Nhu Tình Trong Anh

Chương 59: Chương 59: Chưa từng quên




Bác sĩ trong đêm đi đến Phùng gia, khám qua cho Hạ Tình cũng chỉ lắc đầu một cách khó hiểu.

“Cơ thể cô ấy hoàn toàn bình thường, có lẽ đã bị kích động nên ngất đi.”

Hạ Tình nằm trên giường ngủ màu xám, thân váy trắng ngà như một nàng công chúa ngủ say, mọi người lo lắng đến không thể ngủ nữa, trông chờ trong căn phòng của Hạ Tình.

Khi cô tỉnh lại, cha mẹ và ông bà vây hai bên giường lo lắng.

“Con có sao không?” Mẹ Phùng hỏi.

“Sao con vào được căn phòng đó?” Cha Phùng hỏi, vừa rồi ông có tra hỏi bác Lí, bác ấy đã hỏi cô hầu kiểm tra cửa, cô ấy đã khẳng định rằng cửa hoàn toàn bị khoá.

Làm cách nào Hạ Tình đi vào đó được?!

“Cháu có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?” Ông bà hỏi.

Hạ Tình tỉnh dậy, cô lật đật ngồi dậy, trong đôi mắt cô nhìn thấy những gương mặt già lắng lo cho cô, Hạ Tình cúi nhẹ đầu, nhìn vào hai lòng bàn tay mình, hai lòng bàn tay ngửa lên rồi lại úp xuống ngắm nhìn hai bàn tay.

Cô lại ngước lên nhìn ông bà nội, nhìn cha mẹ Phùng.

Cô có thể nhìn thấy rồi, mắt cô đã sáng rồi, thứ mà cô tưởng rằng cả đời này mình không thể làm được.1

Dù đã nhìn thấy ánh sáng, nhưng trong đôi mắt ánh bạc ấy hoàn toàn tối mịch, Hạ Tình lắc nhẹ đầu, môi nhẹ nâng lên thành nụ cười.

“Con không sao...”

Ông bà và cha mẹ lập tức thở phào, hoàn toàn không nhận ra điểm khác biệt trong đôi mắt Hạ Tình.

“Phù... May quá...” Mẹ Phùng thở phào một hơi, mẹ cười đáp “Phong nó đang trên đường về, lát nữa sẽ về đến ngay thôi.”

“Vậy ạ...” Hạ Tình cười khẽ, mẹ Phùng gật gù nói.

“Con nằm nghỉ đi, nằm nghỉ cho thoải mái, lát nữa Phong về với con.”

“Dạ...” Hạ Tình ngoan ngoãn đáp lời, không để người lớn nhận ra khác thường trong cô.

Ông bà nội và cha mẹ nhanh chóng rời phòng, chừa không gian để cho Hạ Tình nghĩ ngơi dưỡng sức.

Khi mọi người rời đi, Hạ Tình chậm chạp xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính lớn, trời đã hừng sáng rồi.

Hạ Tình bước xuống giường, đi đến bên cánh cửa kính lớn nhìn bầu trời đang hừng sáng ngoài kia, từng cơn gió tuyết nhẹ vỗ vào cửa kính, cuối mùa đông, tuyết cũng không còn rơi nữa. Chỉ còn xót lại một ít những hoa tuyết nhỏ bé, cô nhìn những bông hoa tuyết yếu ớt rơi nhẹ trong trời đông.

Cuối đông rồi... Đã bao lâu rồi mới có thể nhìn thấy hoa tuyết rơi, đã bao lâu rồi trái tim mới thức tỉnh.

Đôi mắt lấp lánh của Hạ Tình u ám mở nhẹ nhìn trời sáng ngoài kia, trái tim cô thật nặng, thật trĩu như hàng nghìn bao cát đá đè lên lồng ngực, cảm giác nặng trĩu này là cái gia của việc nhớ lại tiền kiếp sao?

Ha... Tiền kiếp ấy à...

Bây giờ nhớ lại vẫn chỉ có một cảm giác... Thật bẩn.

Vì sao? Vì sao lại cho cô nhớ lại?

Cho cô nhớ lại để làm gì?

Tiếng cửa mở ra, bước chân vội vã chạy vào phòng cùng tiếng thở vội.

Phùng Thế Phong nhìn thấy bóng nhỏ đứng bên cửa sổ kính, anh vội vàng chạy đến, Hạ Tình cũng chẳng cần phải quay đầu cũng đoán được người đến.

Phùng Thế Phong nhìn bóng lưng bé nhó ngước nhìn bầu trời ngoài kia, hai tay anh nắm lấy hai cánh vai cô xoay cô lại với anh.

“Em có bị làm sao không? Vừa rồi Nhã Kỳ gọi cho anh nói em không được khoẻ” Anh vội vàng đến thở không được, lo lắng hỏi cô.

Hạ Tình ngẩn mặt nhìn anh, trong đôi mắt u tối lấp lánh lên một tia sáng, ánh mắt cô thật dịu dàng nhìn anh, bàn tay nhỏ nâng lên cao chạm vào gò má Phùng Thế Phong, cô trầm ngâm ngắm nhìn người đàn ông của riêng mình bao lâu nay.

“Thì ra...” Âm thanh cô thật nhẹ, nhẹ như dây tơ hồng chợt đứt đoạn, nâng niu gò má cương nghị, ngắm nhìn từ đôi mày rậm đôi mắt sắt bén, cánh mũi thật uy nghiêm, môi thật lịch lãm, toàn bộ thật oai phong, hệt như trong tưởng tượng của Hạ Tình.

“Thì ra minh tinh trong lòng đại công chúng là như vậy, quả thật rất đẹp, rất soái.”

“Tình...?” Phùng Thế Phong kinh ngạc, đôi mắt mở to nhìn cô, có phải là...

“Tình à, mắt em...”1

Phùng Thế Phong cũng nâng hai bên gương mặt cô xem xét, hai mắt mở to nhìn sâu vào đôi mắt Hạ Tình, anh giống như đang dùng đôi mắt để kiểm tra mắt cô, hai ngón tay cái xoa nhẹ dưới hai mi mắt.

Hạ Tình cười thật khẽ, âu yếm nhìn người đàn ông phong trần tuấn soái, đẹp tựa bước ra từ trong tranh vẽ, anh giống như là một kiệt tác của một nghệ nhân điêu khắc, đẹp đến không tì vết, tuấn soái, khí chất uy ngút khiến cho người khác mê say.

“Thì ra... Mặt trời của em xinh đẹp đến như thế” Cô cười thật tươi nói, cười thật tươi nhưng mắt cô lại đỏ hoe, lấp lánh đọng nước trên mi “Thì ra... Anh vẫn luôn đẹp như thế.”

Từ kiếp trước, cho dù vết bỏng ăn mòn nửa gương mặt anh đi nữa, anh vẫn đẹp nhất ở trong trái tim cô, đến kiếp sống này, anh vẫn đẹp như thế, nhưng không phải đẹp riêng lòng cô mà có rất nhiều người nhung nhớ vẻ đẹp này của anh.

Anh vẫn luôn đẹp như thế, kiếp trước hay là kiếp này đều rất đẹp, rất thuần khiết, đẹp đến mức cô không dám phạm vào.

Vì cô không phù hợp, cô sẽ làm vấy bẩn tín ngưỡng xinh đẹp này.

“Tình... Mắt em...” Phùng Thế Phong lo lắng cực độ, đôi mắt lấp lánh vô hồn ngày trước đã không còn nữa, giờ đây, anh đã nhìn thấy điểm tựa linh hồn trong đôi mắt cô “Mắt em khỏi rồi sao?”

Hạ Tình chợt cười, cô chớp khẽ mi mắt, long lanh ngưng tụ trên mi mắt chảy xuống, chạy lăn tăn trên gò má, thế nhưng cô lại mỉm ra một nụ cười thật tươi trong đôi mắt lấp lánh nước mắt ấy.

“Ừm... Em không những nhìn thấy... Em còn nhớ tất cả... Em...” Cô nhíu đầu lông mày, khoé môi chợt run làm cho nụ cười ngừng lại “Em nhớ lại tất cả rồi...”

Phùng Thế Phong mở to mắt, hai tay anh vội vàng buông gương mặt Hạ Tình, túm lấy thân thể nhỏ bé của cô ôm vào lòng, anh ghì chặt cô trong lòng mình. Hạ Tình được gói vào lòng anh, nhưng cô không thể cảm nhận được chính mình nữa, những ấm ủ mười tám năm nay đã bị thay thế hoàn toàn, thay thế bằng ký ức của hai mươi chín năm tiền kiếp.

Cô nấc lên tiếng khóc đau khổ, nước mắt không ngừng ứa ra, dù anh ôm cô rất chặt, cô vẫn không thể cảm thấy trái tim mình đập nữa, tai cô bỗng dưng chẳng thể nghe thấy tiếng trái tim của mình nữa.

“Anh... Anh nói đi...” Hạ Tình nấc lên tiếng khổ đau, cơ thể mềm ngoặc như người không xương, nếu anh không ôm cô, cô sẽ ngay lập tức ngã khụy xuống, cô nấc lên một cách ai oán “Anh nhớ tất cả... Phải không?”

“Không...” Giọng anh cũng chỉ còn là sự run rẩy chối từ “Anh không nhớ gì cả...”

“Nói dối...” Cô không thể kiềm được nước mắt, hai mắt cay xè nóng hổi, cay đến mức hai hốc mắt như thể bị nung chín.

“Anh nhớ... Anh... mọi thứ... Anh nhớ mọi thứ!”

Hạ Tình rỉ ra từng tiếng một, sau cùng vùng ra khỏi cái ôm của anh, cô nấc ra một tiếng lớn, hai tay xô đẩy anh ra khỏi mình, chính mình loạn choạng lùi về sau, cửa sổ kính đỡ lấy thân thể cô.

“Anh nhớ tất cả! Anh chưa từng quên!” Cô hướng về anh, nước mắt trực trào rơi xuống gào lên.

Nếu anh quên... Đã không có chuyện đột nhiên cô có hôn ước với anh, làm sao mà lại có chuyện một kẻ mù loà ốm yếu như cô lại có hôn ước với một người đàn ông hoàn hảo như vậy.

Anh chưa từng quên, một giây cũng chưa từng quên.

“Anh chưa từng quên...” Cô lặp lại với đau khổ ai oán, bi ai đến tê tái, trái tim đau đớn rỉ máu trong tâm thức, hai tay cô nắm chặt thành quả đấm nhìn người đàn ông trước mặt mình, nghẹn ngào thốt lên “Anh giả vờ không nhớ... Anh không hề quên...”

Phùng Thế Phong bị hất ra, anh như một hình nhât chết đứng vì bị đánh mất trái tim, gương mặt trắng bệch nhìn cô bé đáng lẽ phải ngây ngô đáng yêu tươi cười với anh, giờ phút này cô thoi thóp trong nghẹn ngào nhìn anh. Phùng Thế Phong bước lên một bước chân, thân thể Hạ Tình tựa vào cửa kính lập tức căng cứng, cô càng trì mình vào cửa kính như muốn xuyên qua nó.

Anh ngừng lại bước chân, không dám tiến tới, anh nhìn cô, anh cũng chẳng hơn cô, chỉ có bi ai hơn chứ không kém, nghẹn lòng gọi tên cô thật khẽ.

“Tình à...”

Hạ Tình lắc mạnh đầu, nước mắt cứ liên tục chảy xuống.

“Phùng Thế Phong... Anh đưa em về nhà đi.”1

Phùng Thế Phong lạnh người, bởi em bé của anh sẽ chẳng bao giờ dám thẳng thừng chỉ điểm thẳng họ tên anh, người trước mặt anh, không phải Hạ Tình ngây ngô của ngày trước nữa, cô đã trở thành Hạ Tình tiền thân.

“Nhà của em là ở đây... Tình à, em đừng như vậy...” Phùng Thế Phong bước lên, hai tay nắm lấy hai vai cô.

Hạ Tình mở to đôi mắt ứa nước, anh bi ai, cô thì thỉnh cầu.

“Anh cho em về nhà đi” Nhà của cô, Hạ gia, không phải nơi này.

“Không được...” Anh ôm lấy cô, lần nữa đem cô ghì chặt vào lòng, giọng anh vừa thấp vừa run nghẹn ngào “Anh và em đã kết hôn rồi, em của đời này chỉ của anh, em đừng nghĩ về những chuyện đó nữa, anh quay xong phim rồi, anh có thể ở bên em rồi, từ bây giờ em không phải ở một mình nữa... Chúng ta chỉ bên cạnh nhau thôi... Tình... Em là của anh...”

“Không phải...” Hạ Tình úp vào lòng anh, nước mắt thấm vào ngực áo anh, cô nghe được tiếng trái tim anh loạn, nhưng tâm hồn cô đã thối rữa, cô không tài nào chấp nhận mình nữa.

Cô thối rữa rồi, toàn thân cô mụt nát đi, đều... Bẩn cả rồi.1

Giấc mơ mà đêm ngoài bờ biển, khi cô tỉnh lại, bên giường là một thứ hình nhân như vũng bùng đen nhầy nhụa, đó chính là một người đàn ông nằm ngủ bên cạnh cô sau khi đã trần trụi quấn quýt. Lần ở khách sạn, thứ gớm ghiết ấy đè lên người cô, đó chính là tổng hợp của những gã đàn ông đè trên người cô, những giọt màu đen nhầy nhụa nhĩu lên mặt cô lúc ấy, là những thứ mà những gã đàn ông của tiền kiếp vấy bẩn vào người Hạ Tình.

Cô nhớ lại tất cả, dù kiếp sống này, cô chỉ thuộc về anh, nhưng tâm hồn cô hoàn toàn thối rữa đi.

Bẩn lắm...

Anh... Xinh đẹp lắm, anh không thể lây những thứ bẩn thỉu.

“Anh làm ơn... Em xin anh...” Hạ Tình khóc nấc, ở trong lòng anh khóc lớn, dù anh có ôm thể xác này chặt đến thế nào đi nữa, linh hồn cô đã không thể rửa sạch.

“Anh cho em về nhà...” Vừa rồi, anh còn bảo là kết hôn, phải rồi, cô và anh vừa mới kết hôn vào ba tuần trước.

Hạ Tình nức nở đến không thể thở được, hai tay túm lấy áo của anh siết chặt, đầu lông mày nhíu lại ép ứa ra giọt nước mắt nóng hổi, giọng cô chỉ còn là tiếng thều thào thật chua xót.

“Phùng Thế Phong... Anh thương em... Thương em thì ly hôn với em đi...”1

“Không... Em không thể làm như vậy với anh...” Phùng Thế Phong cắn chặt răng, tay anh phát run vội vàng ôm chặt cô vào lòng, xua đi cảm giác run rẩy mà ép chặt cô vào lòng, toàn thân tái tê nước mắt cũng tuông xuống “Không ly hôn, anh không ly hôn.”

“Em lạy anh...” Hạ Tình đau khổ thỉnh cầu, nếu anh không ôm chặt, cô sẽ lập tức quỳ xuống cầu xin anh.

Thân xác của kiếp này dù có thuộc riêng anh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, linh hồn cô đã mụt nát đến mức thối rữa, cô đã bẩn, bẩn từ linh hồn.

Cô... Không thể nào ở bên cạnh anh được.

Mặt trời là mặt trời, cỏ dại là cỏ dại, cô thật ngốc, làm sao mà đem cỏ dại sánh vai với mặt trời, làm sao mà đem một trái tim thuần khiết bên cạnh một hồn linh bẩn thỉu.

Không nên, mặt trời của cô xinh đẹp lắm, tín ngưỡng của cô thuần khiết lắm.

Cô không muốn vấy bẩn anh.

Thương cô thì... Anh làm ơn buông tha cho cô, cô mới có thể buông tha cho bản thân mình.

Còn tiếp...

(P/s đang là một em bé ngây thơ với sự chở che bao bọc, đột nhiên nhớ lại kiếp trước lầm đường lạc lối, cô ấy không thể chấp nhận mình đã bị vấy bẩn đến thế, cô ấy của kiếp này vừa mới bước ra khỏi lớp vỏ bọc yếu đuối để đến bên anh, thì sự vấy bẩn của tiền thân đã khiến cho cô ấy hoàn toàn lùi lại, vì... Không muốn làm bẩn tín ngưỡng của riêng cô ấy.)1

_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.