cô sẽ cực kỳ tò mò, nhưng cô không như thế. Đối với tình yêu, cô vừa thẳng thắn vừa chân thành, vừa tế nhị vừa tình cảm, vừa cố chấp vừa khờ dại như nhiều cô gái khác cùng độ tuổi.

Tiếc là không phải ai cũng cảm nhận được như cô, nếu không bài post ấy cũng chẳng hot đến thế. Lý Gia Đồ không biết trả lời cô thế nào, đành tắt điện thoại.

Cậu còn nhớ hai người đăng ảnh trên mạng lần trước đã bị trường trừng phạt. Lần này không rõ là vì sao, cậu cũng đã bị người khác nhìn trên đường mấy lần rồi mà cô chủ nhiệm vẫn chưa tìm tới cậu.

Lớp học bơi chuẩn bị thi trước khi mùa hè kết thúc, nội dung của lớp 12 nghiêm khắc hơn các lớp dưới rất nhiều. Nhưng đối với Lý Gia Đồ thì bơi lội chẳng phải môn gì phải sợ cả. Cậu không mang chút thấp thỏm nào đạt điểm tuyệt đối, lúc lấy khăn lau người và tóc, không biết từ đâu trong phòng thay đồ bay tới một câu, “Dáng người đẹp thế, thảo nào thầy thích.”

Lý Gia Đồ quay đầu tìm hướng âm thanh theo phản xạ nhưng không thấy người nào cậu quen. Cậu cúi đầu lau tóc, khi trở về phòng thay đồ thấy tủ đồ của mình bị cạy khóa thì sững sờ.

Cậu lấy đồ đồng phục ở bên trong rồi mở ra thì thấy trên quần áo bị người nào đó dùng bút để ký tên viết dòng chữ “Son of a bitch” cực lớn, hơn nữa còn viết ở dạng chữ nghệ thuật. Nếu không phải nội dung của nó khiến người ta không nhẫn nhịn nổi thì cũng được xem là một tác phẩm nghệ thuật.

Không chỉ vậy, giày và quần của cậu cũng không thấy đâu.

Nước chậm rãi chảy xuống người, gió nóng thổi từ ngoài phòng khiến làn da của cậu bốc hơi. Những học sinh đi thi đều lục tục trở về thay đồ, Lý Gia Đồ gãi hàng lông mày ngưa ngứa, nhất thời không thể nghĩ ra nên làm gì mới phải. Nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra một chuyện quan trọng hơn cả —— điện thoại của cậu.

Lý Gia Đồ vội móc hết đồ còn lại trong tủ nhưng chẳng thấy điện thoại của mình ở đâu.

Cậu tức khắc hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh, đầu óc trống rỗng.

Sự trống rỗng ấy vẫn chưa kịp phóng to thì đã trông thấy Phùng Tử Ngưng cúi đầu trở lại, cậu lập tức nhớ ra điện thoại của mình và Đàm Hiểu Phong đều bỏ vào cặp của cậu ta bèn thở phào.

“Tiểu Ngưng, điện thoại của tôi ở chỗ ông nhỉ?” Lý Gia Đồ hỏi.

Tủ đồ của Phùng Tử Ngưng ở bên cạnh cậu. Cậu ta ỉu xìu gật đầu, mở tủ lấy cặp ra rồi đưa điện thoại cho cậu.

Lý Gia Đồ ân cần hỏi, “Sao vậy? Không qua à?”

“Không phải, tôi bơi quá xấu. Bọn Hiểu Phong cười đau sốc cả hông.” Phùng Tử Ngưng trưng vẻ ảo não, quay đầu nhìn cậu rồi thắc mắc, “Sao ông không đi? Chẳng phải đã thi xong từ sớm à?”

Lý Gia Đồ giật mình, nhìn xung quanh thấy không có ai khác mới đưa bộ đồng phục đã bị vẽ vời ra, trước khi để cậu ta xem còn không quên nói, “Đừng nói gì cả.”

“Tr…” Phùng Tử Ngưng trợn mắt, suýt chút nữa đã kêu lên, thấy ánh mắt của Lý Gia Đồ mới hạ giọng, “…ời ơi.”

Cậu vừa bực vừa buồn cười, đặt quần áo vào tủ đồ, bất đắc dĩ nói, “Giày với quần tôi cũng không thấy đâu, cứ về kí túc như vầy thì sợ lại lên top mất.”

Phùng Tử Ngưng chớp mắt, “Đôi giày mới hơn 600 tệ của ông ấy hả?”

Lý Gia Đồ đành gật đầu không cam lòng.

“Chuyện gì thế?” Đàm Hiểu Phong đã về phòng thay đồ, tò mò hỏi.

Phùng Tử Ngưng vừa thấy cậu ta, đầu tiên là tức giận trừng mắt liếc xéo rồi mới nói, “Tủ đồ của cậu ấy bị cạy khóa, quần với giày mất hút, trên áo sơ mi còn bị vẽ bậy.”

Đàm Hiểu Phong nghe xong thì sững người, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn sang phía Lý Gia Đồ.

Lý Gia Đồ lại gãi lông mày, chẳng còn lời nào để nói.

“Hay bây giờ ông đợi ở đây một lát, tôi về lấy đồ cho ông.” Đàm Hiểu Phong nói xong thì vươn tay ra, “Chìa khóa tủ đồ.”

Trừ cách này ra thì trước mắt Lý Gia Đồ không thể nghĩ ra được cách nào khác. Cậu đưa chìa khóa tủ của mình cho cậu ta, chỉ rõ chìa nào mở được tủ.

Trước đây cậu cũng từng được nghe nói một số hành vi bắt nạp trong trường, kiểu ngấm ngầm ra tay trong bóng tối này xem như còn nhẹ chán. Cậu cũng chỉ có thể tự an ủi mình, may là người thấy cậu chướng mắt không gọi cậu lên sân thượng đánh hội đồng.

Từ nhỏ đến nay, cậu chưa từng đánh nhau nên chẳng có chút nhận thức nào về mặt cảm tính hay lý trí cả.

Phùng Tử Ngưng thay quần áo xong thì ngồi trên ghế phòng thay đồ cùng chờ với Lý Gia Đồ.

Một vài lớp cùng học môn bơi này, vì thi cử nên người ra vào rất nhiều. Lý Gia Đồ cúi đầu, để ý thấy lúc vài người đi ngang qua bọn cậu thì đều nhìn một cái.

Không biết là vì Lý Gia Đồ mà nhìn sang Phùng Tử Ngưng, hay là vì Phùng Tử Ngưng nên mới nhìn sang Lý Gia Đồ nữa.

Trước khi Phùng Tử Ngưng mở miệng, Lý Gia Đồ đã thấy hai người cậu không quen đi đến trước mặt. Họ cúi đầu nhìn bọn cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tế nhị, còn tưởng là bản thân không bị phát hiện ra nên nhỏ giọng nói, “Hai tên gay.”

“Không phải việc của mình mà cứ thích xía mũi xem thường người khác.” Đợi họ đi xa rồi, Phùng Tử Ngưng mới lầu bầu một câu. Cậu ta không quan tâm Lý Gia Đồ có nghe không đã hỏi, “Thầy Tô biết chưa? Rằng ông bị bắt nạt ở trường ấy.”

Lý Gia Đồ sửng sốt, buồn cười đáp, “Bắt nạt gì chứ? Loại trình độ này tôi vẫn ứng phó được.”

Cậu ta bất ngờ, “Thầy ấy vẫn chưa biết?”

Lý Gia Đồ nhún vai, từ chối cho ý kiến.

“Hay là nói cho thầy biết chút đi?” Cậu ta thử thăm dò.

Lý Gia Đồ lắc đầu, “Nói cho anh ấy cũng không có tác dụng gì. Người ta đang ở nước Mỹ, có thể làm gì đây? Chỉ thêm một việc khiến anh ấy nhọc lòng thôi.”

Phùng Tử Ngưng không chắc lắm, nói thêm một câu cậu ta thường bảo, “Nói như thế cũng không sai…”

Bây giờ Lý Gia Đồ chỉ quan tâm đến một chuyện, đó là nhà trường có chú ý tới chuyện này hay không. Nếu trường chẳng quan tâm thì cậu chẳng việc gì phải sợ cả. Phong ba rồi cũng sẽ qua, dù trong thời gian ngắn không biến mất được thì chắc chắn cũng sẽ trôi dần theo thời gian.

Hai ngày nay vì buổi họp phụ huynh học sinh khóa dưới mà xe ngoài trường đỗ cực nhiều, cũng có rất nhiều người nổi tiếng trong xã hội. Vì để các học sinh có bộ mặt đẹp nên trước đó, trường đã thông báo qua radio bắt học sinh phải mặc đồng phục vào mấy ngày họp phụ huynh này. Nhưng Lý Gia Đồ chỉ có một bộ đồ xuân thu, bây giờ chẳng còn nữa.

Đàm Hiểu Phong tìm cho cậu một bộ đồ mùa hè gồm áo sơ mi ngắn tay và quần soóc. Quần được mua từ lâu lắm rồi nên sau khi Lý Gia Đồ cao lên, mặc vào sẽ lộ đầu gối. Dù Phùng Tử Ngưng cũng lộ đầu gối đứng bên cạnh khen đẹp nhưng cậu vẫn thấy không thoải mái lắm.

Cậu nhớ mình còn một bộ xuân thu khác ở nhà Tô Đồng, cuối tuần này có cơ hội sẽ đến lấy về. Giày mới thì không biết phải nói với ba mẹ thế nào, e là phải giấu làm bí mật nữa vậy.

Đã nửa tuần trôi qua kể từ khi bài post đó được đăng lên.

Lý Gia Đồ vốn không có bạn bè, bình thường ở lớp cũng ít nói chuyện nên cậu không suy đoán góc nhìn của mấy đứa bạn hơi thân làm gì. Cái nhìn đối với chuyện này của những người cậu khá thân, cậu đã nhìn ra được hết.

Trương Cạnh Dư ngồi cùng bàn đã không nói gì với cậu được vài ngày, nhưng mấy ngày này cậu ta đều chăm chỉ học hành nên về tình thì có thể hiểu được. Kể từ lần cậu trả lại tiền thì thái độ của Trịnh Đào ngồi kế bên vẫn không lạnh không nhạt, thỉnh thoảng còn cố ý xa cách, bây giờ vẫn như vậy.

Chẳng lẽ phong ba bão táp đã qua rồi sao?

Đôi khi Lý Gia Đồ cảm thấy cứ tiếp tục để ý đến chuyện này thì cậu mới thấy kỳ lạ đấy.

Chuyện cạy khóa tủ như lần trước cho đến cuối tuần vẫn chưa lặp lại lần nào nữa. Trước khi tan học vào thứ sáu, mỗi học sinh của lớp đều được nhận một bức thư hiệu trưởng tự tay viết —— đương nhiên là sau khi viết tay xong thì mang đi phô-tô một tập giống nhau, kính mời cha mẹ học sinh đến dự họp phụ huynh lớp 12.

Xem ra cuối tuần này phải về nhà rồi.

Lý Gia Đồ vẫn muốn đến chỗ Tô Đồng lấy đồng phục. Cậu rút chùm chìa khóa rồi tìm được chìa khóa nhà của Tô Đồng, đang nhìn phần răng cưa thì chợt nghe điện thoại rung lên.

Cậu mở điện thoại ra nhìn, suýt nữa đã thốt lên thành lời ——

Tô Đồng: Anh về rồi, cuối tuần em qua không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.