Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 23: Chương 23




Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Biệt thự Trần Tam cách đại trạch Trần gia xác thực không xa, lái xe mười phút là tới, ở đây tuy rằng là chỗ phố xá sầm uất, nhưng khu biệt thự lại rất an tĩnh.

Dung Tịch nói còn tiếp tục quản lý công ty, bởi vậy sáng sớm rời khỏi giường. Vẫn như trước, y khinh thủ khinh cước mà đứng dậy, rửa mặt đánh răng liền vào nhà bếp chuẩn bị bữa sáng, sau đó vào phòng ngủ hôn hôn Giải Ý còn đang ngủ say. Ngày hôm qua dọn lại đây xong, mấy người bảo vệ đi hết một vòng trong nhà kiểm tra cùng đề phòng, xác nhận ở đây an toàn, bọn họ liền yên lòng. Mấy người bảo vệ đều ở lầu một, bọn họ ở tại lầu hai, cảm giác rất an tĩnh, vì vậy ngủ rất ngon.

Dung Tịch mải mê nhìn Giải Ý, hồn nhiên chưa nhận ra thời gian đang trôi đi. Y tuy rằng không gây tiếng động nhưng Giải Ý cũng dần dần cảm giác được đường nhìn của y, mở mắt, hàm hàm hồ hồ hỏi: “Ngươi đi làm sao?”

“Đúng.” Dung Tịch hôn hôn má hắn, ôn nhu nói, “Ngươi ngủ đi, dậy thì nhớ ăn sáng.”

“Uhm.” Giải Ý có chút mơ hồ đáp, thân thiết hỏi, “Ngươi ăn chưa?”

“Ăn rồi.” Dung Tịch thương yêu sờ sờ trán hắn, “Ngươi ngủ đi, ta đi trước, có việc gọi điện thoại đánh cho ta.”

“Tốt.” Giải Ý miễn cưỡng nhắm mắt, thủy chung chưa thanh tỉnh, tay theo thói quen vươn ra khỏi chăn, chuẩn xác mà khoát lên vai y, mơ mơ màng màng căn dặn, “Chú ý an toàn.”

“Biết.” Dung Tịch ôn nhu nói, kéo tay hắn bỏ vào chăn, lại hôn thêm cái nữa, rồi mới rời khỏi.

Giải Ý trở mình, vùi người vào chăn, ngủ đến tận trưa mới chính thức tỉnh táo lại. Hắn mở rèm cửa sởn, nhìn dương quang chiếu rọi trong hoa viên, thích ý vươn vai, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt, chậm rãi thay đồ, mông lung nhớ tới Dung Tịch sáng sớm hình như có dặn hắn “Nhớ ăn sáng”, vì vậy đi xuống lầu, mò trong nhà bếp, tìm đồ Dung Tịch để lại.

Tuy rằng biệt thự nhìn qua không có một bóng người, trên thực tế bảo vệ không hề buông lỏng, toàn bộ đều ở vị trí cảnh giới, vừa thấy hắn ra khỏi phòng là thông báo Dung Tịch. Giải Ý vừa đi vào nhà bếp, đang quan sát chung quanh, liền nhận được điện thoại Dung Tịch.

“Vừa thức dậy?” Dung Tịch hài lòng cười nói, “Đừng ăn sáng, đã lạnh rồi, theo ta đi ăn đi?”

“Tốt a.” Giải Ý xoay người đi ra ngoài, “Ta qua liền.”

“Ừ, ngươi đừng vội, ta chờ ngươi ở công ty.” Dung Tịch cười khẽ, “Ngươi vừa đi vừa nghĩ xem, muốn ăn cái gì, đến nơi chúng ta liền đi.”

“Được.” Giải Ý buông điện thoại, thuận lợi mở cửa chính.

Mấy người bảo vệ nhanh chóng xuất hiện, để hắn lên xe, liền có một chiếc xe hộ tống phía trước mở đường, hướng thẳng đến tập đoàn Trần thị.

Tài xế Giải Ý vẫn là cái người địa phương mà Trần Tam để cho hắn, hắn ở trên xe thuận miệng hỏi đặc sắc ẩm thực địa phương. Vị tài xế kia thuộc như lòng bàn tay, sinh động như thật mà đem mấy quán ăn, khách sạn ngon nổi tiếng trong bản thị giới thiệu hết. Giải Ý cười gật đầu, đối với vị tài xế trẻ đặc biệt nhiệt tình này rất thưởng thức.

Lần trước hắn cùng Lộ Phi đến cao ốc trần thị, tiếp tân ở đó cũng biết hắn là bạn của Tứ thiếu gia Trần thị, bởi vậy không ai cản hắn, tùy ý hắn tốc hành lên tầng đỉnh, đi tới văn phòng chủ tịch.

Dung Tịch nhanh chóng kết thúc công tác, qua ôm lấy hắn, mỉm cười hỏi: “Đói bụng chưa? Muốn ăn cái gì?”

“Chúng ta đi ăn món Thượng Hải đi.” Hai mắt Giải Ý lóe sáng, rất sung sướng mà nói, “Đã lâu không ăn.”

Trước đây lúc ở tại Thượng Hải hắn thường ăn ở nhà, thỉnh thoảng đi ra ngoài cùng bằng hữu hoặc đệ đệ tụ hội, ăn cũng rất là các món địa phương khác, rất ít ăn món Thượng Hải, lúc này lại có chút nhớ nhung vị đạo quê nhà.

“Đi.” Dung Tịch yêu thương nhìn hắn hỏi, “Nhớ nhà?”

“Có chút.” Giải Ý tựa đầu vào vai y, cười tủm tỉm, “Chờ ngươi có thời gian, chúng ta quay về Thượng Hải đi, ngươi cũng nên tới gặp ba mẹ ta.”

“Đương nhiên rồi.” Dung Tịch lập tức tán thành, “Chờ chuyện tình ở đây kết thúc, chúng ta trở về thăm.”

Dọn khỏi Trần gia đại trạch, tâm tình hai người đều rất nhẹ nhàng, rõ ràng cảm thấy áp lực nhỏ đi rất nhiều, không cần thời thời khắc khắc đề phòng, cũng không lo lắng đột nhiên bị tập kích, điều này khiến cả hai rất cao hứng.

Nhà hàng Bến Thượng Hải là tiệm ăn ngon nhất cũng như bán món Thượng Hải chính tông nhất, hai người chọn một phòng, cùng bảo vệ ăn chung.

Món ăn Hoài Dương có vị ngọt, nam nhân thường không thích, cho nên nhà hàng này vẫn có mấy món nấu theo hương vị nơi đây. Giải Ý chọn cho mình vài món ăn Thượng Hải chính thống rồi cẩn thận chọn những món khác cho Dung Tịch và các bảo vệ khác.

Dung Tịch không có ý kiến, đều nghe hắn, bảo vệ cũng không chịu nhận thực đơn hắn đưa qua, biểu thị để hắn an bài. Giải Ý liền đối với nói với nhân viên phục vụ: “Thêm một bình rượu hoa điêu, hâm nóng, thêm mơ….. cứ như vậy.”

Chờ nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Dung Tịch một bên thong dong uống trà một bên nói, “Hạng mục gia khí trạm đã phê xuống, ta sẽ tìm địa điểm, sau đó khởi công. Xây rất nhanh, lập tức là có thể nhìn thấy lợi nhuận.”

“Tốt a.” Giải Ý cao hứng gật đầu, nửa thật nửa giỡn mà nói, “Tình thế ở đây phức tạp thế, liệu có người tới gia khí trạm ném bom không đó?”

“Ngươi nghĩ đây là phim hay sao, ai dám kiêu ngạo như thế?” Dung Tịch nhịn không được buồn cười, “Nếu như thật có thể muốn làm gì thì làm nấy, tam ca cần gì trăm phương ngàn kế tẩy trắng chứ? Muốn nói về giang hồ thì ở đây rốt cuộc là địa bàn Trần gia, người dám ở chỗ này xằng bậy không nhiều lắm, không tuân thủ quy củ giang hồ chính là muốn chết.”

Giải Ý liên tục gật đầu, trên mặt cũng không phải không tin mà là hài hước. Dung Tịch nhìn thần tình tràn đầy tính trẻ con của hắn, đưa tay nắm lỗ tai hắn, “Đang oán thầm ta cái gì?”

“Không có, không có.” Giải Ý cười ha ha, nghiêng sang một bên né.

Dung Tịch cũng không chịu buông tay, giả vờ giận: “Không cho phép nói xạo, thành thật ăn nói.”

Giải Ý cười đến hài lòng, “Ta nghĩ ngươi hiện tại càng ngày càng như lão đại giang hồ rồi đó.”

Dung Tịch ngẩn ra, lập tức cũng cười. Y buông tay ra, kéo Giải Ý qua, sợ hắn lùi thêm nữa thì ngã mất. Chờ Giải Ý một lần nữa ngồi thẳng, y mới cười nói: “Cái này gọi là nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.”

Giải Ý thốt lên, “Ta không muốn ngươi quá mệt mỏi.”

“Ta sẽ khống chế, sẽ không liều mạng giống như trước.” Dung Tịch rất nghiêm túc nhìn hắn, “Tiểu Ý, ta hiện tại chỉ muốn cùng ngươi sống hạnh phúc, không theo đuổi thành công cái gì nữa, cũng không nỗ lực bảo vệ địa vị của mình. Ta đã tự do rồi.”

“Ta biết.” Giải Ý rất hài lòng, trên mặt dương quang sáng lạn, “Ngươi yên tâm, dù cho ngươi ở không không làm gì, ta cũng có thể nuôi ngươi.”

Dung Tịch nghe hắn trêu chọc, không khỏi cười ra tiếng, “Ta biết ngươi có thể nuôi ta, cho nên trong lòng không lo lắng, cái gì cũng còn không sợ. Chờ gia khí trạm làm xong, quăng công ty cho Lộ Phi, chúng ta có thể thống thống khoái khoái mà đi ra ngoài chơi.”

“Tốt a, Lộ Phi rốt cuộc là bị chúng ta hãm hại rồi.” Giải Ý dáng cười đầy mặt mà nhìn về phía mấy người bảo vệ, “Các ngươi không được mật báo a, nếu không Lộ Phi sẽ bị dọa chạy đó.”

“Lộ Phi đã lên thuyền hải tặc rồi, chỉ có thể vào, không thể ra được.” Dung Tịch chắc chắc mà nói, “Hiện tại y chỉ hận không thể mọc cánh bay tới đây, ngươi cản cũng không cản được.”

Mấy người bảo vệ bị bọn họ chọc cười. Bọn họ ở chỗ này nhận lương cao, hai ông chủ lại hòa ái dễ gần, điều kiện so với trước kia tốt hơn nhiều, thế nên bọn họ rất thích hai ông chủ này, bởi vậy càng thêm quý trọng công việc hiện tại.

Trong lúc bọn họ cười đùa, món ăn lục tục đưa lên, rượu cũng hâm nóng, nhân viên phục vụ rót cho Dung Tịch cùng Giải Ý, sau đó rót tiếp cho những người khác, những bảo vệ này tất cả đều xua tay. Bọn họ đang trong lúc công tác tuyệt không uống rượu, tùy thời đều phải bảo trì thanh tỉnh cùng thân thủ linh hoạt.

Giải Ý quan tâm nói với bảo vệ: “Đừng khách khí, đều ăn a, nếu như bị đói thì không liên quan tới ta nha.” Những hán tử ngay thẳng này đều nở nụ cười, cầm lấy đũa ăn.

Dung Tịch cầm ly rượu, nhẹ nhàng chạm ly với hắn, sau đó chậm rãi uống hết. Rượu nguyên chất ấm áp mang theo chất ngòn ngọt của mơ thắm vào cổ họng, làm cho người ta cảm giác rất dễ chịu, thần kinh cũng dần dần trầm tĩnh lại. Hắn nhìn thoáng qua dương quang ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Loại khí trời này thích hợp phơi nắng ở hoa viên, uống rượu, hay pha trà ở bếp, đó mới đúng là ngày thần tiên a.”

“Đúng vậy.” Giải Ý cũng uống xong, nâng bình rượu rót vào ly mình cùng y, khoái trá nhìn về phía y, “Chờ đại ca ngươi dưỡng thương tốt, có thể đi làm, ngươi có thể qua cuộc sống như thế rồi.”

“Đúng.” Dung Tịch gật đầu, “Thật khiến người ta ước ao.”

Mỗi người đều thật cao hứng, bầu không khí trong phòng rất nhẹ nhàng, rượu uống chưa mềm môi, cửa phòng bỗng nhiên bị mở, vài người tiến vào.

Mấy người bảo vệ phản ứng cấp tốc, lập tức đứng dậy, chặn mấy người ở cửa lại không cho tiến vào.

Giải Ý cùng Dung Tịch quay đầu nhìn ra, nụ cười trên môi đồng thời biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.