Phùng Nhã Kỳ chơi ngoài sân với những đứa trẻ, đến buổi trưa thì được gọi vào dùng bữa, bữa ăn của cô cũng giống y hệt như của những đứa trẻ này.
Nhã Kỳ ăn cơm cùng những đứa trẻ, bọn trẻ thích cô lắm, bọn trẻ thật sự rất mến khách, cứ quấn quýt xung quanh Nhã Kỳ. Trong lúc ăn cơm, Phùng Nhã Kỳ nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy Lưu An ở đâu, cô ăn cơm nhưng mắt cứ ngó nghiêng tìm kiếm.1
Mắt nhìn đến phía cửa, bổng dưng một cô gái đi vào, Phùng Nhã Kỳ lập tức nhận ra cô ấy, cô gái đi cùng anh hôm ở bệnh viện. Cô gái kia cũng tròn xoe mắt nhìn Nhã Kỳ, nhanh chóng hô lên.
“Ơ... Chị là...” Cô gái hai mắt sáng lên nói lớn “Bạn gái của anh An phải không?”
Phùng Nhã Kỳ chớp chớp mắt, cô ngớ ra, vì cô còn đang nghĩ cô gài này là bạn gái mới của Lưu An, bỗng nhiên cô ấy lại hỏi cô như thế. Cô gái kia xông đến bàn ăn của Nhã Kỳ, hai mắt sáng lấp lánh hướng về cô.
“Đúng rồi! Chính là chị” Cô bé thốt lên, rất hứng thú cười “Em biết ngay mà, chị đến gặp anh An à?”1
Mấy đứa trẻ nhỏ ngồi vây quanh Nhã Kỳ, nghe thấy Nhã Kỳ là bạn gái của anh An, đôi mắt chúng sáng lên, miệng trầm trồ đứa ồ đứa quao.1
Không không, cô đến để làm thiện nguyện và thực hiện âm mưu dấu kín của mình.
Phùng Nhã Kỳ cười trừ, phản ứng lại.
“Em nhầm rồi, chị không phải là bạn gái của anh Lưu, chỉ là người quen thôi.”
“Người quen?” Cô gái chớp mắt, chau khẽ mày lặp lại “Người quen ạ?”
“Đúng vậy” Phùng Nhã Kỳ gật gật đầu.
“Gì cơ chứ, em cứ tưởng hai người là...” Cô bé từ ngạc nhiên chuyển sang trạng thái thất vọng.
“Người quen?” Cô gái chớp mắt, chau khẽ mày lặp lại “Người quen ạ?”
“Đúng vậy” Phùng Nhã Kỳ gật gật đầu.
Còn tưởng là người này chính là bạn gái làm cho anh An thất thần hai tháng đó chứ, hai tháng đó tâm trạng anh ấy rất u ám, giống hệt như mấy người đang thất tình, lúc gặp chị gái này ở bệnh viện thì nhìn mắt anh ấy cũng thấy ý cười nữa.1
Cô đã nghĩ ngay đến đây chính là bạn gái của anh An, thế mà lại không phải sao? Cô gái thất vọng ủ rũ.
“Haiz, cứ tưởng...” Cứ tưởng là đã tìm được người làm ấm trái tim hiu quạnh của anh trai rồi kia chứ.
“Thế em là...?” Phùng Nhã Kỳ thắc mắc thân phận cô gái trước mặt, phản ứng của cô bé như vậy, cô bé hoàn toàn không phải là bạn gái mới như cô đã nghĩ.
“Em là em gái của anh ấy ạ” Cô gái cười tươi đáp “Em tên là Tiểu Trình.”
“À à” Phùng Nhã Kỳ gật gật đầu, miệng cô méo lên thành nụ cười, lẩm bẩm nhỏ trong miệng “Thì ra là em gái...”
“Gì cơ?” Tiểu Trình không nghe rõ cô nói gì mà thắc mắc.
“Không có gì” Phùng Nhã Kỳ vội lắc đầu, thu lại nụ cười kỳ lạ trên môi mình.
Tiểu Trình rất thích cô gái xinh đẹp trước mặt mình, mắt hướng về cô lấp lánh ánh sáng hỏi “Vậy chị hôm nay đến đây chơi ạ?”
“Ừm chị đến chơi, dự là sẽ ở lại vài ngày” Trả lời cô bé, Phùng Nhã Kỳ xấu hổ gãi gãi gò má “Em sẽ không phiền chứ?”
“Phiền gì a, chị ở đây chơi càng tốt” Tiểu Trình nhìn sang mấy đứa nhỏ dò ý “Phải không?”
“Vâng” Đám trẻ đồng loạt đám lên.
Bé gái da trắng như hạt sữa chỉ chừng bốn hay năm tuổi, em là nhỏ nhất trong đám trẻ này cho nên được ưu tiên ngồi gần chị xinh đẹp, gương mặt tròn trịa má lúm ôm lấy cánh tay Phùng Nhã Kỳ, dụi gương mặt tròn vào cánh tay của Nhã Kỳ làm nũng như một chú mèo.
“Thích chị...”
Phùng Nhã Kỳ liền mềm nhũng trước hành động đáng yêu của cô bé, trái tim vừa xao xuyến lại vừa xót xa.
Những đứa bé đáng yêu như thế này... Lại bị bỏ rơi ở viện trẻ mồ côi thiếu thốn.
Phùng Nhã Kỳ đưa tay xoa đầu đứa bé, Tiểu Trình nhìn thấy liền rất thích thú.
Trong bụng không ngừng suy nghĩ, chị gái xinh đẹp mà lại tốt bụng như này, thật sự rất thích hợp với anh An a.
Hai người họ đứng chung thật sự sẽ rất xứng đôi, ôi... Phải hợp tác bọn họ một chút.1
“Anh An đâu rồi ta?” Tiểu Trình thốt lên, theo như thói quen công việc của anh thì bây giờ có lẽ...
“Chắc anh đang cùng mẹ nuôi chăm mấy đứa nhỏ.”
“Mấy đứa nhỏ?” Phùng Nhã Kỳ nhìn đám trẻ hơn hai mươi đứa đang ngồi xung quanh cô dùng cơm “Còn những em bé khác sao?”
“Còn chứ” Tiểu Trình gật đầu đáp, vội hỏi “Chị chưa đi tham quan phòng trẻ sao?”
Phùng Nhã Kỳ lắc lắc đầu, giải thích.
“Vừa rồi đến đây chị chỉ nói chuyện với cô viện trưởng, sau đó chơi với mấy đứa nhóc này ở ngoài sân cho đến tận bây giờ, cứ nghĩ là chỉ có mấy nhóc nhỏ này.”
Cô đã chơi đùa và phát bánh kẹo cho gần hai mươi đứa trẻ này cả buổi, cô nghĩ chỉ có bọn chúng thôi, không nghĩ đến chuyện còn có đứa trẻ khác.
“Chị có muốn đi xem phòng trẻ không?” Tiểu Trình hỏi.
Phùng Nhã Kỳ lập tức gật đầu, cô đứng dậy, đứa bé gái má lúm liền đứng dậy theo, tay nắm lấy bàn tay Phùng Nhã Kỳ. Cô cúi đầu nhìn em, em nhoe ra một nụ cười đáng yêu với đôi mắt ngây thơ.
Phùng Nhã Kỳ cười khẽ, dịu dàng nắm lấy tay bé gái, nhớ không nhầm thì em tên là.
“Bánh bao?”
“Vâng” Con bé nhoe ra nụ cười đáp lại.
Phùng Nhã Kỳ tươi cười, tay nắm chặt bé con dắt đi, mấy đứa bé kia cũng đi theo Phùng Nhã Kỳ như đàn gà con theo chân gà mái mẹ, Tiểu Trình dắt Phùng Nhã Kỳ đi đến phòng trẻ ở trên tầng hai của viện.
Lúc mới đến đây, Phùng Nhã Kỳ quanh quẩn ở sân trước, không có đi lên tầng lầu.
Vừa bước lên lầu, Phùng Nhã Kỳ đã nghe thấy tiếng em bé khóc, men theo dãi hành lang, tiếng em bé khóc càng lớn, rất nhiều tiếng khóc lớn. Đi theo Tiểu Trình đến một căn phòng, Phùng Nhã Kỳ nhìn vào căn phòng rộng lớn kia.
Đập vào mắt cô là Lưu An đang bế một đứa bé hai tuổi, con bé khóc nấc, gương mặt đỏ bừng mếu khóc, anh vừa bồng vừa dỗ dành con bé.
Những người mẹ nuôi ngồi dưới thềm, thềm nhà trải một tấm nệm, một mẹ nuôi có đến ba hay bốn đứa trẻ đang nằm lăn lóc, tay ôm bình sữa.
Những lồng tre xếp thành hàng, Phùng Nhã Kỳ đứng nhìn từng đứa trẻ mếu khóc đòi được bồng, nhưng mẹ nuôi và Lưu An chẳng thể nào đủ tay bồng chúng, chúng mếu khóc đến mặt mũi đều đỏ ửng.
Phùng Nhã Kỳ ngây ra, bàn tay cô năm tay Bánh Bao nhỏ lạnh đi, cô thả ra bàn tay Bánh Bao vì thất thần, bé Bánh Bao vẫn nắm chặt tay cô. Tiếng khóc của những đứa trẻ không biết nói thật ồn ào, làm cho cô vừa nghe đã choáng, bé Bánh Bao cũng mếu máo, gương mặt tròn trắng múp chợt mếu lại, nước mắt rưng rưng ứa ra, con bé kéo tay Nhã Kỳ.
Phùng Nhã Kỳ trơ ra giữa khung cảnh xót xa, bỗng một cái níu thật yếu ớt lôi cô về thực tại, cô cúi đầu nhìn bé Bánh Bao. Em đưa tay về phía cô muốn được bế, gương mặt đỏ hoe mếu lên, nước mắt tí tách chảy trên hai gò má mũm mĩm.
Phùng Nhã Kỳ liền vội cúi thấp người, hai tay con bé nắm lấy cánh tay cô, cô nhấc con bé ôm lên. Bánh Bao câu lấy Nhã Kỳ, mặt tựa vào bã vai cô ngửi ngửi, thút thít sụt sịt cái mũi ướt nước.
Phùng Nhã Kỳ ôm Bánh Bao, cười nhẹ với Tiểu Trình rồi xoay đầu bước đi, ôm Bánh Bao rời khỏi phòng trẻ.
Mấy đứa nhỏ lại lon ton chạy theo cô, vừa chạy vừa trêu đứa bé gái trên tay cô.
“Bánh Bao lại khóc rồi a.”
“Đúng là Bao Bèo mà.”
“Bao Bèo mít ướt.”
Lưu An ôm em bé dỗ dành, khi cô vừa xoay đi, anh mới xoay lại nhìn về phía cửa, chỉ thoáng nhìn thấy hình bóng cô lướt qua, Tiểu Trình nhìn anh trai, nhúng vai một cái.
Phùng Nhã Kỳ ôm Bánh Bao xuống phòng ăn, ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy gương mặt mũm mĩm tròn xoe nâng lên, hai ngón tay lau đi hai hàng nước mắt.
“Ngoan nào” Cô cười nhẹ, thật cưng chiều véo chiếc má kia “Ngoan, ăn cho xong cơm đi nào.”
Con bé mím mím cái miệng nhỏ, xoay người bàn ăn, tay cầm lên chiếc thìa gỗ, sắn vào bát cơm một cách khó khăn.
Phùng Nhã Kỳ nhìn em ăn một thìa cơm, em rất ngoan ăn, hai mắt lấp lánh nước mắt vẫn chưa vơi xuống. Bàn tay nhỏ run run cầm chiếc thìa gỗ, Phùng Nhã Kỳ xót xa trong lòng.
Một thiên thần nhỏ đáng yêu như vậy mà... Nếu em sinh ra ở một hoàn cảnh khác, em chắc chắn sẽ được yêu thương.
“Bánh Bao có muốn chị đút cho bé không?”
Gương mặt mũm mĩm đỏ hoe nhanh chóng xoay về phía Nhã Kỳ, con bé nhoe ra nụ cười thật tươi, hạt cơm còn dính trên mép.
Phùng Nhã Kỳ cầm lấy bát cơm của con bé, sắn sắn cơm rồi múc lên một thìa, con bé liền há miệng ra chờ đợi, Phùng Nhã Kỳ đút cơm cho em, em rất ngoan nhai cơm rồi nuốt xuống, sau đó lại há miệng ra chờ đợi.
Phùng Nhã Kỳ khẽ cười, hai mắt trở nên thật cay, cô mím môi, tiếp tục đút cơm cho Bánh Bao, mỗi một thìa đưa đến em đều há miệng chờ đợi, còn “Ah” ra một tiếng rất đáng yêu.
Mỗi một thìa đút cho em, mắt Nhã Kỳ dần cay xè đến đỏ ửng, cô nuốt mấy ngụm nước mắt cũng không kìm xuống được cơn xót xa trong lòng, hai mắt ứa ra nước mắt. Phùng Nhã Kỳ thở ra mấy hơi mà miệng phù phù để xoa dịu hai hàng mi, kiềm cự lại hàng nước mắt.
Bánh Bao hướng về cô như hướng về ánh mặt trời, đôi mắt tròn xoe của con bé chỉ có hình bóng cô, lấp lánh nhìn cô rồi nhoe ra nụ cười thật thơ ngây.
Ở trên đời này, có những đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa, kẻ nâng người niu. Cũng có những đứa trẻ vừa sinh ra đã bị vứt bỏ, những đứa bé ấy luôn thiếu thốn tình cảm, chúng hiểu chuyện đến mức thật xót xa.
Giống như bé Bánh Bao, mếu máo khóc vẫn phải tự mình ăn cơm, không dám đòi người khác bón đút. Khi được Nhã Kỳ bón, chỉ là việc đút cơm rất bình thường nhưng đối với con bé đó lại là một việc thật sự rất hạnh phúc, bởi vì con bé thiếu thốn từ những thứ nhỏ nhặt nhất.1
Những thứ nhỏ nhặt sẽ trở nên thật lớn lao bởi vì chúng chưa từng được hưởng thụ “Nhỏ nhặt” này.
Ăn cơm xong sẽ là giờ ngủ trưa, những đứa trẻ phải tuân theo thời khoá biểu. Bé Bánh Bao hôm nay lại thật nghịch, con bé không đi vào chỗ ngủ mà bám dính lấy Nhã Kỳ.1
Có lẽ em sợ khi em ngủ đi, chị sẽ rời khỏi đây. Cho nên Bánh Bao cứ ôm cứng cánh tay Nhã Kỳ, bất kể Nhã Kỳ đi đâu con bé cũng lẽo đẽo theo, đến giờ ngủ trưa, các anh chị khác đã ngoan ngoãn vào chổ, con bé vẫn chỉ ôm lấy cánh tay Nhã Kỳ.1
Phùng Nhã Kỳ cũng hết cách, nói mãi con bé cũng không chịu vào chổ ngủ, đúng hơn là nói thế nào con bé cũng không buông tay cô ra. Thế là Phùng Nhã Kỳ phải cùng con bé nằm xuống cái chiếu nhỏ của em, cùng em đi ngủ trưa.
Bánh Bao được chị ôm vào lòng thì thích lắm, nằm trong lòng chị dụi dụi hệt như con mèo con, nhưng con bé vẫn không dám ngủ, nằm vài phút lại ngẩn đầu lên nhìn trộm cô một cái. Thấy cô vẫn ở đâu thì lại dụi vào lòng cô, rồi vài phút sau lại ngẩn lên nhìn.1
Cứ như vậy thì em sẽ không ngủ trưa, Phùng Nhã Kỳ ôm Bánh Bánh vào lòng, âm thanh dịu dàng dỗ dành.
“Bánh Bao ngoan nào, ngủ đi, chị ôm em ngủ” Để xoá đi cơn lo lắng của em, Phùng Nhã Kỳ vỗ tấm lưng nhỏ bé thật nhẹ nhàng “Chị không có đi đâu hết, nên là em cứ ngủ đi, chị ôm em.”
Con bé nghe thấy, môi cười thật tươi sau đó giơ ra cánh tay ôm lấy chị, cái chân cụt ngũn cũng giơ lên gác qua hông chị giữ lại, chắc nịt rồi mới chịu nhắm mắt ngủ.
Thật sự biến thành một con sam.
Phùng Nhã Kỳ dỗ em bé ngủ, được một lúc thì cô cũng lăn ra ngủ, vừa rồi chơi đùa với đám trẻ này cũng thật là hao sức a.
Hai người ôm ấp nhau ngủ chẳng khác gì hai mẹ con, chìm sâu vào giấc ngủ, bé Bánh Bao mất đi ý thức mà buông ra Phùng Nhã Kỳ, lăn lóc ra ngủ.
Nhã Kỳ cũng ngủ thiếp đi, cô ngủ rất lâu, đang mê say trong giấc ngủ thì vai bị ai đó lay lay lắc lắc. Cô còn từ chối mà hất vai một cái, tiếp tục ngủ say mê.1
Lưu An ngồi bên cạnh nhìn cô lăn lóc ra sàn nhà, chiếc chiếu nhỏ của bé Bánh Bao không thể chứa được cô, muốn gọi cô dậy nhưng không thể lên tiếng vì sợ đánh thức cả đám trẻ, anh nâng tay vỗ vỗ vào một bên gương mặt Nhã Kỳ.
Phùng Nhã Kỳ chau đầu lông mày, nhăn nhó một lúc mới mở ra.
Tuấn nhan phong trần của Lưu An đập vào mắt, cô lập tức tỉnh ngủ.
Anh không muốn gây ra tiếng động, ngón tay chỉ về phía cửa ra ám hiệu sau đó anh đứng lên bước ra ngoài cửa.
Phùng Nhã Kỳ lật đật ngồi dậy, xoay sang nhìn Bánh Bao lăn một bên chiếu nhỏ, hai tay ló ra phía bên ngoài chiếu, cô nhẹ ôm em nằm ngay ngắn vào giữa tấm chiếu, kề gối ngay ngắn cho em rồi rón rén bước ra ngoài.
Kéo cửa thật nhẹ đóng lại, Lưu An nắm lấy tay cô, đột nhiên anh động thủ nắm tay cô, Nhã Kỳ bất ngờ nhưng cũng không có ý tránh, để anh nắm tay mình kéo đi.1
Kéo cô tránh xa phòng trẻ, một góc vắng không có người, Lưu An buông tay, gương mặt nghiêm lại nói bằng giọng khó chịu.1
“Em muốn cái gì thì nói đi, không cần phải ở lại đây làm bộ làm tịch như thế nữa.”1
“Làm bộ làm tịch?” Phùng Nhã Kỳ mở to mắt, ngay lập tức cô khó chịu “Anh có ý gì?”
Cô đến đây đúng là có mục đích với anh, nhưng cô hoàn toàn không giả tạo với những đứa trẻ, anh nói cô làm bộ làm tịch là có ý gì?
“Em muốn cái gì?” Lưu An lạnh mặt hỏi “Nói đi, tôi đáp ứng em, sau đó em rời khỏi đây.”
“Ơ...” Phùng Nhã Kỳ nhăn mày, hai mắt trừng lên “Tôi ở đây thì sao? Tôi ngứa mắt anh đến vậy sao? Tôi ở đây chơi với mấy đứa nhỏ cũng ngứa mắt anh sao?”
Lưu An im lặng, trong ánh mắt anh thoáng qua tia đau lòng, anh lại nói bằng giọng rất khó nghe.
“Chỗ này không phù hợp với em, em muốn cái gì thì nói đi, sau đó rời đi, đừng ở đây rồi thân thiết như vậy với những đứa trẻ ở đây.”1
Chỉ là... Anh không muốn cô quá thân thiết với những đứa trẻ, đặc biệt là Bánh Bao.1
Không phù hợp?
Phùng Nhã Kỳ chợt cười.
À phải rồi, trông mắt anh thì cô lúc nào cũng là cái cô tiểu thư này tiểu thư nọ, cho nên không phù hợp với nơi này.
“Anh đừng có vô lý như thế, tôi đến đây làm thiện nguyện là ý muốn của tôi, anh có ngứa mắt tôi thì cũng không thể đuổi tôi khỏi chỗ này” Say khi tiếp xúc với mấy đứa bé, Phùng Nhã Kỳ càng không muốn rời khỏi chỗ này, trở về Phùng gia giờ đây lạnh lẽo như nhà hoang ấy, ở nơi này vui biết bao.
Cho nên cô sẽ ở đây, Nhã Kỳ cương quyết nói với anh.
“Tôi sẽ ở đây, anh có khó chịu thì tôi vẫn ở đây” Phùng Nhã Kỳ hất mặt đi, mắng mỏ “Người gì đâu mà khó chịu thật ấy.”
Cô xoay người bỏ đi, Lưu An đứng im, lặng người với ánh mắt thăng trầm.
Không phải anh không muốn cho cô ở lại nơi này, chỉ là... Anh không muốn cô quá thân thiết với những đứa trẻ.
Cô đừng nên dành nhiều tình cảm cho những đứa trẻ ở đây, đặc biệt... Chính là Bánh Bao.
Đứa bé đáng yêu đó đã rất thích cô, cô dường như cũng rất thích đứa bé đó. Nếu cô dành nhiều tình cảm cho nó, người đau lòng sẽ là cô.1
Phùng Nhã Kỳ bực bội đi ra sân trước, khó chịu bức lấy lá cây rồi ném bỏ.
“Cái loại người gì vậy chứ?!”
Phùng Nhã Kỳ thốt lên, bực bội ngồi bẹp xuống nấc thềm cửa.
Tiểu Trình bước ra, nhìn thấy cô thì ngồi xuống bên cạnh, nhận thấy sắc mặt Nhã Kỳ không vui, liền hỏi.
“Sao vậy? Trông chị khó chịu thế?”
“Còn gì nữa nha, chính là cái gã anh kỳ cục của em đấy, tự nhiên anh ta lại đuổi chị đi” Cô mập môi, tay lại bức lấy một nhánh cỏ dại dưới thềm đất “Anh ta còn nói chị làm bộ làm tịch.”
“À...” Tiểu Trình gật gù, ban nãy cô có nghe thấy những gì hai người nói, sau đó cô đã đi theo Nhã Kỳ ra đây.
“Thật ra anh ấy muốn tốt cho chị thôi” Tiểu Trình muốn giải thích cho anh trai, cô hiểu anh trai mình, dù không phải ruột thịt gì cả, nhưng Lưu An luôn chăm sóc tốt cho cô và những đứa trẻ ở đây.
Công việc của anh vốn rất bận rộn, phải đi đây đi đó mà chỉ cần anh ấy có một ngày nghỉ làm liền sẽ trở về đây. Gần đây anh không làm việc nữa cho nên luôn ở viện chăm sóc những đứa trẻ, từ việc chăm nôm đến phụ giúp các mẹ, anh đều làm.
“Thật ra anh không muốn chị dành nhiều tình cảm cho mấy đứa trẻ ở đây” Cô nói ra điều mà anh trai mình lo lắng, nói rõ ràng hơn những gì mà anh trai thật sự muốn nói, do là anh trai của cô ăn nói có chút kỳ quặc, luôn khiến cho người khác khó chịu, thật ra anh không có ý xấu xa gì cả, cô nói.
“Mấy đứa trẻ đó có vài đứa sức khoẻ không tốt, đặc biệt Bao Bèo, Bao Bèo mắc bệnh bẩm sinh, bác sĩ nói em ấy cùng lắm sống được vài năm nữa thôi.”1
“Em ấy hay ngã bệnh lắm, những lúc đổ bệnh thì mọi người chỉ biết cầu nguyện, chẳng ai biết em ấy sống được bao nhiêu ngày nữa, nên là vừa rồi lúc ở phòng trẻ. Anh thấy Bao Bèo mến chị, vừa rồi chị còn ôm em ấy ngủ, anh chỉ là không muốn chị thương em ấy nhiều quá thôi, ai biết được em ấy sẽ rời đi lúc nào, cho nên nếu chị thương em ấy quá thì chị sẽ rất đau lòng.”1
Phùng Nhã Kỳ đang rất khó chịu, lời Tiểu Trình làm cho cô không dám khó chịu nữa, mà đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Tiểu Trình cười trừ, hai mắt cũng cay nóng.
“Bao Bèo đáng yêu lắm, ai đến đây cũng yêu quý em ấy, có mấy người cũng ngõ ý nhận nuôi em, nhưng mà sau khi thông báo bệnh trạng em như vậy thì họ đều lo ngại rồi từ bỏ. Chị cũng thấy vậy phải không, em ấy thật sự rất đáng yêu, còn biết làm nũng nữa.”
Đúng vậy, ngay khi cô bước vào viện này, cô đã chú ý đến em bé gái này, và con bé cũng mến cô, luôn bám dính với cô.
Thảo nào... Cô cũng thắc mắc vì sao đứa bé đáng yêu như vậy lại chưa được ai nhận nuôi.
“Nên chị ở đây vẫn tốt, nhưng chị đừng dành quá nhiều tình cảm cho chúng, nếu không ngày chúng rời khỏi cuộc đời bất hạnh này thì người đau buồn chỉ có chị, cuộc đời này bất hạnh với chúng lắm, nên chúng mau rời khỏi đây sẽ là chuyện tốt cho chúng.”
Phùng Nhã Kỳ mím môi, hai mắt cô cay xè ứa ra nước mắt nóng, ngày hôm nay cô đã kiềm nén nước mắt rất nhiều, lúc này cô chẳng thể kiềm nén nữa, nước mắt tuông trào trên hàng mi. Phùng Nhã Kỳ cúi đầu tựa vào hai đầu gối, hai tay ôm lấy gối chân. Xi