Nhụ Mộ

Chương 13: Chương 13: “Nếu em quyết định đi thì nói với tôi một tiếng.”




Phòng của Tô Đồng rất trống trải, không biết một tháng qua anh đã sống như thế nào, phòng cũng chỉ có vài đồ dùng vật dụng, còn phòng bếp chỉ có một chiếc tủ lạnh. Bây giờ khi đồ dùng trong nhà và đồ điện được đưa vào, căn phòng mới hơi giống nơi dành cho người ở.

“Các em ngồi xuống nghỉ chút đi. Tối nay xong việc thầy sẽ về dọn dẹp lại sau.” Tô Đồng bảo những học sinh đang bận bưng bê đồ của mình dừng lại, lấy cô-ca trong tủ lạnh ra, phát cho mỗi người một lon.

Lý Gia Đồ nhận lon cô-ca ấy, “Cảm ơn thầy.” Nhưng Tô Đồng còn chưa kịp nghe cậu nói lời cảm ơn đã xoay người đưa lon khác cho Phùng Tử Ngưng rồi.

“Cảm ơn thầy.” Phùng Tử Ngưng vừa nhận lon, nhìn hai tay mình một lúc rồi đặt lon xuống, đứng dậy bước vào phía trong.

Lý Gia Đồ nghe thấy tiếng nước, dường như cậu ta đã rất quen nơi này.

Vì đã bưng bê mấy thứ đồ nên tay của mấy người đều dính bụi bẩn. Khi chạm đến lon cô-ca đã được làm lạnh, những vệt nước bẩn cũng rơi xuống. Đàm Hiểu Phong lập tức buông lon xuống tìm vòi nước, thấy Phùng Tử Ngưng đã quay lại. Cậu ta chỉ ra phía huyền quan, “Nhà vệ sinh ở bên đó.”

Tô Đồng tiễn nhân viên của công ty chuyển phát ra cửa xong, nhìn thấy mấy người bọn họ đang rửa tay liền tìm khăn giấy, đặt lên bàn trà. Lý Gia Đồ rửa tay xong mới bước ra phòng khách, lúc này Tô Đồng đã đưa khăn tới trước mặt cậu.

“Cảm ơn thầy.” Cậu rút hai tờ ra, lau khô tay, lau luôn cả nước bẩn dính trên lon.

Trên sô pha đã chật người, Tô Đồng ngồi xuống chỗ tay vịn, Phùng Tử Ngưng lập tức đứng dậy nhường chỗ.

“Không sao đâu, em cứ ngồi đi.” Anh đặt tay lên vai Phùng Tử Ngưng, rõ ràng là rất thân quen, lại hỏi sang mọi người, “Thế nào rồi? Mấy tiết hóa gần đây có hiểu gì không? Có cần thầy khái quát lại, giảng sâu thêm không?”

Bọn họ tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, cuối cùng vẫn phải chờ đến lúc anh chỉ mặt gọi tên mới chịu trả lời, “Đàm Hiểu Phong, em nói đi.”

Đàm Hiểu Phong hơi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Em thấy việc phân ra thành từng mục nhỏ rất hay, khiến việc ghi nhớ kiến thức dễ hơn một chút, nhưng có thể sẽ bị lẫn lộn với kiến thức mới học, gây khó khăn khi tiếp thu cái mới.”

Tô Đồng im lặng nghe, gật đầu, lại hỏi tiếp, “Những bạn khác thấy thế nào?” Anh cúi đầu nhìn sang phía Trịnh Đào, “Trịnh Đào này? Em có ý kiến hay ý tưởng gì không?”

Trịnh Đào lắng nghe rất chăm chú, nhưng có lẽ là không ngờ mình sẽ được hỏi nên hơi sững người, rồi cậu ta vội cười trừ, lắc đầu, “Không ạ. Em thấy thầy Tô giảng rất hay! Lúc lên lớp các bạn cũng nghe rất chăm chú!”

“Thầy từng hỏi mấy bạn nữ rồi, các bạn bảo tốc độ nói của thầy hơi nhanh, các em thấy sao?” Tô Đồng hỏi, “Phùng Tử Ngưng?”

Phùng Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, ngại ngùng cười.

Tô Đồng kinh ngạc, “Nhanh thật hả? Trước đây lúc thầy giảng thử ở đại học, hay bị thầy cô phê bình lắm, bảo là tốc độ nói của thầy quá chậm.”

Chu Thư Uyên cười khổ, “Không phải về việc nói nhanh đâu ạ, mà là khi thầy giảng bài, thầy hay đề cập tới quá nhiều bài, khiến bọn em không kịp giở sách ra xem.”

“Đúng đấy ạ! Rõ ràng là đang giảng phần halogen thì thầy lại nhắc sang phần bán kính nguyên tử, làm học sinh bọn em không kịp phản ứng luôn!” La Tử Hào cũng ai oán nói, “Hầy, nhưng đây chỉ là nỗi rầu của những đứa học kém như bọn em thôi, thầy không cần phải để ý đâu.”

Tô Đồng trầm ngâm một lát, nói, “Thế sau này thầy sẽ giảng chậm lại, để cho tất cả mọi người cùng hiểu bài mới là điều quan trọng nhất.”

“Ôi thầy, không được, không được đâu!” La Tử Hào vội phất tay, xấu hổ cười, “Tuy giờ không có quy định chia lớp chọn và lớp thường, nhưng thầy đừng vì một vài cá nhân kém cỏi như bọn em mà làm tiến độ học tập của tên trâu bò Đàm Hiểu Phong kia chậm lại!”

Đàm Hiểu Phong dở khóc dở cười, “Cái khỉ gì thế…”

Tô Đồng cười, “Thầy sẽ cân nhắc.”

Hỏi xong chuyện học hành, Tô Đồng lại quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt của họ. Điều đặc sắc nhất ở các trường chính là những câu lạc bộ với muôn vàn màu sắc, mà theo như lời các đàn anh đàn chị đã kể khi lên đại học, những câu lạc bộ ở đại học còn phải gọi những câu lạc bộ cấp ba của bọn họ là sư phụ. Điều này khiến những đàn anh, đàn chị ấy hoài niệm hơn về cuộc sống ngày xưa.

“Hồi trước thầy vào câu lạc bộ nào thế?” Trương Cạnh Dư hào hứng hỏi rồi ợ một cái.

Ngón tay thon dài của Tô Đồng cầm lon cô-ca, một giọt nước rơi xuống từ trên lon, “Trước đây thầy từng ở trong câu lạc bộ cầu lông, thỉnh thoảng cũng đi giúp bên tình nguyện nữa.”

“Ồ… Thầy, thầy cao như thế, sao lại đi đánh cầu lông chứ!” La Tử Hào hơi thất vọng.

Anh buồn cười trả lời, “Cao nên không thể đánh cầu lông được hả? Phùng Tử Ngưng cũng có thấp đâu?” Anh cúi đầu dịu giọng hỏi, “Em cao 1m75 hả?”

Phùng Tử Ngưng khẽ đáp, “1m76.”

“Gì thế? Bộ tên nhà giàu Quan Đông nhà ông khinh bọn con trai phía Nam chúng tôi à?” Chu Thư Uyên bất mãn, gây sự với La Tử Hào.

Cái tên cao to La Tử Hào liếc cậu ta, không nói gì, còn cười với Tô Đồng, “Không phải thế đâu thầy. Em chỉ nghĩ là khi nào thì chúng ta có thể chơi bóng rổ với nhau thôi!”

Tô Đồng gật đầu, “Cũng được đấy, thầy sẽ chơi.”

Hai mắt Trương Cạnh Dư sáng lên, hào hứng sắp xếp, “Hay là như thế này đi, thầy, La Tử Hào, thầy Khâu và thầy Đặng đấu với bọn tôi, nếu thua, ngày quốc khánh sẽ không phát “quà” nữa, được không?”

Chu Thư Uyên vội tán thành, “Hoặc là phát ít bài tập hơn cũng được, trắc nghiệm cũng ít hơn.”

Tô Đồng lắc đầu, nói lời xin lỗi, “Lượng bài tập và độ khó đều phải đợi tổ bộ môn họp và thảo luận, sau đó mới tổng hợp lại rồi phân tích, đưa ra quyết định. Lượng đề và độ khó hiện tại cũng sẽ nâng cao được thành tích của đa số học sinh nên chỉ một cá nhân là thầy không thể làm chủ được. Còn về “quà” ngày quốc khánh, thầy có thể đồng ý với các em là sẽ không chiếm thời gian dạy để ra đề nữa, còn việc các em có muốn làm đề hay không, còn tùy vào các em.”

Mấy đứa nhìn nhau, cuối cùng cũng từ bỏ, không cò kè với thầy nữa.

Trịnh Đào lại tò mò hỏi, “Thầy ơi, thế sau khi thầy lên đại học đã tham gia câu lạc bộ nào ạ?”

“Sinh viên khoa chính quy và nghiên cứu sinh trong trường đều gần như được xem là tình nguyện viên cả”, anh dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “tình nguyện viên ở đại học làm việc hiệu quả hơn nhiều so với cấp ba. Dù sao cũng là người trưởng thành cả rồi, những chuyện bản thân có thể tự mình xử lí cũng nhiều hơn, nên có khả năng giúp người khác nhiều hơn.”

La Tử Hào nghe xong, bắt đầu mời, “Thầy này, sau quốc khánh, đoàn thanh niên tình nguyện chúng em muốn đến trường tiểu học Lê Phụ quyên góp sách. Nếu thầy có thời gian rảnh thì có thể đi cùng bọn em được không?”

“Em là thành viên của đoàn tình nguyện?” Tô Đồng ngạc nhiên, “Sao mỗi lần thầy đến thư viện đều không thấy em ở bàn quyên góp?”

La Tử Hào cười, “Bởi vì năm nay bọn em hợp tác với bên trung tâm sách báo ấy mà. Bên trung tâm phụ trách quyên góp sách, còn bọn em phụ trách liên hệ với bên trường và thu hút tài trợ.”

“À… Thế Lý Gia Đồ là thành viên trung tâm sách báo hả?” Giờ Tô Đồng mới hiểu ra, “Lúc trước khi thầy còn học cấp ba, không thấy câu lạc bộ nào như vậy cả. Bình thường các em phải làm những việc gì?”

Chu Thư Uyên xung phong trả lời, “Bọn em giúp nhân viên thư viện quản lý thư viện, đồng thời còn tổ chức các sự kiện cho mượn sách và mua bán sách cũ, thỉnh thoảng còn hợp tác với một vài câu lạc bộ để cùng tổ chức các sự kiện khác. À, mỗi tối thứ sáu bọn em còn tổ chức chiếu phim. Nếu thầy rảnh rỗi cũng có thể đến xem!”

“Và đưa bạn gái đi cùng nữa ạ.” Trương Cạnh Dư cười xấu xa.

Tô Đồng cũng cười đáp lại, “Thầy không có bạn gái để đi cùng đâu.”

Bọn họ ngồi nói chuyện với Tô Đồng mãi đến khi căn tin bắt đầu mở cửa mới rời đi. Tô Đồng tiễn họ ra cửa, còn cảm ơn họ đã giúp mình bê đồ.

“Rảnh thì đến chơi nhé.” Anh đứng bên cửa, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, gọi, “Lý Gia Đồ.”

Lý Gia Đồ đang đi cuối cùng bèn quay đầu lại, đứng ở dưới bậc thang nhìn anh.

Tô Đồng ngập ngừng một chút rồi nói, “Lớp tự học Hóa tối nay, em đến phòng làm việc của tôi phát đề trắc nghiệm mà tôi đã sửa cho các bạn nhé. Tôi phải dọn phòng, không qua dạy được.”

Cậu gật đầu.

“Có vấn đề gì thì nhắn cho tôi một tin, hoặc gọi cũng được.” Tô Đồng nói xong, giơ tay lên.

“Thầy!” Lý Gia Đồ kêu lên một tiếng trước khi anh nói lời tạm biệt.

Tô Đồng khó hiểu nhìn cậu, “Hửm?”

Cậu ngầm đấu tranh tư tưởng trong lòng, hỏi, “Thầy sẽ đến trường tiểu học Lê Phụ để quyên góp chứ?”

“Việc này còn phải xem thời gian sắp xếp cụ thể thế nào đã…” Tô Đồng hỏi Lý Gia Đồ, “Các em đều đi hả?”

Thành viên của hai câu lạc bộ đều rất đông, vả lại cậu cũng không phải những người chủ sự của trung tâm sách báo, nên vốn Lý Gia Đồ cũng không định đi. Cậu hơi mím môi, lắc đầu chưa chắc chắn, “Em không biết mình có muốn đi không.”

Tô Đồng ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu em quyết định đi thì nói với tôi một tiếng.”

Lý Gia Đồ nắm chặt tay.

“Vậy tức là cuối tuần đó thầy không thể phát “quà” cho các em được rồi.” Tô Đồng cười nói.

Cậu kinh ngạc nhìn Tô Đồng, mím môi lại mới khiến nụ cười không lộ ra, nhưng khi mở miệng lại không thể kìm nén, “Được ạ. Em về đây. Tạm biệt thầy.”

“Tạm biệt.” Tô Đồng vẫy tay.

Đây là lần gặp cuối cùng với Tô Đồng của Lý Gia Đồ trước khi đến ngày nghỉ quốc khánh.

Đêm hôm đó, Lý Gia Đồ lấy bộ đề trắc nghiệm đã được Tô Đồng sửa xong cùng với “quà” quốc khánh.

Sau khi học xong, lúc đi ngang qua kí túc xá của giáo viên, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng trên, không biết Tô Đồng đã dọn dẹp đến đâu rồi.

Thời gian đến tiểu học ở vùng nông thôn để quyên tặng được quyết định là vào ngày cuối tuần sau khi kì nghỉ kết thúc, ban tổ chức sẽ thống kê danh sách người đi để tiện cho việc sắp xếp phương tiện đưa đón. Có thành viên hỏi bên trung tâm sách báo không có giáo viên phụ trách đi cùng thì phải làm sao, Lý Gia Đồ bỗng nghĩ tới Tô Đồng. Không bao lâu sau, chủ tịch lại thông báo, thầy Đặng bên Đoàn ủy sẽ đưa bọn họ đi.

Nhìn thấy thông tin này, Lý Gia Đồ không thể không quay đầu lại nhìn về phía kí túc xá của Tô Đồng.

Rõ ràng là còn một ngày đi học nữa, nhưng những học sinh trong kí túc xá sống ở nội thành lại bắt đầu sửa soạn hành lí chuẩn bị về nhà, còn vội vàng hơn cả những học sinh đến từ khu vực ngoại thành.

Lý Gia Đồ cướp được một quả táo từ tay Đàm Hiểu Phong, đang ăn thì hỏi, “Khi nào ông về? Chiều mai tan học xong mới về hả?”

“Ừ, từ trường đến bến xe chỉ mất có gần một giờ đi xe buýt. Ca xe cuối cùng về nhà tôi khởi hành từ 10 giờ tối, hoàn toàn không thành vấn đề.” Đàm Hiểu Phong ăn táo, thấy Trịnh Đào trở về từ bên ngoài, hỏi, “Trịnh Đào, khi nào ông về?”

Trịnh Đào do dự, rầu rĩ đáp, “Tôi còn không biết có về được không, nghỉ quốc khánh nên vé xe đắt lắm.”

“Làm gì mà không về chứ? Ở lại kí túc xá, buổi đêm phải dựa vào mấy chiếc đèn bàn chiếu sáng hả? Đèn huỳnh quang thì không bật được, căn tin còn đóng cửa, phòng học cũng thế, ông sống kiểu gì được?” Trương Cạnh Dư nghe xong còn quyết định thay cậu ta, “Về nhà đi. Ở lại trường, ăn ngoài càng đắt đỏ hơn.”

Trịnh Đào vẫn do dự, “Để tôi xem xem.”

“Hay là ông đến phòng thầy Tô? Không phải thầy đã bảo rảnh thì đến chơi đó thôi!” Chu Thư Uyên bước ra từ phòng tắm, vừa nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, bèn cười hì hì.

Trịnh Đào sửng sốt, còn tưởng cậu ta nói thật, ngại ngùng đáp lại, “Sao tôi có thể mặt dày đến vậy chứ.”

Lý Gia Đồ ăn xong quả táo kia, quay về chỗ gầm giường, tìm quần áo định tắm. Cậu liếc sang bên phải thấy trên bàn của Phùng Tử Ngưng có một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, là tập 2 cùng bộ với quyển sách mà lần trước cậu ta trả lại cho Tô Đồng. Hình như quyển này cũng mượn từ Tô Đồng, nhưng không biết đã mượn từ lúc nào.

“Sao thế?” Phùng Tử Ngưng bước ra từ phòng tắm, phát hiện Lý Gia Đồ ngẩn ngơ nhìn mặt bàn của mình, hỏi.

Cậu hồi thần lại, vốn định phủ nhận, nhưng nghĩ lại một lúc, cậu hỏi, “Quyển sách này ông mượn từ chỗ thầy Tô hả?’

“Ừ, thầy ấy có trọn bộ luôn. Tôi mới đọc đến tập này thôi.” Phùng Tử Ngưng đặt lọ sữa tắm Firuro đã hết sang một bên, “Tôi mượn lọ sữa tắm của ông nhé? Lọ của tôi dùng hết rồi.”

“Có lọ Shisheido kia đấy, ông dùng đi.” Cậu lại hỏi, “Sao ông không mượn trọn bộ luôn?”

Phùng Tử Ngưng nghiêng đầu suy nghĩ, gian xảo trừng mắt, “Mượn trọn bộ thì đọc bao giờ mới hết.”

Dường như Lý Gia Đồ cũng hiểu ra được ý gì, khẽ cười, “Cũng đúng.”

Tắm xong, Lý Gia Đồ đứng trước ban công phơi quần áo, nhận ra hôm chạng vạng tối đó không phải là ngày cuối cùng gặp Tô Đồng trước kì nghỉ lễ, bởi cậu nhìn thấy Tô Đồng đang chuẩn bị nấu mì ở phòng bếp.

Ăn thế mà không sợ béo. Cậu nhìn sợi mì màu đen trong bát, thầm nghĩ như vậy.

Lý Gia Đồ lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn qua wechat cho Tô Đồng: “Thầy, em quyết định đến trường tiểu học Lê Phụ tham gia buổi quyên tặng.”

Lúc này Tô Đồng đang đun nước, anh buông ấm nước ra, lấy điện thoại.

Không lâu sau, Lý Gia Đồ nhận được tin trả lời: “Ừ, được.”

Cậu nhíu mày, hỏi: “Thế thầy có đi không ạ?”

“Gửi tin nhắn cho ai thế?” Trịnh Đào tắm xong, vừa phơi quần áo vừa cười hỏi.

Lý Gia Đồ nhìn câu trả lời, trước khi cậu ta ghé đầu vào nhìn đã kịp rút điện thoại lại, lạnh lùng đáp, “Không liên quan đến ông.”

Trịnh Đào đờ người.

Bước qua cậu ta, Lý Gia Đồ không ngửi được mùi hương mà cậu đã từng nhận ra lần trước nữa. Trở về phòng, Lý Gia Đồ lại nhìn qua điện thoại, “Để xem thời gian sắp xếp thế nào đã.”

Cậu cắn chặt răng, đặt điện thoại lên bàn, nằm lên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.