Trong nhà bếp, âm thanh nấu nướng thái lát sắt bén của con dao va vào tấm thớt, người đàn ông áo sơ mi màu đen, bờ vai rộng vững trãi đứng trong bếp nấu ăn.
Có hai cô bé nhỏ ngồi bên bàn bếp ngắm nhìn, Hạ Tình chống hai tay lên mặt bàn bếp, hai bàn tay bợ lấy gương mặt hướng về phía âm thanh nấu nướng, đôi mắt tròn xoe chớp chớp, cô đang dùng lỗ tai cảm nhận mọi hoạt động của anh.
Nghe tiếng thái lát, nghe âm thanh bước chân anh xoay quay xoay lại trong bếp.
“Coi coi kìa, coi cái mặt của em kìa” Phùng Nhã Kỳ ngồi bên cạnh, nhìn thấy bộ dạng ngắm nghía đến mê say của Hạ Tình mà trêu ghẹo. Rõ ràng Hạ Tình không nhìn thấy gì nhưng lại đăm chiêu ngắm về phía anh tra nhà cô đang nấu nướng, thật sự nếu chỉ lướt mắt qua còn ngỡ rằng Hạ Tình không có bị mù.
Hạ Tình cứ ôm mặt nhìn về phía anh, hai gò má ửng ửng hồng, cái miệng nhỏ thì cứ chúm cha chúm chím như chú chim nhỏ, bộ dạng trông rất hạnh phúc.
“Cái mặt mê chồng kia kìa a” Phùng Nhã Kỳ ghẹo lớn.1
Hạ Tình càng chúm chím môi cười hơn, mắt hướng về phía anh, đôi mắt tròn như hạt ngọc đen tuyền chăm chú về phía có âm thanh nấu nướng.
“Hưm...” Hạ Tình suy tư, trong tâm trí đang hình tượng ra một người rất soái đứng nấu nướng, nghĩ đến trái tim cô cứ thình thịch, bản thân cô còn không biết là miệng mình đang cười nữa, ngắm nghía đến mê say, Hạ Tình thốt lên.
“Soái quá đi.”
“Có thấy được gì đâu mà khen như thật a” Phùng Nhã Kỳ ngớ ngẩn hỏi, quay mặt về phía anh trai trong bếp, đúng là với vóc dáng hoàn hảo quý ông cùng với gương mặt như điêu khắc ấy, đứng trong bếp khiến cho lão anh già nhà cô càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, nhưng là cô bé này có nhìn thấy được nét đẹp ấy đâu chứ.
“Em có thể tự tưởng tượng ra mà” Hạ Tình đáp, đã bảo rồi, cô chỉ là không nhìn thấy, không phải mất nhận thức.
“Vừa rồi chị có miêu tả cho em rồi, em có thể hình dung ra anh ấy a” Hai tay bợ mặt buông ra, mười ngón tay đan vào nhau nắm nắm, gò má hồng hồng “Áo sơ mi đen nè, xoắn hai tay áo lên nè, tay trái mang đồng hồ to màu bạc nè, bóng lưng anh ấy thì lớn nè, chỉ cần nghĩ như vậy đã đủ thấy soái rồi. Anh còn đứng bếp nữa, kiểu sẽ rất là lãng tử đó, rất soái luôn.”1
Phùng Nhã Kỳ nhìn gương mặt trẻ con đang phúng phính mê đắm kia, dáng vẻ này là đang rất mê lão anh nhà cô rồi.
“Hôm qua đi chơi có vui không?” Nhã Kỳ nhỏ thì thầm vào tai Hạ Tình hỏi.
Nói đến đi chơi, Hạ Tình lập tức toe toét miệng cười.
“Vui lắm.”
Chật, nhìn nét mặt này của Hạ Tình, Nhã Kỳ cũng đoán ra được cuộc đi chơi hôm qua rất thoả thích.
Hạ Tình cứ như cô bé nhỏ vậy, rất đáng yêu, mọi khi sẽ thấy Hạ Tình rất trầm lặng, cũng sẽ tươi cười nhưng không phấn khởi như khi có Phùng Thế Phong bên cạnh, hễ có Phùng Thế Phong bên cạnh, Hạ Tình sẽ biến thành một đứa bé rất đáng yêu, lúc nào cũng cười tíu tít, còn biết giận dỗi nữa.
Lúc có Phùng Thế Phong và không có Phùng Thế Phong ở cạnh, Hạ Tình giống như hai người khác nhau vậy.
Phùng Nhã Kỳ bật lên chương trình idol yêu thích đi dã ngoại, đặt điện thoại lên giá treo rồi ngồi xem, Hạ Tình một bên tai lắng nghe tiếng chương trình từ điện thoại của Nhã Kỳ, một bên tay nghe ngóng âm thanh của Phòng Thế Phong ở trong bếp.
Hai tay lại chống mặt bàn bợ gương mặt hướng về anh, chúm cha chúm chím cười, hai mắt thì tròn xoe.
Phùng Thế Phong nấu nướng theo yêu cầu của tiểu bé bỏng, cô yêu cầu món bánh tròn tròn nhỏ nhỏ chính là bánh macaroon và món tôm xiên sốt chua cay nướng, anh lay hoay trong bếp, chốc lát ngước lên lại nhìn thấy gương mặt đáng yêu của tiểu bé bỏng đang chờ đợi.
Anh lập tức cười rồi cúi xuống tiếp tục nấu nướng, một lúc sau, khi bánh tròn tròn nhỏ nhỏ đã ra lò, mùi hương bánh ngọt mới ra lò thơm lừng.
Hạ Tình lập tức hít hà mấy hơi, phấn khích đến hai chân nhỏ đá đá không khí.
“Chồng ơi chồng ơi, có mùi thơm rồi.”
“Bánh của bé sắp có rồi” Phùng Thế Phong nói với âm sắc vui vẻ.
“À hem” Phùng Nhã Kỳ đột nhiên cảm thấy thật là ngứa ngáy ở cổ họng đi, màn chồng chồng bé bé làm cho cô cảm giác nuốt nước bọt cũng khó.1
Phùng Thế Phong liếc mắt sang cô em gái ngồi bên cạnh Hạ Tình, ánh mắt cưng chiều lập tức biến hoá thành một ánh nhìn rất xua đuổi.
“Không đi lên phòng đi ngồi ở đây để làm gì?”
“Ngồi ăn ké a” Phùng Nhã Kỳ trả lời nhanh.
Phùng Thế Phong lạnh mặt xoay đi, anh chuẩn bị mang bánh thơm lưng nóng hổi ra, em bé bỏng của anh chờ đợi đến sắp không chịu nổi rồi, cô cứ réo rít hối thúc anh.
“Chồng ơi chồng ồ, chồng ồ chồng ơi.”
Phùng Thế Phong mang bánh ra, đặt đĩa bánh nóng xuống trước mặt Hạ Tình, bàn tay liền véo lấy cái má thịt của cô cưng nựng một cái.
“Đây nha, đến rồi đây” Anh nắm lấy tay nhỏ, nhét chiếc nĩa bạc vào tay cô, Hạ Tình lần mò chạm vào đĩa bánh, cầm chiếc nĩa chọt vào một cái bánh nóng đưa lên thổi phù phù.
Phùng Nhã Kỳ ngồi bên cạnh, nhít nhít mông áp sát Hạ Tình, bàn tay vụng trộm hướng đến đĩa bánh, lập tức.
Bốp.
Phùng Thế Phong đánh cái beep lên mu bàn tay trộm vặt của Nhã Kỳ.1
“Á!” Phùng Nhã Kỳ thét lên, rút lại bàn tay, xoa xoa mu bàn tay vừa mới bị đánh, ánh mắt hung hăng trừng lên “Anh có còn nhân tính hay không vậy? Xin một miếng cũng không cho.”
“Không” Phùng Thế Phong đáp rất tỉnh “Của vợ anh.”
“Ơ...” Phùng Nhã Kỳ không phục, quay sang Hạ Tình, giọng nói mềm nhũng nịnh hót “Bé Tình xinh đẹp, chị dâu đáng yêu của tôi a.”
Hạ Tình vừa mới cắn một miếng bánh, chiếc bánh tròn biến thành hình dạng nửa vòng cung còn cả dấu răng của cô. Cái miệng nhỏ nhai nhai bánh, ngon đến mức gương mặt Hạ tình phún phính ra mấy bông hoa.
Đúng là bánh này rồi, đúng là mùi vị này rồi a.
Cô bé hạnh phúc đến toe toét cười, nghe Nhã Kỳ nịnh nọt, Hạ Tình đưa ra chiếc thìa bạc còn nữa cái bánh ý muốn đút cho Nhã Kỳ.
Phùng Nhã Kỳ liền khửa khửa cười, mặt hướng đến cái bánh trên nĩa bạc, bỗng nhiên Phùng Thế Phong vung bàn tay, bàn tay to dính vào mặt Nhã Kỳ, anh đẩy đầu cô né ra. Thân thể to cúi thấp xuống cắn lấy toàn bộ cái bánh trên nĩa bạc của Hạ Tình, anh ăn xong nửa chiếc bánh còn lại mới thu lại dáng vẻ.
Phùng Nhã Kỳ ngây ra, tức đến phì khói.
“Cái lão già này! Đó là Tình Tình cho em chứ bộ.”
Phùng Nhã Kỳ oan oác phản ứng, Phùng Thế Phong mới cầm lấy cái bánh khác nhét thẳng vào cái miệng đang la làng của cô em.
Được nhét bánh vào miệng, Phùng Nhã Kỳ liền thổi thổi bánh nóng trong miệng rồi nhai nhai, không còn phản đối nữa.
“Em mau mau lấy chồng hộ anh đi” Anh nói, âm vực rất xua đuổi “Anh mày chán ngấy cái mặt của mày rồi nha.”
“Xía!” Phùng Nhã Kỳ hất mặt đi, thông báo cho anh tin tốt “Còn lâu mới lấy.”
Phùng Thế Phong nhìn sang em bé bỏng ngoan ngoãn ngồi cắm nĩa ăn bánh, gương mặt tập trung ăn bánh đáng yêu cứ phún pha phún phính, cái miệng nhỏ nhai nhai thật đáng yêu, nhìn chỉ muốn hôn một cái.
Nghĩ đến anh cũng chẳng ngần ngại hay chần chừ, muốn hôn thì phải hôn a, Phùng Thế Phong cúi thấp người, mặt hướng đến cái miệng nhỏ đang nhai nhai bánh hôn chụt một cái, miệng cô có vị thơm ngọt của bánh, anh không nhịn được liếm lấy cánh môi cô một cái.
“Khụ khụ khụ... Ặc... Nghẹn chết đi được” Phùng Nhã Kỳ vừa mới nuốt xuống cái bánh ngon, nhưng màn hôn hít kia làm cho bột bánh nghẹn lại ở cuốn họng, cô nàng vỗ vỗ lồng ngực ho khụ.1
Bộ dạng nghẹn chết của Nhã Kỳ càng làm anh khoái chí hơn, Phùng Thế Phong nhếch miệng cười.
“Lấy chồng đi thì không nghẹn nữa.”
“Mới không thèm” Nhã Kỳ thẳng thừng từ chối ngay.
Phùng Thế Phong quay trở lại khu bếp nướng, ướp xong tôm với nước sốt, anh mở lò nướng để khây tôm vào, vừa thực hiện động tác bấm nút lò nướng vừa nói.
“Anh nói thật đấy, hai mươi ba tuổi rồi chứ không nhỏ nữa” Bấm xong nút lò nướng, Phùng Thế Phong xoay lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô em gái “Quản lý Lưu tính tình rất tốt, bề ngoài thì không bàn cãi nữa, em thấy thế nào?”
“Quản lý Lưu?” Nghe nhắc đến, trong tâm trí Nhã Kỳ liền hiện ra khuôn mặt tương tự lão anh trai, chỉ khác là anh trai nhà cô soái hơn một chút, có khí chất hơn một chút.
Gương mặt thì có tuấn tú đó nhưng mà quản lý Lưu lúc nào cũng lầm lầm lì lì trong rất u ám, lại còn nói, quản lý Lưu đi theo anh trai cô mười năm rồi, số lần gặp mặt cô phải nói là vô số kể nhưng lần nào mặt anh ta cũng nghiêm ngặt, lúc nào cũng nghiêm túc đến cô còn chẳng nhìn thấy anh ta cười lần nào.
“Uầy, chê” Nhớ đến gương mặt đẹp trai nhưng không được thân thiện ấy, Nhã Kỳ lắc đầu ngay.1
“Sao lại không thích?” Phùng Thế Phong không khỏi khó hiểu, Lưu An bề ngoài không thua kém anh, tính tình phải nói là rất tốt, thế thì sao cô em gái nhà anh lại từ chối thẳng thừng như vậy? Thậm chí chẳng hề suy nghĩ một giây nào.
“Mặt anh ta cứ như có ai ăn hết của nhà anh ta ấy, lúc nào cũng nghiêm trọng cả, hầm hầm, lầm lầm lì lì” Phùng Nhã Kỳ không ngại nói ra cảm nghĩ về vị quản lý mà anh muốn giới thiệu cho cô “Đúng là anh ta có đẹp trai, nhưng cảm giác rất khó gần, không được thân thiện cho lắm.”
Phùng Thế Phong nghe cô nói xong càng chau chặt mày hơn, không biết cô em gái của anh là nhận thức kém hay bị khiếm thị.
Lưu An mà khó gần?
Không phải chứ, Lưu An theo anh mười năm, chẳng bao giờ Lưu An bày tỏ khó chịu hay tức giận, dù là công việc quản lý rất khó khăn, Lưu An luôn phải chịu đựng tính tình khó khăn của anh nhưng Lưu An chưa một lần than thở, cũng chưa một lần khó chịu.
Có những lúc bị anh cáu gắt, Lưu An cũng chỉ lặng lẽ buồn thôi a, vì bản thân cậu từ bé không có cha mẹ, sống ở cô nhi viện với sự yêu thương của các mẹ nuôi, cậu không dám cầu cũng chẳng dám đòi hỏi, được anh lựa chọn là một điều may mắn với cậu, nhờ anh mà cậu mới có thể đổi đời.
Cậu thật sự rất thành thật, rất trung thành với anh, mười năm trong giới giải trí ganh đua ghen ghét này, đã rất nhiều lần Lưu An bị lôi kéo phản bội Phùng Thế Phong, những người ghen ghét Phùng Thế Phong luôn lôi kéo Lưu An, trả cho cậu một khoảng tiền rất lớn chỉ để bới móc đời tư Phùng Thế Phong từ Lưu An, nhưng kết quả chỉ có một, Lưu An không bao giờ bán đứng Phùng Thế Phong.
Anh nhớ quản lý Lưu và Nhã Kỳ gặp nhau không ít lần, trong suốt thời gian dài đằng đẵng là mười năm ấy, Lưu An và Nhã Kỳ gặp mặt nhau rất nhiều, như thế nào mà ấn tượng của Nhã Kỳ dành cho Lưu An lại xấu như vậy?
Lưu An mà lại không thân thiện, khó gần sao?
Hoàn toàn không có, Lưu An trong mắt anh hoàn toàn là một cậu bé lúc nào cũng vui vẻ, dùng nụ cười che đậy tâm tư.
Cơ mà Nhã Kỳ nói như vậy... Không biết Nhã Kỳ có biết xuất thân của Lưu An không?
Còn tiếp...