Nhu Tình Trong Anh

Chương 28: Chương 28: Công viên nhiệt đới




Gội đầu xong, ủ tóc xong, Hạ Tình cũng đã ngâm bồn nước ấm xong, cô mặc áo tắm lông, Phùng Thế Phong dắt bé bỏng đi ra ngoài, anh mở tủ quần áo chọn trang phục cho cô.

Trời đã sang đông rồi, phải mặc ấm một chút, Phùng Thế Phong chọn một chiếc quần jeans, áo len dày màu nâu, lấy cả quần con áo nhỏ mang ra để một bên, anh trước tiên sấy khô tóc cho em bé của anh đã.

Tiếng máy sấy tóc ồ ồ, Hạ Tình còn há miệng ù oà như chiếc máy sấy, nghịch một lúc tóc cũng khô. Hạ Tình ôm quần áo anh đã chuẩn bị xong mò vào phòng tắm thay ra, mặc vào xong xuôi lại đi ra ngồi xuống giường chờ anh chải tóc.

Phùng Thế Phong chải xong tóc, thắt lại thành một chiếc bím tóc dài để qua một bên vai.

“Chờ anh một chút” Chuẩn bị cho bé bỏng xong xuôi thì đến lượt anh, anh lấy quần áo đi vào phòng tắm, Hạ Tình ngồi trên giường, hai chân thả xuống đá đá không khí chờ đợi.

Một lúc sau anh đi ra, mùi hương xà phòng nam tính nồng cả phòng, anh chuẩn bị tươm tất, tay cầm áo khoác dày đi đến chỗ cô.

“Mặc áo khoác vào nào, trời lạnh lắm.”

Hạ Tình nhanh chóng đứng dậy, hai cánh tay nhỏ giơ ra như chú gà con vẫy vẫy cánh, anh mặc vào áo khoác lông dài cho cô. Còn quấn cả một lớp khăn len choàng cổ, chiếc khăn len choàng đến nửa gương mặt nhỏ, đội chiếc mũi nón len màu nâu.

Cô được anh bịt kín mít luôn a.

Bản thân anh cũng mặc áo khoác dày, bịch khẩu trang đen, đeo vào chiếc kín đen. Hai người chuẩn bị xong cũng đến tám giờ tối, cuối cùng là mang tất len vào cho bé bỏng, mang giày boot cao rồi thắc dây dày lại.1

“Oa...” Hạ Tình bị bịt kín, từ đầu đến chân không lộ ra mảnh da nào.

Anh cũng mang giày xong, tay nắm lấy tay cô dắt đi.

“Xong rồi, đi chơi thôi.”

“Âu de!” Hạ Tình hớn hở vội bước theo anh, tay nắm dây xích của Tiểu Bạch cùng đi xuống nhà.

Hai người đi xuống tầng lầu, cả nhà họ Phùng ngồi dưới sảnh phòng khách, nhìn thấy hai vợ chồng đi xuống, mẹ Phùng nhìn anh bịt kín Hạ Tình thành một cây nấm, mẹ hô hô lên cười.

“Phong dắt bé Tình đi chơi à?”

Cả hai đi xuống sảnh sofa mà cả nhà đang ngồi, bà nội liền ghẹo.

“Ấy, bé Tình hôm nay được chồng dẫn đi chơi rồi, nhìn mặt con bé kia kìa, thích quá ha Tình ha.”

Ông nội nhập cuộc trêu ghẹo “Coi kìa coi kìa, mặt đỏ hết rồi kìa.”

Hạ Tình bị ông bà ghẹo, cô xấu hổ hai tay câu lấy cánh tay anh, mặt úp vào cánh tay anh trốn đi, chiếc mũ len trên đầu xì xèo khói.

Phùng Nhã Kỳ ở một bên, tay cầm nĩa bạc có một miếng táo, há miệng ngoạm một cái liền nhai hết táo, nhưng mà nhìn thấy vợ chồng nào đó thì bị bội thực ho khụ khụ.

“Ôi... Khụ khụ...”

Cha Phùng là người nghiêm túc nhất trong mọi người, cha hỏi.

“Dắt Tình đi chơi ở đâu đó?”

Phùng Thế Phong khẽ cười, tuy nhiên anh đã bịt kín rồi nên cũng chẳng ai nhận ra là anh đang cười.

“Đi chơi vòng vòng thành phố ấy mà, có thể sẽ không về.”

“Ồ, hai đứa đi cẩn thận” Cha Phùng gật gù.

Phùng Thế Phong nắm tay Hạ Tình, cô liền cúi cúi người về phía mọi người xin phép.

“Con đi a, con đi chơi đây” Hạ Tình nhìn về phía tiếng ho khụ khụ của Phùng Nhã Kỳ, tay cô đưa ra sợi dây xích của Tiểu Bạch.

“Chị... À...” Quên mất ở đây có người lớn, không được gọi Nhã Kỳ là chị, cô là chị dâu a, nhưng mà xưng hô làm sao cũng thật ngượng miệng, Hạ Tình xoay sang chỗ mẹ Phùng, hai tay chìa ra sợi dây xích của Tiểu Bạch, nhút nhát yêu cầu.

“Mẹ... Mẹ trông giúp con...”

“Được được” Mẹ Phùng đứng dậy, cầm lấy dây của Tiểu Bạch, không quên ngó Hạ Tình một cái, gương mặt nhỏ giấu trong khăn choàng, vẫn nhìn thấy được hai gò má hồng hồng, mẹ Phùng liền cười cười.

“Con dâu của mẹ đi chơi vui vẻ nhá.”

“Vâng” Hạ Tình lại đỏ mặt, cô ôm lấy cánh tay anh, mặt ủi ủi vào cánh tay anh trốn.

Phùng Thế Phong nắm lấy tay cô rồi dắt đi, Phùng Nhã Kỳ vừa ho sặc xong, tay liền cầm điện thoại tiếp tục đang trạng thái.

J4F: “Nam diễn viên nào đó hôm nay đưa vợ đi chơi, mặt mày rất hớn hở, miệng cười đến tận mang tai rồi.”

Dù anh có đeo khẩu trang mang kính mắt đi chăng nữa, vừa rồi cô nhìn liền thấy anh rất hạnh phúc a, cười đến gần toét cả miệng.

Phản hồi từ cộng đồng mạng:

“Làng giải trí có bao nhiêu người có vợ rồi nhỉ? Chủ trang đang đề cập ai đấy?”1

Phùng Nhã Kỳ liền không ngần ngại trả lời bình luận thật ngắn gọn và vắn tắt.

“Họ Phùng.”

Mọi người đều thả cảm xúc cười haha vào bình luận của cô, bởi người trong làng giải trí mang họ Phùng và là diễn viên thì chỉ có mỗi Phùng Thế Phong, sau đó rất nhiều bình luận phản hồi.

“Chủ trang thật là biết đùa.”

Ấy, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như vậy a, đang nói sự thật mà không ai thèm nghe, đúng là... Bách nhân bách khẩu lòng bất tin mà!

...

Phùng Thế Phong đưa cô đến công viên nhiệt đới, lúc này là tám giờ hơn, vừa vặn là khung giờ đi chơi nên mọi người rất nhộn nhịp, anh dắt tay cô đi trên con đường nhộn nhịp người.

Hạ Tình nắm tay anh, tay kia cũng nắm chặt cánh tay anh, cô rất ít khi đi ra nơi đông người như vậy, mỗi lần đi ra đều rất lo lắng, bởi cô sợ mình sẽ bị lạc.

Phùng Thế Phong nắm chắt tay cô, âm thanh ấm áp trấn an tiểu thiên hạ.

“Không sao, anh sẽ không để lạc em đâu.”

“Nhưng mà...” Hạ Tình ôm cứng anh, vô tinh đem cánh tay anh ép chặt vào lòng ngực mềm mại, Phùng Thế Phong cười hắc.

Hay là... Anh không khuyên nữa, cứ để cô ôm cánh tay anh như vậy đi a, càng tốt.1

Cả hai đi vào công viên nhiệt đới, bởi Hạ Tình là người mù, cách cô tận hưởng cuộc đi chơi cũng chỉ là hoà nhập vào không khí, những trò chơi như tàu lượn, tàu bay cô đều không thể chơi, mà cô cũng chẳng dám chơi đâu.

Hạ Tình háo hức tận hưởng khí người nhộn nhịp, tận hưởng cảm giác được anh tắm tay dắt đi giữa những dòng người, nơi đây là công viên nhiệt đới, có rất nhiều cặp đôi, có những gia đình, tiếng cười nói thật vui tai, cô vừa đi mà miệng cũng toe toét cười.

Đôi mắt lấp lánh như những vì sao sáng liên tục hướng về những âm thanh nhộn nhịp.

Anh biết cô cũng muốn chơi những trò chơi, nhưng là do mắt cô cho nên từ bé đến lớn cô chẳng được chơi bất kì trò chơi nào, mỗi lần gia đình dắt cô đi công viên, cô chỉ đứng và nghe hai em nhỏ hò hét trên đu quay.

Thật ra với Hạ Tình, được hoà nhập vào bầu không khí như vậy cũng đã đủ rồi.

Nhưng hôm nay, anh sẽ cho cô thoả thích, có một chỗ mà cô có thể chơi được.

“Em có muốn chơi trò chơi không?” Anh dò hỏi.

Hạ Tình lắc nhẹ đầu, cô thì có thể chơi cái gì “Không đâu, không chơi được.”

“Chơi được, nào, anh dắt em đến chỗ này.”

Phùng Thế Phong đưa cô đi, hai người đi bộ một lúc nữa, đi vào một nơi nào đó rất nhộn nhịp tiếng nhạc ồn ào, Phùng Thế Phong đặt cô ngồi xuống một chiếc ghế, sau đó tháo giày của cô ra.

Đột nhiên lại bị tháo giày, Hạ Tình ngạc nhiên “Chơi cái gì vậy?”

Anh cười lớn “Một lát nữa em sẽ biết.”

Cởi ra giày bot đặt vào một hộp dùng cá nhân riêng, dùng chìa khoá tủ khoá lại sau đó anh dùng một đôi giày khác mang vào cho Hạ Tình. Mang xong, chân cô cảm giác bị nặng xuống, anh mang cho cô một đôi giày rất nặng.

“Thử đứng lên xem.”

Mang vào rồi anh đứng dậy, yêu cầu cô đứng lên, Hạ Tình nheo này, hai chân thử nhấc lên nhưng đôi giày này thật nặng, thật lạ a. Cô lần mò theo anh, muốn nắm lấy cánh tay anh nhưng hình như anh đã giấu tay đi rồi, không nắm được tay anh.

Cô bậm môi, cố gắng đứng dậy, vừa vặn đứng dậy lập tức ngã nhào về phía trước, úp cả người vào lòng anh.

“Á!” Cô biết rồi, cô biết rồi a, cái này, cái này giống như giày trượt băng “Trượt băng ạ?”

“Đúng rồi” Phùng Thế Phong haha cười, đỡ cô ngồi xuống lần nữa, anh bắt đầu tháo giày của mình rồi bỏ vào tủ cất giữ, sau đó mang vào giày trượt.

Đứng dậy nắm lấy hai tay cô, Hạ Tình không quen với giày trượt, hai chân cô cứng ngắt lại.

Anh nắm tay kéo cô trượt ngoài sân băng, chân Hạ Tình chỉ có cứng ngắt bị anh kéo đi, cô túm lấy tay anh, sợ ngã nhưng mà chân thì không hoạt động được.

“Này... Này... Cái này không được...” Hạ Tình không điều khiển được chân nữa, giày mà trượt là hai chân cứ mở ra, cô ngồi uỵch xuống, ngồi chòm hổm xuống hai tay nắm lấy anh oa oa lên.

“Không được aaa.”

Phùng Thế Phong bật cười lớn, anh xoay người hai tay nắm hai tay cô, cô thì ngồi chòm hổm, đôi chân thon dài đạp giày trượt, Phùng Thế Phong trượt lui, nắm tay cô kéo trượt đi dù cô đang ngồi mà vẫn trượt te te trên sân băng.

“Úi aaa...” Hạ Tình hốt hoảng, cô chỉ ngồi im mà anh cũng kéo cô đi được “Í í í.”

Chân cô đang tự chạy nè, ôi ôi, cô đang tự trượt bay bay nè.

Ối ối, Hạ Tình nắm chặt tay anh, chới với ngồi xỏm mà vẫn có thể trượt khiến cho cô vừa sợ lại vừa thích thú.

Không biết cô đang khóc hay đang cười nữa, miệng thì toét ra nụ cười mà giọng thì oa oa lên.

Phùng Thế Phong dừng lại, kéo cô đứng dậy, sau một màn ngồi trượt hai chân Hạ Tình bủn rủn rồi, anh kéo cô đứng dậy liền đá giày băng trượt nhanh, kéo cô cùng đứng trượt.

Hạ Tình túm chặt tay anh, mặt mày trắng bệch le hét.

“Í a! Đáng sợ quá! Anh đừng kéo nữa a! Ôi ôi chân em không có động mà nó vẫn đi nè.”

“Áaa! Em trượt nè... Anh anh anh! Em đang trượt nè!”

Phùng Thế Phong kéo cô trượt, cái miệng cô cứ huyên náo nói khiến cho anh không thể ngừng cười.

Sau mấy vòng được anh kéo trượt, Hạ Tình đã có thể làm quen hơn với giày băng, cô đã có thể dễ dàng hơn nhưng vẫn là câu cứng anh, được cái miệng gan dạ hơn chút.

“Í ui! Tưởng thế nào! Trượt băng cũng dễ...”

“Dễ ha” Phùng Thế Phong liền buông ra tay cô, Hạ Tình lập tức câu chặt á hú hét.

“Ấy ấy! Đừng đừng a, không... Không có dễ nữa...” Anh vừa buông ra, cô liền trắng mặt túm lấy cánh tay anh như con sam biển, Phùng Thế Phong liền haha cười.

Anh vùng tay ra khỏi tay cô, để cho cô tự mình đứng trên sân băng, Hạ Tình quýnh quáng với nắm không khí để chụp lấy anh nhưng anh đã cách xa, lập tức chân cô mềm nhũng, mất đi thăng bằng ngã uỵch xuống đất. Bàn mông va mặt đất một cái bẹp, Hạ Tình liền mếu máo, gương mặt nhăn nhó lại vì bị đau.

“Hu... Oà!”

Phùng Thế Phong nghe cô khóc liền hoảng, vội ngồi xuống, rối rít đỡ lấy gương mặt nhỏ đang mếu khóc nâng lên.

“Anh xin lỗi anh xin lỗi, em đau lắm hả?” Anh chùi chùi nước mắt trên mi cô, Hạ Tình lập tức liếc mắt, hai tay túm lấy anh kéo mạnh anh về phía mình.

“Này...!”

Phùng Thế Phong không kịp phản ứng, bị cô kéo liền bật ngửa ngã nhào về phía cô, cả hai ngã nằm xuống sân băng, anh đè lên người cô.

Cô kéo được anh ngã liền phúng phính gò má cười tươi như hoa, cái miệng vừa mới mếu khóc lại có thể nhoẻn ra nụ cười khúc khích.

“Anh bị ngã rồi nè.”

“Ha! Em được” Phùng Thế Phong lật đật ngồi dậy, phùi phùi hai bàn tay lạnh liền túm lấy cô đứng dậy, bắt đầu lôi cô trượt vèo vèo.

“Oá! Cứu! Cứu mạng a!”

Bớ người ta, bớ bớ người ta, gió mạnh quá a, trượt nhanh quá nè, bay bay luôn.

Cả sân băng toàn là tiếng kêu ú ớ của Hạ Tình pha trộn tiếng cười khanh khách rất thoả thích, không biết là cô đang sợ hay đang thích, cũng... Không biết là cô đang khóc hay đang cười nữa.1

Còn tiếp...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.