Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 19: Chương 19




Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Sáng sớm hôm sau Lộ Phi bay trở về, đưa đơn xin từ chức cho lão bản tập đoàn, bất quá, y là lão đại bất động sản Vĩnh Cơ, cho dù thuận lợi từ chức, công tác chuyển giao cũng không phải chuyện một ngày hai ngày có thể hoàn thành, vì vậy liền đi tìm chiến hữu trước, nhờ họ dẫn khoảng mười mấy người bộ đội đặc chủng không tìm được công tác phù hợp lại, làm bảo vệ cho Dung Tịch cùng Giải Ý.

Những người này vô cùng chuyên nghiệp, thân thủ thật tốt, mấy kẻ lăn lộn trong giang hồ không được huấn luyện bài bản, cho dù tàn nhẫn thâm độc không muốn sống đến thế nào cũng khó mà đột phá được vòng vây, tiếp cận đến mục tiêu bọn họ bảo hộ, bởi vậy Lộ Phi rất yên tâm, Giải Ý cũng rất yên tâm.

Áp lực của Trần trạch do lưỡng vị công tử Trần gia bị thương sau hai ngày liền được giải quyết hoàn toàn, một lần nữa tiến nhập trạng thái bận rộn. Trần Tam mỗi ngày cùng Bạch Khiếu Phong đóng ở trong phòng mưu đồ bí mật, toàn lực điều tra kẻ làm chủ phía sau màn phục kích này, Vương Hiểu Chu cũng ở bên cạnh nghe, thỉnh thoảng ra chủ ý. Dung Tịch mỗi ngày đều đi làm, có khi làm xong sẽ đến phòng Trần Trí Phàm, cùng y thương thảo chuyện sinh ý. Giải Ý cùng Hứa U nhàn nhất, trên cơ bản chính là phẩm trà, ngắm hoa, nói chuyện trời đất.

Hoàng hôn mùa hè bao giờ cũng rất dài, thái dương chậm chạp không chịu hạ xuống, bầu trời xanh nhàn nhạt càng thêm trong suốt, ánh hoàng hôn phiêu đãng trong hoa viên, khiến những bông hoa kiều diễm này càng thêm phần mộng ảo. Hứa U ngồi ở phòng vẽ tranh Giải Ý, như bình thường, một tay bưng chung trà, một tay mở nấp, hưởng thụ cực phẩm Bích Loa Xuân. Giải Ý nhìn tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào minh minh ám ám chiếu rọi Hứa U, khiến cho khí chất hắn biến hóa kỳ diệu, không khỏi nảy ra linh cảm, nói với hắn: “Ngươi đừng động, cứ như vậy.”

Hứa U ngẩn ra, nghi hoặc mà nhìn Giải Ý phi khoái chạy ra, một cử động cũng không dám. Rất nhanh, Giải Ý liền cầm máy chụp hình đơn giản mình hay dùng chạy tới, chụp cho Hứa U rất nhiều bức. Giải Ý không dùng đèn nháy, không ngừng mà biến hóa ống kính, lỗ ống kính, tiêu cự. Hứa U cứng người, dần dần có chút bất đắc dĩ, “Hiện tại ta rốt cục cũng hiểu, ngươi xác thực là nghệ thuật gia a.”

Giải Ý cười ra tiếng, một bên chụp ảnh một bên an ủi: “Kiên trì một chút, ta chụp thêm vài bức nữa.”

Hắn chạy ra chạy vào, cho rằng không có gì, là chuyện rất bình thường, nhưng lại kinh động toàn bộ Trần trạch, mọi người đều biết hắn cùng Hứa U ngồi cùng một chỗ, có người làm thấy hắn chạy tới chạy lui, cho rằng ở chỗ hắn xảy ra đại sự gì, lập tức đi báo cáo. Trong khoảnh khắc, Bạch Khiếu Phong đang ở chỗ Trần Tam cùng Dung Tịch đang thảo luận công tác với ở chỗ Trần Trí Phàm đều chạy vội đến, chạy ào vào phòng vẽ tranh của hắn.

Hứa U còn ngồi ở ghế, một tay bưng chung trà, một tay cầm nấp trà, nghe được động tĩnh dị thường, liền quay đầu nhìn ra. Giải Ý lại không để ý đến những động tĩnh này, chỉ lo chụp ảnh. Hứa U vừa nhìn biểu tình hai người đứng ở cửa liền biết bọn họ đang nghĩ gì, không khỏi nở nụ cười, ung dung mà nói: “Các ngươi đừng quá khẩn trương thế, đây là địa bàn chúng ta, có thể xảy ra chuyện gì?”

Tia sáng dần dần tiêu thất, Bạch Khiếu Phong mở đèn. Lúc này Giải Ý mới ngừng tay, đứng thẳng dậy nhìn thoáng ra cửa, cười mỉm dụ dỗ Hứa U, “Làm người mẫu cho ta đi, ta tặng tranh cho ngươi.”

“Ta không thể ở chỗ này lâu được.” Hứa U cười tủm tỉm dụ dỗ ngược lại, “Đến chỗ ta đi, ngươi muốn vẽ thế nào thì vẽ.”

Bạch Khiếu Phong lập tức biết thời biết thế, “Đúng, theo chúng ta đi đi.”

Giải Ý cười lắc đầu, “Ta sẽ không rời khỏi Dung ca đâu, y ở nơi nào, ta ở nơi đó.”

Lúc này Hứa U đậy nấp trà lại, bỏ chung trà đã lạnh lên bàn, hơi trêu chọc nói: “Cũng không phải bảo các ngươi chia tay, bất quá là mời ngươi đến chỗ ta chơi vài ngày, thế nào? Một ngày cũng không rời khỏi?”

Giải Ý tuyệt không che giấu, rất thành gật đầu, “Đúng, một ngày cũng không rời khỏi.”

Hứa U không nghĩ tới hắn tự nhiên đến thế, không khỏi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Tốt, ta chịu ngươi luôn, bất quá, ta xác thực không thể ở chỗ này lâu quá. Sự tình trong công ty nhiều lắm, ta phải trở lại xử lý. Tam ca nếu không có nguy hiểm, ta phải đi thôi, Phong ca còn có thể ở lại vài ngày. Chúng ta cùng một chỗ sắp hai mươi năm rồi, không nồng nhiệt như tân hôn các ngươi.”

“Ta rất ước ao được như các ngươi, có thể cùng một chỗ hai mươi năm, thật hạnh phúc.” Giải Ý nhìn thoáng qua Dung Tịch, có chút cảm khái, “Chúng ta có thể cùng một chỗ không dễ dàng, cho nên mỗi một phút đồng hồ đều rất quý trọng, một ngày đêm cũng không thể xa nhau.”

“Ta hiểu.” Hứa U có chút tiếc nuối, “Đáng tiếc, không thể để ngươi vẽ cho ta một bức.”

“Không có việc gì.” Giải Ý xếp lại máy chụp hình, phóng khoáng nói, “Ta đã đem cảnh tượng kia nhớ ở trong lòng, ngươi dù trở về ta cũng có thể vẽ.”

“Vậy bức tranh đó ta đặt trước rồi nha.” Bạch Khiếu Phong lập tức nói, “Bao nhiêu tiền cũng muốn có.”

“Cho các ngươi. Chúng ta là bằng hữu, không cần phải mọi chuyện đều nói đến tiền.” Giải Ý giơ giơ máy chụp hình, cười hỏi Bạch Khiếu Phong, “Vậy mấy tấm ảnh này có muốn không?”

“Muốn.” Bạch Khiếu Phong luôn miệng nói, “Tất cả đều muốn.”

Giải Ý, Hứa U cùng Dung Tịch đều nở nụ cười. Lúc này, Hoa thúc lại đây nói với Dung Tịch: “Tứ công tử, đại công tử, Tam công tử lo lắng bên này, hỏi xem có phải xảy ra chuyện gì không?”

“À, không có việc gì, ta đi nói với đại ca. Ngươi đi nói với tam ca, bảo hắn yên tâm, ở đây không có việc gì.” Dung Tịch xoay người đi về phía gian phòng Trần Trí Phàm.

“Hoa thúc, ngươi tiếp tục làm chuyện của ngươi đi.” Bạch Khiếu Phong vừa đi vừa nói chuyện, “Ta đi cùng lão tam tiếp tục bàn chuyện.”

Hứa U cùng Giải Ý một lần nữa ngồi xuống uống trà, đem ảnh chụp trong máy chụp hình lấy ra bình luận một phen, đều nghĩ thật cao hứng.

Hứa U ngồi ở ở chỗ này, gọi cho bí thư, không phải điện thoại quan trọng, một mực không trở về, như vậy yên ổn được hai ngày, nhưng cũng không thể tùy hứng, một ngày bắt đầu có việc, lập tức sẽ không còn có thể thanh nhàn. Hai người vẫn thích ngồi trong phòng vẽ tranh, Hứa U nói điện thoại, Giải Ý vẽ hắn, thong dong tự đắc.

Đợi qua cuối tuần, Hứa U không thể ở đây lâu thêm nữa, đành rời đi trước. Đông tử dẫn theo một bang huynh đệ bảo hộ hắn, Cường tử lưu lại tiếp tục theo Bạch Khiếu Phong.

Bọn họ vừa đi, trong phòng thanh tĩnh không ít. Dung Tịch đi sớm về muộn, đem mấy công ty tập đoàn Trần thị để ý ngay ngắn rõ ràng. Bạch Khiếu Phong thường thường ở trong phòng Trần Tam, lấy điện thoại di động cùng máy vi tính liên lạc với bên ngoài. Vương Hiểu Chu vẫn ở cùng Trần Tam, rất ít ra khỏi phòng. Giải Ý khôi phục cuộc sống trước đây, sáng sớm thức dậy muộn, ăn xong bữa sáng ra hoa viên tản bộ, sau đó ở phòng vẽ tranh tới tận tối.

Một tuần sau, Trần Trí Phàm có thể rời giường đi lại, nhưng thân thể suy yếu, không thể dùng nhiều khí lực, lại càng không thể kịch liệt vận động. Y cũng không gấp, tới chỗ Trần Tam ngồi, sau đó tập tễnh đi tới phòng vẽ tranh.

Giải Ý nhanh chóng đỡ lấy y, dẫn y ngồi vào ghế, thân thiết mà nói: “Ngươi thương vừa tốt một chút, đừng đi lại nhiều, nghỉ ngơi một chút.”

“Ta nằm lâu lắm rồi, đầu khớp xương toàn thân đều đau hết, đứng lên đi lại một chút đã rã rời.” Trần Trí Phàm vừa nói vừa ngồi xuống, nhìn hắn bưng trà lại đây, nhàn nhạt cười nói, “Ngươi ở chỗ này thế nào? Mấy ngày nay trong nhà rất loạn, nhất định có chỗ chưa chu toàn, ngươi có ủy khuất gì không?”

“Không có, mọi người đối với ta rất tốt, phiền đại ca quan tâm rồi.” Phòng vẽ tranh mở máy lạnh, Giải Ý sợ thân thể y hư nhược, cầm điều khiển từ xa đóng máy điều hòa, lúc này mới cười nói, “Đại ca ở một mình buồn chán sao? Nếu không ta đưa ngươi về phòng, ngươi nằm trên giường, ta cùng ngươi tâm sự.”

Trần Trí Phàm suy nghĩ một chút, “Ngươi không phải đang vẽ sao? Cùng ngươi nói chuyện phiếm có lỡ thời gian của ngươi không?”

“Không có việc gì, ta chỉ là tiêu khiển, không phải họa sĩ chuyên nghiệp.” Giải Ý nhẹ nhàng giải thích, “Ta không tiếp đơn đặt hàng, có cảm giác thì vẽ, không cảm giác thì nghỉ ngơi.”

“Ừ, tự tại, như vậy rất tốt.” Trần Trí Phàm thoả mãn gật đầu, thực sự không khí lực ngồi xuống, liền cố chống đứng lên, “Vậy ta đi trở về, ngươi nếu có thời gian, có thể lại đây trò chuyện, nếu như không thời gian, cũng đừng miễn cưỡng, không cần phải khách khí với ta.”

“Ta không khách khí với ngươi.” Giải Ý đỡ lấy y, rất tự nhiên mà nói, “Ngươi là đại ca, nhìn ngươi cùng tam ca bị thương, ta cùng Tiểu Dung đều rất khổ sở, hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng khỏe lại. Ngươi nếu như thấy buồn chán, cứ bảo ta qua tâm sự, không cần xem ta như khách nhân.”

“Tốt.” Trần Trí Phàm gật đầu.

Hai người đều rất nhẹ nhàng, cùng nhau chậm rãi đi ra ngoài, mới ra cửa phòng, liền thấy Hoa thúc bẩm báo, “Đại công tử, lão thái thái cùng nhị tiểu thư đã trở về.”

Trần Trí Phàm ngẩn ra, “Không có nghe hai người nói trở về mà, thế nào đột nhiên như thế? Hiện tại đến chỗ nào rồi? Có người ra sân bay đón không?”

” Là… là Hoàng tiên sinh đón, đã đến cửa lớn.” Thần tình trên mặt Hoa thúc có chút nghiêm trọng, nhịn không được nhìn thoáng qua Giải Ý.

Sắc mặt Trần Trí Phàm hơi hơi trầm xuống, phân phó với ông: “Ngươi đi nghênh tiếp, nghĩ biện pháp kéo dài thời gian. Ta đi không được, ngồi cũng không được, đang nằm trong phòng. Ngươi nói với họ, ta cùng lão tam còn đang ngủ, bảo bọn họ nghỉ ngơi trước đã. Nếu như hai người chưa ăn, ngươi lập tức an bài, mấy thứ khác để sau hẵng bàn.”

“Dạ.” Hoa thúc đáp ứng, vội vã rời đi.

Sắc mặt Trần Trí Phàm càng lúc càng tệ hơn, nói với Giải Ý: “Đỡ ta trở về phòng.”

Giải Ý biết hiện tại gấp rút, liền đưa khoát cánh tay y lên vai mình, một tay nắm ở thắt lưng y, đưa y trở về phòng, cẩn cẩn dực dực đặt ở trên giường. ép kỹ chăn cho y.

Trần Trí Phàm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy vết thương vô cùng đau đớn. Y nhịn một hồi, mới thấy đỡ hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ý, mẹ ta tính tình cứng rắn, đối với chuyện Tiểu Dung vẫn chưa giải tỏa gút mắt. Nếu như trong lời nói bà có cái gì đắc tội, ngươi nể mặt ta, đừng tính toán với bà. Nhị muội ta đứng về phía mẹ, bất quá Tiểu Dung dù sao cũng là cùng cha với chúng ta, nó chắc cũng không làm khó các ngươi, nhưng nó không có văn hóa nên nói hơi khó nghe một chút, ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”

“Ta biết rồi.” Giải Ý cười khẽ xoa dịu y, “Ngươi yên tâm, ta cùng Tiểu Dung đều sẽ không xảy ra xung đột gì với lão nhân gia. Nếu thực sự không được, chúng ta có thể dọn ra ngoài ở.”

“Dọn cái gì?” Thanh âm Trần Trí Phàm trầm xuống, trên mặt tái nhợt tiều tụy tái hiện uy nghiêm, “Các ngươi là người Trần gia, đương nhiên ở chỗ này. Hiện tại ta là chủ Trần gia, không có ta nói, ai dám đuổi các ngươi đi ra ngoài?”

“Ta dám.” Ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn mười phần khí thế, “Ngươi là chủ Trần gia, nhưng ta là mẹ ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.