Nhu Tình Trong Anh

Chương 46: Chương 46: Ghen




Phùng Nhã Kỳ trốn trong phòng, cô phi vào phòng tắm gột rửa cơ thể, ngồi trong bồn tắm lớn vừa kì cọ vừa mắng chửi.

“Khốn khiếp! Bao nhiêu người tại sao lại là anh ta kia chứ?”

“Ngủ với chó ngủ với mèo cũng được đi, tại sao phải là cái họ Lưu tên An đó.”

“Aaaaa! Lão thiên a, có phải là ông đang trừng phạt tôi không!”

Thế giới này có tận bảy tỷ người lận kia mà, à không, đã lên đến tám tỷ người rồi! Dân số thành phố S này cũng phải 5 triệu người, làm thế nào mà cô ngủ với họ Lưu mặt than đó?!

Ôi xong rồi, đời của cô coi như xong rồi, cô giẫm phải phân chó rồi, lại còn là một đống phân chó đen xì.

Kì cọ mãi cũng không thể làm phai mờ những vết hôn trên ngực, Phùng Nhã Kỳ càng thêm tức tối.

Đúng là điên mà, cô điên mất thôi.

Chẳng phải anh ta cũng không ưa gì cô sao? Sao lại ngủ với cô?

Chợt thắc mắc, cô cũng chợt ngớ ngay đến giọng nói mềm nhũng say sỉn của mình đêm qua.

“Em hôn anh được không?”

“Lưu An, Kỳ Kỳ hôn anh một cái nhé?”

Mẹ kiếp!

Nhã Kỳ úp mặt xuống nước, thổi bong bóng ọc ọc đầu bóc ra khói lửa.

Là do cô a.

Anh ta ngủ với cô là do cô, ban đầu anh ta rõ ràng chẳng có ý đồ gì với cô, là do cô câu dẫn anh ta.

Lại còn xưng hôn là Kỳ Kỳ! Cách xưng hô đó cô chỉ dùng mỗi khi vòi vĩnh lão anh già mua cho món đồ ưu thích, hoặc là khi cô làm nũng với cha mẹ. Thế mà đêm qua cô lại mở miệng thật ngọt như vậy với cái mặt than lúc nào cũng lầm lầm lì lì của anh ta, Phùng Nhã Kỳ chìm xuống bồn nước.

Cô điên mất rồi! Ôi! Đêm qua là cô điên mất rồi!

Gột rửa cơ thể xong Phùng Nhã Kỳ trở ra liền mò lên giường ngủ, thân thể cô đang đau nhức lắm a, cô phải nằm. Vừa nằm xuống, đốt sống lưng như vỡ vụng cụp cụp, Nhã Kỳ thoả mãn vươn vai nhẹ, xoay người ôm lấy con gấu bông.

Ting ting.

Điện thoại phát ra tiếng chuông báo, Phùng Nhã Kỳ cầm lấy điện thoại mở ra.

Vì không thể nói chuyện với cô, cô đã khoá trái cửa phòng, lão anh già chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại, anh trai gửi tin nhắn cho cô, nói rằng.

“Hai ngày sau, 4h sáng cùng anh và Tình đi đến phim trường.”

Phùng Nhã Kỳ thở dài, vừa rồi cô đã lớn tiếng với lão anh già, hai ngón tay cái gõ lạch cạch trên màn hình.

“Vừa rồi em xin lỗi, tâm trạng có chút không tốt.”

Sau đó cô lại nhắn kèm theo một đoạn tin.

“Em tưởng anh không cho Tình Tình đóng phim nữa.”

Rất nhanh có tin nhắn từ lão anh trả lời.

“Đạo diễn và biên kịch không muốn loại bỏ em ấy, cũng một tay em gây nên đấy, em phải đi theo hỗ trợ em ấy quay cho hoàn thành phim này.”

“Đương nhiên a” Nhã Kỳ soạn nhanh tin nhắn trả lời.

Nhưng... Nhưng mà!

Chuyện phải chịu trách nhiệm hỗ trợ Hạ Tình hoàn thành phim cô hoàn toàn có thể làm được, nhưng... Cô làm thế nào để giáp mặt với họ Lưu đó đây?

Phùng Nhã Kỳ mếu mếu máo máo, hai ngón tay gõ cạch cạch đăng một dòng trạng thái.

...

Nhắn tin xong với em gái, Phùng Thế Phong cũng chợt nhớ đến một chuyện.

“Tình à” Anh gọi, sau đó yêu cầu “Đến đây anh ôm một chút.”

Hạ Tình nằm ở vách bên kia giường, cô lăn tròn hai vòng đến cạnh bên anh, sau đó lật đật ngồi dậy rồi mò mò mẫn mẫn chạm lên cơ bụng, mò lên vòm ngực rồi lên vai anh. Hạ Tình nhấc mông ngồi lên hạ thân của anh, giáp thành một chữ U sau đó dụi mặt vào vai anh ôm ấp.

Phùng Thế Phong ôm cô, hai luồn vào vạt áo ngủ mò mẫn tấm lưng trơn nhẵn, hôn lên mái tóc hương trà.

Anh khẽ hỏi “Kịch bản của em... Sẽ không có cảnh hôn đâu chứ?”

Anh chưa đọc qua kịch bản của Hạ Tình, vai diễn của cô, anh thậm chí còn không được biết tới, không biết rõ trong vai diễn đấy có gì đặc biệt không, như là cảnh hôn hay cảnh nóng.

Hạ Tình cũng chẳng do dự chần chừ, đáp lời anh.

“Có hôn ạ.”

“Cái gì cơ?” Anh đang nửa nằm nửa ngồi tựa vào đầu giường, cô trả lời một phát cắm trúng tim anh, anh bật dậy, ngồi thẳng dậy khiến cho cả Hạ Tình đang nằm trên người anh cũng phải ngồi ngay ngắn lại.

“Có hôn?” Anh lặp lại, sau đó bắt đầu trở nên căn thẳng “Không được, không được rồi.”

Hạ Tình chớp chớp mắt tròn, không hiểu đến nghiên nhẹ đầu.

“Sao lại không được?” Cô nhanh chóng nói thêm “Chỉ là một cảnh hôn bình thường thôi ạ, không có cảnh nóng.”

“Cũng không được” Phùng Thế Phong lắc lắc đầu nhanh, anh căng thẳng đến giọng có chút bủn rủn, vội vàng hôn chụt lên môi cô một cái rồi nói nhanh “Cái miệng này của em chỉ được mỗi mình anh hôn thôi, không được không được, phải loại bỏ cảnh đó ngay.”

Có lẽ anh phải nói chuyện với biên kịch Thẩm một chút rồi.

Hạ Tình nghe thấy âm thanh anh thật chua, dù bị anh phản đối nhưng lại không hề cảm thấy buồn, anh đã cho phép cô chính thức tham gia cùng anh vào bộ phim cho nên cả ngày hôm nay cô lúc nào cũng cười khúc khích. Lúc này, trong lòng vẫn đang rất vui, nghe thấy anh chua chua nói như vậy cũng thật thích.

Hai tay cô chạm lên lồng ngực anh, vòng qua câu lấy cổ anh, nhích mông để mình xích lại gần anh hơn, mặt đến gần anh hơn, đến khi cảm thấy hơi thở của anh phà vào mình, Hạ Tình khẽ nói.

“Cũng giống như anh hôn người khác vậy đó, cảm giác của anh bây giờ giống như lúc em xem phim của anh vậy đó, nhất là khi anh đóng cảnh nóng” Nói đến cảnh nóng, lần đầu tiên cô xem cảnh nóng của anh và người khác, cô đã ngơ ngẩn hết một đêm.

Bây giờ anh chính là đang trải nghiệm cảm giác của cô lúc đó, vừa bồn chồn lo lắng vì anh ở gần người phụ nữ xinh đẹp khác, vừa buồn vì anh chạm vào người phụ nữ khác.

Nghe thấy bảo bối nói như thế, Phùng Thế Phong có chút chạnh lòng, thì ra cô đã buồn nhiều như thế, thậm chí cô còn nghĩ nhiều đến như vậy.

Thật là... Mới có tí tuổi, sao lại suy nghĩ nhiều như vậy?

Anh hướng mặt lại gần cô thêm nữa, hôn lệ cánh môi thêm một lần nữa.

“Anh xin lỗi... Nhưng mà anh ích kỷ lắm, không muốn để cho ai hôn em cả, em chỉ là của anh thôi.”

Hạ Tình chúm chím miệng cười, đôi mắt lấp lánh vui sướng, trong đầu định nghĩa được một chữ nghe rất thích.

“Anh ghen ạ?”

Phùng Thế Phong phì cười, hai tay đỡ lấy lưng nhỏ, áp chế ngã về phía cô, đè cô nằm xuống giường, còn anh ngự trên người cô, không hề phủ nhận.

“Ừ, anh ghen rồi.”

Hạ Tình nằm xuống giường, mái tóc dài thả lơi trên đệm xám, áo ngủ có chút phông phanh hớ hênh sau cú ngã, gương mặt trẻ con tươi tắn như một đoá hoa sáng sớm đón nắng mai nhìn về phía anh, hai tay cô lại nâng lên áp vào hai bên gương mặt anh, vừa nhấc cao nụ cười tươi tắn vừa nói.

“Anh hôn người khác, anh vẫn là của em. Thế thì em hôn người khác, em cũng không thể thành của người khác được đâu ạ.”

Phùng Thế Phong nghiêng mặt, hôn lên lòng bàn tay đang áp gò má, bạc môi nhấc lên nụ cười tuấn lãm, ánh mắt nhiễm một lớp dục niệm liếm lên lòng bàn tay nhỏ kia.

“Học đâu ra cái lý lẽ đó thế?”

Hạ Tình nhúng nhẹ vai, đáp thật nhanh.

“Học anh ạ, trong phim của anh đó.”

“Giỏi lắm” Phùng Thế Phong cười tà, khen thưởng một câu rồi áp xuống hôn lấy hôn để cái miệng nhỏ vểnh vểnh đó.

Anh bắt đầu vừa hôn vừa lột quần áo tiểu thiên hạ, vừa hôn vừa mò mẫn, vừa hôn vừa sờ nắn và rồi... Vừa hôn vừa cắm.

Cuồng nhiệt một trận đẫm mồ hôi, em bé rũ trong lòng anh mê màn thiếp đi, anh vừa vuốt ve vừa vỗ về thiên hạ nhỏ nhắn.

“Mà... Suy đi nghĩ lại thì anh vẫn nên nói chuyện với biên kịch Thẩm loại bỏ cảnh hôn của em.”

Hạ Tình đang mê mê, nghe thấy anh nói, cô bừng tỉnh, vội ngước mặt nhìn anh.

“Không đâu” Cô kháng nghị, vừa rồi cô cho là mình là đàm phán xong rồi chứ, cảnh đó cũng là một cảnh rất đẹp để cho cô toả sáng, cô không muốn mất đi cảnh đó, giận dỗi đánh vào ngực anh “Không được, anh kỳ cục, anh thì đóng được cảnh nóng còn em thì không được đóng cảnh hôn? Anh kỳ cục a.”

Phùng Thế Phong haha cười, cúi đầu tựa trán vào trán nhỏ, hai người tựa đầu, chớp mũi cao cương nghị ủi vào chiếc mũi nhỏ của cô, hơi thở sau một trận nồng nhiệt lại nóng lên.

“Thế... Để xem” Anh thì thầm, âm thanh chỉ còn là tiếng gió thều thào “Em có muốn trao đổi một chút không?”

“Trao đổi?” Hạ Tình không hiểu nhăn nhẹ mày.

Anh cười tà, bàn tay mò mẫn xuống đùi non nâng lên, bởi vì cả hai đang nằm nghiêng cùng ôm nhau, anh nâng đùi non cao lên gác lên hông của anh, tay giữ lấy y đầu cọ cọ trước u hoa đầy mật.

“Thêm lần nữa anh sẽ cho em đóng cảnh hôn.”

“...” Hạ Tình mím môi, nuốt xuống một ngụm nước bọt, thô dài cọ cọ trước u hoa.

Vừa rồi chẳng phải đã rất nhiều rồi sao?

“Anh muốn nữa ạ?” Thẹn hỏi, hai gò má đỏ đỏ ửng lên, nghe thấy hơi thở anh đã thật trầm, thật nóng phà xuống và cái kia lại tiếp tục ngẩn cao đầu cương nghị thật cường trán.

Hạ Tình mềm nhũng như sợi bông, hai gò má xì xèo ra làn khói đỏ bừng, ừ thì... Anh nói vậy cho có lệ hỏi ý cô thôi, cô có chống cũng không được, trước sau gì cũng sẽ bị anh cắm, chỉ khác là cắm có lợi hay cắm không có lợi.

“Anh... Anh vào đi.”

Cô khẽ giọng, người đàn ông ấy được chấp nhận, lời cô vừa dứt đã cắm vào.

“Ừ nha, anh vào!”

“Ách... Ứm...”

...

Hai ngày sau, bốn giờ sáng khởi hành đến trường quay, ba giờ sáng Phùng Thế Phong đã chuẩn bị xong, sau đó anh chuẩn bị cho bảo bối của mình.

Đang là mùa đông lạnh nên là anh quấn cô hệt như một cây nấm giống y ngày đi chơi vậy, thời gian còn khuya nên trời càng lạnh hơn, anh ủ cô vào hai lớp áo khoác lông cừu dày, quấn khăn len, đội mũ len dày. Anh quấn cô đến mức chẳng có cơn gió mùa đông nào chạm vào da thịt cô được, Hạ Tình tung tăng nắm tay anh đi xuống lầu.

Lưu An ngồi ở phòng khách chờ đợi từ lúc 2h hơn, Hạ Tình và Phùng Thế Phong đi xuống cùng ngồi đợi ở sofa, tầm mười phút sau khi lão Phùng xuống, Nhã Kỳ cũng xuất hiện.

Cô đã ăn mặc chỉnh tề nhưng vẫn còn mê ngủ, vừa đi xuống cầu thang vừa há miệng đớp không khí ngáp.

Vốn cô nghĩ mình là người chuẩn bị xong sớm nhất, cô định sẽ một mình đến phim trường trước để tránh phải đụng mặt họ Lưu.

Ngáp thật lớn, ngáp đến muốn rách cái miệng, vung vai uể oải thật sảng khoái, Nhã Kỳ mở mắt ra, đập vào mắt cô là ba người ngồi ở sofa chờ sẵn.

Đặc biệt là Lưu An, anh cũng nhìn về phía cô, thậm chí ánh mắt có chút chằm chằm.

Phùng Nhã Kỳ khựng lại bước chân, mặt mày đang thoả mãn thì cứng lại, cô lập tức xoay đầu, muốn chạy ngược trở lên phòng.

“Nhã Kỳ” Phùng Thế Phong gọi, ngăn lại bước chân em gái chạy lên phòng “Đến giờ đi rồi còn không mau xuống.”

Ấy... Ôi không, cô không muốn ngồi cùng xe với họ Lưu đó đâu.

Còn tiếp...

(P/s Sáng giờ Dii đau răng, đau đến nhức đầu luôn í, cây răng khôn ở hàm trên mọc lệch cắm vào nướu răng dưới í, mà tui sợ nha sĩ lắm, ui là chời không dám nhổ, khóc thét luôn.

Đầu tuần ùi mọi người hãy dành dụm phiếu vote cho Dii nhoa, đi mà đi mà, dành cho Dii đi nhó.

Giờ Dii quay sang chạy bộ An Hạ đây aaa, nhớ đó, nhớ là dành phiếu vote cho Dii đó aaa.)

_ThanhDii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.