(P/s đầu chương: Đề nghị quý vị dân con yêu dấu của mụ thắt chặt dây an toàn, không ăn trong quá trình đọc kẻo mắc nghẹn, kể cả không được uống kẻo ho sặc a, chúc quý vị dân con có một tập đọc truyện cười ẻ ẻ ẻ.)1
...
“Cậu Lưu, Tình vẫn chưa nộp ly hôn à?”
“Vẫn chưa” Lưu An đứng cách Nhã Kỳ tầm mười bước để nghe điện thoại của lão đại, thành thật nói “Thời gian đó tôi chờ mãi không thấy bên toà án gọi đến, mới biết là cô Hạ không nộp ly hôn, thời gian đó anh...”
Lưu An không biết nên nói như thế nào, không muốn nhắc đến thời điểm anh giam mình trong phòng tranh đó, chỉ đành nói giảm nói tránh.
“Anh không vui cho nên tôi cũng không đề cập, sau đó anh rời khỏi thành phố S sang Pháp cho nên chuyện này cũng không nói đến nữa.”
“Vậy thật sự vẫn chưa ly hôn?” Phùng Thế Phong xác nhận lại, ánh mắt điểm qua tia vui mừng nhưng nhanh chóng anh dập tắt chúng, không muốn bản thân quá mong đợi để rồi thất vọng.1
“Đúng vậy, vẫn chưa.”
Lưu An xác nhận, mi môi Phùng Thế Phong nhấc lên, tay đưa lên che lại miệng giấu lại mí môi nâng lên, thậm chí còn kéo ngược mí môi xuống không cho phép bản thân cười.1
Bởi lẽ cô vừa mới trở lại, anh lại vui mừng như thế, anh không nên mềm lòng như thế, càng không nên dễ dãi bỏ qua cho cô.1
Ai biết được người phụ nữ tàn nhẫn ấy nghĩ cái gì trong đầu, biết đâu cô lại đùa giỡn với trái tim của anh lần nữa, cô mang đem hi vọng mong manh cho anh nắm lấy hi vọng ấy, rồi một ngày nào đó cô lại muốn rời khỏi anh.
Không được!
Phùng Thế Phong ơi là Phùng Thế Phong, không được dễ dàng như thế.
Anh trở lại phòng, áp thẻ khoá lên ổ khoá mở cửa, bước đi vào bên trong phòng, vốn muốn nói chuyện với cô nhưng đập vào mặt anh.
Hạ Tình nằm trên giường ngủ của anh, như nàng tiên cá mắc cạn nằm nghiên, hai chân thon dài nửa co nửa thả dài, vén chiếc váy ngủ lên qua đầu gối, lộ ra chân trắng nõn như tiên cá vẫy đuôi.1
Gương mặt nhỏ mị lên, đôi mắt ma mị khép hờ chớp chớp, bàn tay chống thân trên nệm, một tay xoắn xoắn lọn tóc đen dài.1
À quên à quên.
Hạ Tình tụt xuống một bên vai áo, uốn éo hai vai, mắt tròn nhìn anh nháy nháy rồi chớp chớp, hai chân ngoe nguẩy như Tiểu Bạch vẫy đuôi.
“Chồng a, anh tự nguyện theo em về, hay là muốn em dùng vũ lực đem anh về?” Cô chu môi, mắt đẹp cứ chớp chớp chớp, nhoe ra nụ cười thật quyến rũ, tự mình đánh giá bộ dạng của chính mình.1
“Quyến rũ lắm đúng không?” Hạ Tình nháy nháy mắt, nâng người dậy cao hơn một chút, để vai áo tụt xuống đến cánh tay, lộ ra phần thịt mỡ gò bồng căn tròn.
Giọng cô ríu ra ríu rít mời gọi.
“Đến! Đến chiếm lấy em đi!”1
Phùng Thế Phong vừa bước vào phòng, màn nàng tiên cá mắc cạn vẫy đuôi kia đập vào mắt, anh lập tức xoay 90° ngược về phía sau, một chút cũng không dám nhìn thêm.1
“Anh ra ngoài ngủ.”1
Bỏ lại một câu rồi vội đi.
Hạ Tình bĩu môi, nhìn anh dáng vẻ anh luống cuống tay chân vội vàng xoay ngược về phía sau rồi vội đi.
Nhìn anh vừa rối vừa hoảng thật đáng yêu a, cũng... Thật là buồn cười.1
Để cô xem, anh cam chịu được bao lâu.1
Hạ Tình nằm ngửa xuống giường, nhoe ra nụ cười tà ác, nằm thật thoả mãn trên giường của anh, cố tình nói lớn.
“Hây dà, chăn ấm nệm êm còn có cả một đại mỹ nhân chếch chi* chờ đợi thế này mà lại ra ngoài ngủ, thật là không biết hưởng thụ.”1
Phùng Thế Phong đi đến cửa, câu nói kia lọt vào tay, anh vẫn bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, gương mặt anh chợt đỏ, hai vành tai cũng đỏ bừng, cả cơ thể ngồi xỏm xuống mặt úp vào cánh tay, đầu bốc ra làn khói.
Ôi... Người phụ nữ ấy...!
Đêm nay, Phùng Thế Phong phải ngủ ở một căn phòng khác, phòng anh đã bị cô chiếm đóng. Hạ Tình vùi trong chăn đệm, vì gặp được anh mà mặt mũi bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc, cô ngủ rất ngon.
Phải ngủ cho thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt để sáng mai còn đấu tranh với anh, anh nhất định phải theo cô về.
Kế hoạch “Cưỡng chế chồng yêu.”
Bước một: Quyến dũ* anh.1
Sáng hôm sau thức dậy, bữa sáng được phục vụ mang lên phòng, Hạ Tình ăn sáng rồi lại nằm giường một cách thật lười biếng, đến gần giờ ăn trưa cô mới ngồi dậy, tắm rửa và ăn mặc thật gọn gàng.
Khi Hạ Tình đã ăn mặc ngay ngắn thì Phùng Thế Phong mới bước vào gặp cô, mặt anh vẫn lạnh ngắt, yêu cầu.
“Đi ăn cùng anh, anh có chuyện cần nói với em.”
Hạ Tình lập tức ngoan ngoãn đi theo anh xuống nhà hàng trong khách sạn dùng bữa trưa, hai người ngồi đối diện nhau, phục vụ đưa thực đơn cho Phùng Thế Phong, anh chọn qua món cho mình rồi đưa thực đơn sang cho Hạ Tình.
Cô nhận lấy thực đơn, mắt nhìn vào trong toàn là chữ tiếng Pháp, nhìn chẳng hiểu gì cả, chỉ có thể nhìn hình ảnh mình hoạ.
Phùng Thế Phong thở ra một âm thật khó chịu, tay đưa ra đòi lại thực đơn với ánh mắt chán nản.
Nhận thấy khó chịu của anh, Hạ Tình bậm bậm môi, hai tay đưa lại thực đơn cho anh, Phùng Thế Phong nhìn thực đơn rồi giao tiếp với phục vụ bằng tiếng Pháp, cô chẳng hiểu gì ngồi đó.
Hai cánh tay chống lên mặt bàn, hai bàn tay đỡ lấy gương mặt hướng về anh, đôi mắt tròn xoe nhìn anh không chớp.
Nói xong với phục vụ, anh xoay đầu lại thì nhận thấy ánh mắt con thỏ của cô, nhìn thấy anh nhìn, Hạ Tình liền chớp chớp chớp đôi mắt tròn của mình, kêu gọi.
“Chồng.”
Phùng Thế Phong hạ mi mắt xuống, lấy ra điện thoại trong túi áo, mắt nhìn vào điện thoại không quan tâm tiếng gọi của cô.
“Chồng ơi chồng ồ.”
Anh càng không để tâm, Hạ Tình càng kêu gọi, hai tay bưng gương mặt lắc lư qua lại kêu gọi.
“Chồng ơi chồng à.”
“Chồng ồ chồng ơi.”1
Phùng Thế Phong tập trung vào điện thoại, mắt nhìn điện thoại không dám chớp, nuốt xuống một ngụm nước bọt cố gắng lờ đi lời cô.
“Chồng ồ, nhìn em một cái đi.”
Phùng Thế Phong nhăn mày, cố gắng nhìn màn hình điện thoại, ngón tay cái lướt màn hình nổi lên run rẩy, phải chuyển điện thoại từ tay phải sang tay trái cầm, tiếp tục đánh lờ lời cô.1
“Chồng này, nhìn em một cái, nhìn đây này.”
Hạ Tình hết sức kêu gọi, thậm chí dơ ra một bàn tay vẫy vẫy trước mắt anh.
“Ui ui, nhìn này này.”
Phùng Thế Phong thở ra một hơi, đưa mắt nhìn sang cô. Cuối cùng anh cũng chịu nhìn sang cô, Hạ Tình liền ôm lấy gương mặt, đôi mắt tròn lấp lánh nhìn anh, nụ cười tươi bắn ra mấy bông hoa hạnh phúc.
“Oa, đẹp trai.”
Phùng Thế Phong lập tức xoay mặt đi, lần nữa chuyển điện thoại từ tay trái sang tay phải.
Phục vụ mang đồ ăn lên, anh gọi cho cô một món súp hải sản và bít tết giống như khẩu phần của anh.
Hạ Tình ngoan ngoãn ngồi ăn, cô ăn rất ít, ăn được một nửa đã cảm thấy no, đặt thìa xuống ngay ngắn, hai tay lại chống lệ mặt bàn đỡ gương mặt, ngắm nhìn mỹ nam ngồi trước mặt ăn.
Phùng Thế Phong nuốt xuống một ngụm đồ ăn, anh cúi mặt xuống, né đi ánh mắt chăm chăm của cô, tập trung vào đĩa đồ ăn.
(P/s ngang sương: Cái vai này bị ngược rồi, phải là nam tổng tài ngắm nhìn cô géi của mình ăn, còn cô géi phải thẹn thùng thùy mị ăn mới phải vai chớ, toai cừi chớt!)1
Hạ Tình nhấc lên đầu lông mày, nâng mông lên hai tay nhấc lên chiếc ghế kéo sát vào chiếc bàn. Cô ngồi sát vào bàn ăn, cơ thể gần như trượt xuống dưới bàn để làm gì đó.1
Phùng Thế Phong không nhìn về phía cô, tập trung ăn, bỗng nhiên đâu đó một bàn chân chạm vào cẳng chân anh, bàn chân kia mon men theo chân anh vuốt lên trên gối chân.1
“Khụ...”1
Phùng Thế Phong ho sặc một cái, anh khẩn trương liếc mình nhìn xung quanh, may mắn không có ai chú ý, anh ho sặc sụa vội thu lại chân mình tránh khỏi bàn chân nhỏ kia, kéo ghế lui về phía sau một chút.
Hạ Tình gần như nằm xuống ghế mới có thể với chân tới chỗ anh, do là bàn ăn to quá, và chân cô cũng không được quá dài. Nghe anh sặc sụa, Hạ Tình mới ngay ngắn ngồi thẳng lưng lại, nhìn gương mặt ho sặc của anh.
Anh trừng mắt với cô, cô càng ngông cuồng hơn, đầu lông mày nhếch lên.
Phùng Thế Phong xoay mặt đi, thở hắc ra một hơi, đặt xuống thìa bạc kết thúc bữa ăn, tay cầm lên ly rượu đỏ uống một ngụm.
Rượu đỏ cay nồng trấn chỉnh tinh thần Phùng Thế Phong, anh đặt xuống ly rượu, nghiêm túc nhìn cô.
Cô cũng chăm chú nhìn, chỉ là chẳng có một chút nghiêm túc nào.
Phùng Thế Phong thấp giọng, vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như cũ nói.
“Nếu chưa ly hôn, vậy anh và em trở về ly hôn là được.”
“Ò” Hạ Tình rất nhanh trả lời, thái độ hoàn toàn tỉnh táo.
Phùng Thế Phong mím lại môi, mắt nhìn cô có chút kinh ngạc.
Cô đồng ý nhanh như thế? Thậm chí một chút bất ngờ cũng không có.1
Anh nghi ngờ hỏi.
“Em có nghe anh nói gì không thế?”
“Nghe a” Hạ Tình cười tươi, hai tay bưng mặt nhìn anh, cái miệng nhỏ vểnh lên “Anh khen em hôm nay đẹp quá đó.”
Phùng Thế Phong ngớ ra, mí môi xém chút nữa toẹt ra nụ cười, miệng mím lại, tay vỗ vỗ xuống mặt bàn thật nghiêm trọng.
“Anh nói chúng ta trở về ly hôn.”
“Ò” Hạ Tình vẫn rất vô tư, mắt đẹp chớp chớp hoàn toàn vô tư bẻ ngược câu nói của anh.
“Kết hôn ở thành phố S cũng được, nhưng mà không có hoành tráng lắm, em muốn thật hoành tráng lệ cơ, hay là mình tổ chức kết hôn tại đây đi.”
“Không phải, anh nói là...” Phùng Thế Phong hết sức giải thích.
Hạ Tình cũng mực giả ngu.
“Anh nói là kết hôn đó, không cần phải suy nghĩ, mình làm ngay tại đây đi, tối nay lập tức động phòng hoa chúc!”1
“...” Phùng Thế Phong bị ngắt lời, miệng anh còn mở ra, hai mắt nhìn cô, mày tuấn chau lại, vẫn cương quyết nói.
“Không phải kết hôn, là ly hôn.”
“Hiểu rồi hiểu rồi, kết hôn không ly hôn” Hạ Tình cũng vỗ bẹp bẹp xuống bàn ăn nói.
“Này em” Phùng Thế Phong khó chịu thở hắc, âm thanh nghiêm trọng nhắc nhở.
Hạ Tình lập tức đứng dậy, hai tay bịt lên hai lỗ tay xoay người chạy đi, vừa chạy vừa niệm thần chú.1
“Em không nghe em không nghe em không nghe.”
Cô chạy vọt ra ngoài, trước khi đi khuất khỏi nhà ăn còn ngoái lại nhìn anh, anh đang ngớ ngác nhìn cô.
Cô giơ ngón tay trỏ vạch mí mắt kéo xuống, lè lưỡi ra lêu lêu một cái rồi mới chạy vọt lên phòng.
Chạy lên phòng, cô bật ra điện thoại nhờ trợ giúp.
Nhã Kỳ ở Phùng gia, nhanh chóng nhận lấy cuộc gọi.
“Nghe đây.”
“Chị đặt giúp em mấy bộ quần áo nha” Hạ Tình nói, ở Pháp này cô không rành ngôn ngữ, tiếng anh bập bẹ rất khó giao tiếp, muốn ra ngoài mua đồ cũng thật khó, chỉ đành nhờ Nhã Kỳ viện trợ.
“Được được” Phùng Nhã Kỳ đáp ứng nhanh.
Hạ Tình chờ đợi giao hàng, sau đó chui vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa thơm tho rồi mặc vào bộ váy ngủ mỏng manh như lá lúa, vải ren màu đen áp lên người tôn lên nước da trắng ngần. Mặc xong quần áo đẹp, thoa nước hoa thơm ngất, cô choàng vào áo choáng tắm, việc còn lại chỉ cần chờ đợi anh bước vào phòng.1
Hạ Tình chờ đợi giao hàng, sau đó chui vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa thơm tho rồi mặc vào bộ váy ngủ mỏng manh như lá lúa, vải ren màu đen áp lên người tôn lên nước da trắng ngần. Mặc xong quần áo đẹp, thoa nước hoa thơm ngất, cô choàng vào áo choáng tắm, việc còn lại chỉ cần chờ đợi anh bước vào phòng.1
Tầm hai giờ trôi qua, Phùng Thế Phong từ phòng bên cạnh đi sang, anh muốn tiếp tục nói với cô chủ để lúc sáng.
Đẩy cửa bước vào phòng, Hạ Tình đang thoa thoa dưỡng thể nước hoa lên cánh tay, nhìn thấy anh đứng phía sau.
Cô vội vàng đứng dậy.
“Anh đợi em chút” Hạ Tình chạy đến chỗ công tác đèn, tắt đi đèn phòng, căn phòng trở nên tối, cô lại chạy đến chiếc loa nhỏ kết nối âm nhạc, bật lên bản nhạc “Trữ tình” xập xình.
Ngay sau đó lại chạy đến trước mặt anh, tháo ra dây áo tắm.
“Anh... Anh ra ngoài” Đầu não Phùng Thế Phong nhảy số, anh lập tức lui người, mặt xoay đi.1
Ấy da, Hạ Tình không cho anh rời khỏi, hai tay nắm lấy tay anh giữ lại.
“Không được đi.”
Ôi! Anh mà không đi thì anh là người chết!1
Phùng Thế Phong không chần chừ, tay rút khỏi tay cô, người như điện giật bắn ngược về phía sau, xoay người bỏ ra ngoài.
“Ớ!”
Hạ Tình còn chưa kịp cởi ra dây áo tắm nữa cơ mà!
Phùng Thế Phong rời khỏi phòng, Hạ Tình phồng má, hai chân dậm xuống mặt đất.
Hứ!
Cô quay ngược lại bàn trang điểm, tay tiếp tục xoa dưỡng thể nước hoa, dù sao thì mục tiêu của cô là buổi tối cơ.
Màn đêm sụp xuống, Phùng Thế Phong không dám vác mặt qua phòng cô nữa, kẻo cô lại bày ra trò gì quái lạ.1
Hạ Tình chuẩn bị thật xinh đẹp, toàn thân toả ra mùi nước hoa mềm mại. Mái tóc dài xoăn nhẹ thả lơi, gương mặt được phủ qua một lớp trang điểm nhẹ nhàng lại thật xinh đẹp.
Cô mò sang phòng anh, mở cửa đi vào phòng anh, tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Anh đang tắm.1
Hạ Tình tháo ra áo tắm ngồi trên sofa, thân thể trắng như ngọc dưới lớp vải màu đen mỏng manh, hai đồi ngực thiếu nữ mười chín căng tròn mọng sữa, váy ngủ phủ vừa qua mông, ẩn hiện nơi ngọt ngào giữa chân qua một lớp tam giác mỏng.1
Cạch.
Cửa phòng tắm mở ra, Phùng Thế Phong trong áo tắm lộ ra phần ngực săn chắc bước ra, da thịt qua nước nóng bốc ra mị lực đàn ông, anh vừa lau tóc vừa đi ra, chân đang ung dung bước khựng lại.
Hạ Tình đang ngồi trên sofa thì đứng dậy, thân thể trong váy ngủ xinh đẹp mọng nước đứng tựa vào thân sofa, hất nhẹ mái tóc, gương mặt xinh đẹp mị lên.
“Chồng a.”
Cô vẻ ra một nụ cười yêu kiều, bàn tay trắng nón vuốt từ xương vai xuống bầu ngực rồi chạy xuống bụng, hai chân khép lại một cách e thẹn nhưng lại cố tình uyển chuẩn nghiêng người một bên để lộ ra ngực tròn eo nhỏ xuống mông thịt.
“Còn không mau đến chiếm lấy em đi!”1
Hạ Tình nâng mặt nhỏ, xoay nhẹ một vòng ngã lên bức tường bên cạnh thật mềm mại tựa vào bức tường, ánh mắt nhìn anh đầy khiêu khích.
“Đến, chiếm lấy em đi!”1
Ánh mắt cô mở to, nhìn từ gương mặt tuấn mỹ cứng ngắt trượt xuống đôi vai rộng, lòng ngực săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo tắm, con ngươi hạ xuống một cách mơ hồ nhìn cơ bụng sau áo tắm, phía dưới cơ bụng và thắt lưng uy nghiêm chính là mỹ nam ẩn giấu.1
Mắt Hạ Tình khoá chặt dưới thân anh, cơ thể tựa vào bức tường mềm nhũng, nghịch ngợm thở ra một hơi thật ma mị.
“Anh này... Thèm khát em đi chứ.”1
Còn không mau đến chiếm lấy cô đi a, thèm khát cô đi a!
Còn tiếp...
Ngôn ngữ má Dii:
*Chếch chi: Sexy: quyến rũ.
*Quyến dũ: Quyến rũ đó, viết dị cho nó vui tai kakaka.
(P/s đây chính là lý do tôi xin từ chối nhận người quen với chị bé, chài ai cứu toi cứu toi, toi cười bò bò lết lết.1
Ơ mà không một ai thèm giải cứu anh ta à, thế thì trao giải được rồi.1
Phùng Thế Phong, nam chính mà không một dân con nào muốn giải cứu, thậm chí là còn vỗ tay cỗ vũ.)1
_ThanhDii