Câu nói hủy hôn thật thều thào, nhẹ như tơ mềm lại có thể nghiền nát trái tim anh, Phùng Thế Phong càng hoảng hốt, anh ôm chặt cô hơn, ghì cô trong vòng tay.
“Không, anh không hủy hôn” Anh đã chờ đợi bấy lâu mới có thể đem cô về nhà, anh sẽ không hủy hôn, cả đời này anh cũng không huỷ hôn với cô “Anh biết lỗi rồi, từ nay về sau anh không giấu em chuyện gì nữa, em tha cho anh...”
Anh thổn thức nói, vừa nói vừa hôn lên mái tóc cô một cách âu yếm, âm thanh càng lúc càng bối rối run lên.
“Anh không hủy hôn... Hạ Tình... Em là của anh rồi... Em không thể rời khỏi anh được...”
Hạ Tình yên lặng như một con búp bê mềm, mặc anh ôm, mặc anh hôn, đôi mắt cô đỏ hoe ướt đẫm, hai hàng mi ướt nước rất lâu mới chớp khẽ, bàn tay cô nhỏ bé bấu lấy cánh tay anh, đôi mi chau chặt lại bắt đầu mếu máo.
“Hức... Anh giấu em...”
Phùng Thế Phong vội vội vàng vàng xoay cô vào lòng, đem gương mặt nhỏ ủ vào trong lòng, để cho cô nghe thấy trái tim đang thổn thức thật hoảng của anh, giọng anh trì xuống.
“Anh chỉ là... Anh không muốn em buồn, sau này anh không giấu em nữa, được không?”
Hạ Tình lắc lắc đầu, trái tim cô đau quá đi, từ ngày về Phùng gia ở cạnh anh, không ngày nào mà cô ngừng suy nghĩ cả, càng nghĩ cô lại càng tủi thân, càng nghĩ lại càng mệt, cô không muốn nghĩ nữa, ở bên anh thật là khó khăn quá.
“Em... Em với anh... Không phù hợp...” Giọng cô la ba lấp bấp vì vùi lấp bằng tiếng mũi nghẹn ngào.
Phùng Thế Phong càng xót xa, tay anh trở nên run rẩy, anh ôm cô thật chặt như thể ép cô hoà vào một thể với anh, gương mặt tuấn soái tái đi, đôi mắt lại ửng đỏ.
“Cái gì mà không phù hợp? Anh đã đợi em bao lâu rồi? Ngoài em ra chẳng có ai phù hợp với anh” Giọng anh thật trầm, thật ấm dỗ dành tiểu khả ái bé bỏng.
Thật ra anh biết cô có suy tư trong lòng, lần trước anh trở về cô bé nhỏ này đã biết lẩn tránh thân mật của anh. Anh đã cố tình giấu cô, chính vì không muốn cô nghe thấy chương trình đó rồi sẽ suy nghĩ nhiều thêm, anh chỉ vì muốn tốt cho cô.
“Em đừng khóc... Bây giờ em muốn anh làm cái gì? Cái gì cũng đều được, chỉ cần em đừng buồn anh nữa” Anh khẽ hỏi, tất nhiên không quên loại trừ một trường hợp “Ngoài hủy hôn ra, anh đều có thể đáp ứng em.”
Hạ Tình ủy khuất đến ô ô lên khóc.
Thật quá đáng a, thứ mà cô muốn ngay lúc này chỉ có hủy hôn.
Cô dụi dụi nước mắt, hai bàn tay bấu bấu ngực áo anh.
“Em... Hu... Em chỉ muốn... Chỉ muốn... Hủy hôn...”
“Không hủy” Phùng Thế Phong rất nhanh phản đối, không chần chừ một giây nào cả lập tức bác bỏ “Em có khóc đến chết anh cũng không hủy hôn.”
Ngoại trừ chuyện hủy hôn ra, bất cứ thứ gì anh cũng có thể đáp ứng cô.
Hạ Tình hít hít cái mũi, tầm mắt chợt động, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, giống như chú thỏ nhỏ rụt rè với đôi mắt tròn xoe ướt sũng nước.
“Nếu... Nếu em nói... Em muốn anh ngừng quay chương trình đó...” Nói còn chưa xong, Hạ Tình lập tức cúi mặt xuống, bởi cô cảm thấy bản thân thật sự rất trẻ con.
Đó là công việc của anh, công việc còn đang dở dang như thế mà cô lại muốn anh ngừng quay chỉ vì bản thân cô, thật sự rất trẻ con.
“Thôi bỏ đi...” Cô đáp tiếp câu nói thật nhỏ.
Phùng Thế Phong vội vàng khẩn “Em muốn anh không quay nữa?”
Hạ Tình cúi mặt, giấu đi gương mặt trẻ con đỏ hoe, Phùng Thế Phong liền bưng hai bên gò má đỡ lấy, nâng gương mặt cô ngẩng lên đối diện anh.
“Đúng không? Em muốn anh không quay cái đó nữa?”
Mặt bị bưng lên, cô tránh đi không được, hai mi mắt sụp xuống cố gắng né đi anh, dù rằng cô không nhìn thấy dung mạo gần ngay trước mắt của anh, nhưng cô có thể cảm thấy anh thật gần, gần đến toàn bộ hơi thở đều thổi vào mặt cô.
“...” Hạ Tình nắm lấy hai bàn tay anh đang bợ hai bên gò má, cô muốn gỡ tay anh ra, muốn tránh việc giáp mặt thật gần này.
Phùng Thế Phong càng giữ chặt mặt cô hơn, chỉ cần cô vừa xoay nhẹ sang một hướng anh sẽ lập tức xoay mặt cô lại, giữ cô ở ngay trước mắt.
“Nói anh nghe, nói em muốn cái gì?” Giọng anh mang theo đau lòng cùng tức giận, bởi cô thật sự rất nhút nhát, từ bé cho đến lớn chẳng bao giờ chính miệng cô đòi hỏi bất cứ chuyện gì.
Bởi cô luôn mặc cảm chính mình, cô không dám đòi hỏi vì luôn cho rằng bản thân cô không làm nên chuyện gì, một chút ý nghĩ đòi hỏi cũng không dám. Từ trước đến nay, đều là anh dâng tặng cho cô, nếu không, cô cũng chẳng bao giờ bày tỏ mong muốn.
Anh không thích cô như vậy, ở bên cạnh anh, cô không cần phải nhịn nhục, càng không phải nhút nhát.
“Nói đi, nói em muốn cái gì?” Anh áp sát gương mặt nhỏ, hơi thở mang theo tức giận truy hỏi, Hạ Tình chỉ càng tránh đi, hai bàn tay nhỏ nắm lấy mu bàn tay anh muốn gỡ ra nhưng lại chẳng tài nào tháo gỡ được. Mặt cứ bị nâng ngẩng lên về phía anh, hơi thở anh gần quá, gần đến mức dường như môi chạm môi rồi.
“A... Anh buông em...” Cô không tránh được, đành phải nhỏ giọng yêu cầu.
Phùng Thế Phong khó chịu cực điểm, chỉ việc nói ra anh không quay chương trình nữa, anh sẽ lập tức đáp ứng cô, thế mà cô lại chẳng hó hé một lời nào.
Nói ra chuyện hủy hôn thì lại thật dễ dàng.
Anh giữ chặt gương mặt nhỏ, môi áp sát hôn lên cánh môi nhỏ, cách một tầng không khí nhỏ anh hỏi.
“Em không có yêu cầu?” Phùng Thế Phong thở ra một hơi thật nóng, hơi thở bao trùm như nuốt chửng Hạ Tình, anh vẫn chờ cô trả lời.
Nhưng cô chỉ có liếc mắt đi nơi khác, gương mặt cố gắng chỉ để cúi xuống tránh đi anh.
Anh túm chặt mặt nhỏ, nâng cô ngẩng càng cao hơn, áp sát cánh môi nhỏ, khó chịu dẫn đến âm thanh trở nên dồn nén, thật nặng trĩu phà ra.
“Em không có yêu cầu thì đến lượt anh.”
Phùng Thế Phong ôm cô, lật người trấn áp cô nằm xuống giường, vừa nằm xuống lập tức hôn lấy hôn để, hôn ngấu nghiến trên cánh môi nhỏ, Hạ Tình không kịp hít thở, môi miệng bị anh trút lấy từng ngụm không khí lẫn nước bọt, cô không kịp thở, hai bàn tay rối rít chống đẩy lồng ngực rộng lớn kia.
“A... Ưm...”
Cánh môi ướt dại lớp nước bóng, liên tục bị người kia hút đi từng ngụm không khí, hai môi bị mút đến cảm giác thật tê tê, sức lực chống đẩy theo nụ hôn mãnh liệt trở nên mềm nhũng xuống.
Anh hôn đến khi cô không phản đối nữa, toàn thân mềm nhũng, hai bàn tay thả xuống giường đệm, nằm rũ rượi há miệng hít thở.
Phùng Thế Phong ngắm nhìn gương mặt nhỏ bị hôn đến liệt đi, há hốc hít thở không khí, đôi mi ướt thật đẹp, đôi gò má thiếu nữ ửng lên khí nóng. Nuốt xuống ngụm nước bọt, cảm giác oi bức ổ bụng nhắc nhở anh, hạ thân nóng bức đói khát ê ẩm, anh lạnh mặt, bàn tay quét qua liền tụt xuống quần áo ngủ của Hạ Tình.
“Đêm nay, trừ khi em nói ra chuyện em muốn nếu không, anh sẽ không ngừng lại” Tháo ra thắt lưng, thẳng tay ném xuống giường “Anh xem là em cứng miệng hơn hay là của anh cứng hơn.”
“Hả?” Hạ Tình chớp mắt, đang cố hiểu câu hỏi thì một thứ thô dài rất quen thuộc, nóng rực cắm vào thân thể “Ách!”
Phùng Thế Phong nắm chặt hông nhỏ, nhanh chóng lui ra, lui xa đến mức y đầu muốn rơi ra ngoài rồi nhất tiến thúc lưng.
“Ứm!” Hạ Tình nấc ra một tiếng, hạ thể cũng phanh phách phát ra âm thanh.
Anh lại lui xa, lui ra tận bên ngoài sau đó nhất nhất toàn bộ cắm vào trong một cái thúc người.
“Đừng a...”
“Nói anh nghe” Anh thúc thật sâu, lui ra tận cùng lại thúc thật mạnh, cắm sâu vào tận hưởng hoa tâm âm nóng hút chặt “Nói em muốn anh thế nào?”
“Không... Không thích...” Cô lắc vội đầu, mặt mày đỏ bừng như quả lựu, hai bã vai cũng đỏ ửng, hai đồi ngực to tròn trắng sữa theo cái thúc mạnh mà nấc nảy.
“Không thích? Ha...” Anh duật ra tiếng cười, bàn tay nắm lấy hai cổ tay nhỏ ấn ở dưới bụng, anh giống như nắm lấy sợi dây cương, giữ hai tay nhỏ phía dưới, thô dài làm điểm trụ rút ra cắm vào.
Hạ Tình giật nảy, hai đồi ngực thịt tưng nẩy theo luật động của anh, hai tay muốn rút ra nhưng hoàn toàn không được, gương mặt đỏ bừng bừng mếu máo, xấu hổ không biết phải làm sao.
“Anh đừng... Đừng mà...”
Phùng Thế Phong rút cắm vài chục cái, phía dưới phát ra tiếng nước nhóp nhép, hai thân thể bắt đầu vỗ ra tiếng ba ba bạch bạch thẹn người, Hạ Tình uốn éo thân nhỏ, mặt mày đỏ bừng rên ra một tiếng thật ngân nga kiều mị.
“Aaa.”
Cao trào đổ ập làm cho cô run rẩy, hai bàn chân nhỏ lẩy bẩy trong không khí, Phùng Thế Phong cúi người xuống, ôm cô ngồi dậy rồi túm lấy cô bế bỏng lên, bước xuống giường.
Anh bế cô ngồi chòm hỏm trên tay, thô to làm điểm trụ cắm rút, tư thế Hạ Tình buộc phải câu lấy anh, hai bàn tay anh bưng hai bên mông nhấc lên hạ xuống u hoa nuốt chiếc gậy thô, u hoa bị thô dài cắm nát, ở thế đứng này, hạ thể anh làm điểm tựa, mỗi một cái cắm vào gần như cắm đến đỉnh hoa, mặt Hạ Tình biến thành một vũng đỏ bừng, đôi mi ướt sũng mếu máo ôm lấy anh.
“Ân... Aa...”
“Bảo bối, em muốn cái gì?” Anh bế cô, vừa nhấp vừa đi đến sofa.
“A...” Hạ Tình bắt đầu mê loạn, đầu óc mụ mị không phân biệt được trái phải nữa, chỉ biết câu lấy anh.
Anh đứng bên sofa nhấp một lúc, u hoa phun ra nuốt vào gậy to rồi phun ra chất dịch trong veo cao trào, anh liền ngồi xuống sofa, hai tay nhấc quả mông tròn lên nhấp xuống.
“Đừng mà a... Ưm hu...” Sau mấy lần cao trào, thân thể Hạ Tình cứng lại, chỗ nào cũng dợn lên lông tơ, toàn thân run rẩy cực kì nhảy cảm, một cái chạm nhẹ của anh cũng khiến nước mắt cô lã chã chảy xuống.
“Em nghĩ cái gì không thể nói cho anh nghe sao?” Phùng Thế Phong nheo mi, hai bàn tay nắm chặt hai bên mông đào nhấc lên cao ấn xuống.
Hạ Tình rùng người, nằm trên người anh nhũng ra thành một vũng bông gòn.
“Không... Không thích anh...” Cô phản ứng, giọng nhỏ xíu bị tiếng thở dốc che lấp “Không thích... Anh với... A... Với người khác a...”
“Hửm?” Anh áp sát mặt cô, nhìn đăm đăm vào đôi mắt ửng nước ngọt ngào ấy truy lùng “Không thích anh với người khác thế nào?”
“A... A đừng cắm... Thế này... Sâu quá...”
“Chật” Phùng Thế Phong biểu thị một cái không vừa lòng, hai bàn tay nhấc cao mông đào, chuẩn bị ấn xuống thì chính mình đẩy hông lên, vừa ấn uống vừa đẩy hông cắm vào.
“Sâu thế này mới thật tốt, sâu thế này mới mau chóng có em bé” Anh cười khẽ, bạc môi nhếch cao ánh mắt đăm đăm nhìn vào gương mặt đỏ ửng kia tận hưởng “Đã cắm thế này em còn muốn chạy đi đâu? Hủy hôn à? Em có mà nằm mơ đi.”
“Oa...” Hạ Tình run rẩy như con thỏ nhỏ mắc mưa, tiếng nước lách tách thân thể la ba lạch bạch thật thẹn, rõ là cô ngồi trên người anh nhưng chẳng có một sự tự chủ nào thuộc về cô, toàn bộ cơ thể cứ bị anh thúc anh nhấc, hai ngực nâng nảy loạn xạ.
Cao trào đổ xuống lần nữa, Hạ Tình rũ rượi như đoá hồng nhiễm dục, cô gục xuống nằm trên người anh, đôi mi mơ màng, miệng nhỏ há ra hít thở.
Cảm giác được bàn tay to kia lại nắm hai bên mông, nhấc quả mông lên thô dài đẩy vào, Hạ Tình mếu mếu, hai bàn tay nhỏ cuộn tròn ấm ức, vừa ấm ức vừa tức tưởi phản ứng.
“Em không thích anh thân mật với Khiết Hinh... Hu... Không thích... Không thích cô ấy... Em không thích cô ấy...”
“Có muốn anh ngừng quay không?” Đã moi được lời từ miệng cô, Phùng Thế Phong thả lỏng người, ưng ý ôm lấy tiểu bé bỏng vào lòng, tất nhiên, hạ thân vẫn nhét trong người cô.
Hạ Tình bậm lại cánh môi, rũ rượi mồ hôi tựa vào lòng anh.
Câu trả lời chắc chắn là có nhưng... Cô cũng không muốn mình trẻ con như vậy, bắt buộc anh ngừng công việc dở dang, có bao nhiêu người xem chương trình đó kia chứ, họ sẽ nghĩ gì nếu anh bỏ dở nửa chừng.
“Không cần... Anh chỉ cần đừng... Đừng thân mật với cô ấy...” Nhớ đến gì đó, Hạ Tình lại mếu máo “Anh... Ô ô... Anh để cho cô ấy hôn...”
“À...” Phùng Thế Phong cười thật khẽ, nghe được yêu cầu của cô thật sự rất nhẹ nhõm, anh không muốn cô luôn tự ti mãi, ở bên cạnh anh, cô muốn cả thế giới cũng đều được, cho nên là... Bên cạnh anh, cô không cần phải nhường nhịn.
Đỡ lấy gương mặt nhỏ ngẩng lên, anh cúi xuống hôn lên cánh môi mềm mại, gặm mút đôi nhỏ, bắt lấy lưỡi mềm trao đổi mật ngọt đến hơi thở.
Hôn xong, anh nhấc cao nụ cười tuấn lãm, yêu chuồng hôn lên chớp mũi nhỏ.
“Được được, em bé của anh không thích cô ấy, anh cũng không thích cô ấy, không được để cô ấy hôn nữa.”
“...” Hạ Tình hít hít cái mũi, được đáp ứng cảm thấy có chút vui vui, nhưng vẫn là xấu hổ quá, hai tay câu lấy anh, giấu đi gương mặt ngượng ngùng.
Phùng Thế Phong ôm cô, hạ thân vẫn nhét bên trong cô, càng lâu thô dài ấy càng phìn to, ở bên trong cô trướng to lên.
“Á...” Hạ Tình buông ra anh, có ý muốn nhấc người lên bỏ trốn.
Phùng Thế Phong túm lấy thân nhỏ, không cho phép cô bỏ chạy, lật cô nằm xuống sofa, âm than khàn khàn trào phúng cười.
“Giải quyết nội bộ đã xong, chính sự còn chưa xong em muốn trốn đi đâu?”
“Anh... Ực... Cắm nhiều rồi...” Hai tay cô vung lên chống đối, người này động vào cô là chỉ có việc cắm rồi rút thế này, anh không biết mỏi là gì ư?
Được, anh có thể không biết mỏi nhưng mà cô thì biết đó.
“Thế anh không cắm em nữa, anh cắm Khiết Hinh nhé?”
“...” Hạ Tình ngừng cọ nguậy, gương mặt đỏ bừng sượng lại, ngay sau đó hai đôi mắt tròn xoe đỏ hoe, lớp nước long lanh phủ ra sương hoa.
“Haha” Phùng Thế Phong phát ra tiếng cười, nắm lấy hông nhỏ bắt đầu cắm rút, thở hở hốc cùng tiếng cười sảng khoái.
“Em bé của anh a, anh chỉ có cắm em thôi.”
“Ư... Hu... Anh bắt nạt em....”
Còn tiếp...
(P/s
Phùng Nhã Kỳ nằm sấp trên giường như con cá xấu, hai lỗ tai ghim hai chiếc tai nghe nghe lén chuyện bên phòng anh trai, bàn tay cầm mảnh khăn giấy chùi máu mũi.
Ôi chu cha mẹ ơi, cái tiếng động ướt át đó, cái âm bạch bạch đó, âm thanh thật là chân thật, thật là sống động đi.
P/s Tâm trạng của tui giống bà già Kỳ Kỳ dị đó.)
_ThanhDii