Như Nguyệt Như Thu

Chương 5: Chương 5




“Các ngươi lui xuống trước đi.” Nguyệt Như Tuyết nói với bọn thị nữ.

“Vâng, cung chủ.”

Dục trì chỉ còn lại Nguyệt Như Tuyết và Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Như Tuyết động tác tao nhã, chậm rãi thoát quần áo, Nguyệt Thu Triệt nhìn thấy thế, đành luyến tiếc dời đi lực chú ý.

“Cơ thể của ta, Triệt nhi không thích sao?”Nguyệt Như Tuyết hỏi.

Mặt Nguyệt Thu Triệt nhất thời đỏ ửng, Nguyệt Như Tuyết giúp hắn cởi quần áo, ôm lấy hắn bước vào dục trì, Nguyệt Thu Triệt sợ hãi vội ôm sát cổ Nguyệt Như Tuyết, khiến Nguyệt Như Tuyết cười khẽ. Nguyệt Thu Triệt đánh lên ngực hắn mấy cái giống như kháng nghị.

Nguyệt Như Tuyết ôn nhu ôm Nguyệt Thu Triệt dựa sát thân mình, nhìn đến những vết xanh tím, trong lòng không biết có bao nhiêu là đau đớn, liền hỏi: “Triệt nhi, còn đau không? Đều là phụ thân không tốt, đều do ta không tốt.” Nói xong liền vùi đầu vào chiếc cổ nhỏ, Nguyệt Thu Triệt cảm thấy được cổ mình ẩm ướt, biết vì mình mà phụ thân đau lòng, muốn mở miệng ra gọi một tiếng phụ thân, cố gắng nhiều lần mới khàn khàn gọi “phụ thân”, thanh âm tuy nhỏ, nhưng Nguyệt Như Tuyết nghe một chữ cũng không sót, kích động kêu: “Triệt nhi, Triệt nhi.”

“Phụ thân, ngươi là phụ thân của Triệt nhi!” Nguyệt Thu Triệt lộ ra nụ cười rực rỡ nhất, nhìn phụ thân mình với bộ dáng tiểu hài tử.

“Triệt nhi, về sau phụ thân nhất định hảo hảo yêu thương ngươi, Triệt nhi là bảo bối của phụ thân, là bảo bối duy nhất của phụ thân.” Nguyệt Như Tuyết hứa hẹn nói.

“ Phụ thân là phụ thân của Triệt nhi, phải không?” Nguyệt Thu Triệt ngẩng đầu nói, lộ ra vẻ mặt cún con đáng yêu.

Nguyệt Như Tuyết nhìn thấy, nhịn không được hôn một cái trên mặt Nguyệt Thu Triệt.

“Phụ thân tốt nhất, ta yêu nhất phụ thân.” Nói xong, liền hôn một cái trên mặt Nguyệt Như Tuyết.

“Hảo, hiên tại phụ thân giúp Triệt nhi tắm rửa được không?”

“Triệt nhi cũng giúp phụ thân tẩy.”

“Hảo, hảo, Triệt nhi thật là một hài tử ngoan. Phụ thân một bên tắm rửa, một bên hỏi Triệt nhi một ít vấn đề được không?”

“Ân, phụ thân hỏi, Triệt nhi sẽ trả lời.”

“Triệt nhi bao nhiêu tuổi a?”

“Triệt nhi ba tuổi a!”

“ Triệt nhi như thế nào có thể nói nha?”

“Triệt Nhi vừa mới ra đời có thể nói chuyện a, chính là không ai cùng ta nói chuyện. cho nên vẫn chưa nói. Nhưng hiện tại Triệt nhi có phụ thân, cho nên có thể cùng phụ thân nói chuyện a.”

“Phụ thân về sau sẽ ở bên cạnh Triệt nhi.”

“Ân, Triệt nhi biết phụ thân tốt nhất. Cái kia, phụ thân, phụ thân,…”

“Sao?”

“Phía dưới Triệt nhi có thể tự mình tẩy….”

“Phụ thân có thể giúp mà!” Nguyệt Như Tuyết cười nói, tay cũng nhẹ nhàng mà tẩy rửa thân dưới của Nguyệt Thu Triệt.

“Chính là, chính là….” Nguyệt Thu Triệt đỏ bừng mặt.

“Chính là cái gì a, Triệt nhi của ta?”

“Triệt nhi ngượng, hơn nữa tim đập thật nhanh, giống như sắp nhảy ra ngoài.” Nguyệt Như Tuyết nghe xong, trong lòng vui vẻ cực kỳ, lại hôn hắn một cái.

“ Hảo, đã tẩy rửa thoải mái a! oa, nhìn xem, nguyên lai bảo bối của ta lớn lên xinh đẹp như vậy a!” Nguyệt Thu Triệt lớn lên kì thực rất xinh đẹp, bởi vì trên mặt đầy bụi bẩn nên không thể nhìn rõ ràng, nếu nói Nguyệt Như Tuyết là loại đẹp nhưng lạnh lung, thì Nguyệt Thu Triệt là loại đẹp hoàn mĩ nhưng yếu đuối.

“Hảo, đến phiên Triệt nhi giúp phụ thân tẩy a.”

“Triệt nhi giúp phụ thân gội đầu trước, phụ thân cúi đầu xuống thấp một chút.”

“ Triệt nhi cứ tẩy ở vai đi.”

“Phụ thân, ta cũng có thể hỏi một việc được không?”

“Triệt nhi muốn hỏi cái gì a?”

“Chính là Triệt nhi nhớ rõ sự tình trước kia.”

“Trước kia? Cái gì trước kia, Triệt nhi đang nói chuyện ở Xuân Các sao?”

“Không phải, Triệt nhi muốn nói về phụ thân, không phải là phụ thân bây giờ.”

Nghe xong lời nói của Nguyệt Thu Triệt, Nguyệt Như Tuyết liền minh bạch, nghi hoặc hỏi: “Triệt nhi nói là chuyên kiếp trước sao?”

“Có thể nói là dạng này. Cái thời điểm trước, Triệt nhi bị người bắt đi, sau đó rơi xuống Huyền nhai, chờ khi,,,tỉnh lại đã ở đây!”

Nguyệt Như Tuyết ôm lấy Thu Triệt, đặt hắn ngồi trên cánh tay mình, hôn lên khóe mắt Nguyệt Thu Triệt, ôn nhu an ủi: “không sao cả, hiện tại Triệt nhi có phụ thân nha, khi đó Triệt nhi bao nhiêu tuổi a?”

“Lúc đó Triệt nhi mười tuổi, Triệt nhi thực cô đơn, bởi vì lúc đó không ai yêu thương Triệt nhi, Triệt nhi bị người xấu bắt đi cũng không ai để ý, cho nên…Cho nên…” Nói xong, nước mắt đều chảy xuống.

Nguyệt Như Tuyết ôn nhu hôn nước mắt nơi khóe mắt: “Triệt nhi, phụ thân ở đây, phụ thân ở đây.”

Qua một hồi lâu, Nguyệt Thu Triệt mới dừng khóc. “Đều là phụ thân không tốt, Triệt nhi trước kia cũng không khóc, cũng không làm nũng mà!”

“Về sau Triệt nhi có thể làm nũng với phụ thân a!”

“Ân, ân, ân!” Gật đầu liên tục.

Một lúc sau, hai người mặc quần áo, Nguyệt Như Tuyết ôm Nguyệt Thu Triệt khỏi dục gian, hướng đại sảnh đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.