Nhu Tình Trong Anh

Chương 57: Chương 57: Hạ Tình trong tranh




Phùng gia có một căn phòng, căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, căn phòng đó luôn được khoá chặt, mỗi ngày đều có người hầu kiểm tra chốt khóa để thật chắc chắn rằng cánh cửa được khoá.

Không một ai có thể đi vào căn phòng đó, không một ai trong căn nhà này.

Căn phòng khoá kín, khoá chặt, giấu kín một kiếp người!

...

Phùng Thế Phong rời đi đúng ba tuần, Hạ Tình ở Phùng gia đếm từng ngày trôi qua chờ đợi anh về, ngày ngồi thì thẫn thờ đêm thì nhớ nhung.

Cô là... Nghiện anh rồi ư?!1

Thật sự rất rất nhớ anh, anh mà trở về cô phải đòi anh ôm, phải đòi anh hôn nữa.

Ba tuần rồi a, đã ba tuần rồi, anh sắp quay phim xong rồi, chỉ còn một vài ngày nữa thôi.

Vui quá đi!

Cô cũng thật mong chờ bộ phim được phát sóng, mong chờ phản ứng của mọi người khi xem cảnh của cô.

Mọi người sẽ bất ngờ không nhỉ? Mọi người có thích không?

Ôi, Hạ Tình thật mong chờ đến ngày phim được phát sóng.

Hôm nay, ăn tối xong, Hạ Tình trèo lên giường đánh một giấc.

À à, từ ngày anh đi là Nhã Kỳ sang phòng ngủ cùng cô, cho nên cô cũng không còn thấy cô đơn nữa.

Nhưng dạo này tâm trạng của Nhã Kỳ hình như không được tốt, chị ít cười hơn lúc trước. Mọi khi cái miệng của chị cứ luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia, dạo này chị đột nhiên yên tĩnh đến lạ.1

Chị còn thức rất khuya nữa, lần nào cũng vậy, cô ngủ một giấc, khi tỉnh lại lúc giữa đêm vẫn nghe thấy âm thanh tivi và chị thì ngồi trên sofa đệm xem nó.

Dạo này, có vẻ như chị có tâm sự, Hạ Tình có hỏi nhưng chị không trả lời, cô chẳng biết phải làm sao nữa. Lo sợ chị buồn, mỗi khi cô tỉnh dậy lúc giữa đêm đều đi đến sofa và ngồi cùng chị, lắng nghe chương trình tivi, cứ thế hai người không ai nói gì cả cứ yên tĩnh xem tivi.

Dạo này, Hạ Tình cũng không ngủ được.

Cô thường mơ thấy một giấc mơ rất lạ, hầu như là đêm nào cũng nằm mơ thấy cùng một giấc mơ ấy, và tỉnh lại lúc giữa đêm trong cùng một khung giờ.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy mình đứng trên một con đường hành lang dài, dưới chân là gạch cẩm thạch phản chiếu bóng dáng của cô, cô bước đi trên con đường vắng người, hai bên vách tường là những căn phòng.

Cô nhìn thấy mình đi đến một căn phòng cuối cùng của con đường, tay đưa lên chạm chốt cửa, đẩy của mở ra thì một luồng sáng đến chói loà làm cho cô nhắm chặt mắt.

Lúc đó, cô nhắm chặt mắt lại vì ánh sáng chói loá, đến khi mở mắt ra thì cô đã thức dậy từ giấc mộng.

Giống hệt như lúc này, cô tỉnh lại từ giấc mộng, ánh sáng vừa rồi chói loé qua đôi mắt nhưng giờ đây tỉnh lại trong đôi mắt cô chỉ là còn hư vô thật tĩnh lặng.

Cô nghe thấy âm thanh tivi đang phát, Nhã Kỳ vẫn chưa ngủ.

Hạ Tình như mọi khi bước xuống giường, đi đến sofa ngồi xuống cùng Phùng Nhã Kỳ.

Cả hai lặng yên, thật lặng giữa căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng đài truyền hình.

Bỗng Hạ Tình cất tiếng, thật khẽ khàn hỏi.

“Chị có từng nghe qua câu nói... Loài người cũng giống như loài mèo chưa?”1

Hạ Tình không hiểu vì sao, trong tâm thức cô lại có câu nói đó, cô không biết là bản thân đã nghe ai nói, hay là đã nghe thấy ở nơi nào. Hay thậm chí ấn tượng đến mức có lúc cô đã nghĩ, có phải cô đã từng nói ra câu nói này hay không?

Cô đã từng nói rồi ư?

Vì sao nó lại khắt sâu vào tâm trí cô như thế, mỗi khi cô chìm vào giấc mơ ấy, đứng giữa hành lang vắng lạnh ấy, câu nói đó sẽ phát lên.

“Loài người cũng giống như loài mèo, nếu có kiếp sống sau này...”

Câu nói đó dẫn dắt cô trong giấc mơ, khi vừa dứt câu nói ấy, cô đã đứng trước căn phòng cuối cùng đó.

“Chưa từng” Phùng Nhã Kỳ lắc khẽ đầu, thu hồi lại dáng vẻ thất thần, tập trung vào cô bé nhỏ trước mắt “Sao vậy? Em nghe thấy ở đâu à?”

“Ừm, hình như là vậy” Hạ Tình khẽ mỉm, co hai chân lên ôm lấy đôi chân mình, tựa vào sofa đệm “Em không biết là nghe ở đầu, dạo này cứ nghĩ đến câu nói đó, loài người cũng giống như loài mèo, mỗi người có đến chín kiếp sống, nếu có kiếp sống sau này... Chỉ có như vậy.”

“Hm...” Phùng Nhã Kỳ trầm ngâm, cô từng đọc qua ở đâu đó trên các trang mạng “Chị từng đọc một bài viết tâm linh, theo bài viết đó thì mỗi người chỉ có bốn kiếp sống thôi.”

“Vậy ạ...” Hạ Tình ngạc nhiên, tự hỏi chính mình không biết rốt cuộc đã nghe câu nói kia ở đâu, nhận thấy Phùng Nhã Kỳ muốn nói chuyện, Hạ Tình đánh bỏ vấn đề của mình, dò hỏi.

“Dạo này chị có chuyện phiền lòng sao?”

Nhắc đến nó, Phùng Nhã Kỳ rũ xuống hàng mi dài, kéo ra một nụ cười rất nhẹ nhưng lại thật nặng nề.

“Thì... Hình như... Chị làm tổn thương một người rồi.”1

Tổn thương một người? Hạ Tình hướng đôi mắt long lanh về phía Nhã Kỳ.

“Tổn thương một người?” Cô lặp lại một lần thật khẽ, tâm thức bỗng run lên, cảm giác giống như cô đã từng trải qua bốn chữ này.

“Ừ...” Phùng Nhã Kỳ cúi thấp đầu, đôi mi rũ xuống che đi đôi mắt cay cay, thành thật nói nhỏ “Chị không biết phải làm như thế nào nữa, chị đã lỡ lời, lúc đó chị giận lắm cho nên là... Khi ấy chị còn tự đắc vì mình đã nói rất đúng, mắng rất đúng nhưng mà... Chẳng có gì chị nói là đúng cả.”

“Thường thì...” Hạ Tình mấp mấy “Làm sai sẽ xin lỗi ạ, thành thật xin lỗi thì họ sẽ bỏ qua cho mình thôi.”

“Mọi chuyện không đơn giản như thế” Trên đời này, không phải cái gì nói xin lỗi thì sẽ xong. Lời xin lỗi cũng chỉ là nói xoa dịu lúc sau cùng, những tổn thương đã gây ra không thể nguôi ngoai chỉ trong một câu xin lỗi được.

“Nhưng phải có xin lỗi ạ” Hạ Tình đáp lại “Dù họ có bỏ qua hay không, có nguôi giận hay không, có còn tổn thương hay không vẫn phải xin lỗi trước đi ạ.”

“À...” Phùng Nhã Kỳ gật gù, cô biết mình phải xin lỗi, có lẽ dù không nguôi ngoai được trái tim của anh nhưng ít nhất, đó là điều cần thiết, như Hạ Tình nói, xin lỗi trước tiên sau đó mới tính đến bước tiếp theo, chỉ là vẫn chưa thể gom đủ can đảm để gặp mặt anh, để nói chuyện với anh.

Ngày mai hoặc ngày kia là Phùng Thế Phong trở về, cô sẽ có thể gặp anh.

“Đúng là phải xin lỗi trước...” Phùng Nhã Kỳ thở nhẹ.

Hạ Tình liền nâng môi chúm chím cười.

“Đúng rồi, phải xin lỗi trước đi đã, sau đó lại tính tiếp nên làm gì để được tha lỗi.”

“Ha, nói như một mình chị có lỗi ấy” Phùng Nhã Kỳ bĩu môi, chuyện đó cũng không thể hoàn toàn trách cô được, cô không biết cho nên đã vô tình chạm vào vết thương lòng của anh, và anh cũng không nói rõ ý muốn của mình. “Thế cả hai cùng có lỗi à, vậy chỉ cần bắt tay một cái rồi hoà thuận lại a” Hạ Tình cười tươi, nhắc đến chuyện này lại nhớ hai em gái, Hạ Tâm và Hạ Thương, hồi bé hai đứa cũng có lúc gây gỗ nhau, những lúc giận nhau như vậy, Hạ Tình sẽ bắt hai đứa bắt tay nhau suốt ngày.

“Chuyện dài dòng lắm” Phùng Nhã Kỳ phì cười, tâm sự được một chút, trái tim nhẹ đi nhiều, trong đôi mắt cũng thoáng qua tia nhẹ nhõm giống như đã nghĩ thông suốt.

“Vậy thì chị đi ngủ đi ạ, từ hôm anh Phong đi đến bây giờ chị ngày nào cũng thức rất khuya, bây giờ nói ra được một chút rồi thì nên ngủ một chút đi ạ.”

“Được rồi, phải nghỉ ngơi thôi” Phùng Nhã Kỳ tắt tivi, đứng lên một cách uể oải, cô đã đăm chiêu ba tuần rồi, cô không nên suy nghĩ nữa.

Đầu suy nghĩ đến mức tóc sắp bạc rồi, Phùng Nhã Kỳ nắm lấy tay Hạ Tình, dắt cô đi về giường ngủ.

“Được rồi, ngủ thôi nào” Dắt Hạ Tình lên giường, hai người nằm xuống cùng nhau như đôi chị em thân thuộc.

Phùng Nhã Kỳ đã mệt rã, cô vừa nằm xuống đã thiếp đi, Hạ Tình thì vừa mới ngủ dậy, cô vẫn nằm im trên giường, đôi mắt tròn xoe nhìn về phía trước, Phùng Nhã Kỳ đang ngự ở trước mặt cô, từng hơi thở thật nhẹ nhàng đều đều.

Hạ Tình chỉ nằm nhìn thế nhìn đi phía trước, trong đôi mắt cô là một hư không vô tận, không một điểm tựa.

Ba tuần anh đi, ba tuần nhung nhớ, ba tuần đều mơ phải một giấc mơ, một ánh sáng chói loà qua đôi mắt.

Cô tự hỏi, đến bao giờ mắt cô mới có thể nhìn thấy ánh sáng, đến bao giờ cô mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời của riêng cô.

Mặt trời của cô, người đàn ông của riêng mình.

Hư vô trong đôi mắt Hạ Tình bỗng nhĩu động, giống như một tán lá rơi trên mặt hồ động nước, âm thanh thật nhẹ, thật dịu vang bên tai.

“Loài người cũng như loài mèo...”

Hạ Tình giật mình, cô ngồi dậy, mắt hướng về phía đường ra bên ngoài căn phòng.

“Mỗi người có chín kiếp...”

Là do cô hoang tưởng hay thật sự có một giọng nói của một người con gái đang thì thầm, Hạ Tình xoay đầu lại nhìn Nhã Kỳ, nhưng chị đã thiếp sâu rồi.

Ba tuần rồi chị mới chịu ngừng suy nghĩ, mới buông tha bản thân để ngủ thật say, cô không thể đánh thức Nhã Kỳ.

Hạ Tình xoay người, thả đôi chân xuống giường thọt vào đôi dép bông, cô bước đi theo cảm tính, bước đi theo âm thanh ấy.

“Nếu có kiếp sống sau này...”

Cô bước ra đến cửa, tay mở cửa phòng bước ra bên ngoài hành lang, âm thanh phát ra từ phía bên trái, thật vang thật dội.

Thật lạ... Từ ba tuần nay trong giấc mơ, cô chỉ được nghe đến đoạn này, giờ đây, âm thanh ấy đã nói tiếp cho cô nghe, nhưng không có trình tự, không rõ ràng, câu nói này bị cắt ngang câu nói khác, thật khó để có thể hiểu rõ nhưng gì mà cô ấy đang nói.

Là một giọng nói thật nhẹ nhàng, thật êm dịu của một người con gái.

“Nếu có kiếp sống sau này... Phải sống cho thật tốt...”

Hạ Tình hướng về phía bên trái, thân váy ngủ nhẹ nhàng bồng bềnh đi trong hành lang về đêm, đôi tay cô còn chẳng mò ra không khí.

“Đến gặp anh đầu tiên...”

“Là tín ngưỡng xinh đẹp nhất...”

“Cũng như bao cô gái khác...”

“Có người đã chờ được mùa đông ấm áp rồi...”

Cô đi mãi, bước chân đi theo âm thanh ấy, đôi mắt vô thần giống như bị ai đó dẫn dắt linh hồn, đi đến cuối cùng của hành lang, dừng chân ở căn phòng cuối.

Hạ Tình đột nhiên xoay người lại, hướng vào cánh cửa, hệt như giấc mơ, tay cô chạm lên chốt cửa.

“Hạ Tình trong em...”

Âm thanh ấy cất ra bốn âm thật xót xa, Hạ Tình chau mày, bàn tay chạm chốt, cánh cửa vốn được khoá chặt như giây phút tay cô chạm vào chốt cửa, cánh cửa đã tự động phát ra một tiếng lạch cạch.

Giống như một thế lực vô hình nào đó đã mở khoá cánh cửa.

“Hạ Tình...?” Cô lặp lại tên gọi chính mình một cách xa lạ, lặp lại âm thanh ấy “Hạ Tình trong em...?”

Cánh cửa đẩy ra, Hạ Tình nâng bước chân đặt vào căn phòng, khoảnh khắc chân cô đặt qua bục cửa, giống như một giọt nước rơi xuống một mặt hồ.

Đi vào căn phòng, mùi đầu tiên xộc vào mũi Hạ Tình là mùi màu sáp, mùi than chì, cô nâng lên hai bàn tay giơ ra không trung, bước đi vài bước, chân đá vào một thùng nhỏ, chiếc thùng bị đá lật đổ ra chất nhầy, mùi sơn dầu xộc vào mũi Hạ Tình.

Cô bối rối đứng im, chân bước ngang một bước tránh đi đống màu đổ, trước khi nâng lên bước chân đi tiếp, bàn chân chậm rãi mò mẫn phía trước. Cô sợ mình sẽ lại đá phải một thùng màu nào đó, mùi màu sáp, than chì, có cả thùng sơn.

Đây... Có phải là phòng tranh?

Hạ Tình lại nâng lên hai bàn tay mò ra phía trước, chậm rãi bước thật nhẹ hai bước, tay cô liền mò vào một tấm vải, mặt phẳng dựng đứng và nhám nhám.

Là một tấm vải che lại một bức tranh?

Hạ Tình nhẹ nhàng mò xuống điểm cuối cùng của tấm vải nâng lên vắt phía trên giá tranh, hai bàn tay chạm vào bức tranh kia.

Chỉ là một người mù lại muốn xem tranh sao?

Không biết nữa... Chẳng rõ vì sao nữa... Chỉ là một cái gì đó rất thôi thúc cô chạm vào bức tranh, mười ngón tay Hạ Tình sờ vào bức tranh.

Mười ngón tay chạm xung quanh bức tranh, chạm từ phía bên ngoài đi vào, ngón tay cô chạm qua những đó hoa tím biếc, mân mê từng nét màu đường mực chạm vào giữa khung hình.

Chạm lên gương mặt cô gái trong tranh.

“A...” Hạ Tình bỗng rít ra một tiếng, mười ngón tay nhấc khỏi bề mặt bức tranh.

Đầu cô bỗng nhưng đau buốt lên, hệt như một cái búa bổ vào giữa đỉnh đầu.

Ngón tay nhất thời nhấc ra khỏi bức tranh, Hạ Tình lắc nhẹ đầu, đột nhiên lại đau đầu, thật là kỳ lạ.

Cô lắc khẽ một cái, sau đó mười ngón tay lại thăm dò bức tranh, đã chạm vào giữa bức tranh rồi, hình như... Là vẽ một ai đó.

Tay cô chạm vào gương mặt người trong tranh, đầu Hạ Tình tê buốt, một loạt âm thanh ồ ồ hai bên lỗ tai.

“Chỉ có chị hai là chân ái thôi” Một âm thanh thật hồn nhiên, nghe thật giống giọng nói của Hạ Thương, âm thanh tinh nghịch hôn gió “Moah moah moah chụt chụt.”

“Chị... Chị đừng bỏ em mà...” Âm thanh nức nở khóc thật khẽ, âm thanh giống như là Hạ Tâm.

Một hình ảnh chợt thoáng qua đầu cô, một người nào đó đứng ở bên cầu thang, cô hỏi người ấy.

“Anh đứng đây làm gì thế?”

Người đàn ông mờ ảo không rõ gương mặt, quay về phía cô liền nở ra một nụ cười rạng rỡ.

“Anh đợi em.”

Đầu cô đau quá, đau đến hai hốc mắt cũng đau điếng như thể rằng ai đó cầm chiếc búa lớn bổ vào đầu cô, thái dương đau nhức đến xé toạc da đầu, hai hốc mắt nhói quá, ai đó... ai đó đang móc mắt cô sao?

“Em... Có thể xem xét anh một chút được không?”

Người đàn ông đó nhìn cô, hình dạng người kia rất mờ, cô không thể thấy rõ được.

“Tình à...”

“A...” Hạ Tình rít ra tiếng đau, cô lùi lại bước chân, hai tay rút khỏi bức tranh kia lập tức ôm lấy hai bên đầu, ngón tay rút khỏi bức tranh, hình ảnh trong mắt liền biến mất, những cơn đau đớn cũng lập tức phai đi.

Hạ Tình hoảng sợ, chân lùi bước.

Cô hướng về bức tranh như đang nhìn thấy một con quái vật, nó làm đầu cô thật đau, vừa rồi chạm vào nó, đầu rất đau, cô còn nhìn thấy một đoạn ký ức nào đó rất lạ, Hạ Tình cứ thục lùi về phía sau để tránh xa bức tranh, chân đạp lên vũng sơn màu mà vừa rồi đã đá đổ.

Sơn màu trơn trượt, Hạ Tình ngã bệch xuống sàn nhà, cô vẫn lui người, hai tay chống đỡ mặt đất, hai chân cọ quậy lùi về phía sau, mắt đau như ai đang móc lấy tròng mắt nhìn chằm chằm về phía bức tranh kia. Cô lùi đến khi lưng cô chạm vào tường, cơn đau đầu vừa nguôi đi bỗng nhiên đau đớn dữ dội khi lưng cô chạm vào bức tường mặt kính phía sau.

Hạ Tình ôm lấy đầu mình, nước mắt như những giọt máu tuông xuống, cô ôm lấy đầu, nhắm chặt đôi mắt mình lại.

Những ký ức cứ trải qua tâm trí cô, đau đớn xé toạc từng mảnh da thịt.

“Làm gái á à? Làm lần một thì tức khắc sẽ có lần thứ hai, cô cũng sẽ quay lại nơi này thôi.”

“Cần tiền để đủ viện phí...”

“Cô bán bao nhiêu...”

“Bao nhiêu tiền?”

“Cô Hạ, ngã giá đi.”

“Cô Hạ, cô thật xinh đẹp, trắng như thế này, to như thế này, thật là...”

“Đêm nay bao nhiêu...”

Hạ Tình ôm chặt lấy đầu mình, đôi mắt cô nhắm chặt từ chối nhìn thấy nhìn ký ức kia, nhưng những hình ảnh ấy vẫn hiện hữu trong tiềm thức, cảnh tưởng một người đàn ông lạ đang trầm trụi đè trên người cô.

“Không... Không phải...” Cô nấc ra tiếng khóc, mồ hôi túa ra làm ướt vầng trán, hoảng sợ hít thở không thông mà lồng ngực dồn dập lên xuống, hai tay ôm lấy đầu mình, hai lòng bàn tay nắm chặt mớ tóc, cô nắm đứt tóc, gần như ghì đến tróc da đầu.

Rất nhiều hình ảnh ghê tởm, rất nhiều những người đàn ông khác nhau trần trụi quấn lấy thân thể cô, hôn lên da thịt cô, cắn lên đồi nhũ mà cô từng chừng chỉ có một mình Phùng Thế Phong làm với cô.

Hắn ta mập, hắn ta ốm, hắn ta bụng mỡ rất to đến hắn ta gầy trơ xương, rất nhiều người lần lượt đè lên người cô, cào cấu trên da thịt Hạ Tình, cắm vào hạ thể của cô liên tục, da thịt cô như một con dao cứa vào.

“Không... Không phải...” Cô rỉ ra tiếng nức nở, vừa rồi chạm vào tranh mới nhìn thấy, vì sao bây giờ không chạm vào cũng nhìn thấy.

“Đừng... Đừng cắm nữa...” Cô không muốn nhìn thấy, cô không muốn nhìn thấy nữa, nước mắt trực trào rơi xuống, hai hốc mắt cô ngập trong nước cay xé con ngươi.

Chỗ của cô... Vốn chỉ có một mình anh cắm.

Bọn họ... Đừng cắm nữa... “Em... Em bẩn lắm...”

Bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói của mình, Hạ Tình nghiến chặt răng, nức nở nắm chặt tóc mình, đôi ướt nhoè nhìn thấy một gương mặt thật dịu dàng, giữa những người đàn ông ghê tởm cắm vào mình, một người thật dịu dàng hiện hữu trước mặt.

“Em không bẩn, em vẫn là em, em vẫn là Tình của anh.”

“Không phải mà...” Hạ Tình lắc mạnh đầu, mồ hôi nước mắt thi nhau tuông xuống, lồng ngực dồn dập đến phổi cũng sắp vỡ ra, hai tay bức xé tóc chính mình, mắt nhắm chặt đến răng cũng nghiến chặt, vẫn không thể ngăn cản những ký ức kia ngừng trôi vào tâm thức.

“Tình... Anh không tốt sao?”

Trái tim bị bóp nát, Hạ Tình nghẹn đến nấc cục, toàn thân run dại như chó ướt mưa, cô không thể ngăn cản cơn đau xé da cắt thịt ấy, cũng thể ngăn cảnh những ký ức trôi qua, cũng... Chẳng thể ngăn lại những giọng nói ấy.

Hạ Tình dựa vào tường, thân thể co rút ôm lấy đầu mình thật đau đớn nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, nín nghẹn lại hơi thở.

“Chị ơi... Đừng bỏ em...”

“Chị đừng như vậy mà... Đừng đi vội...”

“Tình con... Con gái của mẹ...”

“Tình... Anh không tốt sao?”

Không... Đừng...

Hạ Tình ngã gục vào bức tường, mặt cô trắng bệch, hai tay buông ra mái tóc thả lỏng rơi xuống.

“Anh rất tốt...” Cô chau chặt đôi mày, cánh môi trắng bệch run rẩy mấp mấy trả lời âm thanh đó, trả lời nó bằng chính mình.

“Anh tốt đến mức... Em không dám phạm vào...”

Một kiếp ký ức trôi qua, cô hoà vào nó, cô trả lời một cách bi ai, mắt chảy ra những giọt máu đỏ thấm vào ngực váy ngủ.

Trước mắt cô, hư vô tĩnh mịch tan đi, mờ mờ ảo ảo hiện hữu ra hình ảnh, hình ảnh một khung tranh thật mờ. Cô mở to đôi mắt đỏ máu của mình, hình ảnh mờ ảo dần hiện ra, phòng tranh hàng loạt những khung hình, và rồi khung tranh trước mắt.

Cô nhìn thấy rồi, một cô gái xinh đẹp và thuần khiết giữa những đoá hoa tím biếc trong tranh, cô ấy nhìn về phía cô và cười thật dịu dàng, thật thuần khiết, thật tươi đẹp.

Cô ấy... Chính cô.

Hạ Tình gào lên một tiếng, một tiếng thét thất thanh xé tan không khí vinh thự Phùng gia.

Cha mẹ, ông bà, Nhã Kỳ, cho đến cả những người hầu đều bị tiếng hét lớn oai oán đánh thức.

Phùng Nhã Kỳ tỉnh dậy không thấy Hạ Tình bên cạnh, tiếng thét vừa rồi làm cô hoảng sợ, cô nhanh chóng chạy đến nơi phát ra âm thanh.

Phòng cấm bị mở, Hạ Tình nằm trong vũng màu sơn dầu màu đen, váy ngủ màu trắng ướm đen toàn bộ vạt váy, chỉ còn ngực áo nhưng ngực áo lại nhuộm máu đỏ, đôi mắt nhắm chặt lại, máu đỏ một vũng trên ngực, vết máu loan từ đôi mắt.1

Phòng cấm... Tranh kia...

Phùng Nhã Kỳ lần đầu đi vào căn phòng này, trợn trắng mắt, cô muốn chạy vào đỡ Hạ Tình nhưng cô đã bị bức tranh kia làm cho chết đứng.

Hạ Tình trong tranh...

Căn phòng đầy rẫy những bức tranh, đều là vẽ Hạ Tình.

Còn tiếp...

(P/s Tựa vào tường, nhưng ký ức vẫn không ngừng trôi qua, cô ấy không dựa vào tường, cô ấy nghĩ nó là bức tường nhưng không phải, đó là một bức tranh.

Tập này khá nhiều về kiếp trước, ai chưa hiểu kiếp trước thì đọc chương 120 ngoại truyện Phong Tình “Chờ ngày gió đông ấm áp” Nha.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.