Như Nguyệt Như Thu

Chương 8: Chương 8




“Người đâu.” Thanh âm lạnh như băng của Nguyệt Như Tuyết vang lên.

Một gia đinh quỳ gối giữa đại sảnh, cung kính nói: “Cung chủ.”

“Đi Xuân các đem Liên Cơ đến đây.” Lời nói trong trẻo nhưng lành lùng, khuôn mặt tuyệt mĩ lạnh như sương, không khí vui đùa trong đại sảnh bỗng chốc lắng lại, dần dần trở nên khẩn trương.

“Vâng.”

“Phụ thân…” Nguyệt Thu Triệt giơ bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của nam nhân.

“Triệt nhi, sợ phụ thân sao?” Nguyệt Như Tuyết lo lắng hỏi, bộ dáng hắn từ trước đến nay vẫn lạnh lùng như vậy, trừ bỏ những người ở đây, cơ hồ không ai chứng kiến qua bộ dáng chân thật của hắn, mà từ khi Triệt nhi xuất hiện, hắn giống như đem mọi ôn nhu đều dành cho hài tử xinh đẹp trước mắt này, hy vọng hắn làm nũng với mình, dựa dẫm vào mình.

“Triệt nhi vĩnh viễn không sợ phụ thân, phụ thân là phụ thân của Triệt nhi a!” lời nói ra mang ngữ khí khờ dại của hài tử càng khiến Nguyệt Như Tuyết ôn nhu nhìn chăm chú.

“Cung chủ, Liên Cơ đã tới.”

“Đi xuống dưới đi.” Vẫn ôm lấy Nguyệt Thu Triệt, chỉ là ánh mắt nhìn vào thân ảnh đang đứng trong đại sảnh kia đã kết hàn băng, sát khí không tự chủ được lan ra khắp phòng.

“Cung…Cung chủ, thiếp thân Liên Cơ…Bái kiến cung chủ.” Liên Cơ một bên vừa sợ hãi vừa cung kính, nhưng trong lòng cũng một mảnh kinh hỉ: cung chủ rốt cục nhớ ra rồi, cung chủ muốn đem ta ra khỏi nơi đó, ha ha, ngày tốt của Liên Cơ ta đến rồi, ha ha.

“Ai nha nha, trước mắt ta là Giang Nam đệ nhất mỹ nữ sao!” Phong Vụ một bên cười nhạo, một bên nhìn Liên Cơ đánh giá, đôi khi còn phát ra thanh âm “Đông ~~” giống như tiếc hận.

“Ai nha, Phong Vụ, ngươi sao có thể nói người ta như vậy, người ta tốt xấu gì thì ngày xưa cũng là mỹ nữ mà!” Lam Tâm miễn cưỡng mở miệng, còn cố đem hai chữ ngày xưa nhấn mạnh.

“Tường Minh, ngươi nói hai người bọn họ nhất đáp nhất xướng như vậy, thật có đạo lý quá đi thôi!” Ấn Thủy còn tựa hồ khen ngợi nhìn Phong Vụ liếc mắt một cái.

Không nghĩ tới Tường Minh bình thường trầm ổn cũng gật đầu đồng ý.

Liên Cơ mặt lúc hồng lúc trắng lúc xanh, chỉ có thể nén giận, thầm nghĩ: Các ngươi cười nhạo ta, chờ ta được sủng ái xem các ngươi còn dám thế nào, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, cho các ngươi biết dám đắc tội với Liên Cơ ta đều không có kết cục tốt. Tâm tư trôi qua, trên mặt như trước là một vẻ bình thản,mang vài phần ngượng ngùng nói: “Không biết cung chủ gọi Liên Cơ đến có gì phân phó?” Nói xong liền ngẩng đầu, si mê nhìn thân ảnh khiến người khác mê luyến điên cuồng, chợt nhìn đến hài tử trong lòng nam nhân, cả người đều cương cứng, toát ra oán giận, rất nhanh liền khôi phục như thường.

Nhưng cái liếc mắt vẫn làm Nguyệt Thu Triệt trong lòng Nguyệt Như Tuyết co rúm lại một chút, gắt gao nắm lấy ống tay áo Nguyệt Như Tuyết, mang theo thanh âm run run, nhỏ giọng oán giận: “phụ thân.”

“Triệt nhi, đừng sợ a, phụ thân ở đây, phụ thân sẽ ở bên Triệt nhi.” Một bên an ủi, một bên ôn nhu vuốt ve hài tử, đến khi thân thể trong lòng không còn cứng nhắc, mới khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Liên Cơ nhìn thấy Nguyệt Như Tuyết lộ ra bộ dáng ôn nhu chính mình chưa bao giờ thấy qua, trong lòng lại thêm oán giận tên tiểu súc sinh kia vài phần, nhưng nghĩ đến Nguyệt Như Tuyết cũng sẽ đối với mình như vậy, không khỏi đắc ý vài phần.

“Liên Cơ, vết thương trên người Triệt nhi đều do ngươi gây ra?” Thanh âm lạnh như băng đánh gãy Liên Cơ khỏi mộng đẹp, sợ tới mức vội vàng quỳ trên mặt đất: “Cung chủ tha mạng, đều là cái tên tiểu súc sinh kia…”

“Liên Cơ, nếu ngươi còn muốn sống, chú ý lời nói của ngươi!” Nguyệt Như Tuyết lạnh lùng nói: “Vì ngươi sinh ra Triệt nhi nên ta tha ngươi một mạng, nhưng ngươi phải rời Nguyệt Thanh cung, nếu không…”

“Cung chủ, điều này….” Liên Cơ không nghĩ chính mình ngày cuối cùng ở đây, lại càng không nghĩ rằng chính mình bị vứt bỏ.

“Còn không đi a, nếu không ngay cả mạng sống cũng không còn nga!” Ấn Thủy cười khẩy nói.

“Cho ngươi thời gian một nén hương.” Nguyệt Như Tuyết nói: “Ảnh, đem nàng đi ra ngoài.”

Một cái bóng đen không biết từ đâu lóe ra, bắt lấy Liên Cơ rồi vận kinh công rời đi, một lát sau chỉ còn nghe thấy tiếng kêu thê lương của Liên Cơ vang vọng.

“Cung chu, về sau thiếu chủ ở đâu? Thu Phong viện sao?” Nguyệt Trúc hỏi.

“Không cần, về sau Triệt nhi ở tại Tuyết Triệt, sắp xếp phòng bên cạnh phòng ta.” Nguyệt Như Tuyết thản nhiên nói, lại đối với Nguyệt Thu Triệt ôn nhu hỏi: “Triệt nhi, phụ thân mang ngươi đi nơi này một chút, được không?”

Thấy Nguyệt Thu Triệt gật gật đầu, Nguyệt Như Tuyết liền giải tán thủ hạ, dắt Nguyệt Thu Triệt ly khai đại sảnh.

“Ta cũng đi, ta cũng đi! Ai nha, Phong Vụ ngươi lôi kéo ta làm gì! Ta cũng muốn đi!….” Thanh âm của Ấn Nguyệt cùng đám người cũng dần dần đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.