“Cố lên! Cố lên! Cố lên! –”
Khi các vận động viên đều vượt qua đích, tiếng cổ vũ của đám học sinh cũng dừng lại. Chu Ý Trăn sụp vai, thất vọng nói, “Không được rồi, các lớp khác đều có học sinh thể dục, lớp mình làm sao đua được với người ta!”
“Đừng nói thế, không phải Đào Đào mới giành được huy chương vàng hạng mục nhảy ba bước sao, ôi!” Tay của Chu Thư Uyên còn đang khoác lên cổ của Lý Gia Đồ, nhướn mày nhìn về phía Trịnh Đào.
Trịnh Đào cúi đầu, cười xấu hổ.
“Trịnh Đào là công thần của lớp ta, làm không tốt thì hai ngày tới, cậu ta và Trương Cạnh Dư sẽ là hai huy chương vàng đó.” Chu Ý Trăn nghĩ một lúc, hiếu kỳ hỏi, “Trịnh Đào, không phải chút nữa cậu phải chạy 3000m à?”
Cậu ta gật đầu.
Cô gái khác đứng bên cạnh vừa nghe xong, cực kì khâm phục nhìn cậu ta, “Giỏi quá. Ngay cả một phần ba số đó tớ cũng không chạy được!”
“Cũng không có gì…” Trịnh Đào được khen mà ngại ngùng.
“Tiểu Mễ, cậu thì đâu chỉ một phần ba, ngay cả một phần sáu cũng không chạy nổi ấy chứ?” Chu Thư Uyên xấu xa trêu.
Chu Ý Trăn trừng cậu ta, “Gì đấy gì đấy? Bắt nạt Tiểu Mễ của bọn tớ, muốn chết đúng không?”
“Này này này…” Lý Gia Đồ thấy họ đấu đá nhau, mình còn bị Chu Thư Uyên quấn, lảo đảo vài cái suýt nữa đã bị xoay tới xoay lui bèn vội gỡ cánh tay của cậu ta ra.
Đương lúc ầm ĩ ấy, hạng mục chạy cự ly ngắn của cả nam và nữ gần như đã kết thúc, thứ hạng của các vận động viên trong lớp không lạc quan lắm, người chạy tốt nhất cũng chỉ đứng ở vị trí thứ 3 của hạng mục chạy 100m.
Trương Cạnh Dư mang thái độ nghiêm túc bước đến ngắt lời đùa giỡn của đám bạn, thúc giục, “Sắp chạy tiếp sức rồi kìa! Còn chưa đi điểm danh à? Liêu Mịch! Chu Ý Trăn! Đùa gì nữa! Chu Thư Uyên, ông đùa xong chưa đó? Mau đi chuẩn bị đi!”
“Cạnh Dư à, chạy 3000m nam khi nào bắt đầu vậy?” Trịnh Đào nhìn mấy đứa bạn đùa giỡn đến mức vui vẻ, cười hỏi.
Trương Cạnh Dư không kiên nhẫn đáp, “Còn sớm lắm. Lúc bọn tôi chạy 4x400m thì ông đi điểm danh là được.”
“Mời các tuyển thủ của lớp 11/7 chạy 4x100m nữ đến nơi điểm danh vận động viên để kiểm tra quân số. Bạn Chu Ý Trăn, Liêu Mịch, mời đến điểm danh.” Trong radio truyền đến âm thanh nhắc nhở.
Sau khi Chu Ý Trăn nghe xong thì sửng sốt một chốc, nghĩ không ra nổi, “Trường mình có thầy thể dục nào có giọng hay vầy hả?”
“Ai yo, là thầy Tô của cậu chứ ai! Gọi tên cậu rồi mà cậu còn không đi à, chạy mau chạy mau lên!” Trương Cạnh Dư hoàn toàn mất kiên nhẫn, giúp cô nàng và Liêu Mịch chạy về nơi điểm danh, cứ như không trâu bắt chó đi cày vậy, còn chỉ tay về phía mấy vận động viên chạy khác vẫn chưa đi theo, dứt khoát hô lên, “Chu Thư Uyên, Lý Gia Đồ, giờ cũng đến chỗ điểm danh chuẩn bị đi!”
Quả nhiên Tô Đồng đang ở chỗ điểm danh để kiểm kê quân số. Nhìn thấy bọn Chu Ý Trăn chạy tới, anh bật cười, “Còn tưởng các em sắp bị tước quyền rồi cơ. Qua đây điểm danh đi.”
Thì ra chỉ còn mỗi vận động viên lớp họ chưa điểm danh, điều này khiến bọn Chu Ý Trăn rất xấu hổ, mau chóng làm xong công tác điểm danh rồi chuẩn bị thi đấu.
“Tô Đồng!” Ở chỗ ngồi của trọng tài, Vương Quốc Cường gọi anh từ phía xa, “Nhanh chóng vào vị trí đi! Đứng sững ra đó làm gì!”
Anh giơ tay lên vẫy vẫy, nói với đám học sinh, “Thầy đi ra chỗ đó trước, cố lên nhé.” Nói xong, anh vỗ vai của Chu Ý Trăn, chạy về ghế trọng tài.
Lý Gia Đồ và các tuyển thủ khác cùng nhau làm điểm danh xong thì vào sân xem các bạn nữ thi đấu. Chu Ý Trăn cứ như một cơn gió xẹt qua trước mặt, khiến các bạn nam đang theo dõi đều trợn mắt, há hốc mồm.
Nhưng khoảng cách sau khi lấy gậy thứ nhất và giao cho lượt sau đã nhanh chóng bị rút ngắn. Lý Gia Đồ nhíu mày trong tiếng thở dài của những người xung quanh, nhưng sau đó đã hô hào cổ vũ với mọi người rất nhanh.
Có bạn gái chạy ở đường thứ ba không biết là vận động viên lớp nào mà có thể kéo tốc độ từ vị trí cuối cùng thành thứ hai. Sau khi chiếc gậy thứ tư được giao, cô bạn này dồn sức chạy cả quãng đường, nhanh chóng đuổi kịp và vượt qua Liêu Mịch vốn đang chạy ở phía trước.
Dù vận động viên và đội cổ động viên đều tập trung cao độ, nhưng rốt cuộc vẫn là chiếc gậy cuối cùng của cô bạn ở đường chạy thứ ba ấy vượt qua vạch đích. Trương Cạnh Dư than thở một tiếng, vội chạy qua cổ vũ cô bạn vừa chạy xong.
Không biết cô chủ nhiệm đã mượn được bộ đồ pikachu từ đâu, bắt cậu học sinh đáng yêu nhất của lớp là Vương Vận Ân đi thay, đứng bên cạnh vạch đích đến, phất cờ hò reo cho lớp mình cùng các pikachu khác, trên tay còn kẹp số báo danh của chính cậu ta.
Đáng tiếc là dù có bán manh cỡ nào cũng không thể làm cho những trận đấu sau đó đạt được thành tích tốt. Sau khi đạt được vị trí thứ tư chạy 4x400m nữ và đấu để tiến vào trận chung kết thì trong vòng bán kết, lớp cậu vẫn bị loại. Nhưng từ trước đến nay, lớp 11/7 đều chỉ giỏi về các thành tích văn nghệ, còn về các cuộc thi liên quan đến vận động vẫn chưa có một thành tích khách quan nào. Đạt được thành tích như vậy, dù là thầy cô hay học sinh cũng đều đã đoán trước được.
Tuy thành tích của lớp không có gì đáng nói, nhưng công tác hậu cần lại khiến lớp khác phải ngưỡng mộ. Các bạn nữ mới chạy xong đã lập tức có người đưa nước nóng, khăn ấm đến.
Chung Gia Gia đứng ở vị trí tiếp sức thứ ba đã làm rớt gậy khi giao khiến mọi người bị kéo chân, cô nàng áy náy đến mức ngồi trên ghế khóc dù các bạn xung quanh đều tranh nhau an ủi, nói chẳng phải chuyện gì lớn cả. Nhưng không biết là ai không khéo miệng, nói thẳng toẹt dù có rớt gậy hay không cũng chẳng vào được trận chung kết, bị Trương Cạnh Dư và các anh em “xử” hội đồng.
Xong xuôi, La Tử Hào còn nói mát ở một bên, đổi cách an ủi cô nàng, “Ôi, nào nào nào, các cậu! Các ụp pa đẹp giai ơi! Lý Gia Đồ, Phùng Tử Ngưng ơi! Đàm Hiểu Phong nữa! Mỗi người lại moah một cái, thi cũng thi xong rồi, đừng để em gái khóc chứ!”
“Cậu đi chết là được rồi đó!” Chung Gia Gia vốn đang khóc nức nở, nghe cậu ta nói như vậy, tức giận đến nỗi quên cả khóc, đứng dậy đánh cậu ta.
La Tử Hào muốn trốn đi thì bị trúng vài đòn, còn cố sân si: “Hay là để pikachu moah một cái? Ối! Vương Vận Ân, qua an ủi chị gái nhà cậu đi! — Oái! Đau quá đi!”
“Sao thế?” Chú pikachu khó khăn chạy đến, lắc lắc cánh tay mập mạp, giọng nói rầu rĩ truyền từ phía đầu, tò mò hỏi.
Chung Gia Gia trừng mắt ghét bỏ nhìn nó, “Không liên quan đến cậu, lăn sang chỗ khác chơi!”
Bầu không khí suy sụp nhanh chóng tiêu tan trong tiếng cười đùa. Ngay sau đó là trận đấu 100m tiếp sức nam, các đội viên tự thi đều tự mình bước đến vị trí trong tiếng cổ vũ của mọi người.
Chung Gia Gia mới vừa rồi còn buồn bã giờ tinh thần đã phấn chấn hơn, tham gia vào đội cổ động viên, há miệng hô cố lên. Sau vài lần hô, cô nàng tò mò quay đầu nhìn chú pikachu đang đứng bên cạnh, khó hiểu hỏi, “Ân Ân, sao cậu còn ở đây? Chút nữa không phải chạy 400m à?”
Pikachu nghiêng đầu, hai tay bưng mặt, hình như không hiểu cô nàng đang nói gì.
“Ai yo, ban nãy Ân Ân đã đi với bọn Lý Gia Đồ rồi. Đây là bạn lớp khác đó.” Lưu Mặc Nam giải thích, “Cậu nhìn xem, trên tay nó không có thẻ tên.”
Chung Gia Gia bỗng hiểu ra, xấu hổ cúi đầu xin lỗi chú pikachu kia, “Tớ xin lỗi nhé.”
Pikachu vỗ nhẹ lên đầu cô nàng, lại xoay người.
Tình hình thi tiếp sức nam hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của mọi người, lí do là vì ai cũng không ngờ rằng Đàm Hiểu Phong lại có thể chạy nhanh như vậy. Khi cậu ta đứng ở vị trí thứ tư nhận được gậy đã cấp tốc chạy vượt hẳn hai tuyển thủ phía trước, khiến tất cả mọi người đều sững sờ đến nỗi quên cổ vũ.
“A!” Phùng Tử Ngưng kịp phản ứng sớm nhất, la lên, “Hiểu Phong cố lên!”
Những người khác cũng phục hồi tinh thần, vội vàng hò hét cổ vũ không ngừng.
Vừa thấy Đàm Hiểu Phong dẫn đầu vượt đích, Trương Cạnh Dư vốn đang đứng chờ nơi đó hét ầm lên, chạy đến ôm cổ cậu ta, “Phong thần, ông giỏi vê lờ!”
Mọi người vây quanh vạch đích thì bị nhóm học sinh giữ gìn trật trự mời ra ngoài đường băng nên ân cần hỏi han Đàm Hiểu Phong, ai nấy đều khen ngợi. Đàm Hiểu Phong chạy thở hồng hộc, nhận khăn ấm của Lý Gia Đồ, nói lời cảm ơn với cậu.
“Gia thần, chút nữa trông cậy vào ông đó!” Trương Cạnh Dư vỗ mạnh lên vai cậu nhiều lần.
Lý Gia Đồ nhìn cậu ta đầy bất đắc dĩ, muốn nói gì đó, nhưng tiếc là lúc này trong đầu ai nấy đều là vị trí thứ nhất của trận tiếp sức 400m, ngay cả cô chủ nhiệm cũng thế. Một đám học trò phấn chấn, kích động, đặt hi vọng mãnh liệt lên họ, đợi họ lại đoạt được một hạng nhất nữa.
Trương Cạnh Dư là người thứ nhất bước vào sân. Trên mặt cậu ta nhanh chóng hiện vẻ nghiêm túc đến nỗi khiến người ta nhìn mà căng thẳng.
Đinh Sở Ngâm nắm một chiếc khăn ấm, nói với cậu ta, “Đừng căng thẳng, cũng đừng áp lực, cứ chạy như bình thường là được.”
Lý Gia Đồ đứng ở bên cạnh sân chờ chuẩn bị vào sân, quay đầu lại đã thấy Tô Đồng ngồi ở hàng cuối cùng ở ghế trọng tài, lúc này anh đang nói chuyện với các thầy khác, không chú ý đến đám học trò bọn họ.
Theo như ban nãy Lý Gia Đồ phát hiện, dựa theo sự sắp xếp chỗ ngồi như vậy, Tô Đồng chắc chắn sẽ đứng ở đường chạy thứ hai của lớp cậu. Cậu nhìn thoáng qua các tuyển thủ đang chuẩn bị ở đường chạy thứ hai, đều là những gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Vì đang chú ý đến chỗ ngồi của trọng tài nên cậu không cổ vũ nữa.
Đừng thấy Vương Vận Ân nhỏ con, cậu ta cũng chạy như gió. Sau khi nhận được gậy thứ hai vẫn duy trì được thế dẫn đầu, dù những người phía sau có truy đuổi mãnh liệt thế nào cũng giữ được vị trí đầu tiên.
Đám học sinh thấy cơ hội thắng, cực kỳ kích động, hò hét không ngớt. Cô chủ nhiệm đứng bên cạnh học trò còn hét to đến nỗi mặt cũng đỏ. Lý Gia Đồ đứng cạnh cô, nhiều lần đã suýt bị cô đẩy vào đường băng.
Tiếc là tuyển thủ cầm gậy thứ ba ở đường chạy thứ tư có vóc người cao lớn, vừa nhìn đã biết là một học sinh thể dục, quả nhiên khi cậu ta nhận được gậy đã đuổi kịp rất nhanh, vượt qua ba tên tuyển thủ khác, nhảy từ vị trí thứ năm lên vị trí thứ hai. Trong nháy mắt, cậu ta còn vượt qua tuyển thủ đang chạy phía trước của lớp 11/7.
Lý Gia Đồ bước ra đường chạy chuẩn bị nhận gậy, thấy bạn mình bị vượt mặt, nhất thời nín thở. Trước khi chạy lấy đà, cậu đã trông thấy tuyển thủ ở đường chạy thứ tư nhận xong gậy, nhưng bạn của mình vẫn chậm chạp chưa chạy đến nơi.
Vừa thấy Vương Vận Ân chạy đến khu tiếp sức, rốt cuộc Lý Gia Đồ cũng nhận được gậy, không chút nghĩ ngợi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đi.
Người được sắp xếp nhận gậy cuối cùng thường là thành viên có tốc độ nhanh nhất đội, nhưng khoảng cách bị bỏ xa trước đó vẫn không thể kéo lại gần. Lý Gia Đồ chạy gần nửa vòng sân, khoảng cách với người thứ nhất vẫn hơn 10m, mà con số 10m này dù làm cách nào cũng không đuổi kịp được.
Gió thổi vù vù xẹt qua tai cậu dần nhỏ, tiếng cổ vũ của đám học trò dường như trở nên xa xôi. Cậu không quay đầu lại xem có người đang đuổi theo phía sau mình hay không. Cậu chạy, chạy, chạy, dang chân chạy nhanh về phía trước.
Khi còn cách đích 100m, chính là thời điểm cần chạy nước rút nhất, nhưng không hiểu sao tốc độ của tuyển thủ đang dẫn đầu bị chậm lại. Lý Gia Đồ nhất thời không điều chỉnh được tốc độ hít thở cho tốt, không khí không thông, suýt nữa đã ho. Đích đến càng lúc càng gần, bạn cùng lớp đều bước ra vạch đích vẫy tay với cậu, hô “Cố lên!” với cậu.
Cậu nhìn về Tô Đồng đang ngồi ở khu vực trọng tài, dù biết lúc này đây ánh mắt của anh nhất định không đặt ở trên người mình, nhưng khoảng cách xa như vậy, cậu vẫn quyết định lừa mình dối người.
Lý Gia Đồ cắn răng, hoàn toàn lờ đi sự khó chịu của cơ thể, một tiếng trống khiến tinh thần cậu càng phấn chấn hơn, chạy thẳng về phía đích. Tuyển thủ chạy ở phía trước phân tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy có người đuổi kịp bèn chạy nhanh hơn nữa–
Sợi dây chăng ở đích quá mỏng, đến tột cùng là ai đã làm nó đứt, Lý Gia Đồ cũng không rõ.
Cậu vừa chạy qua đích liền ngã nhào vào lòng một con pikachu, nhất thời nhịn không nổi nữa, bắt đầu liên tục ho khan.
Các bạn nhiệt liệt chúc mừng, hò hét lên của cậu. Cậu thở hồng hộc, đầu óc choáng váng, căn bản không nhìn thấy rõ đường, càng không biết vào giây phút này, rốt cuộc là ai đang chụp ảnh sau lưng mình.
Lúc ấy ý thức trở nên mơ hồ, thứ được hít vào trong phổi đều là không khí lạnh lẽo, cái sau còn mạnh mẽ hơn cái trước khiến cậu ho càng lúc càng dữ dội. Mắt cậu đỏ lên, nhờ các bạn dìu, đỡ mà chậm rãi bước về phía trước dọc theo đường băng. Một lát sau, cậu bỗng xoay người lại, nhìn về khu trọng tài.
Các tuyển thủ đã chạy xong toàn bộ hành trình, Tô Đồng đứng dậy từ vị trí của mình, từ phía xa kia, từ bãi đất cao kia, nhìn về phía cậu.