Lần tiếp theo Marcus tỉnh dậy, anh biết có thứ gì đó đã thay đổi. Trước hết, chân anh lại đau như quỷ. Nhưng không biết sao anh nghi ngờ đó không phải là một điều quá tệ. Thứ hai, anh đói bụng. Thực tế là anh đói muốn chết, như thể anh đã không ăn trong nhiều ngày.
Điều đó đúng. Anh không biết đã trôi qua bao lâu rồi kể từ khi anh bị bệnh.
Cuối cùng, anh có thể mở mắt ra. Điều đó thật tuyệt.
Anh không chắc giờ là mấy giờ. Trời tối mù, nhưng bốn giờ sáng thì cũng giống mười giờ tối thôi. Bị bệnh làm mất phương hướng vô cùng.
Anh nuốt xuống, cố làm ướt cổ họng. Thêm một ít nước nữa sẽ rất tuyệt. Anh quay đầu về phía cái bàn bên giường. Mắt anh vẫn chưa quen với bóng tối, nhưng anh có thể thấy ai đó đang ngủ trên ghế gần giường anh. Honoria? Chắc chắn rồi. Anh có cảm giác cô chưa bao giờ rời khỏi phòng suốt cuộc thử thách.
Anh chớp mắt, cố gắng nhớ lại làm thế nào cô có mặt ở Fensmore. Ồ, phải rồi, bà Wetherby đã viết thư cho cô. Anh không thể hình dung được tại sao bà quản gia của anh lại nghĩ đến việc đó, nhưng anh sẽ vĩnh viễn biết ơn bà vì đã làm vậy.
Anh phần nào nghi ngờ rằng anh sẽ chết nếu Honoria và mẹ cô không làm cho chân anh đau đớn.
Nhưng đó không phải là tất cả. Anh biết anh đã nửa mê nửa tỉnh, và anh biết sẽ luôn có những lổ hỗng to tướng trong kí ức của anh về khoảng thời gian kinh khủng này. Nhưng dù vậy, anh biết rằng Honoria ở đây, trong phòng anh. Cô đã nắm tay anh, nói chuyện với anh, giọng nói nhẹ nhàng của cô đã chạm tới linh hồn anh ngay cả khi anh không thể nói chuyện.
Và biết rằng cô ở đây…Mọi việc chỉ dễ dàng hơn. Anh không cô đơn, lần đầu tiên trong đời, anh không cô đơn.
Anh khẽ khịt mũi. Anh đang xúc động thái quá. Đâu phải giống như anh đang bước đi với những cái khiên vô hình và chống lại kẻ thù đâu chứ. Anh có thể có nhiều bạn bè hơn trong đời anh. Anh có thể có nhiều bạn bè hơn. Vì Chúa, anh là một bá tước. Anh có thể búng ngón tay và nhà anh sẽ đầy ấp người.
Nhưng anh chưa bao giờ muốn kết bạn vì lợi ích của những kẻ nhiều chuyện lười biếng. Và vì mọi thứ trong đời anh có nghĩa là bất cứ thứ gì, anh luôn cô đơn.
Đó là thứ anh muốn.
Đó là thứ anh nghĩ rằng anh muốn.
Anh chớp mắt vài lần, và căn phòng của anh bắt đầu rõ nét hơn. Màn cửa không được kéo ra, vầng trăng tỏa sáng đủ để anh nhận ra sự thay đổi từ từ của màu sắc. Hay có lẽ chỉ là vì anh biết các bức tường có màu đỏ tía và bức tranh phong cảnh khổng lồ treo trên lò sưởi chủ yếu có màu xanh lá cây. Con người thấy những gì họ muốn được thấy. Đó là một lẽ hiển nhiên cơ bản của cuộc đời.
Anh quay đầu lần nữa, nhìn chăm chú người ngồi trên ghế. Hiển nhiên đó là Honoria, không phải chỉ vì cô là người anh muốn nhìn thấy. Tóc của cô phần nào bị rơi ra, và nó rõ ràng có màu nâu nhạt, không đủ sậm màu để là tóc của quý bà Winstead.
Anh tự hỏi cô đã ngồi đó bao lâu. Cô có thể không được thoải mái.
Nhưng anh không nên quấy rầy cô. Chắc chắn cô cần được ngủ.
Anh cố gắng đẩy người ngồi dậy nhưng anh quá yếu ớt để xoay xở hơn được một vài inch. Nhưng mà, anh có thể thấy khỏe hơn một chút, thậm chí có thể với ngang người Honoria tới li nước trên bàn.
Hoặc có thể không. Anh nâng cánh tay được khoảng nửa foot [ đơn vị đo chiều dài ở Anh. 1 foot = 0.3048m ] trước khi nó lại rơi xuống cạnh anh. Chết tiệt, anh quá mệt. Và khát nước. Miệng anh cảm thấy như thể bị nhồi đầy mùn cưa.
Li nước trông giống thiên đường. Thiên đường, chỉ cách một tầm với.
Khỉ thật.
Anh thở dài, rồi ước gì anh không làm, bởi vì nó khiến xương sườn anh đau nhức. Toàn thân anh nhức nhói. Làm sao một cơ thể lại có thể nhức nhói khắp nơi như vậy? Ngoại trừ chân anh bị bỏng rát.
Nhưng anh nghĩ có thể anh không còn sốt nữa. Hay ít nhất là không còn sốt cao. Khó nói lắm. Anh chắc chắn cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn so với lúc trước.
Anh ngắm nhìn Honoria trong một phút hoặc hơn. Cô hoàn toàn không cử động trong lúc ngủ. Đầu cô nghiêng qua một bên theo một góc không tự nhiên. Anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất là cô sẽ thức dậy với một cái cổ bị trẹo.
Có lẽ anh nên đánh thức cô dậy. Đó là một việc làm tử tế.
“Honoria,” anh thì thào.
Cô không nhúc nhích.
“Honoria,” anh cố gọi to hơn, nhưng giọng anh vẫn vậy – the thé và khàn khàn, giống như một con côn trùng tự đâm đầu vào cửa sổ. Không cần đề cập đến chuyện nỗ lực này đã làm anh kiệt sức.
Anh cố với tới cô lần nữa. Tay anh nặng như chì, nhưng không biết sao anh nhấc được nó ra khỏi giường. Anh định chọc vào người cô, nhưng thay vào đó anh đặt mạnh tay anh lên cái chân đang duỗi ra của cô.
“AAAA!” Cô bừng tỉnh với tiếng thét. Đầu cô bật dậy nhanh đến nỗi cô đập gáy vào cột giường. “Ôi,” cô rên rỉ, đưa tay lên xoa chỗ đau.
“Honoria,” anh lại nói, cố gắng làm cô chú ý.
Cô lẩm bẩm gì đó và ngáp lớn khi lòng bàn tay cô xoa xoa má.Và rồi: “Marcus?”
Cô nghe có vẻ ngái ngủ. Cô nghe thật tuyệt vời.
“Anh có thể uống miếng nước không?” anh hỏi cô. Có lẽ anh nên nói gì đó sâu sắc hơn; sau tất cả, thực tế anh đã quay về từ cõi chết. Nhưng anh khát nước. Lang thang trên sa mạc thiếu nước. Và yêu cầu nước thì cũng sâu sắc như ai trong hoàn cảnh của anh.
“Dĩ nhiên,” Tay cô dò dẫm trong bóng tối cho đến khi chúng chạm vào li nước. “Ôi, trời ạ,” anh nghe cô nói. “Một phút thôi.”
Anh nhìn khi cô đứng dậy và đi đến một cái bàn khác, nơi cô cầm lên một bình nước. “Không còn nhiều nước lắm,” cô nói chếnh choáng. “Nhưng đủ để anh uống.” Cô đổ một ít vào li nước rồi cầm cái muỗng.
“Anh có thể uống được,” anh nói.
Cô ngạc nhiên nhìn anh. “Thật sao?”
“Em có thể giúp anh ngồi dậy không?”
Cô gật đầu rồi vòng tay qua người anh, gần như ôm anh. “Được rồi,” cô lẩm bẩm, đỡ anh ngồi dậy. Lời nói của cô chạm nhẹ nhàng vào khúc cong của cổ anh, gần giống như một nụ hôn. Anh thể dài và im lặng, trong một lúc anh cho phép bản thân được thưởng thức hơi thở ấm áp của cô trên da anh.
“Anh ổn chứ,” cô hỏi, rồi lùi lại.
“Ừ, ừ, dĩ nhiên,” anh nói, nhanh chóng thoát khỏi cơn mơ màng nhanh như một người đàn ông trong tình cảnh của anh có thể xoay xở. “Xin lỗi.”
Cùng nhau họ giúp anh ngồi dậy, và Marcus cầm li nước uống mà không cần cô giúp. Đáng chú ý làm sao khi chuyện này giống như một chiến thắng.
“Anh trông khỏe hơn,” Honoria nói, chớp mắt khỏi cơn buồn ngủ. “Em- Em-“ Cô chớp mắt lần nữa, nhưng lần này anh nghĩ cô chớp mắt để không khóc. “Rất vui khi thấy anh lần nữa.”
Anh gật đầu và giơ cái li lên. “Thêm nước nữa đi.”
“Vâng,” Cô đổ nước vào và đưa li cho anh. Anh uống cho đã cơn khát, rồi thở ra khi uống xong.
“Cảm ơn,” anh đưa lại cho cô.
Cô cầm và đặt li xuống, rồi cô ngồi xuống cái ghế. “Em rất lo lắng cho anh,” cô nói.
“Chuyện gì đã xảy ra?” anh hỏi. Anh nhớ được một ít – mẹ cô và cái kéo, con thỏ khổng lồ. Anh nhớ cô đã nói anh là tiêu chuẩn chọn chồng của cô. Anh sẽ luôn nhớ chuyện đó.
“Bác sĩ đã đến khám cho anh hai lần,” cô nói với anh. “Bác sĩ Winters. Bác sĩ Winters trẻ. Cha của anh ta – Chà, em không chắc chuyện gì đã xảy ra với cha của anh ta, nhưng thật lòng mà nói, em không muốn biết. Ông ấy thậm chí còn không xem xét chân của anh. Ông ấy không biết anh có một vết thương bị nhiễm trùng. Nếu ông ấy thấy nó trước khi nó trở nên qua tệ, ừm, em cho là có thể mọi chuyện vẫn như vậy.” Môi cô mím lại vì thất vọng. “Nhưng có thể không.”
“Bác sĩ Winters đã nói gì?” Marcus hỏi, rồi nói rõ. “Người bác sĩ trẻ ấy.”
Cô mỉm cười. “Anh ta nghĩ anh sẽ giữ được cái chân.”
“Gì cơ?” Anh lắc đầu, cố để hiểu.
“Chúng em sợ là chúng em phải cắt bỏ chân anh.”
“Ôi, Chúa ơi.” Anh cảm thấy mình đang chìm vào trong cái gối. “Ôi, Chúa ơi.”
“Thật tốt là anh đã không biết điều đó có thể xảy ra,” cô nói dịu dàng.
“Ôi trời ơi.” Anh không thể hình dung được cuộc sống mà không có cái chân. Anh cho là không ai có thể hình dung được cho đến khi họ không còn chân nữa.
Cô nắm tay anh. “Sẽ ổn cả thôi.”
“Chân anh,” anh thì thầm. Anh có một thôi thúc vô lí là ngồi dậy và nhìn cái chân, chỉ để chắc chắn là nó còn ở đó. Anh bắt mình nằm yên; chắc chắn cô sẽ nghĩ anh quá ngu ngốc khi muốn tự mình nhìn thấy cái chân.
Nhưng nó đau. Đau rất nhiều, và anh thấy biết ơn cơn đau. Ít nhất anh cũng biết cái chân vẫn ở chỗ nó nên ở.
Honoria buông tay ra để kiềm một cái ngáp. “Ôi, thứ lỗi cho em,” cô nói khi cô làm xong. “Em e là em không ngủ nhiều lắm.”
Anh nhận ra là lỗi của anh. Tuy nhiên vì một lí do khác anh nợ cô lòng biết ơn của mình. “Cái ghế đó có lẽ không thoải mái đâu,” anh nói với cô. “Em nên nằm ở một bên giường.”
“Không,” cô nói, nhìn như thể cô có thể cười nếu cô không quá mệt. “Ý em thật sự là em không thể. Tấm trải giường vẫn còn ướt khi chúng em rửa vết thương cho anh.”
“Ồ,” và rồi anh bật cười. Bởi vì nó rất tức cười. Và bởi vì thật tuyệt để cười.
Cô hơi lúng túng, cố gắng để thoải mái trên ghế. “Có lẽ em có thể nằm trên tấm chăn,” cô nói, ngước cổ nhìn qua anh tới chỗ trống trên giường.
“Bất kì thứ gì em muốn.”
Cô bật ra một tiếng thở dài mệt mỏi. “Chân em có thể bị ướt, nhưng em không quan tâm đâu.”
Một lát sau, cô đã lên giường nằm trên tấm chăn. Anh cũng vậy, thật ra thì, hầu hết cả người anh nằm dưới tấm chăn thứ hai; anh cho là họ muốn để chân anh ở ngoài.
Cô ngáp lần nữa.
“Honoria,” anh thì thầm.
“Hửm?”
“Cảm ơn.”
“Ừm.”
Một phút trôi qua, rồi anh nói, bởi vì anh phải nói, “Anh rất vui vì em ở đây.”
“Em cũng vậy,” cô nói giọng ngái ngủ. “Em cũng vậy.”
Hơi thở của cô sâu dần. Rồi anh cũng vậy. Và họ ngủ.
Sáng hôm sau Honoria tỉnh dậy trong hơi ấm tuyệt vời. Mắt cô vẫn nhắm, cô duỗi ngón chân, rồi co bàn chân, xoay cổ chân qua lại. Đó là thói quen buổi sáng của cô, nằm thẳng ở trên giường. Tiếp theo luôn là tay cô. Chúng sẽ duỗi ra như những con sao biển nhỏ rồi cuộn chặt lại. Rồi tới lưng và cổ của cô xoay theo một vòng tròn.
Cô ngáp, bàn tay cuộn thành nấm đấm khi cô duỗi cánh tay về phía trước và --
Chạm phải ai đó.
Cô đông cứng. Mở mắt. Mọi thứ ùa về trong cô.
Thánh thần ơi, cô đang ở trên giường với Marcus. Không. Diễn đạt như vậy là không đúng. Cô đang ở trên giường của Marcus.
Nhưng cô không ở với anh.
Không đúng mực, phải, nhưng chắc chắn phải có ngoại lệ dành cho các quý cô phát hiện mình ở trên giường với một quý ông rõ ràng bệnh quá nặng để có thể làm tổn thương họ.
Chầm chậm, cô nhích ra xa. Không cần đánh thức anh dậy. Anh chắc chắn không biết cô đã từng ở đây. Và ở đây ý cô là ở ngay bên anh, vai kề vai, cảm nhận được sự đụng chạm của anh. Chắc chắn không phải ở đầu bên kia chiếc giường, nơi cô ngủ vào đêm qua.
Cong đầu gối lại, cô thả lòng bàn chân lên nệm để có lực kéo. Đầu tiên cô nâng hông, nhích qua bên phải một inch. Rồi tới vai cô. Tới hông cô lần nữa, cô di chuyển chân cho kịp. Tới lượt đôi vai, và rồi—
Úi!
Một cánh tay của Marcus nặng nề vắt ngang người cô.
Honoria cứng người lần nữa. Trời ơi, giờ cô phải làm gì đây? Liệu cô có nên đợi một hai phút không, rồi anh sẽ quay lại chỗ cũ.
Cô chờ. Chờ. Và anh di chuyển.
Về phía cô.
Honoria lo lắng nuốt xuống. Cô không biết giờ là mấy giờ -- chắc khoảng sau bình minh, nhưng ngoại trừ điều đó, cô không có một manh mối nào – và cô thật sự không muốn bà Wetherby đến và nhìn thấy cô đang nằm sát vào Marcus ở trên giường. Hoặc tệ hơn, mẹ cô.
Chắc chắn không ai sẽ nghĩ xấu về cô, nhất là sau những gì đã xảy ra vào ngày hôm qua. Nhưng cô vẫn chưa kết hôn, và đó là anh, đây là cái giường, và anh đang mặc rất ít quần áo, và—
Là vậy đó. Cô cố thoát ra. Nếu anh thức dậy, anh thức dậy. Ít nhất anh sẽ không thức dậy với một khẩu súng sau lưng, đẩy anh tới bệ thờ hôn nhân.
Cô đẩy mình dậy và ra khỏi giường, cố gắng lờ đi âm thanh ngái ngủ thỏa mãn anh thốt ra khi anh lăn mình lại và rúc dưới tấm chăn của mình. Ngay khi cô đứng vững trên tấm thảm, cô liếc nhanh qua chân anh. Dường như nó đang lành lại, không có dấu hiệu của những vệt đỏ mà bác sĩ Winters đã cảnh báo.
“Cảm ơn,” cô thì thầm, gởi gấm một lời cầu nguyện cho sự bình phục liên tục của anh.
“Không có gì,” anh lẩm bẩm.
Honoria bật ra một tiếng rít kinh ngạc, cô nhảy lùi về sau gần cả foot.
“Xin lỗi,” anh nói, nhưng anh đang cười.
Đó là một âm thanh đáng yêu nhất là Honoria từng nghe.
“Em không có cảm ơn anh,” cô nói sỗ sàng.
“Anh biết.” Anh mỉm cười.
Cô cố gắng làm phẳng chiếc váy đang bị nhăn nheo kinh khiếp của mình. Cô đang mặc cái váy màu xanh cô đã mặc ở London, cái mà được mặc – ôi trời ơi – hai ngày trước. Cô không thể hình dung trông cô bèo nhèo như thế nào nữa.
“Anh cảm thấy thế nào?” cô hỏi.
“Tốt hơn nhiều rồi,” anh nói và ngồi dậy. Cô để ý thấy anh kéo chăn lên cùng với anh. Rõ ràng đó là nguyên nhân làm mặt cô hồng hồng thay vì màu đỏ sậm. Hầu như rất tức cười. Cô đã nhìn thấy khuôn ngực trần của anh hàng trăm lần vào ngày hôm qua, đã chọc và đâm vào chân anh, và thậm chí – cô sẽ không nói với anh điều này – cô đã thoáng nhìn thấy mông anh khi anh bị lật người qua lại. Nhưng bây giờ, khi cả hai người họ hoàn toàn tỉnh táo và anh không còn cận kề cái chết, cô thậm chí không thể nhìn vào mắt anh.
“Còn đau không?” cô hỏi, cô ra hiệu về phía chân anh, đang chìa ra từ trong chăn.
“Đau âm ỉ.”
“Anh sẽ có một vết sẹo ghê gớm.”
Anh cười gượng. “Anh sẽ mang nó với niềm tự hào và một lời bịa đặt.”
“Bịa đặt?” cô lặp lại, không ngăn được sự háo hức của mình.
Anh nghiêng đầu qua một bên khi anh nhìn vết thương lớn trên chân mình. “Anh đang nghĩ anh sẽ bịa là anh đã vật lộn với một con hổ.”
“Một con hổ. Ở Cambridgeshire.”
Anh nhún vai. “Nó có vẻ khả thi hơn là một con cá mập.”
“Heo rừng,” cô quyết định.
“Giờ thì nó không đàng hoàng rồi đấy.”
Cô mím môi, rồi cô phì cười. Anh cũng không đàng hoàng chút nào, và chỉ sau lúc đó cô mới cho phép mình tin rằng: Anh đang khỏe lại. Đó là một phép màu. Cô không thể tìm được từ nào khác để miêu tả nó. Mặt anh đã có thần sắc trở lại, nếu có lẽ trông anh hơi ốm, thì điều đó cũng không thể so sánh được với sự minh mẫn trong đôi mắt anh.
Anh sẽ ổn thôi.
“Honoria?”
Cô nhìn lên vẻ thắc mắc.
“Em lắc lư kìa,” anh nói. “Anh sẽ giúp em, nhưng…”
“Em cảm thấy hơi mệt,” cô đi đến cái ghế bên giường anh. “Em nghĩ…”
“Em đã ăn gì chưa?”
“Rồi,” cô nói. “Chưa. Chà. Một ít thôi. Chắc hẳn em nên ăn. Em nghĩ em chỉ…nhẹ người.” Và rồi, vì sự khiếp sợ cùng cực của mình, cô bắt đầu khóc nức nở. Nó đến rất đột ngột, đánh vào cô như một cơn sóng khổng lồ. Mỗi phần trong người cô đều đau thương cực độ. Cô đã kéo lê bản thân đi xa hết mức có thể, và giờ khi cô biết rằng anh sẽ ổn, cô vỡ vụn.
Cô giống như sợi dây đàn bị kéo căng, và rồi bị đứt làm hai.
“Em xin lỗi,” cô nói, hơi thở đứt quãng giữa cơn thổn thức. “Em không biết…Em không có ý…Em chỉ là quá vui mừng…”
“Shhh,” anh ngâm nga, nắm lấy tay cô. “Không sao hết. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”
“Em biết.” Cô nức nở. “Em biết. Đó là lí do tại sao em khóc.”
“Đó cũng là lí do mà anh khóc,” anh nói nhẹ nhàng.
Cô quay lại. Không có nước mắt lăn trên mặt anh, nhưng mắt anh ẩm ướt. Cô chưa bao giờ thấy anh thể hiện nhiều cảm xúc đến vậy, chưa bao giờ nghĩ điều đó có thể xảy ra. Với bàn tay run rẩy, cô đưa tay ra và chạm vào má anh, rồi tới khóe mắt anh, lướt ngón tay trở lại khi nước mắt anh trượt lên da cô. Và rồi cô đã làm một chuyện khiến cả hai người kinh ngạc.
Cô vòng tay qua người anh, vùi mặt vào hõm cổ của anh, rồi cô siết chặt. “Em sợ lắm,” cô thì thầm. “Em thậm chí không biết rằng có bao giờ em lại sợ như vậy.”
Tay anh vòng quanh cô, lúc đầu anh còn do dự, nhưng rồi, như thể anh chỉ cần chút động lực này, anh thả lỏng trong vòng tay cô, ôm cô nhẹ nhàng trong lòng anh, vuốt ve mái tóc cô.
“Em chỉ không biết,” cô nói. “Em không nhận ra.” Nhưng giờ những thứ này chỉ là những lời nói, cô thậm chí không hiểu chúng có nghĩa gì. Cô không biết cô đang nói gì nữa—là những gì cô không biết hoặc không nhận ra. Cô chỉ…cô chỉ…
Cô ngẩng đầu. Cô cần nhìn thấy khuôn mặt anh.
“Honoria,” anh thì thầm, nhìn xuống cô như thể anh chưa từng nhìn thấy cô bao giờ. Đôi mắt anh có màu nâu sô cô la ấm áp và dạt dào cảm xúc. Có thứ gì đó bùng lên tận trong sâu thẩm giữa hai người họ, thứ gì đó anh không nhận ra, chậm rãi, hơn cả chậm rãi, môi anh hạ xuống chạm vào môi cô.
Marcus không thể giải thích tại sao anh lại hôn Honoria. Anh không biết tại sao anh làm vậy. Anh ôm cô khi cô khóc, dường như đó là một việc làm hết sức tự nhiên và thuần khiết. Tuy nhiên, không có sự thúc đẩy nào làm anh hôn cô, không có thôi thúc nào để đi quá xa như thế.
Nhưng khi cô nhìn anh. Mắt cô – ôi, đôi mắt đáng kinh ngạc đó – sáng lấp lánh với những giọt nước mắt, và môi cô, đầy đặn và run rẩy. Anh ngừng thở. Anh ngừng suy nghĩ. Thứ gì đó khác đã thế chỗ, thứ gì đó tận sâu trong anh cảm nhận được người con gái trong vòng tay anh, và anh lạc lối.
Anh thay đổi.
Anh phải hôn cô. Anh phải hôn. Nó là điều hiển nhiên và cốt yếu giống như hơi thở của anh, máu thịt của anh và tâm hồn anh.
Và khi anh hôn cô…
Trái đất ngừng quay.
Chim ngừng hót.
Mọi thứ trên đời này đều ngừng lại, mọi thứ ngoài anh và cô và nụ hôn nhẹ như lông hồng kết nối họ.
Thứ gì đó đã khuấy động cuộc sống trong anh, niềm đam mê, sự khao khát. Anh nhận ra rằng liệu có bao giờ anh lại yếu ớt và suy nhược như vậy, anh muốn nhiều hơn nữa. Anh không thể bắt bản thân dừng lại. Anh muốn ép thân mình vào người cô, chìm đắm vào sự mềm mại, vào mùi hương của cô.
Anh sẽ hôn cô sâu hơn, và anh sẽ chạm vào cô. Mọi nơi.
Anh sẽ cầu xin cô. Anh sẽ cầu xin cô ở lại, cầu xin cô chào đón niềm đam mê của anh, cầu xin cô chấp nhận anh vào trong cô.
Anh muốn cô. Và không có thứ gì làm anh khiếp sợ hơn được nữa.
Đây là Honoria. Anh đã thề sẽ bảo vệ cô. Thay vào đó…
Anh rời khỏi môi cô, nhưng anh không thể đẩy bản thân mình ra xa. Anh chạm trán anh vào trán cô, tận hưởng một cái chạm cuối cùng, anh thì thầm, “Tha thứ cho anh.”
Rồi cô bỏ đi. Cô không thể nào ra khỏi phòng nhanh hơn được nữa. Anh nhìn cô bỏ đi, anh thấy đôi tay và đôi môi run rẩy của cô.
Anh là một con quái vật. Cô đã cứu mạng anh, và đây là những gì anh làm để đáp trả lại sao?
“Honoria,” anh thì thầm. Anh chạm ngón tay vào môi anh, như thể phần nào anh có thể cảm thấy cô ở đây.
Và anh cảm thấy như vậy. Đó chính là điều chết tiệt nhất.
Anh vẫn cảm thấy nụ hôn của cô, vẫn còn râm ran với cái chạm nhẹ của môi cô dưới môi anh.
Cô vẫn ở đây với anh.
Và anh có một cảm giác lạ lùng là cô sẽ luôn ở đây.