Như Nguyệt Như Thu

Chương 45: Chương 45




Lô Lân thành nghênh đón ngày náo nhiệt nhất ba năm mới đến một lần, trên đường người đi lại tấp nập, khách *** tửu lâu sinh ý đông đúc, hơn nữa mọi người trên đường đều hướng Thấm Minh lâu mà đi, mục đích chủ yếu đương nhiên là đại hội võ lâm. Chỉ ít canh giờ nữa thôi, sẽ có võ lâm cao thủ, giang hồ hảo hán, thiếu niên anh hùng tham dự thể hiện sở trường của mình. Có hy vọng nổi danh lập vạn, có hy vọng luận bàn võ nghệ nâng cao võ học tu dưỡng bản thân, có dùng võ kết bạn, đương nhiên đại đa số là hướng về ngôi vị võ lâm minh chủ kia.

Cùng đám người Đông Phương Mạch đi trên đường, tâm tình Nguyệt Thu Triệt lúc này là dị thường kích động cùng hưng phấn, bởi vậy bước chân có vẻ so với thường ngày càng thêm nhẹ nhàng, khóe miệng cũng không khỏi tự chủ gợi lên nụ cười duyên dáng. Bất quá may mắn, vì sợ phiền toái, Nguyệt Thu Triệt vẫn là rất có dự kiến trước, đội mũ sa trắng trên đầu, nếu không với bộ dáng hiện tại của hắn, khẳng định làm cho này đường cái càng thêm náo nhiệt, càng thêm chen chúc, khiến cho hắn muôn phần phải cẩn thận chú ý. Thử nghĩ Đông Phương hai người, Bắc Đường còn có Hàn Tinh vốn đã vô cùng thu hút, nếu thêm cả Nguyệt Thu Triệt, thì quang cảnh sẽ như thế nào chứ?

——————————————————

Trước khi đại hội võ lâm chính thức bắt đầu một canh giờ, đám người Đông Phương Mạch thật vất vả mới tới được Thấm Minh lâu, sau khi báo tính danh, lập tức được người dẫn vào. Đương nhiên, Nguyệt Thu Triệt cũng đi theo, tuy rằng mang theo mũ sa đi trước đại sảnh thu hút nhiều ánh mắt có thâm ý khác nhau, cũng may Nguyệt Thu Triệt cũng không phải thực để ý.

“Vãn bối Đông Phương Mạch, Đông Phương Thiên, Hàn Tinh, Bắc Đường Hạo bái kiến các vị tiền bối.” Đám người Đông Phương trăm miệng một lời, hơn nữa xem ra đã chờ đợi ngày được bái kiến các vị lâu chủ, trang chủ, chưởng môn, lâu chủ.

“Các hiền chất không cần đa lễ.” Giang Hải Minh nhìn thấy trước mắt là bốn người trẻ tuổi xuất sắc, vô cùng vui mừng, ha ha cười nói, mắt lại nhìn thân ảnh bạch sắc của Nguyệt Thu Triệt ở phía sau mọi người.

Hàn Tinh cùng Bắc Đường Hạo đều hướng phụ thân mình nói chuyện, qua một lúc sau mới tới bên người Nguyệt Thu Triệt.

“Vãn bối Đông Phương Mạch, thay mặt gia phụ thân thể không khỏe tới tham gia đại hội võ lâm lần này, mong các vị tiền bối chỉ giáo nhiều hơn.” Mỗi tiếng nói cử động, trên môi đều hoàn mỹ tươi cười, lập tức giành được cảm tình tốt của mọi người ở đây.

“Đông Phương hiền chất có thể tới là tốt rồi, không biết Đông Phương chưởng môn thân thể thế nào?” Giang Hải Minh ngồi ở chủ vị, hỏi.

“Đa tạ Giang lâu chủ quan tâm, gia phụ trước mắt đã không còn đáng ngại, nhưng không thể mệt nhọc, nên phái vãn bối tới.”

“Một khi đã như vậy, rất tốt. Đến đây, Đông Phương hiền chất, để ta giới thiệu các vị ở đây cho ngươi nhận thức. Người này chắc ngươi đã biết rõ, chưởng môn Bắc Đường thế gia, đây là Hàn Kiếm – Hàn trang chủ, còn có đây là Liễu Tương Vân – Liễu lâu chủ cùng hài tử Liễu Thanh Vân – Liễu thiếu hiệp, còn có Vũ Đương – Hư Không đạo trưởng cùng Thiếu Lâm – Hiểu phương trượng, Cái Bang – Quách trưởng lão. Nga, đúng rồi, đây là đệ tử của ta, Mạc Kình.” Giang Hải Minh liền theo thứ tự chỗ ngồi giới thiệu mọi người với Đông Phương Mạch, cũng giúp Nguyệt Thu Triệt giải nghi hoặc trong lòng.

Sau lớp mũ sa, ánh mắt Nguyệt Thu Triệt thản nhiên đảo qua những người ở này, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Liễu Tương Vân cùng Liễu Thanh Vân, đôi mày xinh đẹp hơi hơi nhăn lại.

Chứng kiến đám người Đông Phương Mạch giống như có quan hệ tốt lắm với người mang mũ sa, Giang Hải Minh nghi hoặc nói:“Không biết vị tiểu huynh đệ này xưng hô như thế nào?”.

Thấy tất cả mọi người đều chăm chú nhìn trên người mình, Nguyệt Thu Triệt đành phải tạm thời thu lại trầm tư, thản nhiên nói:“Dương Vũ Phong.”.

Tất cả mọi người đối với thái độ của hắn đều líu lưỡi, dù sao Giang Hải Minh đường đường là người đứng đầu Thấm Minh lâu, huống chi những người ở đây đều là nhân vật nổi danh trên giang hồ, một thiếu niên hỉ mũi chưa sạch sao dám như thế!

Đông Phương Mạch trong lòng thở dài, nếu không biết tính khí Dương Vũ, chính mình cũng sẽ tưởng Dương Vũ khinh thường người ở chỗ này. Đành phải giải thích nói:“Bằng hữu của ta tính khí chính là như vậy, hy vọng mọi người không để ý!”.

“Đúng vậy, đúng vậy, vị này chính là bằng hữu tốt nhất của chúng ta – Dương Vũ Phong.” Bắc Đường Hạo ở một bên cười nói.

Đại đa số người chứng kiến Đông Phương Mạch cùng Bắc Đường Mạo đứng ra hoà giải, cũng nể mặt mũi, không so đo . Chính là chính là có người lại

không thức thời,“Ngay cả diện mục đều không dám lộ ra, cũng dám tới tham gia đại hội võ lâm!”.

Không phải không nghe được ý châm chọc trong lời nói, nhưng Nguyệt Thu Triệt cũng không sinh khí, chỉ thản nhiên hỏi ngược lại:“Việc này cùng ngươi có quan hệ sao!”.

“Dấu đầu lộ đuôi tính cái gì anh hùng hảo hán!” Đại sảnh cũng đứt quãng vang lên tiếng nghị luận.

“Việc này cùng ngươi có quan hệ sao!” Trong mũ sa truyền ra lời nói tương tự.

Mắt thấy tình hình thực tế càng ngày càng loạn, Hàn Kiếm đành giải quyết hòa bình, “Không bằng Phong thiếu hiệp cho chúng ta thấy rõ dung mạo, như núi Lư Sơn trước mắt, cũng là cách tốt nhất giải trừ nghi hoặc của mọi người.”.

Mắt thấy chính cha mình tham dự, Hàn Tinh đương nhiên cũng không có thể khoanh tay đứng nhìn , đắc tội Dương Vũ chính là không hề tốt, đây là điều hắn đã được tận mắt thấy, nhìn kết cục của Lam là biết.“Cha, đây là chuyện của Dương Vũ, ngươi quan tâm làm gì, ngươi không phải còn có con của ngươi là ta sao!”.

Nhìn thấy đứa con không ngừng hướng chính mình đưa mắt ra hiệu, Hàn Kiếm có điểm khó chịu nói:“Ngươi cũng không nhìn xem đây là trường hợp gì, liền cho rằng ta nói ra như vậy không biết lớn nhỏ sao!”.

“Mọi người đừng để ý, thật sự là Phong huynh đệ của chúng ta tướng mạo rất hơn người, lại dễ sinh ra phiền toái, cho nên mới như thế .” Bắc Đường Hạo giải thích nói.

“Nghe Bắc Đường thiếu hiệp nói như thế, ta thật ra rất có hứng thú nhìn xem vị Phong thiếu hiệp này lớn lên như thế nào ? Phải không, Vân nhi?” Liễu Tương Vân mỉm cười, khiến người trong đại sảnh một mảnh mê muội.

“Đúng vậy, đám người Đông Phương thiếu hiệp mỗi người đều là anh tuấn tiêu sái, ngay cả bọn hắn đều khen ngợi người này như thế quả thật có thể khiến cho người khác tò mò.” Khuôn mặt thanh tú của Liễu Thanh Vân khẽ mỉm cười, thần sắc tự nhiên trả lời , một chút cũng không giống vẻ nhát gan lúc một mình đối mặt với Liễu Tương Vân.

“Đúng vậy, chẳng lẽ còn đẹp hơn Liễu lâu chủ sao? Ta thấy rõ ràng người này xấu vô cùng, sợ đi ra dọa người a!” Một người đắc ý dào dạt nói xong, còn muốn tiếp tục nói tiếp, lại bỗng nhiên hai tay chế trụ cổ, thở hồng hộc, nói không ra lời.

Tất cả mọi người bị bất thình lình cảnh tượng làm hoảng sợ, ánh mắt Bắc Đường Giản như tinh quang chợt lóe, bước nhanh đến bên người nọ, hơi tham mạch, quát to:“Hắn trúng độc !”.

“Cái gì!”.

“Điều này sao có thể!”.

Người trong đại sảnh nhất thời kinh hoàng.

“Chẳng lẽ là người của Thiên tà giáo đến ?”.

“Vậy phải làm sao bây giờ a, cũng không biết hắn Trúng độc như thế nào!”.

“Thiên tà giáo quả nhiên lợi hại a!”.

Ánh mắt ba người Bắc Đường Hạo, Hàn Tinh cùng Đông Phương Mạch ngắn ngủi trao đổi một chút, không khỏi cười khổ: Sẽ không phải là Dương Vũ đi!

Mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Nguyệt Thu Triệt, không nghĩ tới Nguyệt Thu Triệt còn thành thật gật đầu,“Là Cấm khẩu.”.

Thanh âm không lớn, nhưng mấy người công lực cao đều nghe một chữ cũng không lọt.

“Không biết vì sao Phong thiếu hiệp lại biết được độc người này trúng là Cấm khẩu?” Bắc Đường Giản nhìn thanh niên thần bí trước mắt hỏi.

Trong lòng ba người Đông Phương lại lo lắng nói: Dương Vũ ngươi cũng không nên… …

“Ta hạ độc đương nhiên là ta biết.” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên nói.

Đám người Đông Phương thở dài: Quả nhiên!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.