Bách hơi bất ngờ và loạng choạng, miệng kêu lên ối á, suýt ngã xuống tấm phản. Anh nhận ra người vừa kéo mình lại là thầy H”Nue. Trong bóng tối, khuôn mặt thầy trông u ám đến lạ.
Thầy đưa tay lên môi khẽ ám chỉ anh hãy im lặng. Trong không gian chỉ còn tiếng chuông gió vang lên liên tục.
Bộp..bộp..bộp
“Anh ơi, em nhờ chút được không?“. Tiếng nói vẫn vang lên khe khẽ.
Thầy H”Nue lùi lại, đưa Bách ngồi xuống.
Anh thì thầm: “Cậu hít sâu, phình bụng ra nhé.”
Bách bối rối làm theo. Thầy H”Nue rút ra một chiếc hộp sắt tròn, bên trong có một thứ mỡ màu đỏ. Thầy lấy hai ngón tay, vẽ 2 đường ngang trán của Bách.
Thầy H”Nue ra hiệu Bách vén áo lên. Thầy lại vẽ 1 vòng quanh rốn Bách.
“Anh ơi! Anh!!!” Giọng nói ngoài kia vẫn mè nheo.
Bách thở khẽ ra. Hai người cứ ngồi im như thế trong bóng tối. Một lát sau, tiếng động trên cửa sổ dần im bặt. Mãi tới 5 phút, thầy H”Nue mới đứng dậy thở phào.
“Sao..sao thế ạ? Có chuyện gì?” Bách hỏi khẽ.
“Hzzz. Dạo gần đây...có những sự lạ ở quanh khu vực này. Tôi cảm nhận được mùi tanh tưởi, nhưng chưa một lần nào bắt gặp, cũng không dám liều lĩnh. Nó lần theo mùi hương của những người trẻ tuổi, đơn độc để tấn công. Là một loại ma quỷ nào đó. Tôi đang định tìm bắt trước khi nó gây thêm họa gì lớn.”
“Vậy anh vừa làm gì tôi vậy?”
“Yểm hồn lại cho cậu, khiến cậu trở thành tàng hình trước những thế lực như thế. Tạm thời thôi. Người H”Mông chúng tôi quan niệm mỗi người có ba phần hồn. Một ngự trên đầu, trong trí óc, hai là nằm ở lục phủ ngũ tạng, ba là điều khiển đôi chân. Khi mất đi, linh hồn đầu tiên sẽ trở về với tổ tiên, linh hồn thứ hai sẽ chạy đi nơi khác để đầu thai làm người, làm vật, còn linh hồn thứ ba ở lại để canh mộ của thân chủ...Những con ma này đang nhắm tới phần hồn thứ hai trong con người, tôi thấy linh hồn cậu dao động...Vì thế nên tôi phải quết chút sáp này để nó không còn thấy mùi hương nữa! Thôi cậu ngủ đi, giải thích thêm chỉ rối rắm khó hiểu. Mai chúng ta sẽ bắt đầu...“. Thầy H”Nue đứng dậy về phòng.
Bách nằm co rúm trên chiếc phản, nghĩ lại những giây phút vừa rồi mà nổi da gà. Thế nhưng nhỡ tiếng động đó chỉ là một người nào cần giúp đỡ thật?
Sáng ngày hôm sau, Bách dậy sớm khi tiếng gà trong bản gáy lên từng hồi. Anh bước ra cửa, phát hiện ra thầy H”Nue còn dậy chuẩn bị sớm hơn anh, đã tươm tất trong bộ đồ lễ vải nâu sồng. Thầy đun một nồi nước xanh đen, bốc hơi nghi ngút rồi bê vào trong căn phòng ngủ của mình. Thầy bảo anh vệ sinh cá nhân trước rồi vào phòng sau.
Bách lần đầu tiên bước vào căn phòng đó, thấy bên trong khá rộng rãi, có một đàn lễ ở chính giữa cùng những thứ đồ cúng kì lạ. Ở góc phòng có một khu vực giăng bạt như chiếc lều trại đi du lịch.
Thầy H”Nue đặt nồi nước nóng vào bên trong chiếc lều đó. Đoạn thầy thắp 3 nén hương khá lớn, thắp lên trên đàn lễ.
“Cậu cởi áo, ngồi vào trong đó, cho tới khi nào thấy thật nóng, không chịu được nữa thì đi ra đây nhé. Như xông hơi ấy...Hít thở đều, nhắm mắt.“.
Nghe theo lời, Bách ngồi vào trong đó, khoanh chân, nhắm mắt bên cạnh nồi nước nghi ngút khói, mùi lá thuốc bốc lên khiến anh hơi ngột ngạt khó chịu.
Ngồi đâu khoảng 15 phút, thấy bức thở, Bách liền chui đầu ra ngoài. Anh đã thấy thầy H”Nue ngồi giữa căn phòng, tay xoay nhẹ chiếc chày giã trên cối nhỏ, đang nghiền thứ gì đó. Thầy vẫy tay cho anh ngồi ra phía đối diện.
Bách ngồi đối diện thầy. Thầy H”Nue lấy một chiếc thìa vét chút bột lên, trải ra hai vai của Bách. Anh cảm nhận thấy chất bột lạnh ngắt đang thấm vào trên da mình, lạo xạo như muối. Thứ bột này trắng và gần như trong suốt.
Thầy H”Nue với lấy chiếc mõ bên cạnh, bắt đầu gõ nhẹ và lẩm nhẩm gì đó. Bách cứ ngồi im không nói gì.
Một lát sau, xong một bài kinh, thầy H”Nue mới khéo léo gạt những lớp bột xuống một tấm bảng vuông màu xám. Bách ngạc nhiên khi thấy ở trên đó là những mảng bột có màu sắc khác nhau: xanh nhạt, cam, vàng, đỏ tươi chứ không còn là tinh thể trắng như ban đầu..
“Đây rồi...“. Thầy H”Nue khéo léo gạt những mảng bột nhỏ màu đỏ vào trong một chiếc hũ. Thầy nâng một chiếc la bàn hình tròn, to hơn la bàn thường một chút lên, rồi đổ chút bột đó vào một chiếc lỗ nhỏ ở bên cạnh, đóng lại. Thầy bật công tắc nhỏ xíu bên cạnh chiếc la bàn, một chiếc đèn đỏ bắt đầu nháy nhẹ.
Thầy giơ chiếc la bàn lên trên đầu lắc nhẹ 9 cái rồi để lên trên lòng bàn tay, mở ra, chiếc kim khẽ xoay tròn rồi dần dừng lại, chếch ra phía bên ngoài kia.
“Đi thôi...” Thầy H”Nue nói. “Mặc áo vào rồi đi với tôi luôn...Có năng lượng tương thích bên này...”
“Vâng..thế là tìm ra hướng của cháu rồi ạ?” Bách vui mừng nói.
“Tôi đã mất gần 5 năm trời để chiết xuất ra được thứ bột lưu lại năng lượng trên con người đấy...” Thầy H”Nue lẩm bẩm rồi đi ra ngoài cửa.
Bách đi theo.
Bước ra giữa đường bản, thầy H”Nue nheo mắt về phía cây kim chỉ.
“Hừm...không ở gần đây. Nếu như vậy thì...không muốn dự cũng phải dự thôi..”
“Dự gì cơ ạ?“. Bách hỏi.
“Lễ Lại gia của bản Mường bên kia núi..đi nhé..”
Bách theo thầy H”Nue đi ra khỏi bản, hai người đi bộ ngoằn nghèo, xuyên qua mấy khu rừng tối mới tới được một con đường mòn sáng sủa, dẫn sang phía bên kia núi. Thầy H”Nue vẫn chăm chú nhìn chiếc bàn là trên tay, đi phăm phăm dẫn đường.
Bách nghe thấy từ xa xa tiếng người huyên náo, tiếng trống tùng tùng và tiếng nhạc réo rắt, nghe như tiếng khèn.
Thầy H”Nue quay sang nói: “Đúng hướng này rồi...Tôi cũng nghi ngờ lắm..Ở bản làng này có nhiều phong tục kì quái..Chuẩn bị tâm lý nhé.”
Bách theo thầy bước vào cổng bản, nơi đây có treo chiếc cờ tua rua trên chiếc cây cao thông báo lễ hội. Bản Mường có những ngôi nhà sàn san sát nhau, mái lợp màu vàng hay nâu sẫm, cái cao cái thấp, nằm san sát nhau.
Ở con đường bản, nhung nhúc những người.
Thầy H”Nue nói: “Càng đi gần càng mạnh...Chắc là ở gần bản này đấy...”
Mới bước vào con đường bản, Bách đã thấy choáng ngợp vì những người dân đi lại chật như nêm. Không chỉ có những người trong bản mà dường như còn rất đông những người khác tụ hội về đây. Có vẻ như đây đích thực là một lễ hội lớn của người Mường.
Bách dấn sâu vào trong đám đông. Một gia đình ba người đang đi ngược trở lại, suýt va vào anh. Anh giật mình ngẩng lên. Cảnh tượng đập vào mắt khiến anh thấy kinh hoàng.
Gia đình đó có một bà mẹ đã lớn tuổi, đi bên cạnh là người con trai gầy gò, mặc đồ dân tộc, cuối cùng là một người đàn ông gầy trơ xương trong bộ quần áo vải suông.
Thế nhưng, đó không phải là người.
Người đàn ông trong bộ quần áo vải đó vốn dĩ chỉ là một cái xác với hốc mắt đen ngòm, nước da vàng, dính chặt vào khung xương, hằn lên những đường vân vằn vện, gò má nhô cao, mái tóc đen khô cong bết nằm trơ trên hộp sọ. Bách lật bật lùi lại.
Bất ngờ thầy H”Nue quay lại, nói với Bách: “Cúi chào đi.”, đồng thời ông cũng gúi gập người chào chiếc xác khô đó.
Bách bối rối làm theo nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hai người đi tiếp trong đám đông. Thầy H”Nue lẩm bẩm: “Tôi quên dặn cậu, mải tìm hướng đi quá. Đây là lễ lại gia của những người đã mất trong gia đình. Người ta đào mộ những người thân lên từ đêm qua, đưa về gia đình và đối xử như khi còn sống trong ba ngày. Gặp ai thì cúi chào một cái, nếu không người ta sẽ theo về....”
Bách nổi da gà khắp người. Anh đảo mắt nhìn quanh khung cảnh trước mắt. Ở giữa con đường làng, một vòng vây người dân đứng quây lại, nghe múa hát, tiếng chuông vang lên leng keng hòa cùng tiếng trống tiếng khèn vui tai. Ở trước sân nhà sàn, trên cầu thang, đâu đâu cũng thấy những chiếc xác khô đang đứng, đang nằm, được người sống vuốt ve, chải đầu chải tóc, thay quần áo,...Một cảnh tượng không thể tin nổi, nếu không nhìn kĩ có thể nhầm họ thành người thường, dáng vẻ vẫn nguyên vẹn như khi còn sống, chỉ khác là gầy quắt lại. Anh đi ngang qua
“Đi nhanh thôi..Tôi thấy gần lắm rồi..” Thầy H”Nue giục. Anh và người thầy tiếp tục đi ngang qua bản Mường. Những người dân vẫn mang theo xác người thân, có người đàn ông còn đội xác đứa trẻ con lên vai công kênh đi.
“Sao họ lại có thể nguyên vẹn như thế?”
Thầy H”Nue lắc đầu: “Tôi cũng không hỏi rõ được, vì đó là bí mật của dân tộc họ. Nghe nói là ướp bằng dược thảo rồi chôn xuống vùng đất có chất đặc biệt. Thực ra người Mường ở những nơi khác không có tục Lại gia này. Chỉ đặc biệt có bản này có, từ cách đây lâu lắm rồi, vào tháng 8 hàng năm. Nghe nói là do truyền thống thầy Mo ở đây...”
Bách và thầy H”Nue đi đến cuối gần cuối bản, trời đã đổ về trưa, nắng rọi xuống đỉnh đầu. Nắng tháng 8 trên cao vẫn vô cùng nóng rát. Thầy H”Nue vẫn đi về hướng chiếc kim la bàn chỉ, giờ đã chúc dần sang bên trái, theo hướng Tây.
Bất chợt một tiếng tù và rất lớn vang lên, kéo thành 3 hồi. Tất cả người dân ồ lên cười nói vui vẻ. Bầu không khí có sự thay đổi. Người dân dần dãn ra thành 2 bên dọc con đường trong bản. Bách không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từng hồi tù và như thúc giục, đồng loạt toàn bộ người dân giơ hai tay lên trời, có những người chỉ giơ 1 tay, tay kia vẫn giữ chiếc xác khô ở bên cạnh.
Thầy H”Nue kéo áo Bách: “Mau đi thôi, Mo Xa Tích đến đấy...”
“Sao..sao cơ...”
Bách nhìn thấy từ xa một thứ gì đó đang tiến vào, cờ, tán lọng vẫy lên trong gió.
Người dân đồng loạt vỗ tay trên không theo nhịp một một.
Bách và thầy H”Nue quay lưng bỏ đi.
“Anh Nue! Ô cũng ở đây à?” Một giọng nói vang lên từ phía sau. Thầy H”Nue quay lại.
“Ơ..Uông Bắc?”
Bách nhận ra người đàn ông đi cùng thầy H”Nue anh vừa gặp hôm qua.
“Anh vội đi đâu thế? Không ở lại lấy lễ vật Xá Uế à?”
“Có việc gấp lắm, giúp người này. Có dịp tôi sẽ kể sau...”
“A, hóa ra là người này...Cần giúp gì cứ bảo nhé. Tôi còn phải học hỏi nhiều...Tôi muốn thử lễ vật Xá Uể năm nay.” Uông Bắc cười hiền, rồi quay lưng hòa vào hàng người chờ đợi.
Thầy H”Nue cùng Bách lại tiếp tục đi, bỏ mặc đoàn người háo hức phía sau. Tiếng trống, tiếng tù và vang lên mạnh mẽ hơn nữa.
Đang đi bỗng nhiên thầy H”Nue đứng sững lại. Chỉ còn 1 căn nhà sàn nữa là ra khỏi bản.
“Sao thế?” Bách hỏi.
“Mất...mất rồi...”
“Mất gì thế ạ?”
“Mất tia năng lượng tương thích chỉ dẫn...”
Mặt Bách biến sắc. “Tức là sao? Liệu có chuyện gì..”
“Thường là có năng lượng gây nhiễu che lấp, hoặc là...bản thân người đó...”
“Con trai tôi làm sao rồi à??? » Bách hoảng loạn.
“Anh bình tĩnh đi...tôi nghĩ có lẽ là...do bà ta, năng lượng tâm linh quá mạnh chăng?“. Thầy H”Nue quay đầu lại phía sau nhìn.
Một người đàn bà mặc váy vải đen, trông tướng hình có chút mập mạp, đang bước xuống một chiếc kiệu gỗ nhỏ có tán lọng ở phía xa xa. Tay phải bà ta cầm một chiếc gậy chống đầu tròn bằng gỗ có đeo chuông lớn. Bà ta uyển chuyển bước tới con đường phía trước, theo sau có hai cô gái nhỏ nhắn đi theo, đeo khăn che nửa mặt, tay bưng hai chiếc hũ tròn. Ở vị trí xa, Bách không thể đoán định người phụ nữ ấy già hay trẻ.
Bà ta đang ghé tới từng người đứng hai bên đường bản. Khi bà ta bước tới nơi, ai nấy đều cúi sâu người, ôm mặt. Bà thầy Mo đeo găng đen, mở hũ tròn mà những cô gái đang bưng, lần lượt bôi ra sau tai những xác chết. Bách đứng trân trân ngắm nhìn cảnh tượng kì lạ.
Thầy H”Nue kéo Bách đứng gọn sang 1 bên giống như những người dân bản. Thầy nói: “Bây giờ không có lối quay lại rồi, đành phải đợi lễ hội này vãn bớt, cũng phải tầm giữa chiều...Bản này nằm sát sườn núi, không có đường mòn nào khác ngoài cách đi qua bản này....”
“Vậy thì còn con tôi? Có khởi động nó lại được không?“. Bách chỉ chiếc la bàn.
“E là hôm nay không kịp rồi...Mai ta bắt đầu lại...Chỉ sợ không còn nhiều năng lượng vương lại nữa...”
Bách và thầy H”Nue đứng yên lặng trong sự bức bối, chờ đợi bà Mo Xa Tích đi một vòng làm điều kì lạ đó.
Xong xuôi, thầy Mo đi về vị trí cũ. Đồng loạt người dân quỳ sụp xuống chắp tay lên trán. Tiếng vỗ tay đều đều vang lên.Thêm đó là tiếng lầm rầm vang lên thật lớn. Một bài ca?
Thầy Mo cầm chiếc gậy giộng từng hồi xuống nền đất.
Tục lệ thật kì quái.
Và rồi sự việc tiếp theo diễn ra khiến Bách cảm thấy kinh hoàng không sao tin nổi.