“Chị Kỳ... Chị cũng thấy... Bọn họ rất hợp phải không?”
Ớ? Ớ ớ?
Sao lại hỏi cô như vậy?
Cô là trưởng fanpage cặp đôi lúa mật Phong Hinh, cô tất nhiên nhìn thấy Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh rất hợp, rất đẹp!
Ơ mà... Làm sao cô có thể thật lòng mà trả lời, cô mà nói thật lòng thì con bé này sẽ khóc mất.
Nhưng mà cô là người khởi xướng cho cặp đôi lúa mật đó, cô bảo không hợp thì thật là không đúng đắn!
Làm sao? Phải trả lời làm sao a?
“Ơ thì...” Phùng Nhã Kỳ liếc trái liếc phải, ú a ú ớ không biết phải trả lời thế nào cho đặng.
“Rất hợp... Phải không?” Hạ Tình có thể đoán được, tay thả ra chú cún bông, lấy ra điều khiển trong lòng trả lên bàn thủy tinh, cô vẽ ra nụ cười tạm bợ, cả đôi mắt thì ướt nhoè đi.
Cảm giác cay nồng hai hốc mắc, cảm giác nghẹn ngạo mắc giữa cổ họng khiến cho giọng cô tắt nghẽn.
“Em cũng thấy... Họ hợp... Rất hợp...”
Phùng Nhã Kỳ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe lấp lánh nước của cô bé nhỏ, một hàng long lanh như sương sa chảy xuống gò má nhỏ, cô nhớ đến lần trước, cô đã nghe lén được.
Hạ Tình đã từng đề cập chuyện hủy hôn với anh trai của cô, trong khi mà cô bé này từ ngón chân đến sợi tóc từ trên xuống hay từ dưới lên trên đều bị anh trai nhà cô chén sạch sẽ. Cô bé này chắc hẳn đã nghĩ rất nhiều, mới có thể đưa ra yêu cầu ngu ngốc đó.
“Tình này...” Phùng Nhã Kỳ khẽ gọi, nhích người lại gần Hạ Tình, bé cún Tiểu Bạch lúc này đã không còn gầm gừ nữa, rất ngoan ngoãn để cho Nhã Kỳ tiếp cận Hạ Tình.
Cô nhích người ngồi gần Hạ Tình, bàn tay nhẹ vén sợi tóc sang vành tai, tiện tay lau đi vết nước mắt trên gò má Hạ Tình.
“Hợp hay không hợp không phải người ngoài quyết định” Nhã Kỳ nhẹ nói, nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Hạ Tình chợt đau lòng.
Con bé này chỉ mới bước sang tuổi mười tám, gương mặt đã mang nhiều tâm sự đến như vậy.
Phải rồi, chồng là đại nam thần đang được săn đón, Hạ Tình làm sao mà có thể thư thản với dư luận được, hơn nữa, Hạ Tình còn mặc cảm với bản thân vì mù loà mà chẳng làm được gì, bản thân con bé luôn cảm thấy không xứng đáng với anh trai nhà cô.
“Có hợp với nhau hay không ấy, người ngoài họ chỉ nhìn được cái mác bên ngoài thôi, không phải chỉ một chữ hợp hay là không hợp rồi muốn từ bỏ được” Phùng Nhã Kỳ nhẹ nhàng nói, tay lau đi vết nước mắt liền thu lại, cô chẳng biết vì sao mình lại muốn an ủi cô bé này nữa, hồi trước cô còn rất không thích họ Hạ này, bây giờ lại có chút không nỡ nhìn thấy họ Hạ nhỏ bé này buồn.
Nhã Kỳ lại nói tiếp, âm thanh ngọt ngào ôn nhu tâm tình.
“Anh đã đợi em lâu thế nào mới có thể đem em về nhà kia chứ, em không thể vì vài câu nói của người ngoài mà từ bỏ tấm lòng của anh trai chị được.”
Hạ Tình hít hít cái mũi, âm thanh nhỏ xíu rỉ ra.
“Không phải là vài câu đâu... Rất nhiều...”
“Anh ấy là người nổi tiếng mà” Nhã Kỳ cười tươi, gật gù diễn thuyết cho cô bé này hiểu “Nghề nghiệp của anh ấy dựa trên sự yêu thích của người ta mà thăng tiến, có nhiều người yêu mến thì đồng nghĩa với việc có nhiều bàn tán a, em chịu khó chờ một chút, khi mà anh ấy giải nghệ rồi thì sẽ có thể đường đường chính chính ở bên cạnh em rồi.”
Vấn đề này, Hạ Tình cũng đã từng nghĩ qua.
Âm thanh cô càng trầm hơn, chỉ còn là tiếng thều thào.
“Khi anh ấy giải nghệ rồi... Chị có chắc dư luận sẽ buông tha cho anh ấy không?”
Cô đã từng nghĩ đến chuyện đó, nghĩ rất nhiều là chuyện khác.
Ngày anh giải nghệ, liệu rằng anh có thể nắm tay cô đường đường chính chính đi trên phố không?
Anh là người của công chúng, mọi hoạt động của anh đều phải có sự đồng thuận của dư luận, anh kết hôn với cô, dư luận có mấy ai sẽ đồng tình?
Anh sẽ có thể đường đường chính chính nắm tay cô đi trên phố không hay là... Bọn họ sẽ miệt thị, sẽ xì xầm về cô và anh.
Và rồi khi đó... Cuộc đời của anh sẽ chẳng còn bình yên nữa.
Cô nhàn rỗi lắm, một ngày cô chỉ ngồi một chỗ, cô suy nghĩ nhiều lắm, cô nghĩ đến rất nhiều tình huống, rất nhiều trường hợp, tất cả đều rất tệ bởi vì người bên cạnh anh là cô. Nếu người bên cạnh anh là Khiết Hinh thì sẽ rất khác, cái kết nào với Khiết Hinh cũng đều hạnh phúc cả.
“Em cảm thấy bản thân mình không xứng với anh trai của chị ở điểm nào?” Nhã Kỳ thật tâm hỏi, chăm chú quan sát đôi mắt ánh bạc xinh đẹp như thiên thần trước mắt.
Hạ Tình chẳng một giây chừng chừ, rất nhanh cô đã có câu trả lời.
“Tất cả.”
“Tất cả?” Phùng Nhã Kỳ nhăn mi “Cũng phải có điểm gì đó em tự tin chứ?”
“A... Em thính hơn” Hạ Tình đáp.
Phùng Nhã Kỳ há ra, lập tức bật ra tiếng cười haha, con bé này cũng thật là có khiếu hài hước đi, Nhã Kỳ cười đến ôm bụng.
“Chị nói nhé... Haha... Em ấy, em thật thà là ăn đứt anh ta rồi, anh ta á ha, lên màn hình thì nói đạo lý lắm mà cái nết anh ta thì ôi thôi” Phùng Nhã Kỳ lại bắt đầu bêu xấu anh trai, bao nhiêu phẫn nộ dành vài việc nói xấu “Anh ta còn tự cao nữa, đẹp mặt quá rồi riết không kiêng nể ai, mặt cứ vểnh lên trời ấy.”
Hạ Tình đang u u ám ám, nghe cô chị nói xấu Phùng Thế Phong, cô không nhịn được phun ra một tiếng cười trong khi thì đôi mắt thì lấp lánh nước mắt, trông vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
“Còn nữa nhé, em đừng bi thương quá, em cũng rất đáng yêu a, rất xinh đẹp, hoàn toàn cân xứng với ông anh nhà chị nên là... Em đừng nghĩ mình không bằng anh ấy” Nhã Kỳ tấm tắc khen thưởng, hai bàn tay bưng lấy gương mặt Hạ Tình nâng lên, hai ngón cái chùi đi nước mắt trên gò má cô rồi ngắm nghía gương mặt.
“Chỉ là em không nhìn thấy, nếu không em cũng có thể trở thành một minh tinh rồi a” Nét đẹp của Hạ Tình thật sự rất thuần khiết, giống như thiên thần nhỏ không vướng một hạt bụi trần nào vậy, nếu cô có thể là một người bình thường, cô chắc chắn sẽ trở thành người nổi tiếng, gương mặt này hoàn toàn có thể kiếm ra tiền.
“Chị lại khen quá lời rồi” Hạ Tình không nghĩ bản thân xinh đẹp đến vậy, tuy từ bé đến lớn ai ai gặp cô cũng đều khen cô khả ái đáng yêu, nhưng cô không nghĩ mình đến mức giống như Phùng Nhã Kỳ nói.
“Thật! Chị nói thật đấy” Phùng Nhã Kỳ lại đột nhiên nảy ra một ý tưởng lạ, cô hỏi nhanh “Em có muốn gia nhập làng giải trí không? Trở thành đại minh tinh, quào, khi đó thì em sẽ không còn mặc cảm nữa, sẽ có thể đường đường chính chính sánh bước bên nam thần nhà em rồi.”
“Chị nói nghe dễ thật đó” Hạ Tình không bao giờ nghĩ đến chuyện đó, một người mù lại có thể gia nhập làng giải trí sao? Ôi, cô thì có thể làm được gì, thật là hoang đường.
“Người khác thì có thể không được, nhưng mà em thì có thể a” Phùng Nhã Kỳ rất tự tin vào cảm giác của bản thân, từ lần đầu gặp Hạ Tình, cô đã chẳng hề nghĩ Hạ Tình bị mù, những xúc giác khác của Hạ Tình thật sự rất tốt, cô có thể dụng giác quan khác cảm nhận được đến suy nghĩ của đối phương.
Nếu là người khác, Nhã Kỳ sẽ không tin tưởng nhưng nếu là Hạ Tình, chỉ cần cô bé dũng cảm một chút, Nhã Kỳ có thể tin chắc.
“Em có thể làm được đó, em cứ suy nghĩ đi, suy nghĩ xong thì nói cho chị nghe cảm nhận của em” Phùng Nhã Kỳ không quên đặt mồi câu, đánh vào tâm lý của Hạ Tình “Em không muốn một ngày nào đó, em có thể ngẩng cao đầu bước ra bên ngoài thế giới sao? Em không muốn mình đường đường chính chính sánh bước với anh Phong sao? Em không muốn... Khẳng định bản thân với dư luận rằng em xứng đáng, rằng em phù hợp với anh của chị sao?”
A... Tất nhiên là... Cô muốn.
“Một ngày nào đó, em có thể đi trên đôi chân của chính mình, khẳng định với thế giới ngoài kia rằng em xứng đáng, em không muốn sao?”
Cô muốn!
Chắc chắn!
Cô muốn như thế!
Nhưng mà... Làm minh tinh không phải chuyện dễ, cô có thể sao?!
Còn tiếp...
(P/s Có thể nhé, chị chỉ cần bước chân vào giới thôi còn lại cả thế giới cứ để lão Phùng lo. Em bé cứ bước ra thế giới, còn lại để lão chồng chống lưng.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Một phút vạch trần ý đồ của Phùng Nhã Kỳ: Bước vào giới giải trí đi, chị làm quản lý cho em, thế là chị sẽ khum còn thất nghiệp nữa, chị sẽ kiếm được tiền và quẳng thẳng thẻ vào mặt ông anh trai rồi thốt lên.
“Bà đây khum thèm ăn bám anh nữa!”)
_ThanhDii