May mắn cho Honoria, tóc cô không được bới lên theo kiểu phức tạp. Với buổi diễn tập thêm hồi trưa này, không có thời gian để làm tóc. Nên không khó cho cô để bới lại tóc.
Nhưng cà vạt của Marcus là một chuyện khác. Bất kể họ làm gì, họ không thể khôi phục lại cái nút buộc phức tạp và diêm dúa.
“Anh sẽ không bao giờ có thể cho người hầu phòng của anh nghỉ,” Honoria nói với anh sau khi cố gắng lần thứ ba. “Thực tế, anh có lẽ cần tăng tiền công cho anh ta.”
“Anh đã nói với phu nhân Danbury là anh ta đâm anh rồi,” Marcus lẩm bẩm.
Honoria che miệng lại. “Em đang cố không cười,” cô nói. “Bởi vì nó không buồn cười chút nào.”
“Nhưng nó buồn cười mà.”
Cô cố nhìn lâu như cô có thể. “Đúng vậy.”
Anh cười toe toét với cô, anh trông rất hạnh phúc, rất thảnh thơi. Điều đó làm trái tim Honoria ca hát. Thậ kì lạ, tuy nhiên cũng tuyệt vời làm sao khi hạnh phúc của cô có thể phụ thuộc vào hạnh phúc của người khác.
“Để anh thử,” anh nắm lấy đuôi cà vạt và đi đến trước cái gương của cô.
Cô quan sát anh khoảng hai giây trước khi bày tỏ. “Anh sẽ phải về nhà.”
Mắt anh không rời khỏi hình phản chiếu của chiếc cà vạt trong gương. “Anh thậm chí còn chưa thắt cái nút đầu tiên.”
“Và anh sẽ không làm được.”
Anh nhìn cô khinh khỉnh, lông mày cong cả lên.
“Anh sẽ không bao giờ thắt đúng cách đâu,” cô tuyên bố. “Em phải nói là, giữa cái này và đôi bốt của anh, em đang xem xét lại ý kiến về tính không thực tế của thời trang cao cấp, nam so với nữ.”
“Thật sao?”
Cái nhìn của cô rơi xuống đôi bốt của anh, được đánh bóng hoàn hảo. “Chưa có ai phải dùng tới dao với giày dép của em.”
“Anh không mặc thứ gì có nút ở sau lưng,” anh phản pháo.
“Đúng, nhưng em có thể chọn một chiếc váy có nút ở phía trước, trái lại anh không thể đi ra ngoài mà không có cà vạt.”
“Anh có thể ở Fensmore,” anh lẩm bẩm, những ngón tay của anh vẫn đang cố gắng làm việc với miếng vải ngày càng nhăn nheo.
“Nhưng chúng ta không ở Fensmore,” cô nhắc anh với một nụ cười nhăn nhở.
“Anh đầu hàng,” anh nói, kéo mạnh toàn bộ cà vạt ra. Anh nhét nó vào túi của mình, lắc đầu khi anh nói, “Thật sự, như vậy là tốt nhất. Ngay cả khi anh thắt đúng cái cà vạt đáng nguyền rủa này, không có ý nghĩa gì với anh khi quay lại buổi nhạc hội. Anh chắc mọi người nghĩ anh đã về nhà rồi.” Anh dừng lại, rồi nói thêm. “Nếu họ có nhớ đến anh một chút.”
Khi ở đó có vài quý cô chưa chồng tham dự, và có lẽ hơn thế nữa, vài bà mẹ của các quý cô chưa chồng, Honoria khá chắc chắn sự vắng mặt của anh đã được ghi nhận.
Dù vậy, kế hoạch của anh rất hay, cùng nhau họ có thể lẻn xuống cầu thang phía sau. Kế hoạch của Honoria là đi tắt qua vài căn phòng để đến phòng diễn tập gần buổi nhạc hội. Trong khi Marcus sẽ trượt ra ngoài thông qua lối đi của người hầu. Ở chỗ đó, họ cần đứng xa nhau một chút, Marcus sẽ nhìn xuống cô, dịu dàng chạm tay vào má cô.
Cô mỉm cười. Niềm hạnh phúc bùng cháy trong cô quá lớn đến nỗi cô không thể kiềm giữ nó.
“Anh sẽ đến gặp em vào ngày mai,” anh nói.
Cô gật đầu, và rồi, cô không thể ngăn bản thân lại, cô thì thầm. “Hôn tạm biệt em chứ?”
Anh không cần khuyến khích hơn nữa, anh cuối xuống. Anh giữ mặt cô trong tay khi anh giữ lấy miệng cô trong một nụ hôn say đắm. Honoria cảm thấy mình đang bốc cháy, sau đó tan chảy, rồi khá rõ ràng là cô đang bốc hơi. Cô gần như bật cười với niềm vui, và cô nhón chân lên, cố gắng để gần hơn và sau đó—
Anh biến mất.
Có một tiếng kêu khủng khiếp, và Marcus bay qua khoảng không nhỏ của hành lang, đâm sầm vào bức tường đối diện.
Honoria bật ra một tiếng hét và chạy về trước. Một kẻ xâm nhập đã vào nhà, và hắn ta đang nắm cổ họng Marcus. Cô thậm chí không có thời gian để sợ hãi. Không cần suy nghĩ, cô ném mình vào kẻ xâm nhập, nhảy lên lưng của hắn. “Đi đi,” cô nghiến răng, cố túm lấy cánh tay của hắn để ngăn hắn ta đấm Marcus lần nữa.
“Vì Chúa,” người đàn ông nạt. “Bỏ anh ra, Bọ.”
Bọ?
Cô chùng xuống. “Daniel?
“Còn là ai khác được nữa chứ?”
Honoria có thể nghĩ ra vài câu trả lời cho câu hỏi đó, xem xét việc anh đã rời đất nước hơn ba năm. Không bận tâm đến việc anh đã viết thư là anh có kế hoạch trở về; anh không thấy có hứng thú với việc nói với bất cứ ai khi nào anh về.
“Daniel,” cô nói lần nữa, và cô nhảy khỏi lưng anh. Cô bước một bước ra xa và nhìn anh chằm chằm. Anh trông già hơn, dĩ nhiên anh phải vậy. Nhưng anh trông già hơn chỉ một vài năm. Có lẽ là mệt mỏi hơn, có lẽ chán đời hơn. Hoặc có thể là do chuyến đi gần đây của anh. Anh vẫn còn đầy bụi bặm và nhếch nhác; bất kì ai cũng trông mệt mỏi và chán đời sau một chuyến đi dài từ Ý đến Anh.
“Anh về rồi,” cô nói lố bịch.
“Thật vậy,” anh nói gay gắt. “Và cái quái gì đang xảy ra đây?”
“Em—“
Daniel giơ một tay lên. “Ở phía ngoài đi, Honoria.”
Không phải anh vừa hỏi cô một câu hỏi đó chứ?
“Lạy Chúa, Daniel,” Marcus nói, đứng lên. Anh lắc lư một chút, xoa xoa sau đầu anh, chỗ đã tiếp xúc với bức tường. “Lần tới, cân nhắc tới việc nói với bọn tớ--“
“Đồ con hoang,” Daniel rít lên, anh ném quả đấm đầu tiên vào má của Marcus.
“Daniel!” Honoria thét lên, nhảy lên lưng anh lần nữa, hay đúng hơn là cô cố làm vậy; anh lắc cô rơi khỏi người anh như—“
Ừm, như một con bọ, phiền phức như mọi khi,
Cô cố gắng đứng dậy đúng lúc để ngăn anh lần nữa, nhưng Daniel lúc nào cũng nhanh nhẹn, và lúc này anh đang điên tiết. Trước khi thậm chí cô có thể đứng thẳng người dậy, anh đã đấm Marcus lần nữa.
“Tớ không muốn đánh nhau với cậu, Daniel,” Marcus nói, lau máu khỏi cằm bằng áo tay áo.
“Cậu đang làm cái quái gì với em gái tôi?”
“Cậu đang—“
Ui!
“—mất trí,” Marcus càu nhàu, giọng anh bị nghẹn lại vì sức mạnh nắm đấm của Daniel đấm vào bụng anh.
“Tôi nhờ cậu trông chừng con bé,” Daniel nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ với một đòn xấu xa vào giữa ngực Marcus. “Để. Trông. Chừng. Con bé.”
“Daniel, dừng lại!” Honoria nài xin.
“Con bé là em gái tôi,” Daniel nói to.
“Tớ biết,” Marcus gầm trở lại. Anh dường như đã lấy lại được thăng bằng của mình, anh lui cánh tay về sau và đấm vào hàm Daniel. “Và cậu—“
Nhưng Daniel không muốn nói chuyện, ít nhất là không trừ khi Marcus trả lời các câu hỏi rất cụ thể của anh. Trước khi Marcus có thể kết thúc câu nói của mình, Daniel chộp cổ anh và ghim anh vào tường. “Cậu,” Daniel rít lên lần nữa, “đã làm gì em gái tôi?”
“Anh sẽ giết anh ấy mất,” Honoria la lên. Cô lao về trước lần nữa, cố gắng kéo Marcus lại, nhưng Marcus ắt hẳn có thể tự lo cho mình, bởi vì anh nâng đầu gối lên, kiên quyết thúc vào háng của Daniel. Daniel thốt ra một âm thanh dã man, anh khụy xuống, kéo theo Honoria với anh.
“Hai người các anh điên hết rồi,” cô thở dốc, cố gắng gỡ chân ra khỏi người anh cô. Nhưng họ không chịu nghe; cũng có thể cô đang nói chuyện với mấy tấm ván sàn.
Marcus chạm tay vào cổ, co rúm lại khi anh chà xát nơi mà Daniel đã siết cổ anh. “Vì Chúa, Daniel,” anh nói. “Cậu gần như giết tớ rồi.”
Daniel liếc nhìn anh từ dưới sàn ngay cả khi cậu ấy đang thở hổn hển vì đau đớn. “Cậu đã làm gì với Honoria?”
“Nó không—“ Honoria cố gắng can thiệp, cố gắng nói không có vấn đề gì, nhưng Marcus đã cắt lời cô “Cậu nhìn thấy cái gì?”
“Không quan trọng tôi đã nhìn thấy gì,” Daniel nói gằn. “Tôi nhờ cậu trông chừng con bé, không phải để lợi—“
“Cậu yêu cầu tớ,” Marcus giận dữ cắt ngang. “Phải, hãy nghĩ về chuyện đó đi. Cậu yêu cầu tớ trông nom em gái chưa kết hôn của cậu. Tớ! Tớ biết cái quái gì về việc giới thiệu một quý cô đây?”
“Có vẻ như còn tốt hơn những gì cậu nên làm,” Daniel làu bàu. “Cậu đã thò lưỡi xuống con bé—“
Miệng Honoria há ra, và cô tát vào đầu anh cô. Cô sẽ đánh anh lần nữa, nếu không tại vì Daniel xô cô trở lại, nhưng trước khi cô có thể di chuyển, Marcus đã văng mạnh qua không trung.
“Grừuuuuu!” Miệng anh phát ra một âm thanh thật khó hiểu. Đó là âm thanh của cơn thịnh nộ, nguyên thủy và đơn giản, và Honoria chỉ có thể xoay xở trốn khỏi đường đi của anh khi Marcus xông vào người đàn ông anh đã luôn xem là người bạn thân duy nhất của mình.
“Vì Chúa, Marcus,” Daniel thở dốc giữa những cú đánh. “Cậu bị làm sao vậy?”
“Đừng bao giờ nói chuyện về cô ấy kiểu đó,” Marcus sôi sục.
Daniel trượt ra từ dưới người anh và loạng choạng đứng dậy. “Như cái gì? Tôi đang sỉ nhục cậu.”
“Thật sao?” Marcus nói lè nhè, cũng đứng dậy theo. “Chà, vậy cái này” – cú đầu tiên của anh đánh vào bên mặt của Daniel—“ là cho sự sỉ nhục đó. Và cái này”—một cú đấm khác, vào bên mặt còn lại—“ là vì đã bỏ rơi cô ấy.”
Anh thật ngọt ngào, nhưng Honoria không chắc điều đó là xác đáng. “Ừm, anh ấy không thật sự--“
Daniel che miệng anh, giờ đây đang toàn là máu. “Tớ sẽ bị treo cổ!”
Marcus đẩy vai Daniel, rồi đẩy thêm lần nữa. “Cậu đã có thể trở về từ lâu.”
Honoria thở hổn hển. Điều đó đúng không?
“Không,” Daniel trả lời, đẩy ngược lại Marcus. “Tớ không thể. Chẳng lẽ cậu không nhận ra Ramsgate đã hoàn toàn mất trí.”
Marcus khoanh tay lại. “Cậu không viết thư cho cô ấy hơn một năm rồi.”
“Không đúng.”
“Đúng,” Honoria nói, không có người nào lắng nghe cô. Và đó là khi cô nhận ra. Họ sẽ không lắng nghe cô. Chí ít thì không trong trận đánh nhau này.
“Mẹ của cậu bị suy sụp,” Marcus nói.
“Tớ không làm gì được với chuyện đó cả,” Daniel đáp lời.
“Em đi đây,” Honoria nói.
“Cậu có thể viết thư cho bà.”
“Mẹ tớ sao? Tớ có viết! Nhưng bà chưa bao giờ hồi âm.”
“Em đi đây,” Honoria lặp lại, nhưng bây giờ họ gần như mũi chạm mũi, rít những tính từ vào nhau và những thứ khác chỉ có trời mới biết. Cô nhún vai. Ít nhất họ không cố giết nhau nữa. Mọi chuyện sẽ ổn. Họ đã cãi nhau ầm ĩ trước đó, và họ gần như sẽ cãi lần nữa, và cô phải thừa nhận rằng có một phần nhỏ xíu -- ồ, được rồi, lớn hơn nhỏ xíu – trong cô đã rung sợ khi họ đánh nhau ở trên cô. Anh cô thì không nhiều lắm, nhưng Marcus…
Cô thở dài, nhớ lại những biểu hiện dữ dội trên mặt anh khi anh bảo vệ cô. Anh yêu cô, anh chưa nói với cô câu đó, nhưng anh yêu cô, và anh sẽ yêu cô. Anh và Daniel sẽ sắp xếp những gì họ cần sắp xếp, và câu chuyện tình yêu này – chuyện tình của cô, cô mơ màng nghĩ – sẽ có một kết thúc có hậu. Họ sẽ kết hôn, và có một đàn con sẽ lớn lên để trở thành một gia đình hạnh phúc và trêu chọc mà cô từng có. Gia đình hạnh phúc và trêu chọc mà Marcus xứng đáng được có. Và sẽ có bánh nướng trái cây ít nhất một lần một tuần.
Điều đó sẽ rất quan trọng.
Cô bắn tia nhìn cuối cùng về hai người đàn ông, cả hai đang xô đẩy lẫn nhau. Mặc dù may mắn là không có quá nhiều sức mạnh như trước đó. Cô cũng có thể quay lại buổi nhạc hội. Ai đó phải nói với mẹ cô rằng Daniel đã về.
“Honoria đi đâu rồi?” Vài phút sau Daniel hỏi.
Họ đang ngồi kề vai nhau ở trên sàn, dựa vào bức tường. Chân của Marcus gập lại, Daniel ngồi duỗi chân ra. Vào một thời điểm nào đó, họ ngừng chọc ngoáy và xô đẩy nhau, trong sự im lặng đồng thuận, họ sụp xuống bức tường, nhăn mặt vì đau khi tâm trí họ để ý tới cơ thể mình và nhận ra rằng họ đã làm gì với người kia.
Marcus nâng đầu lên nhìn quanh. “Quay lại buổi tiệc, tớ nghĩ vậy.” Anh thật sự hi vọng Daniel không có dự định đánh nhau lần nữa, bởi vì anh không chắc là anh có đủ năng lượng để lao vào cậu ấy thêm nữa.
“Cậu trông như quỷ ấy,” Daniel nói.
Marcus nhún vai. “Cậu trông tệ hơn.” Ít nhất anh hi vọng thế.
“Cậu hôn con bé,” Daniel nói.
Marcus bắn cho anh một cái nhìn bực bội. “Và?”
“Cậu định làm gì với chuyện đó?”
“Tớ định xin phép cậu để cầu hôn cô ấy trước khi cậu đánh tớ nhừ tử.”
Daniel chớp mắt. “Ồ.”
“Cậu nghĩ tớ sẽ làm cái quái gì? Dụ dỗ cô ấy và quăng cô ấy cho bầy sói?”
Ngay lúc đó Daniel trở nên căng thẳng, mắt anh nhá lên cơn thịnh nộ. “Cậu đã cám—“
“Không,” Marcus cắt ngang, giơ tay lên. “Đừng hỏi câu đó.”
Daniel ngậm miệng lại, nhưng anh vẫn nhìn Marcus nghi ngờ.
“Đừng,” Marcus nói lần nữa, chỉ để làm rõ hơn. Anh vươn tay lên và chạm vào hàm mình. Chết tiệt, đau quá. Anh nhìn qua Daniel, cũng đang nhăn mặt khi anh gặp ngón tay lại và kiểm tra các vết thâm tím trên đốt ngón tay. “Tiện đây, chào mừng về nhà.”
Daniel nhìn lên, nhướng mày.
“Lần tới, nói với bọn tớ khi cậu định quay về.”
Daniel nhìn như thể anh có thể đáp lại nhưng anh chỉ đảo mắt.
“Mẹ cậu không nhắc đến tên cậu suốt ba năm,” Marcus nói nhỏ.
“Sao cậu nói với tớ chuyện này?”
“Bởi vì cậu bỏ đi, cậu bỏ đi, và—“
“Tớ không có lựa chọn.”
“Cậu có thể quay lại,” Marcus nói thô bạo. “Cậu biết cậu—“
“Không,” Daniel xen ngang. “Tớ không thể. Ramsgate đã cho người theo dõi tớ ở Đại lục.”
Marcus im lặng trong một lúc. “Tớ xin lỗi. Tớ không biết.”
“Không sao,” Daniel thở dài, rồi dựa đầu vào tường. “Bà chưa bao giờ hồi âm thư cho tớ.”
Marcus ngẩng lên.
“Mẹ tớ,” Daniel nói rõ. “Tớ không ngạc nhiên khi bà chưa bao giờ nhắc đến tên tớ.”
“Rất khó khăn cho Honoria,” Marcus nói nhẹ nhàng.
Daniel nuốt xuống. “Cậu đã bao lâu rồi, er…”
“Mới mùa xuân này thôi.”
“Chuyện gì xảy ra?”
Marcus thấy mình mỉm cười. Chà, cười nửa miệng thôi. Nửa miệng kia vẫn còn bị sưng. “Tớ không chắc,” anh thừa nhận. Có vẻ không đúng lắm khi nói cho cậu ấy về cái hang chuột chũi, hay cổ chân bị bong gân, hay chân anh bị nhiễm trùng, hoặc cái bánh nướng trái cây. Những thứ đó chỉ là những sự kiện. Chúng không phải là những gì xảy ra trong tim anh.
“Cậu có yêu con bé không?”
Marcus ngẩng lên. Anh gật đầu.
“Ừm, vậy đó.” Daniel nhún một bên vai.
Đó là những gì họ cần phải nói. Marcus nhận ra đó là những gì họ thậm chí sẽ nói. Họ là đàn ông, và đó là tất cả những gì họ làm. Nhưng vậy là đủ. Anh định vươn tay ra, vỗ nhẹ lên chân hay có lẽ là vai của Daniel. Nhưng thay vào đó Marcus thọc nhẹ vào sườn anh bằng khủy tay mình. “Tớ rất vui vì cậu về nhà.” Marcus nói.
Daniel im lặng trong vài giây. “Tớ cũng vậy, Marcus. Tớ cũng vậy.”