Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 26: Chương 26




Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Một tuần sau đó trôi qua bình lặng, Trần thái phu nhân cũng không hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Trần Trí Phàm cùng Trần Tam có thể xuống giường đi lại, vì vậy lúc ăn có thể đến nhà ăn tụ họp với mọi người. Bạch Khiếu Phong không thể rời khỏi địa bàn quá lâu, phải trở về xử lý mọi việc trong bang. Vương Hiểu Chu vẫn ở lại bên cạnh Trần Tam, ngay cả lúc ăn cũng ngồi ngay sát bên, cẩn thận chăm sóc hắn.

Trần lão thái thái mỗi lần lên bàn ăn đều nhịn không được lải nhải, mắng “Thằng con hoang của hồ ly tinh”, có đôi khi Hoàng Hiếu Toàn cũng qua ăn, hai tỷ đệ cùng nhau mắng.

Trần Trí Phàm rất trầm ổn, lúc nào cũng khuyên, “Mẹ, đó là ân oán đời trước của các ngươi, hiện tại phụ thân cùng mẫu thân lão tứ đều mất, ngươi đã đạt được thắng lợi cuối cùng rồi, đừng nhắc lại những chuyện này nữa. Lão tứ là đệ đệ ta, đây là chuyện thực không thể cải biến, y rất vô tội, cũng không có hại chúng ta, ngươi cũng đừng gây khó dễ cho y nữa. Người một nhà mà xung đột như thế thì thú vị lắm sao? Ngược lại bị địch nhân chúng ta tìm được cơ hội đả kích thì sao, việc này hay nhất đừng xuất hiện nữa, nếu không e tất cả mọi người chẳng có ngày lành mà qua đâu.”

Lão thái thái đối với lời trưởng tử không cho là đúng, “Thằng ranh kia còn biết “Như người phạm ta, diệt cả nhà ngươi’, ngươi thì khen ngược, lão đa chết rồi thì tha luôn cho đồ tiểu nhân đó, nhẹ dạ như thế có thể làm được gì. Bất quá, hiện tại ngươi thương còn không có lành, ta cũng không muốn làm phiền ngươi. Ngươi nếu muốn cho y giúp ngươi giữ công ty, ta cũng không phản đối, rốt cuộc hiện tại ngươi là lão đại Trần gia, ngươi quyết định chuyện gì thì cứ thế xử lý đi.”

Trần Tam đối với mấy lời lải nhải của mẫu thân luôn luôn lười đáp lại, trên cơ bản là có tai như điếc. Lão thái thái vẫn rất thương đứa con này, đối với việc hắn thừa kế sự nghiệp của mình mà làm ăn phát đạt như thế rất cao hứng, nhưng có một việc lại khiến bà không như ý, đứa con này đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn không kết hôn, không ngờ tới cuối cùng lại tìm một nam nhân. Bà hoàn toàn không thích Vương Hiểu Chu, vẫn muốn Trần Tam cưới vợ sinh con, bởi vậy đối với nam tình nhân của con trai chán ghét vô cùng, chỉ ngại tính cách Trần Tam cực kỳ bao che khuyết điểm, không dám đơn giản xuất thủ. Trần Tam biểu hiện ra ôn hòa rộng lượng, kỳ thực trong xương cốt còn âm độc hơn cả lão đại, một ngày người hắn thích bị thương tổn, hắn nhất định lục thân không nhận, làm những chuyện khiến đối phương phải hối hận gấp vạn lần. Huống hồ, đừng xem Vương Hiểu Chu lớn lên anh tuấn nhã nhặn, kỳ thực thân thủ cũng rất lợi hại, nếu thật muốn phái người động thủ cũng chưa chắc thắng được, bởi vậy lão thái thái luôn luôn không chỗ nào cố kỵ cũng chỉ có thể mắng mắng, biểu hiện không để ý tới.

Dung Tịch mỗi ngày đều có thể gọi điện thoại cho Trần Trí Phàm, cùng y thương lượng chuyện công ty. Có đôi khi Lộ Phi tới Trần trạch, đưa cho Trần Trí Phàm xem một ít văn kiện quan trọng. Trần Trí Phàm rất thích vị trợ lý này,, thường thường cùng y đàm luận công sự xong còn lưu lại uống chén trà, nói chuyện phiếm một hồi. Lộ Phi vốn phản cảm người Trần gia, nhưng cùng Trần Trí Phàm trò chuyện qua vài lần liền thay đổi ý nghĩ rất nhiều, không hề nói xã giao mà dần dần trở nên giống bằng hữu hơn.

Trần Trí Phàm rất cảm khái, “Ngươi tới làm chủ tịch tập đoàn này cũng không có vấn đề gì, hiện tại cư nhiên nguyện ý làm trợ lý lão tứ, thực sự là quá trượng nghĩa a.”

“Cái gì nghĩa khí chứ, ta là bị Dung ca cùng Ý ca lừa tới đây làm cu li đó.” Lộ Phi than thở, “Đừng nói nữa, vốn ta nghĩ tới trợ giúp Dung ca công tác, có thể cùng y học thêm chút gì, kết quả y vừa thấy ta đến liền đem hết chuyện ném cho ta, bản thân thì cùng Ý ca tiêu dao, thiếu chút nữa chỉnh chết ta, nếu không có Ý ca thông cảm, bọn họ hiện tại khẳng định đã chạy trốn không thấy bóng luôn.”

Trần Trí Phàm nghe được cười ha ha, “Thật thú vị, thật không nghĩ tới, nguyên lai lão tứ thú vị đến thế. Ta vẫn nghĩ y tuổi còn trẻ, làm việc có nề nếp, rất đáng tin, không nghĩ tới còn có tính trẻ con như thế.”

Lộ Phi thở dài, “Y chính là khi dễ ta thành thật.”

“Ngươi thành thật?” Trần Trí Phàm nhìn một chút Lộ Phi, cười nhẹ nhàng lắc đầu, “Đừng xem ngươi mới lại đây vài ngày, đã có không ít đối tác chúng ta khen ngươi rồi, đối thủ cạnh tranh của chúng ta cũng rất coi trọng ngươi, cho rằng ngươi còn lợi hại hơn cả lão tứ.”

“Đó là do ta còn chưa đủ thành thục, phong mang quá lộ liễu, không giống Dung ca lô hỏa thuần thanh.” Trong mắt Lộ Phi hiện lên một tia kính ngưỡng, “Ta cũng không dám hy vọng xa vời, nếu như có thể học được phân nửa của y đã thỏa mãn rồi.”

“Xem ra ngươi đánh giá lão tứ rất cao a.” Trần Trí Phàm có chút bất ngờ, “Thật kỳ quái, rõ ràng lão tứ trước đây một mực làm một tiểu viên chức công ty, công tác ít có thành tích gì đặc biệt, trên cơ bản chỉ không làm sai mà thôi, ấn tượng của cấp trên cùng đồng nghiệp đối với y cũng chỉ có ba chữ ‘Người thành thật’, thế nào đến bổn gia bỗng nhiên trở nên lợi hại như vậy? Ta cùng lão tam đều có chút giật mình.”

Thần tình Lộ Phi bất biến, hời hợt mà nói: “Ta nghĩ có chút người là thiên phú, như U ca là truyền kỳ thương giới, Ý ca là thiên tài nghệ thuật, mà Dung ca cũng giống U ca, trời sinh là người làm ăn, đại khái trước đây không có chỗ cho y thi triển tài hoa, y mới biểu hiện tầm thường vô vi thế, một ngày cho không gian phát huy, năng lực của y lập tức bộc phát, vì vậy có biểu hiện kinh người.”

“Ừ, ngươi nói cũng đúng.” Trần Trí Phàm đồng ý, mỉm cười gật đầu, “Bọn họ từ sau khi dọn khỏi đây, cho tới bây giờ cũng không về lại cửa nhà lần nào, ta cùng lão tam nhớ tới chuyện đó trong lòng rất khó chịu. Được rồi, ngươi nói một tiếng với họ, cuối tuần sau chúng ta lại ở chỗ này tụ hội một chút, mời một ít bằng hữu lại đây cùng nhau ăn cơm, uống trà, tâm sự. Ngươi nhắn bọn họ sắp xếp thời gian một chút, đến lúc đó cùng nhau lại đây, ngươi cũng tới. Chuyện ta cùng lão tam thụ thương tuy rằng tận lực phong tỏa, nhưng hắc bạch lưỡng đạo hiện tại đều truyền ra cả rồi, mấy người muốn biết đều biết cả, hiện tại thương cơ chúng ta đã không còn vấn đề gì nữa, cũng nên nói cho mọi người một tiếng, miễn cho một kẻ ít bụng dạ khó lường cho rằng Trần gia tuột dốc rồi, có thể tùy tiện động thủ. Mặt khác, cũng chính thức giới thiệu cho mọi người ngươi cùng Lão tứ, như vậy các ngươi sau này làm việc cũng tiện.”

Lộ Phi suy nghĩ một chút, có chút khó xử mà nói: “Lại đây thì không thành vấn đề, nhưng lão thái thái nhà ngươi cùng đệ đệ bà nếu như nói ra mấy lời khó nghe, không chừng sẽ xảy ra xung đột. Ta khẳng định là không nhẫn đâu, ai muốn nói xấu Dung ca cùng Ý ca trước mặt ta, ta tuyệt đối sẽ không khách khí với họ, đến lúc đó huyên náo thành chuyện khiến hai bên không thoải mái, mất mặt ngươi cùng tam ca.”

“Việc này ta cùng lão tam đã thảo luận qua, đến lúc đó mẹ cùng cậu ta đều được đưa lên làng du lịch trên núi để tịnh dưỡng.” Trần Trí Phàm ôn hòa bảo chứng, “Ngươi yên tâm, không có người bất kính với lão tứ cùng Tiểu Ý đâu.”

Lộ Phi gật đầu, vì vậy Trần Trí Phàm liền kể lại tính chất tụ hội này cùng tình huống khách nhân được mời tới.

Trong lúc Bọn họ thong dong uống trà nói chuyện phiếm, Dung Tịch cùng Giải Ý đang đi dạo mấy cửa hàng, mua đồ. Hành lý Giải Ý từ Thượng Hải lại đây tương đối giản đơn, cái gì cũng không mang nhiều, tư nhân vật phẩm Dung Tịch cũng rất ít, hiện tại khí trời dần lạnh, phải đặt mua y phục, bổ sung đồ dùng.

Hai người từ khi quen biết tới nay hầu như chưa từng cùng nhau đi dạo đường phố, lúc này đều rất hài lòng, cũng rất lạ lẫm. Bọn họ đi qua mấy cửa hàng bán trang phục nam một lúc lâu, hầu như mỗi chỗ đều nhìn một chút. Giải Ý phụ trách chọn y phục thích hợp, Dung Tịch thỉnh thoảng phát biểu ý kiến, sau đó hai người thử mặc, cảm giác hợp liền mua. Tướng mạo khí chất Giải Ý đều rất tốt, đi tới đâu đều rất bắt mắt, Dung Tịch muốn khiêm tốn cũng hết cách, chỉ có thể bất đắc dĩ mà cười, nghĩ lúc này mua cho đủ đồ, mấy tháng sau không cần trở lại đây mua nữa.

Hai người thật vất vả mới mua đủ quần áo, đang chuẩn bị đi mua giầy, chợt nghe một thanh âm nữ tử sang sảng, “Ai nha, không phải là Trần tổng sao? Thật khéo mà, các ngươi cũng tới mua quần áo a.”

Dung Tịch xoay người, mỉm cười nói: “Đúng vậy, thật khéo.”

Giải Ý quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai cô gái đứng trước mặt, đường viền có điểm tương tự nhau, tuổi tác kém nhau không lớn, nhiều lắm cũng khoảng mười tuổi, hơn phân nửa là chị em. Hai người tư thái cao gầy, ngũ quan đoan chính, trên người mặc hàng hiệu, nhìn qua gia cảnh không sai. Lớn tuổi hơn chính là vị nữ nhân nhìn tương đối cường hãn, hẳn là đại danh nhân vật ở một lĩnh vực nào đó.

Hắn đang quan sát thì hai cô gái đi đến. Bảo vệ bên cạnh muốn ngăn trở, Dung Tịch làm một thủ thế, bọn họ không động nữa. Dung Tịch khách khí cười nói: “Chào Viên tổng.” Sau đó giới thiệu, “Vị này chính là Viên tổng, chủ tịch bất động sản Quảng Hạ, vị này chính là Viên tiểu thư, muội muội Viên tổng, còn đây là bằng hữu ta, Giải Ý.”

Giải Ý lễ phép gật đầu với bọn họ, “Hân hạnh.”

“Ta là Viên Hân, hân hạnh khi được biết ngươi.” Vị Viên tổng kia cười đến tỏa sáng, chủ động đưa tay, nhiệt tình cầm tay hắn.

Dung Tịch giật mình, vị nữ phú hào xuất sắc giới bất động sản này dường như cảm thấy rất hứng thú với Giải Ý. Y chỉ lo xem bên này, hoàn toàn không chú ý đến, muội muội của Viên Hân, Viên Giai đứng ở một bên đứng ở một bên, một đôi mắt to chăm chú nhìn vào y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.