Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 21: Chương 21




Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Giải Ý khi được đưa tới bệnh viện liền được kiểm tra toàn diện, kết quả kiểm tra là vết thương không nặng, chủ yếu là tổn thương phần mềm, không chạm tới gân cốt, cũng là chỉ bị chấn động nhỏ mà thôi, nếu cần thì tiếp tục nằm lại quan sát thêm.

Dung Tịch trầm tĩnh mà nghe bác sĩ nói, nghi hoặc hỏi: “Nếu thương thế không nặng, hắn vì sao vẫn hôn mê bất tỉnh?”

“Thân thể hắn tương đối suy yếu.” Bác sĩ nhìn một chút phiếu xét nghiệm, nói ra một tràng dài các kết quả.

Huyết áp thấp, huyết đường thấp, bạch huyết cầu thấp, nói chung, phần lớn người thành thị hiện đại đều có huyết đường, mỡ trong máu, huyết áp các loại hơi cao một chút, nhưng Giải Ý cái gì cũng thấp, Dung Tịch yên lặng mà nhớ lại tình hình khi bản thân “chết” rồi hắn bi thương quá độ ăn không vào ngủ không được, trong lòng không khỏi tự trách, rõ ràng là quyết tâm đối tốt với hắn, lại quên mất, đại khái do đã dưỡng thành thói quen như vậy, mình bận rộn công tác, khó có được cùng hắn cùng một chỗ, chỉ cần thấy hắn có vẻ khỏe, liền nghĩ đó là bình thường, căn bản không nghĩ tới tìm tòi nghiên cứu tình hình thân thể hắn.

Đây là bệnh viện tốt nhất bản thị, Dung Tịch đưa Giải Ý vào phòng bệnh đơn tốt nhất, bảo vệ thủ ở bên ngoài, y thủ ở bên trong, lẳng lặng chờ Giải Ý tỉnh lại.

Rất nhanh, không chỉ Trần Tam, Bạch Khiếu Phong biết chuyện này, ngay cả người đang ở bên ngoài là Hứa U cùng Lộ Phi cũng biết, bọn họ đều gọi điện thoại tới, phản ứng rất khác nhau.

Trần Tam liên thanh xin lỗi, Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U quan tâm hỏi thăm thương thế Giải Ý, an ủi rồi khuyên bảo, hy vọng Dung Tịch bình tĩnh, Lộ Phi thì giận tím mặt, lúc này đang tổ chức đại đội nhân mã lấy lại công đạo cho Giải Ý.

Dung Tịch bình tĩnh nhất nhất đáp lại, nói với Trần Tam “Tất cả chờ Tiểu Ý khỏi bệnh xuất viện rồi tính”, cảm ơn quan tâm Bạch Khiếu Phong cùng Hứa U, bảo Lộ Phi tạm thời không nên vọng động, cứ xử lý chuyện của y cho xong đã.

Lộ Phi tuy rằng nghe y nói thế, nhưng vẫn lo lắng, lập tức lại gọi rất nhiều cú điện thoại ra ngoài, đại quy mô mà chiêu binh mãi mã, muốn phái tới đây để bảo hộ nghiêm mật cho Giải Ý cùng Dung Tịch.

Giải Ý vẫn ngủ thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại, Dung Tịch vẫn đang ngồi ở bên giường hắn, TV mở, nhưng không mở tiếng, y nhìn chằm chằm màn hình đờ ra, trên mặt trống rỗng. Giải Ý mở mắt, rất nhanh biết rõ ràng trạng huống của mình, chậm rãi nghiêng đầu nhìn người bên giường.

Hắn khẽ động, Dung Tịch phát hiện ngay, lập tức quay đầu lại nhìn hắn. Giải Ý nở nụ cười, vươn tay ra khỏi chăn kéo tay y, nhẹ giọng nói: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”

“Uhm.” Dung Tịch cầm lấy tay hắn hôn hôn, một lần nữa bỏ vào trong chăn, ôn nhu hỏi, “Có đói bụng không?”

“Có chút.” Lúc Giải Ý nằm thì không có gì, nhưng khi ngồi xuống có chút choáng váng, mới vừa cử động đã ngã xuống, khiến hắn nhịn không được nhíu nhíu mày.

“Ngươi đừng động.” Dung Tịch nhanh chóng đứng dậy, “Muốn làm gì?”

Giải Ý mỉm cười, “Không thích bệnh viện, muốn về nhà.”

Dung Tịch cũng cười, thương tiếc mà xoa xoa má hắn, thoải mái: “Đêm nay chịu một chút, dù sao ở bệnh viện yên tâm hơn nhiều, nếu như ngươi có cái gì khó chịu, cũng dễ để bác sĩ xem xét. Ngày mai ta đi xem phòng ở lão nhân lưu cho ta, nếu như tốt, chúng ta dọn vào đó ở, nếu như không được, ta tìm cách khác, được không?”

“Tốt.” Giải Ý ngủ được, tinh thần rất tốt. Hắn nhìn một chút ngoài cửa sổ đen ngòm, nhẹ giọng hỏi, “Mấy giờ rồi?”

Dung Tịch nhìn đồng hồ, cúi đầu nói: “Ba giờ rưỡi.”

“A, vậy ngươi mau ngủ đi.” Giải Ý có chút lo lắng mà nói, “Mỗi ngày ngươi đều bận rộn như vậy, không ngủ được sao có sức đi làm.”

Dung Tịch cũng rất khổ sở, “Đúng vậy, ta mỗi ngày đều bận rộn, lại quên chiếu cố ngươi, bảo hộ ngươi, đây là lỗi của ta. Ngẫm nghĩ lại, ta cũng không biết mình rốt cuộc bận rộn cái gì, vì sao phải bận rộn như thế.”

“Đừng nói như vậy.” Giải Ý vươn tay với về phía y, “Đỡ ta đứng lên ngồi một hồi, ngủ nhiều, mệt.”

Dung Tịch lập tức cúi người ôm lấy hắn, cẩn cẩn dực dực mà nâng hắn lên, sau đó ngồi vào bên giường, để hắn tựa lên người mình, ôn nhu hỏi: “Như vậy được không? Có khó chịu không?”

“Không.” Giải Ý thoải mái mà dựa trong lòng y, gối đầu trên vai y, thân thiết hỏi, “Vậy ngày mai ngươi không lên công ty sao?”

“Ừ, ta mặc kệ hết.” Dung Tịch thờ ơ nói, “Gia nghiệp Trần gia cùng ta không có quan hệ gì, dù sao ta cũng không nghĩ muốn dựa vào vinh quang nhà họ, chia tiền của bọn bọ. Lão đại Trần gia cùng lão tam bị thương, ta đi giúp họ làm việc, bất quá là vì trả lại họ một phần ân tình. Mặc kệ nói như thế nào, bọn họ cứu tính mệnh lão tứ Trần gia, kỳ thực là cho ta cơ hội sống lại, để ta có thể cùng một chỗ với ngươi thêm vài chục năm nữa, ta cảm kích bọn họ. Thế nhưng, đó không biểu thị là người nhà bọn họ có thể thương tổn ngươi, ta tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Ai cũng đều không thể đụng vào một ngón tay của ngươi, bằng không ta giết hắn.”

“Ta cũng vậy, vì vậy mới muốn trả lại họ một phần ân tình kia.” Giải Ý ôn hòa mà nói, “Ngươi cứ đi làm đi, chờ thương thế trần lão đại được rồi, ngươi đem công ty trả y, về phần chuyện hôm nay, cũng đừng tính toán với bọn họ, chúng ta cũng sẽ không nợ họ gì nữa cả.”

“Ừ.” Dung Tịch hôn hôn lên trán hắn, “Ta thì không sao, theo ngươi đi xa, tìm một nơi mỹ lệ mở một nhà hàng nhỏ, qua những ngày bình yên, đó là hạnh phúc nhất, chỉ là chúng ta bảo Lộ Phi tới chỗ này, nếu như nói cho y kỳ thực chúng ta không định làm gì, hình như có chút có lỗi với y.”

“Đúng vậy.” Giải Ý cười nói, “Hơn nữa ngươi hiện tại là một phần tử của Trần gia, quan hệ này không thoát khỏi được. Thế giới này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ kỳ thực cũng rất nhỏ, ta xem tư liệu thấy Trần Tam cùng boss mafia Italia quan hệ rất mật thiết, vậy chúng ta nếu như đi Bắc Âu mở nhà hàng, nói không chừng sẽ có một bang mafia cầm theo súng tự động chạy ào vào, đạp hư sinh ý của chúng ta a.”

“Rất có thể.” Dung Tịch ôm hắn cười khẽ, “Chính vì vậy ta cần phải giải quyết sạch toàn bộ vật cản mới có thể cùng ngươi ung dung thoái ẩn, đến lúc đó đem toàn bộ các thứ giao hết cho Lộ Phi, để y oai phong một cõi, ngang dọc giang hồ.”

Giải Ý gật đầu, “Tốt a,thế cũng coi như không phụ y rồi.”

Hai người dựa sát vào nhau nói chuyện một chút, Giải Ý liền tỏ vẻ mệt mỏi, một lần nữa nằm xuống. Dung Tịch nhìn hắn nhắm hai mắt lại, lúc này mới đến sofa bên cạnh nằm xuống.

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ kiểm tra phòng, đối với tình huống khôi phục của Giải Ý cảm thấy thoả mãn, xác nhận hắn không có chấn động não, có thể xuất viện.

Dung Tịch lập tức gọi người đi làm thủ tục xuất viện, sau đó mang theo Giải Ý rời khỏi bệnh viện. Bọn họ cùng đi nhìn hai căn nhà Trần lão thái gia lưu lại, cảm giác chưa thỏa mãn, diện tích quá nhỏ, hoàn cảnh phức tạp, không tiện cũng không an toàn, liền quyết định tìm nơi khác.

Hiện tại mua nhà thì không kịp, bọn họ thương lượng một chút, liền tìm công ty bất động sản trung gian tìm thuê biệt thự. Khu biệt thự này là khu người giàu của bản thị, nghiệp chủ bên trong không phú cũng là quý, quản lý rất nghiêm mật, cảm thấy cũng tốt.Tiền thuê mỗi tháng 12.000, so sánh với giá trị biệt thự cũng không mắc, Dung Tịch liền thanh toán tiền thế chấp cùng ba tháng tiền thuê, ngay hôm đó dọn vào ở.

Đồ đạc của bọn họ đều còn ở Trần trạch, liền cùng nhau quay về thu dọn đồ đạc. Bảo vệ của bọn họ luôn cẩn mật bên cạnh hộ tống suốt cả quá trình, chỉ cho phép Hoa thúc, Bạch Khiếu Phong, Vương Hiểu Chu mấy người bọn họ xác nhận không có ác ý tiếp cận. Những người khác giống nhau từ chối khéo. Hai huynh đệ Trần gia đều không thể đứng dậy, Trần Trí Phàm vừa vội vừa tức, vốn bệnh nặng chưa lui, hôm nay nổi cơn sốt cao, mà Trần Tam bị thương nặng, chỉ có thể thoáng ngồi dậy, căn bản không thể xuống giường. Nghe Hoa thúc báo cáo nói Trần tứ công tử cùng Giải Ý muốn dọn ra ngoài ở, hai người đều nóng nảy, cố đứng dậy, bảo Hoa thúc cùng Vương Hiểu Chu đỡ, đi tới phòng họ khuyên bảo.

Dung Tịch cùng Giải Ý vừa nhìn, nhanh chóng qua đỡ bọn họ ngồi xuống, lại đắp chăn cho họ. Thái độ hai người đều rất ôn hòa, cũng không biểu thị tức giận với chuyện ngày hôm qua, thế càng khiến hai huynh đệ càng cảm thấy áy náy.

Trần Trí Phàm nửa điểm khí lực cũng không có, nhưng lời nói ra vẫn khí phách như thường, “Lão tứ, ngươi không tin đại ca sao? Ngày hôm qua ta đã nói, nếu như Tiểu Ý bị thương lần nữa, ta đem mạng đền cho ngươi, ngươi nghĩ rằng ta lừa ngươi sao?”

“Đúng vậy.” Trần Tam chịu đau, trên mặt trắng bệch vẫn mang theo dáng cười, “Lão tứ, Tiểu Ý ngày hôm qua bị ủy khuất, là ca ca xin lỗi các ngươi, tam ca bảo chứng không còn có lần tiếp theo. Các ngươi nếu thế mà bỏ đi, chẳng phải là khiến chúng ta khổ sở? Nếu chuyện này đồn ra ngoài, ta và đại ca làm sao ngẩng mặt lên đây? Ngươi có thể nể mặt hai người ca ca này mà ở lại không?”

Bọn họ nói rất thành khẩn, Giải Ý cũng không nghĩ kiên trì thêm, nhưng Dung Tịch đâu dễ nhượng bộ, “Đại ca, tam ca, ta không giận các ngươi, việc này vốn không phải lỗi các ngươi, cũng không phải các ngươi cho người thương tổn Tiểu Ý, đại trượng phu ân oán rõ ràng, ta tuyệt không giận cá chém thớt. Các ngươi bị thương nặng như vậy, cũng đừng quan tâm nhiều, công ty bên kia ta vẫn quản, chờ thương thế của các ngươi lành rồi ta sẽ giao trả lại. Về phần ở đây, ta thực sự không thể ở nữa, lần này ta nể mặt mũi các ngươi không tính toán, nhưng ai cũng không thể bảo chứng không còn lần tiếp theo. Hơn nữa ta thực sự không muốn nhìn thấy những người khác thương tổn Tiểu Ý, ta sợ ta sẽ khống chế không được tâm tình mình, khẳng định xảy ra xung đột, đến lúc đó các người sẽ càng thêm khó xử, đồng thời cũng ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ của chúng ta. Ta mang Tiểu Ý ở ngoài, một là để hắn tĩnh dưỡng thân thể, hai là có thể bảo chứng an toàn ta cùng hắn. Ta dọn ra ngoài, từ nay về sau cùng những người đó không còn dính dáng gì, nước giếng không phạm nước sông, cả đời không qua lại với nhau, ai dám đến nhà chúng ta quấy rối, ta không khách khí với người đó.”

Y nói một hơi như thế, bầu không khí trong phòng có chút đông cứng, Giải Ý cười hoà giải, “Đại ca, tam ca, cân nhắc của y cũng có đạo lý, không muốn làm các ngươi khó xử, cũng không muốn ta thụ thương thêm nữa, các ngươi cũng đừng khuyên y nữa. Ta cùng hắn kỳ thực thích ở riêng hơn, ở chung với nhiều người không thoải mái lắm, dọn ra ngoài thế này đối với cả hai bên chúng ta đều tốt hơn. Sau này nếu muốn các ngươi cứ tới chơi, mọi người vẫn là huynh đệ cùng một nhà, không cần chỉ vì chuyện này mà khiến bất đồng, xích mích tình cảm, đúng không?”

Đang nói chuyện thì bên ngoài nghe được âm thanh ồn ào, như là có người muốn vào nhưng bị cản lại, rốt cục xảy ra tranh cãi.

“Nơi này là Trần gia, ta muốn đi đâu thì đi, vào đâu thì vào, các ngươi là thứ gì mà đòi cản đường ta?” Một thanh âm nữ tử sắc nhọn vang lên, hiển nhiên người nói chuyện đang rất tức giận.

Dung Tịch cùng Giải Ý liếc nhau, không hé răng.

Trần Trí Phàm khe khẽ thở dài, “Đó là nhị tỷ ngươi, để cô ta vào đi. Có ta và tam ca ngươi ở chỗ này, không có gì đâu.”

Dung Tịch suy nghĩ một chút, đi tới cửa, nói với bảo vệ bên ngoài: “Để cô ta vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.