Cô chúm chím cười như chú mèo nhỏ, nhưng đột nhiên cô lại nghĩ đến một chuyện gì đó, gương mặt tươi tắn khựng lại, nhìn chằm chằm phía anh.
“Thế... Nếu đã có đóng thế vậy tại sao anh không cho em xem?”
Lúc đó anh gọi cho Nhã Kỳ, bảo Nhã Kỳ không cho cô xem chương trình a, nếu là đóng thế thì anh không cần phải giấu đến như vậy.
Người này... Có phải hay không là đang lừa cô?
Phùng Thế Phong nhìn cô lại biến thành bộ mặt chằm chằm, anh lại véo hai bên gò má cô, kéo hai kéo miệng vểnh lên thành nụ cười.
“Thế ai đó chẳng phải xem rồi không phân biệt được, rồi buồn rầu giận dỗi anh” Nhéo nhéo hai gò má thịt, mặt cô cứ bí xị xuống như ai đó giành mất đồ ăn của cô.
“Anh không muốn em xem, dù có đóng thế thì đó vẫn là hình ảnh của anh, em nghe thấy thì em sẽ buồn a, anh không thích em bé của anh buồn.”
“Hừ...” Hạ Tình thở hắc ra một hơi, Phùng Thế Phong kéo cô cúi thấp xuống, đến gần anh hơn, anh nói với âm thanh dụ dỗ mê hoặc.
“Anh đã làm việc rất chăm chỉ rồi, em bé không có thưởng cho anh à?”
Uầy, anh lại còn đòi thưởng cơ đấy, cô thì có gì để thưởng cho anh, Hạ Tình bậm bậm môi, nảy ra một ý, bàn tay nhỏ nâng lên xoa xoa nghịch nghịch mái tóc của anh, âm thanh giống như bà cụ non.
“Ồ ồ, anh đã vất vả rồi a, ngoan quá ngoan quá đi.”
Cô hehe cười rất nghịch ngợm, khen thưởng anh giống như một bà cụ khen thưởng đứa cháu nhỏ, trong khi so về tuổi tác thì anh đáng tuổi chú của cô a, thật là trái quy tắc. Xoa đầy anh xong, khen thưởng anh xong, Hạ Tình nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh về phía giường ngủ.
Căn phòng này quá quen thuộc với cô rồi, cô tức tốc một cái liền có thể chạy về giường ngủ trùm chăn lại trốn đi. Phùng Thế Phong nhấc cao bạc môi cười, ánh mắt tà nịnh nổi lên tia nôn nóng, anh bước về phía giường, nhìn cục to tròn trong chăn.
Tiếng bước chân thật uy lực kèm theo âm thanh tháo gỡ cúc áo, tháo ra đai lưng thả xuống sàn.
Hạ Tình rút trong chăn, mặt mày đỏ bừng nghe thấy âm thanh trút bỏ quần áo, quả tim nhỏ đập lùng bùng trong ngực, mặt cô nóng quá đi.
Anh trút xuống quần áo, gối chân nâng lên giường thì toàn thân đã khoả, nắm lấy cái chăn tung ra, túm lấy con bé nhỏ đang nằm cuộn tròn như chú nhím nhỏ.
“Á!” Cô bị anh kéo vào lòng, quần áo của anh đã thoát ly rồi, Hạ Tình chắn tay trên lòng ngực rộng liền chạm vào da thịt nóng, mặt cô càng đỏ hơn, bối rối la ba lắp bắp “Anh... Anh a... Không cắm... Không cắm đâu...”
Anh vừa mới trở về, cô chưa có chuẩn bị tốt, cứ thế mà cắm vào thì... Cô ngượng lắm.
Cơ mà có khi nào anh cho cô chuẩn bị đâu chứ, lúc nào cũng đột ngột trở về rồi ăn sạch sẽ cô.
“Làm sao?” Nhìn thấy cô phản ứng chống đối, Phùng Thế Phong khiêu mi “Không thích cắm?”
“...” Không phải là không thích, nhưng ngay lúc này Hạ Tình đang rất ngượng a.
Phùng Thế Phong cúi thấp đầu, hơi thở nóng phà phà xuống, anh đã không còn mảnh vải nào cả, vật thô dài kia không một cái gì cản trở cứng rắn chỉa vào người Hạ Tình.
“Em bé ngày mai có muốn đi chơi không? Ngày mai anh rãnh đó” Phùng Thế Phong lại bắt đầu dụ dỗ.
Nghe đến đi chơi, lại còn là đi với anh. Đây là lần đầu tiên anh chính thức dắt cô đi chơi đó, hồi trước anh toàn lặng lẽ đi theo, Hạ Tình lập tức mắc bẫy nhoe ra nụ cười non nớt, trả lời ngay.
“Muốn, muốn đi chơi.”
Cô ở nhà nhiều lắm rồi, cũng muốn được đi ra ngoài hít không khí, và đặc biệt là được anh dắt đi, anh sẽ chính thức nắm tay cô đi vòng vòng thành phố.
Oa, chỉ cần nghĩ đến cũng khiến Hạ Tình rạo rực rồi.
“Muốn đi chơi thì bây giờ em bé ngoan ngoãn một chút, cho anh cắm vào a.”
Hạ Tình bậm bậm cánh môi, hai bàn tay chắn trên ngực anh nắm lại, mấy đầu móng tay bấu vào lòng ngực anh, mắt cô nghiêng sang một bên như thể cô muốn che đi một bên gò má đang nóng phừng phừng.
Được đi chơi thì bị cắm một đêm, giao dịch như thế cô có lỗ vốn không?
Cơ mà... Cô mà không đồng ý thì cũng không thể ngăn cản được việc anh cắm vào, khi đó cô vừa bị cắm vừa không được dắt đi chơi a, như thế mới là lỗ vốn.
Cứ nghĩ đến chuyện cắm vào, cảm giác bị cắm rút rồi cơn hân hoan khoái hạc cực kì sảng đó làm cho Hạ Tình thẹn đỏ, gương mặt đỏ như phủ ráng chiều đỏ heo.
Hai bàn tay cô buông ra chống đỡ, đặt lên trên ngực nắm lấy váy ngủ nắm níu kéo lớp váy ngủ lên, kéo váy ngủ qua khỏi bụng thì nắm chặt vải vóc. Hai chân nhỏ nâng cao lên, tự động nâng đùi banh chân ra.
Mặt cô nóng quá, nóng như thiêu đốt, anh cứ nhìn cô chằm chằm, cô cảm giác được ánh mắt của anh phủ lên từng tất da thịt.
“Ân...” Tự mình mở chân ra, Hạ Tình buông ra vải vóc trên bụng, hai bàn tay nhỏ tụ ôm lấy gương mặt mình, ôm lại hai bên gò má nóng che đi đôi mắt, giọng nói phát thẹn nhẹ thỉnh “Anh... Cắm đi.”
Phùng Thế Phong đăm đăm ngắm nhìn tiểu khả ái, liên tục nuốt xuống mấy ngụm nước bọt, anh giống như con sói hoang bị bỏ đói, nhìn thấy món mồi ngon không thể kiềm nén mà nuốt xuống mấy hơi ừng ực, tay anh nắm lấy váy ngủ đẩy lên cao hơn, đẩy váy qua đôi ngực to tròn múp sữa.
Đôi ngực sữa tiếp xúc không khí lạnh, cô run nhẹ làm cho hai nụ hoa hồng khẽ động cực kì mê người. Mắt anh nhuộm dục, ngắm nhìn hai nụ hoa trên đôi nhũ căng tròn, con ngươi tà ma di chuyển lả lướt trên làn da chạy xuống ổ bụng, chạy đến vị trí u hoa đang mở ra, miệng u hoa hồng hào cực kì mời gọi.
“Này...” Hạ Tình đã sẵn sàng tư thế chờ cắm rút, nhưng anh mãi vẫn chưa cắm, anh cứ nhìn chằm chằm cô a, ánh mắt của anh quét đến đâu, lông tơ Hạ Tình đều dợn lên chỗ đó, ngay lúc này, cô biết anh đang nhìn chằm chằm chỗ kia của cô.
Hạ Tình vội khép lại đùi, ngăn lại ánh mắt như đục khoét da thịt ấy, trái tim cô loạn rồi, toàn thân phát nóng đỏ mẫn. Phùng Thế Phong liền chắn tay bên đùi non, không cho cô khép chân lại, banh hai bên đùi ra rộng hơn, để u hoa thịt hồng hào lộ ra rõ hơn, như một đoá hồng diễm lệ nỡ rộ ngay trước mắt.
“Anh Phong... Đừng nhìn nữa...” Cô che chắn gương mặt, hai bàn tay túm lấy gương mặt nhỏ xấu hổ của mình “Anh đừng nhìn nữa...”
“Anh vào đi... Đừng nhìn nữa...”
Cô thẹn quá đi, anh chẳng phải là muốn cắm sao? Cắm đi a, đừng có nhìn chằm chằm chỗ kia như thế chứ, thật là xấu hổ.
Phùng Thế Phong nâng mắt nhìn gương mặt nhỏ, cô đã giấu đi rồi a, chỉ nhìn hai hai bàn tay nhỏ túm chặt gương mặt thôi.
Ngón tay thon dài chạm vài thớ thịt non mềm, mân mê phía ngoài cửa miệng rồi mang ngón giữa cùng ngón áp út cắm vào.
Bên trong cô thực mềm, thực nóng, tường hoa thịt non vây kín lấy ngón tay anh như hàng ngàn cái miệng nhỏ đang hút, nếu nó là hạ thân của anh, anh sẽ chết mất thôi.
“Em bé của anh lúc nào cũng chật như thế này” Anh cười tà, hai ngón tay xoắn lấy bên trong, đầu ngón tay cong lên chà vào thớ thịt cắm móc.
“A...” Hạ Tình rên rỉ, bàn tay vẫn ôm chặt gương mặt.
Anh dùng lực cắm móc trong u hoa, hai ngón tay móc vào điểm thịt nhạy cảm rồi chà cắm liên tục, móc ra tiếng nước lách tách, cô phát run, u hoa bí bách nước, anh dùng lực cắm móc đến hai đồi nhũ thịt cũng run rẩy theo, Hạ Tình buông ra gương mặt, hai tay vòng xuống ôm lấy ngực chính mình ngăn lại tưng nảy xấu hổ đó.
“A đừng... Em... Em...” Tiểu khả ái đỏ bừng, vặn vẹo thân thể với hai ngón tay, giữ lại ngực một tay nâng lên chặn trên miệng, cô cũng không thể ngăn lại tiếng rên rỉ của mình, nấc ra một tiếng hân hoan “Aaa.”
Phùng Thế Phong rút ra hai ngón tay ướt đẫm, bé con run bần bật, toàn thân đỏ mẫn, anh không cho cô thời gian thích ứng, nhanh chóng dùng chính mình nhét vào.
“Ưm!” Hạ Tình túm lấy ga đệm siết, một thúc bị lấp đầy, sau cao trào cơ thể nhiễm dục vô cũng mẫn cảm, cô chỉ vừa hít thở được vài hơi đã bị cắm, anh vừa cắm vào lại rất ngông cuồng chạy nước rút.
Khoái cảm còn chưa kịp với, một trào cắm rút khiến cô bé tê tái vặn vẹo, không thể ngăn cản được sảng khoái lạ kì đó, cô chỉ biết túm lấy ga đệm, nhiễm dục mụ mị đầu óc.
“Chồng... Chồng a... Chậm... Chậm một chút...”
Phùng Thế Phong thở thật nặng, giọng thấp khàn khàn, cúi xuống ôm lấy bé bỏng của mình, cô liền buông ra ga đệm, hai tay câu lấy lưng trần vạm vỡ kia.
“Tình của anh... Có thích không?”
Hạ Tình há miệng hít thở, rên rỉ cứ thế phun ra, hai chân nhỏ lẩy bẩy trong không khí, cô bất khả kháng với khoái cảm ồ ạt này. Hoan ái dồn dập quá, cái kia ngông cuồng cắm rút, anh thật sự hoá thành một con sói hoang đói khát gặm nhắm món mồi ngon.
“Thích...” Mặt cô đỏ ửng, đôi mắt hoen lớp nước, cảm giác sảng khoái đến lỗ tai chỉ còn nghe được tiếng nước bạch bạch thật xấu hổ “Thích... Nhưng... Nhưng mà...”
Anh nhanh quá, lại còn rất to...
Phùng Thế Phong nhếch cao bạc môi, ánh mắt mù tịt dục vọng, ranh mãnh cười, lưu manh hỏi.
“Tình của anh muốn được đi chơi thì phải cố gắng một chút, nhưng mà... Anh cũng không biết ngày mai em bé của anh có dậy nổi hay không nữa ha.”
Lời anh nói như sét đánh qua đầu cô bé đang mụ mị, gương mặt diễm lệ ngơ ra một giây.
Cô quên mất, người này triền cô một đêm, ngày hôm sau cô sẽ không dậy nổi ah.
Làm sao? Làm sao mà đi chơi nữa?
Oa, cô... Cô bị anh lừa rồi!
“Ha... A... Không... Không cắm nữa...”
“Không nha” Phùng Thế Phong túm lấy thân nhỏ, hôn lấy hôn để trên đồi mềm, cắm rút càng quyết liệt hơn, âm thanh thực khàn đặc.
“Đã cắm vào rồi, không ra được!”
“Chồng... Hức... Chồng ơi... Chồng ơi...”
Giọng Hạ Tình chỉ còn là một vũng bùn mềm nhũng bị âm thanh hoan ái lạch phạch cùng tiếng thở dốc của người đàn ông ấy che lấp.
...
Phùng Nhã Kỳ gỡ ra tai nghe, nghe như vậy là đủ rồi a, hai lỗ mũi Nhã Kỳ nhét hai miếng khăn giấy, há miệng hít thở, bàn tay soạn một đoạn trạng thái sau đó đăng lên.
J4F: “Nam diễn viên gạo cội thích nói đạo lý, thực tế lòng lang dạ sói, biến thái không ai bằng!”
Phản ứng cộng đồng mạng.
“Nói đạo lý hay thì chỉ có lão Phùng thôi, ông hoàng đạo lý” Một câu xác nhận danh tính người đang bị đề cập.
Ngay sau đó một người khác phản kháng “Nhưng lão Phùng nhà tôi không có bị biến thái!”
“Không! Rất biến thái” Phùng Nhã Kỳ thực tế rít lên phản đối ngược lại, ngón tay run rẩy bấm bấm màn hình để trả lời bình luận.
“Bách nhân bách khẩu lòng bất tin.”
Còn tiếp...
(P/s Bách nhân bách khẩu- Trăm người trăm miệng nói mà không nghe miệng nào.)
_ThanhDii