“Bão Kê nương nương đến!”
Không biết là ai gào to, đám người đang lừ đừ, vất vưởng đầy đất bỗng chốc tỉnh táo hẳn. Phần lớn những người này đều ăn mặc rách rưới tả tơi, trên thân bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Từ phía xa, gã chủ quản đã thắp đèn. Giữa quầng sáng vàng cam leo lét hiện ra một bóng dáng yểu điệu, khoan thai lại gần. Cô gái ấy tuổi chừng hai mươi, mặc váy lam vải mộc điểm xuyết hoa trắng, quấn tóc kiểu thiếu phụ, trên búi tóc cài một đóa dành dành. Vòng eo nàng mảnh mai, bên hông có thả dây buộc chuỗi chuông đồng xanh nên mỗi khi nhấc bước lại vang lên leng keng rộn rã.
Song điều đặc biệt nhất, lại là con gà trống to bắt mắt với bộ lông óng mượt được ôm trước ngực nàng. Con gà rất đẹp, mào lớn đỏ tươi, nơi cổ chiếu ánh vàng lấp lóa, đôi cánh sắc lục ngả dần sang đen, đến đuôi lại thẫm xanh nhanh nhánh như kim loại sáng loáng. Giống gà trống to này cũng khá có tiếng, được xưng là “phượng hoàng ngũ sắc“. Dân chúng ở một vùng thuộc Trừng Châu nếu muốn xung hỉ thì nhất định phải dùng giống gà này để bái đường.
“Mẹ ơi, Bão Kê nương nương [*] là ai vậy?” Một bé trai gầy gò, vàng vọt sợ hãi ôm chặt lấy mẹ, “Sao chủ quản còn tự mình cầm đèn cho ngài ấy?”
[*] Bão kê: ôm gà.
“Nhóc con, chúng ta ở đây mà có ai được ngài ấy chọn thì xem như được đổi vận rồi!” Cụ già đang dựa vào chân tường gần đấy thều thào, “Vị Bão Kê nương nương này chuyên tìm mua đầy tớ cho cung Ngô vương. Chỉ cần được chọn, dẫu có phải làm nô tài cọ nhà xí thì cũng tốt hơn nằm đây chờ chết! Khụ khụ...” Ông cụ chợt ho sặc sụa, vừa thả tay che miệng ra đã thấy đầy đờm máu, bèn chùi bừa lên góc tường cáu bẩn.
Cậu bé nhìn mẹ mình nay đã xanh xao, tiều tụy, rồi cúi xuống bé gái cuộn tròn trong lòng mẹ, hai mắt cậu bỗng nháy sáng như sao: “Thế... mẹ, hay để con qua xin ngài ấy!”
Bên cạnh lại có một ông trung niên bụng to như trống yếu ớt can ngăn: “Đàn ông đã vào cung Ngô vương thì sao còn là đàn ông nữa? Đều bị hoạn đi thành thái giám đấy. Cha cháu lúc lâm chung từng dặn cháu nhất định phải kéo dài hương hỏa...”
Người mẹ xanh xao nọ lầm rầm: “Cung Ngô vương có cần phụ nữ không... Tôi vẫn còn may vá, giặt giũ được...” Bà đưa bé gái cho con trai giữ, đoạn lao đến níu chặt gấu váy Bão Kê nương nương. Lập tức trên chuỗi hoa trắng muốt hiện ngay một dấu tay đen nhẻm.
“Xin hãy chọn tôi.” Bà ngẩng đầu, khản giọng van nài.
“Cút! Bão Kê nương nương đã bao giờ mua đàn bà con gái!” Gã chủ quản bật tới, vung chân đá vào đúng giữa cổ bà, “Dở chết dở sống, xúi quẩy!”
Tức thì, đầu bà rơi bộp xuống mặt đất nhớp nhúa, lăn lông lốc ra xa chục bước, hai mắt vẫn còn chớp động. Trên cổ không có máu, chỉ thấy nhung nhúc thứ gì như cả ổ đỉa liên tục ngọ nguậy.
Chiếc đầu lăn đến trước mặt một tên cụt chân, tên đấy liền với lấy nửa khúc gỗ ngay tầm tay quất văng đi. Kẻ bên cạnh lại gào lên chửi: “Mẹ kiếp! Đừng vứt tới chỗ bố!”
Nhưng mảnh đất đặt chợ quỷ này có bao lớn, lại chen chúc đầy người là người, thành thử, bất kể có lăn đến đâu thì đều dừng ở trước mặt ai đó.
Thế là chiếc đầu không ngừng bị đá qua lại như quả cầu da.
Nơi đây, chỉ còn riêng mình cậu bé kia nức nở, em gái ôm trong lòng đã bất động lặng im.
Cách đó mấy trượng vượt ngoài tầm nhìn, chợt có kẻ rùng mình bừng tỉnh.
Đôi mắt dài nhỏ của Bão Kê nương nương khẽ ngước lên, lướt qua cậu bé, không nói lời nào.
Gã chủ quản nương theo ánh mắt nàng cũng thấy cậu bé, bèn sốt sắng mời mọc: “Thưa nương nương, thằng oắt đấy tuy là gầy còm chút đỉnh, nhưng tính ra vẫn còn sạch sẽ, chưa bị nhiễm bệnh như mẹ nó. Ngài xem thế nào...”
Bão Kê nương nương vuốt nhẹ bộ lông dày sặc sỡ của gà trống to trong lòng, mở miệng đáp: “Lần này ta không đến chọn người cho cung Ngô vương.” Giọng nàng mỏng mảnh, hơi ngang, hơn nữa còn lè rè, nghèn nghẹn, chừng như thanh quản từng bị tổn thương.
“Vậy là dạng gì ạ...” Gã hết sức lễ phép, kính cẩn cúi đầu khom lưng hỏi.
“Phùng công công nhà ta bảo, trong phủ có mấy gian phòng xập xệ quá rồi, cần tu sửa một lượt. Cho nên phải tìm đàn ông sức vóc khỏe mạnh mới được.”
“Có đấy! Có đấy!” Gã chủ quản hứng khởi nói, “Mời nương nương theo tôi, tôi sẽ lựa từng đứa ra cho ngài xem thử.”